Triệu Giản nghe xong thiếu chút phun máu, ông nội hắn rõ ràng là đang quấy rối, lại còn ngại mình ở nơi này không đủ loạn sao?
Triệu Giản hốt hoảng nhìn qua Cố Trường Đình, thấy Cố Trường Đình cũng đang nhìn lại hắn, Triệu Giản toàn thân run rẩy, cảm giác mình cách vành móng ngựa không còn xa...
Bởi vì sẽ có người bước vào thang máy cho nên Cố Trường Đình cũng không nói gì. Ngược lại, Đường Bỉnh Kiến thừa dịp Cố Trường Đình không chú ý đánh một cái lên ót Triệu Giản.
Triệu Giản bó tay, cũng không dám nói gì, chỉ sợ lỡ miệng đến lúc đó còn phiền toái hơn.
Một đường vất vả đến tầng một, Triệu Giản cảm giác cả người đều là mồ hôi, mặc dù trong thang máy cũng có máy lạnh nhưng hắn vừa sốt ruột vừa chột dạ, không đổ mồ hôi mới là lạ.
Bọn họ xuống đến tầng một, mang theo Đường Bỉnh Kiến đến quầy tiếp tân. Triệu Giản cảm thấy cái mặt này đều muốn lột xuống rồi mà Đường Bỉnh Kiến còn thản nhiên diễn kịch, giống như thật sự cái gì cũng không nhớ rõ.
Quản lý đại sảnh ngay lập tức nhận ra Đường tiên sinh, vội vàng mời Đường tiên sinh ngồi xuống, sau đó cho người tìm số phòng của Đường tiên sinh.
Đường Bỉnh Kiến cố ý nói mình mệt mỏi, muốn ngồi trên ghế sa lon, còn một hai phải là Cố Trường Đình cùng quản lý đại sảnh đi tra số phòng, Cố Trường Đình thái độ vẫn rất tốt, hoàn toàn không có biểu hiện thiếu kiên nhẫn, tự mình cùng quản lý đại sảnh đến máy tính ở quầy tiếp tân tra số phòng.
Triệu Giản lau mồ hôi trên mặt, nhỏ giọng nói như đi ăn trộm: "Ông nội, ông nhìn xem ông che chở vợ con như vậy, cũng đã thăm dò qua, vợ con là người rất tốt, vậy ước định một năm trước có phải là..."
Đường Bỉnh Kiến lập tức trợn mắt nhìn Triệu Giản: "Cố Trường Đình không chê ông già này, không có nghĩa là nó không chê con a."
Triệu Giản vậy mà không phản bác được, Đường Bỉnh Kiến nói tiếp: "Đừng có đục nước béo cò, vạn nhất hai người kết hôn nửa năm, Cố Trường Đình chán con cái đồ vừa nghèo vừa ngốc còn dính người này thì sao?"
Hai người đang nói thì Cố Trường Đình đã tra xong số phòng rồi trở lại.
Triệu Giản giả vờ như không có chuyện gì: "Vợ, chúng ta về đi."
Cố Trường Đình nhẹ gật đầu, Đường Bỉnh Kiến vẫn còn bạo diễn, cười nói: "Người trẻ tuổi, cậu thật sự là người tốt, thật sự cám ơn cậu."
Cố Trường Đình cười nói không cần cám ơn, sau đó liền theo Triệu Giản rời đi, tiến vào thang máy trở lại tầng trên.
Lúc này trong thang máy chỉ có Cố Trường Đình cùng Triệu Giản, cửa thang máy vừa đóng, Triệu Giản đã cảm thấy cái gáy của mình bị đốt thành hai cái lỗ, quay đầu nhìn lại phát hiện Cố Trường Đình đang nhìn mình chằm chằm.
Triệu Giản chột dạ: "Vợ có mệt không? Có muốn anh cõng em không?"
Cố Trường Đình nói: "Cõng em làm gì? Anh trước tiên giải thích cho em, vì sao ra ngoài tìm Đào Kỳ mà Đào Kỳ lại nói không gặp anh?"
Triệu Giản lại đổ mồ hôi, vợ quả nhiên là vẫn không quên chuyện này.
Triệu Giản vội nói: "Là như vậy, anh đúng là định đi tìm Đào Kỳ nhưng lại quên bọn họ ở phòng nào, cuối cùng tìm sai phòng cho nên..."
Triệu Giản cảm thấy cái lý do của mình quả thực sự là sứt sẹo nhưng nhất thời hắn lại không thể nghĩ ra được lý do nào khác. Đều do ông nội vừa nãy ở bên cạnh thêm mắm thêm muối...
Cố Trường Đình nhìn hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt không tin tưởng: "Thật sao? Em còn tưởng anh lại đi gặp vị đại thiếu gia Đường Gia kia nữa."
"Cái gì?" Triệu Giản giật mình, hắn nghe đến mấy chữ Đường Gia đại thiếu là mồ hôi lạnh mồ hôi nóng thi nhau chảy xuống, bị dọa đến cứng cả người.
Cố Trường Đình nói: "Trước kia không phải anh vụng trộm chạy đi uống cà phê với Đường Gia đại thiếu sao?"
"A?" Triệu Giản cảm thấy kỳ quái, mình cùng mình uống cà phê, là soi gương sao?
Thế nhưng Triệu Giản cẩn thận nghĩ lại liền rõ ràng, là Cố Trường Đình vẫn còn đang hiểu lầm.
Đường Quý Khai lần trước cái khó ló cái khôn gọi Giang Vãn Kiều là anh hai, cho nên Cố Trường Đình vẫn tưởng rằng Giang Vãn Kiều chính là Đường Gia đại thiếu Đường Hoài Giản.
Bởi vì như vậy, lần trước Triệu Giản vụng trộm thương lượng với Giang Vãn Kiều liền biến thành cùng Đường Gia đại thiếu Đường Hoài Giản uống cà phê...
Triệu Giản cảm thán, quan hệ hiện tại thật đúng là phức tạp, chơi ngu một chút thôi là lộ liền.
Triệu Giản vội vàng nói: "Vợ à, em nghĩ đi đâu vậy, anh không có."
Cố Trường Đình đúng là không nghĩ tới ở nơi này lại có thể gặp được người đàn ông lần trước cùng Triệu Giản uống cà phê, hơn nữa hắn ta còn là Đường Gia đại thiếu Đường Hoài Giản trong truyền thuyết.
Vừa rồi khi lời nói dối của Triệu Giản bị vạch trần, ý nghĩ đầu tiên của Cố Trường Đình chính là, Triệu Giản sẽ không phải lừa dối mình đi gặp người kia nữa chứ?
Kỳ thật là Cố Trường Đình nghĩ nhiều, Triệu Giản thật sự không có.
Triệu Giản vội vàng ôm lấy Cố Trường Đình: "Vợ, em phải tin tưởng anh, anh trong sạch."
Cố Trường Đình bị hắn ôm vào ngực thì vội vàng đẩy ra: "Coi chừng bị người khác nhìn thấy đấy, anh đừng có động tay động chân được không."
"Anh không chịu, anh không chịu. " Triệu Giản lại bắt đầu chơi trò làm nũng: "Vợ, em nghi oan cho anh, anh không buông, em nhất định phải tin tưởng anh mới được."
Cố Trường Đình thấy hắn làm ầm ĩ, có chút đau đầu: "Được rồi... Là em nói sai."
Triệu Giản nói: "Không được, em phải đền bù cho anh, cho anh hôn ở đây, ở đây."
Triệu Giản cúi đầu xuống, khom người đem môi tiến đến trước mặt Cố Trường Đình, mặt dày mày dạn muốn Cố Trường Đình hôn.
Cố Trường Đình không có cách nào, đành phải ôm lấy cổ hắn tốt xấu hôn một cái.
Triệu Giản còn muốn nhân cơ hội hôn sâu thêm, nhưng ai ngờ đúng lúc này thang máy đã đến nơi, chậm rãi ngừng lại.
Không chỉ như vậy, khi cửa thang máy còn chưa mở ra, bọn họ đã nghe một tiếng kêu rất to, bên ngoài dường như có người đang chờ thang máy, cách cửa thang máy mà tiếng kêu còn xuyên qua, nghe phi thường rõ ràng.
"Anh! Anh.. cái đồ cặn bã không biết xấu hổ, anh còn hôn tôi, tôi liền cắn chết anh!"
Cố Trường Đình nghe ra, đây không phải là tiếng của Đường Quý Khai sao?
Cửa thang máy nháy mắt mở ra, Cố Trường Đình nhìn qua, bên ngoài quả nhiên là Đường Quý Khai, chính là khuôn mặt thì đỏ tới mang tai, còn ngón tay lại run rẩy chỉ vào một người đàn ông.
Mà người đàn ông đối diện cậu ta, một thân vest trắng mắt hoa đào, khuôn mặt tươi cười nhã nhặn, trêu tức nhìn Đường Quý Khai, còn liếm liếm môi dưới, động tác kia thực sự là vô cùng mập mờ.
Giang Vãn Kiều bị Đường Quý Khai hét vào mặt thì tuyệt không tức giận, hắn ta còn đặc biệt thích xem dáng vẻ Đường Quý Khai xù lông.
Nhưng mà đúng là khéo, một màn này liền bị Cố Trường Đình cùng Triệu Giản đang chuẩn bị ra khỏi thang máy nhìn thấy.
Triệu Giản ý nghĩ muốn tự tử cũng có, bọn họ vừa nãy còn đang thảo luận đến Giang Vãn Kiều, chẳng qua Cố Trường Đình vẫn không biết Giang Vãn Kiều là Giang gia Tam thiếu, mà là hiểu nhầm hắn ta là Đường Gia đại thiếu gia Đường Hoài Giản.
Thế nhưng bây giờ...
Triệu Giản quay đầu nhìn thoáng qua Cố Trường Đình, quả nhiên vẻ mặt chấn kinh, hoàn toàn là dáng vẻ tiêu hoá không kịp.
Cố Trường Đình đúng là đờ đẫn, thật sự không biết đang xảy ra chuyện gì.
Lời Đường Quý Khai vừa nói là có ý gì? Chẳng lẽ, Đường Gia đại thiếu gia lại hôn Đường Gia tiểu thiếu gia?
Lại còn không phải hôn nơi khác, mà là hôn môi...
Cố Trường Đình không phải cố ý nhưng cậu là không nhịn được nhìn thoáng qua môi Đường Quý Khai, vừa sưng vừa đỏ, dường như là rất kịch liệt a...
Cố Trường Đình mắt trợn tròn, Đường Quý Khai cùng Đường Hoài Giản không phải anh em ruột sao? Chỉ là cậu không biết, Đường Hoài Giản trước mắt căn bản là tên giả mạo.
Triệu Giản cảm thấy lúc này đúng là quá tốt rồi, nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Đường Quý Khai nhìn thấy Cố Trường Đình cùng Triệu Giản thì sửng sốt một chút, nhưng nhất thời cũng không phát hiện mình nói cái gì long trời lở đất, nhìn thấy mặt Cố Trường Đình đờ đẫn còn cảm thấy kỳ quái, không hiểu ra sao.
Kết quả Đường Quý Khai trong đầu chậm rãi dạo qua một vòng, đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, tận thế đến nơi. Cố Trường Đình dường như hiểu lầm gì đó, còn chưa tới nửa đêm đã não bổ ra một đoạn kịch quan hệ máu mủ luân lý...
Đường Quý Khai nháy mắt hóa đá, Giang Vãn Kiều ngược lại rất bình tĩnh, giống như không thấy Cố Trường Đình cùng Triệu Giản, đưa tay ôm Đường Quý Khai đã hóa đá: "Đi nào bé ngoan, mau cùng anh hai về phòng trò chuyện thân mật."
Đường Quý Khai ngơ ngác không phản ứng kịp, bị Giang Vãn Kiều ôm đi hai bước mới nhớ sực lại, định xù lông gạt phăng cái tay của Giang Thỏ Trắng.
Giang Vãn Kiều nhỏ giọng ghé vào lỗ tai cậu ta nói: "Đừng lên tiếng, đi theo anh, nếu không anh liền ở trước mặt hai người bọn họ cưỡng hôn em."
Đường Quý Khai: "..."
Đường Quý Khai phát hiện mình bị Giang Thỏ Trắng áp chế gắt gao, quả thực đúng là thảm kịch nhân gian...
Giang Vãn Kiều cười tủm tỉm đem Đường Quý Khai mang vào phòng của mình, sau đó "cạch" một tiếng đóng cửa lại.
Cố Trường Đình càng thêm đờ đẫn, còn Triệu Giản hiện tại cũng vô cùng muốn hất cái tay của Giang Thỏ Trắng ra. Hai người kia đem hình tượng của hắn hủy hết rồi, thật sự là không thể nào tốt hơn nữa a.
"Vợ ơi..."
Triệu Giản nhỏ giọng gọi Cố Trường Đình một tiếng, lôi kéo tay Cố Trường Đình nói: "Vợ, chúng ta nhanh trở về phòng đi, trời không còn sớm, em vừa khỏi bệnh, nhanh về nghỉ ngơi thôi."
Cố Trường Đình thật sự là đắm chìm trong kịch trường luân lý lúc nửa đêm không thể tự thoát ra được, chỉ có thể bị Triệu Giản lôi đi.
Một ngày ầm ĩ, Triệu Giản không kịp hôn chúc ngủ ngon như thông lệ với vợ đã mệt mỏi ngủ mất.
Cố Trường Đình cũng mệt mỏi, dù sao vừa mới khỏi bệnh, thân thể cũng không phải quá tốt, rất nhanh cũng trầm trầm rơi vào giấc ngủ.
Sáng ngày thứ hai, khi sắc trời còn mờ mịt thì Triệu Giản đã tỉnh lại, nhìn thấy Cố Trường Đình còn đang ở trong ngực mình ngủ say, hắn nhịn không được hôn một cái lên trán cậu.
Triệu Giản nhìn thoáng qua điện thoại, đã hơn bảy giờ nhưng bên ngoài sắc trời vẫn rất tối, thì ra là mưa, trách không được không có ánh mặt trời.
Cuối mùa hè mặc dù rất nóng nhưng một khi mưa lại rất lạnh. Triệu Giản vội vàng đứng dậy, đem chăn mền đắp kín cho Cố Trường Đình, miễn cho Cố Trường Đình lại bị cảm lạnh nữa.
Triệu Giản vừa đứng dậy thì điện thoại di động của hắn rung lên, là Đường Quý Khai gửi tin nhắn tới.
Đường Quý Khai gửi qua một tấm hình, là ở cửa khách sạn, nhưng bên ngoài đen kịt không thấy rõ gì, có chăng chỉ là nhìn thấy mưa bên ngoài đặc biệt lớn.
Triệu Giản cầm điện thoại đi ra bên ngoài gọi: "Chú gửi cho anh cái gì lung tung vậy."
Đường Quý Khai bất mãn: "Em chụp rõ như vậy mà anh không nhìn thấy sao?"
Triệu Giản nói: "Anh thật sự nhìn không ra, chú đổi sang trường phái trừu tượng hả?"
Đường Quý Khai tức giận muốn chết, dứt khoát cúp điện thoại chạy đến cửa phòng Triệu Giản làm kẻ lén lút.
Đường Quý Khai vừa đến, câu đầu tiên đã hỏi: "Em nói này Đường lão đại, hôm qua chị dâu không có hiểu lầm cái gì chứ."
"Ha ha..."
Nhắc tới việc này, Triệu Giản chỉ có thể cười lạnh hai tiếng, lời gì cũng không muốn nói.
Đường Quý Khai xoa mồ hôi trên trán: "Đều là do Giang Thỏ Trắng, em không có làm gì hết a."
Triệu Giản nói: "Chú tìm anh làm gì, vì cái hình vừa nãy?"
Đường Quý Khai lập tức lấy điện thoại ra chỉ cho Triệu Giản: "Anh không thấy rõ sao? Anh xem kỹ một chút đi, đây là ai, là Lục Sang Uy của Lăng gia, không thấy hả?"
"Lục Sang Uy?"
Triệu Giản cẩn thận nhìn lại, trong hình chính xác có người nhưng vì mưa quá lớn nên ảnh chụp tối đen như mực, cũng không biết Đường Quý Khai chụp thế nào, hình ảnh vừa mờ vừa không rõ nét cho nên chỉ có thể nhìn thấy đại khái hình dáng một người, có đánh chết Triệu Giản cũng nhìn không ra là ai.
Triệu Giản không vui: "Lục Sang Uy tới nơi này làm gì?"
Triệu Giản hôm qua đi theo Đường Bỉnh Kiến chạy đến Lăng gia ra oai phủ đầu, người Lăng gia tự nhiên biết Triệu Giản chính là Đường Gia đại thiếu Đường Hoài Giản nhưng Cố Trường Đình thì không. Bây giờ người Lăng gia chạy tới đây, Triệu Giản là sợ bị lộ tẩy.
Đường Quý Khai nói: "Cái ông già ở Lăng gia kia phái Lục Sang Uy đến xin lỗi. Bọn họ biết ông nội tức giận, muốn cùng Lăng gia ăn thua đủ cho nên sợ hãi, Lục Sang Uy từ sáng sớm đã chạy đến khách sạn, nói là muốn gặp ông và anh, còn muốn gặp Cố Trường Đình, phải ngay mặt xin lỗi anh ấy."
Triệu Giản cười lạnh một tiếng: "Bọn họ còn muốn gặp vợ anh, nói thật, với cái loại người như bọn họ, anh không tin bọn họ sẽ biết hối cải."
Đường Quý Khai đáp: "Đúng, ông nội nói không gặp. Cái tên Lục Sang Uy này liền dùng khổ nhục kế đứng ở bên ngoài không chịu đi, nói chừng nào ông không chịu gặp hắn, hắn sẽ không rời khỏi, đã đứng bên ngoài một giờ rồi."
Bây giờ trời còn đổ mưa to, Lục Sang Uy dường như quyết tâm rất lớn, chỉ là Đường Bỉnh Kiến nói không gặp là không gặp, ông ở trong thương trường mấy chục năm, không phải dùng một chút khổ nhục kế là có thể đả động được.
Đường Quý Khai rảnh đến nhàm chán, liền đem mấy tấm ảnh Lục Sang Uy dầm mưa gửi cho Triệu Giản, để Triệu Giản xem cho vui.
Triệu Giản nói: "Tuyệt đối đừng để người này đi vào."
Triệu Giản ở Lăng gia bại lộ thân phận, vạn nhất Cố Trường Đình gặp Lục Sang Uy, Triệu Giản sợ thân phận của mình cũng sẽ không giữ được.
Đường Quý Khai nói: "Đương nhiên, anh nghĩ em bị ngốc hả."
"Quý Khai, em sao lại ở chỗ này, đúng là không ngoan, thừa dịp anh đi tắm liền lén lút chạy ra ngoài."
Đường Quý Khai nghe được phía sau có người lên tiếng, thanh âm đặc biệt ôn nhu, nhưng cậu ta nghe vào lông tơ lại dựng hết cả lên, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Giang Vãn Kiều.
Giang Vãn Kiều vẫn đang mặc áo tắm, tóc ướt sũng rũ xuống, nhìn rất vô hại, nhất là cặp mắt hoa đào kia càng thêm ôn nhu, bất luận là cô gái nào nhìn thấy hắn ta mỉm cười như vậy, chắc chắn cả người đều sẽ muốn luân hãm.
Nhưng Đường Quý Khai nhìn thấy đôi mắt kia thì cảm thấy như nhìn mắt sói.
Giang Vãn Kiều đích thật là vừa tắm xong, áo tắm trắng buộc lỏng loẹt bên eo, ngực lộ một mảnh, đừng nhìn hắn ta mặc quần áo trông cao cao gầy gầy nhưng một khi cơ ngực vừa lộ ra thì đều là cơ bắp, khiến Đường Quý Khai nhìn thấy giật mình.
Đường Quý Khai nói: "Anh có phải có đam mê khoả thân không, ăn mặc như vậy mà chạy ra ngoài."
Giang Vãn Kiều nói: "Còn không phải anh vừa ra liền phát hiện em chạy mất cho nên mới sốt ruột đi tìm em sao."
Triệu Giản nghe xong lông mày nhảy dựng lên, hiện tại là buổi sáng, vậy là Đường Quý Khai ở trong phòng Giang Vãn Kiều sao?
Đêm qua, Giang Vãn Kiều đúng là đã đem Đường Quý Khai vào phòng, chẳng lẽ bọn họ cả một đêm ở cùng nhau?
Triệu Giản lập tức não bổ ra một đống chuyện cấm trẻ em.
Triệu Giản kéo tay áo Đường Quý Khai: "Chú hôm qua ngủ cùng hắn một đêm? Chú không có bị hắn thế này thế này chứ?"
Đường Quý Khai sững sờ, lập tức xù lông: "Anh mới bị hắn thế này thế này thì có, nếu hắn dám động tay động chân với em, em liền đá gãy cái chân thứ ba của hắn."
Triệu Giản: "..."
Triệu Giản thấy đúng là Giang Vãn Kiều không dám làm gì Đường Quý Khai, nhưng số lần hôn hơi nhiều cho nên làm đại ca hắn có chút lo lắng.
Giang Vãn Kiều cười nói: "Cái này xin yên tâm, Quý Khai không đồng ý, tôi làm sao ép buộc em ấy chứ?"
Giang Vãn Kiều nói giống như là mình ngay thẳng cương trực lắm, ngay cả Đường Quý Khai thiếu chút cũng tin: "Tôi cũng không đồng ý hôn anh, nếu anh còn hôn tôi nữa, tôi cũng đá gãy cái chân thứ ba của anh."
Giang Vãn Kiều cười nói: "Vậy được rồi, nếu lần sau Quý Khai chủ động hôn anh, anh sẽ hôn lại."
Đường Quý Khai nói: "Tôi đầu heo mới chủ động hôn anh."
Đêm qua, Giang Vãn Kiều mang theo Đường Quý Khai trở về phòng, sau đó lại không để Đường Quý Khai đi, đem Đường Quý Khai làm gối ôm, ôm vào trong ngực ngủ một đêm.
Đường Quý Khai nghiến răng nghiến lợi hơn nửa đêm, nửa đêm còn lại thì cũng ngủ. Vừa rồi thừa dịp Giang Vãn Kiều đi tắm mới lén lút chạy ra.
Giang Vãn Kiều lúc này lại nói: "Được rồi Quý Khai, em đêm qua không ngủ chút nào, đi thôi, chúng ta trở về ngủ bù."
Đường Quý Khai trừng mắt: "Có quỷ mới đi về với anh."
Giang Vãn Kiều nhíu mày: "Anh chỉ muốn dẫn em đi nghỉ ngơi thôi, em sợ cái gì."
Đường Quý Khai phản bác: "Có quỷ mới sợ, chỉ là tôi không muốn đi ngủ với anh thôi."
Giang Vãn Kiều nói: "Nhưng chúng ta lúc nhỏ vẫn thường xuyên ngủ chung, em còn ôm eo anh, chui vào trong ngực anh không ra."
Đường Quý Khai: "..."
Triệu Giản cảm thấy mắt mù tai điếc luôn rồi.
Đường Quý Khai nói: "Con mẹ nó anh còn dám nói, không phải tại anh đem chăn mền cướp hết khiến tôi lạnh muốn chết thì ai mà ôm anh ngủ hả."
Triệu Giản bất đắc dĩ, hai người này bây giờ đem chuyện lúc mặc tã ra nói, vất vả bọn họ đến lúc này còn nhớ rõ, Triệu Giản thật sự là không hứng thú với mấy chuyện kia: "Hai người đừng có đứng trước cửa phòng anh ồn ào nữa, sẽ đánh thức vợ anh, chuyển sang chỗ khác cãi nhau đi."
Đường Quý Khai trừng mắt: "Anh có phải anh trai ruột của em không hả."
Giang Vãn Kiều liền cười: "Ngoan, anh hai của em ở chỗ này, còn không đi với anh."
Triệu Giản đuổi hai người kia xong mới nhẹ nhàng trở về phòng, may mắn Cố Trường Đình chưa tỉnh, vẫn đang ở trên giường ngủ say.
Triệu Giản trở về giường, ôm Cố Trường Đình nằm tiếp.
Hơn tám giờ sáng, Cố Trường Đình tỉnh lại, nhẹ nhàng mở mắt ra: "Trời mưa rồi? Em còn muốn ra ngoài mà."
"Đi ra ngoài? Đi đâu?" Triệu Giản hỏi.
Lục Sang Uy lúc này vẫn còn chưa hết hi vọng, đang đứng chờ dưới lầu. Cố Trường Đình muốn ra ngoài, chẳng phải là sẽ đụng Lục Sang Uy. Như vậy chẳng phải là bị lộ mất?
Cố Trường Đình nói: "Hôm qua chúng ta không phải đã đi gặp Lăng Sơ Nam sao? Cậu ta lúc đang ấy ngủ, em không muốn quấy rầy nhưng cái phòng trọ kia điều kiện không tốt, em thấy góc tường đều mốc meo. Em muốn thừa dịp ban ngày Lăng Sơ Nam còn tỉnh đem cậu ta chuyển đến đây, mọi người ở gần cũng có thể chiếu cố lẫn nhau."
Triệu Giản nghe xong mới hiểu thì ra vợ đang nghĩ đến chuyện của Lăng Sơ Nam.
Triệu Giản nói: "Vợ à, bên ngoài mưa rất lớn, em nghe tiếng đi. Chúng ta cứ gọi điện thoại cho Lăng Thúc, để hắn chờ mưa ngớt thì đón xe đem Lăng Sơ Nam mang tới, em cũng không cần chạy đi vất vả, thân thể em không tốt, lại bệnh nữa anh sẽ đau lòng."
Cố Trường Đình nghĩ nghĩ, liền gọi điện thoại cho Lăng Thúc, để hắn ta mang Lăng Sơ Nam tới đây.
Phòng trọ bên kia điều kiện quả là không tốt lắm thế nhưng Lăng Thúc phải gánh lấy tiền thuốc men của Lăng Sơ Nam, mặc dù hắn ta có không ít tiền để dành nhưng cũng phải tiết kiệm một chút cho nên chỉ có thể ở loại phòng trọ như vậy.
Lăng Thúc nghe Cố Trường Đình nói xong cũng không cự tuyệt, hắn ta cũng muốn để thiếu gia ở chỗ tốt một chút, ít nhất là phải được thoải mái cho nên liền đáp ứng, nói lát nữa thu thập xong liền mang theo thiếu gia qua.
Bên ngoài trời mưa rất lớn, sấm chớp ầm ầm nhưng chỉ một lát sau mưa liền nhỏ lại.
Triệu Giản vì không muốn để Cố Trường Đình ra khỏi phòng mà nghĩ hết biện pháp. Lục Sang Uy vẫn đang ở dưới lầu không chịu đi, thật sự là đáng ghét.
Cố Trường Đình không đi đón Lăng Sơ Nam nên muốn xuống lầu chờ bọn họ, phòng đã sớm đặt xong. Cố Trường Đình muốn đích thân đem bọn họ lên phòng.
Chẳng qua Triệu Giản lúc này lại bắt đầu quấy rối, xuất tất cả vốn liếng cố gắng câu dẫn bà xã nhà mình, nhất định phải ôm Cố Trường Đình dính nhau trên giường, không để cậu xuống.
Hai người kết hôn thời gian không ngắn, chẳng qua nhiều nhất chỉ là cầm tay hôn môi, mấy chuyện thân mật càng thêm ít, Triệu Giản giơ một bàn tay là có thể đếm đủ, căn bản không cần suy nghĩ.
Cố Trường Đình cũng không phải là người lãnh cảm, chỉ là không biết làm sao đối mặt với Triệu Giản mà thôi. Triệu Giản vẻ ngoài đã tuấn mỹ lại còn cố ý phát ra lực hấp dẫn, Cố Trường Đình thấy liền mặt đỏ tim rộn.
Triệu Giản đạt được một chút phúc lợi, cũng biết Cố Trường Đình chưa chuẩn bị sẵn sàng cho nên không ép buộc cậu. Lấy được điểm phúc lợi này thôi hắn đã cao hứng lắm rồi, vợ vừa khỏi bệnh không thích hợp làm vận động mạnh.
Cố Trường Đình bị hắn làm toàn thân mềm nhũn, uể oải nằm trên giường, quả thực không đứng dậy được.
Triệu Giản đạt được mục đích, cả người đều đắc ý.
Bên kia Lăng Thúc chờ mưa ngớt liền đón xe mang theo Lăng Sơ Nam đi đến khách sạn bên này.
Lăng Sơ Nam thân thể không tốt, toàn bộ hành trình đều được Lăng Thúc ôm, lúc ở trên xe taxi cũng là ngồi trên chân Lăng Thúc.
Lúc bọn họ đến cửa khách sạn, mưa lại bắt đầu nhiều lên, trên trời vang lên mấy tiếng sấm, mưa vừa giảm nay đã lại muốn đến.
Lăng Thúc vội nói: "Thiếu gia, chúng ta đến rồi, nhanh vào thôi."
Lăng Sơ Nam nhẹ gật đầu, được hắn ta ôm xuống xe taxi, sau đó cũng nhanh bước vào trong khách sạn.
Chỉ là bọn họ chưa đến cửa lớn của khách sạn thì đã nhìn thấy mấy chiếc xe màu đen đậu ở phía trước, bên cạnh là một người đàn ông trung niên mặc đồ vest đang đứng, còn có mấy vệ sĩ giúp hắn ta che dù, chính là Lục Sang Uy.
Lăng Chính Trung đã nói, hôm nay nếu Đường Bỉnh Kiến không chịu bỏ qua cho Lăng gia thì Lăng gia chắc chắn sẽ sụp đổ. Lục Sang Uy nếu như không thể cầu xin được sự tha thứ của ông ta thì Lục Sang Uy cũng không cần về Lăng gia nữa.
Cho nên Lục Sang Uy quyết tâm ở đây chờ, chờ đến khi nhìn thấy Đường Bỉnh Kiến. Chỉ là hắn ta đã đứng ba giờ rồi mà Đường Bỉnh Kiến vẫn không xuất hiện.
Lục Sang Uy có chút mất kiên nhẫn nhưng cũng không dám bỏ về, nếu bị đá ra khỏi Lăng gia, như vậy hắn ta sẽ mất tất cả.
Ngay tại lúc Lục Sang Uy đang lo sốt vó thì trùng hợp nhìn thấy Lăng Sơ Nam.
Lăng Thúc nhìn thấy Lục Sang Uy thì sắc mặt không tốt lắm, ôm Lăng Sơ Nam bước nhanh hơn, không muốn đôi co cùng Lục Sang Uy.
Bên ngoài trời vẫn lất phất mưa, Lăng Thúc nói: "Thiếu gia, tựa vào trong ngực tôi đi, đừng để bị mắc mưa, thiếu gia thân thể còn yếu, dễ bị cảm lạnh."
Lăng Sơ Nam nhẹ gật đầu, đem mặt chôn ở trong ngực Lăng Thúc, cậu khoác áo vest của Lăng Thúc trên người, tránh cho bị mắc mưa.
Lục Sang Uy thấy Lăng Sơ Nam mà giống như nhìn thấy cứu tinh, lập tức đẩy vệ sĩ ra chạy tới: "Con trai à! Sơ Nam! Con ở đây sao? Quá tốt! Quá tốt! Mau mau, cùng ba đứng ở chỗ này cầu xin, nếu không Lăng gia liền xong đời."
Lục Sang Uy định tiếp tục dùng khổ nhục để Lăng Sơ Nam cùng hắn ta đứng ở đây đội mưa cầu tình. Hắn ta cho rằng Lăng Sơ Nam bệnh nặng như vậy, Đường Bỉnh Kiến nhất định sẽ thương hại bọn họ.
Lăng Thúc híp mắt, cười lạnh một tiếng: "Vị tiên sinh này mời tránh ra, thiếu gia nhà tôi bệnh nặng, không thể mắc mưa."
Lăng Sơ Nam nhìn Lục Sang Uy bằng ánh mắt rất bình thản, cái gì cũng không nói, dứt khoát vùi đầu vào trong ngực Lăng Thúc.
Lục Sang Uy nghe Lăng Thúc nói lời lạnh nhạt thì lập tức buồn bực, hắn ta vốn đã một bụng tức giận, lại không thể phát tác với Đường Bỉnh Kiến, bây giờ có thùng trút giận xuất hiện cho nên lập tức trừng mắt mắng: "Mày là cái thá gì? Chẳng qua chỉ là một con chó của Lăng gia mà cũng dám nói chuyện với tao như vậy?"
Lục Sang Uy dáng vẻ dữ dằn, ngăn cản không cho Lăng Sơ Nam đi vào.
Mặc dù lúc này mưa nhỏ nhưng lại rơi càng ngày càng nhanh, tóc Lăng Sơ Nam đều bị ướt, mưa nhỏ rơi trên mặt cậu ta, khiến gương mặt càng lộ ra vẻ trắng bệch.
Lăng Thúc rất tức giận, chỉ là hai tay của hắn ôm Lăng Sơ Nam căn bản không thể xuất thủ. Lục Sang Uy bên kia còn có vệ sĩ ngăn cản bọn họ, tuyệt không cho Lăng Thúc ôm Lăng Sơ Nam đi.
Cố Trường Đình cùng Triệu Giản vẫn chờ hai người Lăng Sơ Nam nhưng chờ nửa ngày lại không thấy người, Lăng Thúc trước lúc đi đã gửi tin nhắn cho bọn họ, tính toán thời gian cũng nên đến rồi chứ.
Cố Trường Đình thân thể mềm nhũn, Triệu Giản liền nói: "Vợ à, để anh xuống lầu xem thử, em ở chỗ này chờ là được rồi, nếu bọn họ đến anh sẽ điện thoại cho em có được không?"
Cố Trường Đình nhẹ gật đầu: "Ừm, anh mang dù theo đi, bên ngoài còn mưa."
"Vợ đúng là tri kỷ." Triệu Giản cười một tiếng, liền vội vàng mặc áo khoác chạy đi.
Triệu Giản cũng có chút lo lắng, bởi vì Lục Sang Uy còn đang ở dưới lầu, hắn sợ Lục Sang Uy lại làm ra chuyện xấu xa gì đó. Thế mà không ngờ lại bị Triệu Giản đoán đúng. Khi hắn vừa đi xuống lầu đã nhìn thấy Lục Sang Uy cùng vệ sĩ của hắn ta làm khó Lăng Thúc cùng Lăng Sơ Nam.
Triệu Giản nháy mắt liền nổi giận, dù cũng không mang trực tiếp đội mưa chạy ra ngoài, một phát liền nắm lấy tên vệ sĩ đang đẩy Lăng Thúc.
Vệ sĩ kia giật nảy mình bởi vì người đến khí lực quá lớn. Hắn ta vội quay đầu nhìn lại nhưng không nhận ra đây là Đường Gia đại thiếu.
Dù sao hôm nay Triệu Giản ăn mặc tùy tiện, áo thun quần lửng, bên ngoài chỉ mặc áo khoác, giơ tay quơ đại vậy mà cầm trúng cái áo vest, phối đồ dở dở ương ương, ai nhìn cũng không nghĩ hắn là người có máu mặt.
Triệu Giản đẩy vệ sĩ kia ra rồi vội mở dù: "Nhanh mang cậu ấy vào đi, ướt hết cả người rồi."
Lục Sang Uy nhìn lên thấy Đường Gia đại thiếu ra đến tận đây, hắn ta đã đứng đợi hơn ba tiếng đồng hồ rồi sao có thể bỏ qua cơ hội này, lập tức bổ nhào qua, nước mắt tuôn đầy mặt: "Sơ Nam, con nhanh cầu xin đi, nếu không Lăng gia chúng ta liền xong mất, Lăng gia nuôi con hai mươi năm, con không thể là bạch nhãn lang được, có đúng không!"
Lục Sang Uy nhìn thấy Đường Gia đại thiếu vì Lăng Sơ Nam bung dù, xem ra quan hệ rất tốt, liền muốn Lăng Sơ Nam cầu xin cho Lăng gia, nói không chừng Đường Gia sẽ bỏ qua bọn họ.
Lăng Sơ Nam lạnh lùng nhìn Lục Sang Uy: "Tôi không có tiền, không có gì cả, tôi không trả nổi cho Lăng gia bất cứ thứ gì, chỉ còn lại nửa cái mạng này thôi."
Lăng Thúc nghe cậu nói như vậy, trong lòng chua xót: "Thiếu gia, chúng ta đi, thiếu gia nhắm mắt nghỉ ngơi một chút đi, cậu mệt lắm rồi."
Lăng Sơ Nam đúng là rất mệt mỏi, nói chuyện đều phải thở hồng hộc, nói xong một câu liền mệt mỏi không chịu được.
Lục Sang Uy vẫn không dừng tay, tiếp tục ngăn cản bọn họ: "Sơ Nam, Lăng gia tồn vong chỉ dựa vào một mình con, con không thể cứng đầu như vậy được, hôm nay ba sẽ không để con đi."
Lục Sang Uy sống chết ngăn cản Lăng Sơ Nam không để cậu ta đi vào. Kỳ thật hắn ta là vò mẻ không sợ vỡ, nghĩ rằng nếu như chuyện này nháo lớn, nói không chừng Đường Bỉnh Kiến có thể đi ra. Cứ gặp Đường Bỉnh Kiến trước rồi nói sau.
Triệu Giản thật sự là bị bọn họ làm tức chết, hắn chưa gặp ai không biết xấu hổ như mấy người này vậy.
Triệu Giản cũng không do dự nữa, người nào cản trở hắn liền vung tay đấm tới.
Lục Sang Uy thiếu chút bị Triệu Giản đánh một quyền, hô to một tiếng vội lui về phía sau, kết quả trời mưa đất trơn đứng không vững, liền biến thành quả bóng da lăn tròn trên đất.
"Kít ——" một tiếng.
Một chiếc xe màu đen kịp thời phanh lại, nếu không Lục Sang Uy liền bị xe nghiền nát.
Lục Sang Uy giật nảy mình, đầu chảy đầy mồ hôi lạnh, há mồm muốn mắng chửi người.
Chiếc xe màu đen kia vừa dừng lại, lái xe còn chưa xuống xe bung dù mà cửa xe đã giật mở.
Bước xuống là một người phụ nữ và một người đàn ông trung niên, dáng vẻ hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc cũng không quá phô trương nhưng bộ quần áo kia tuyệt đối có giá trị không nhỏ.
Hai người cũng không bung dù, điệu bộ vội vàng hốt hoảng, hiện tại mưa rơi không nhỏ, mái tóc chải vuốt chỉnh tề tóc của người phụ nữ đều ẩm ướt, đồ trang sức trên đầu trên tay cũng vậy nhưng bọn họ lại tuyệt không để ý.
Hai người từ trên xe bước xuống, vọt thẳng đến trước mặt Lăng Sơ Nam, lúc này vệ sĩ trong xe mới vội vội vàng vàng chạy tới che dù cho ông bà chủ nhà mình.
Người phụ nữ khiếp sợ nhìn Lăng Sơ Nam trong ngực Lăng Thúc, bờ môi run rẩy nói không nên lời.
Thấy có người đột nhiên xông lại, Lăng Sơ Nam liền ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên rất xinh đẹp, mặc dù tuổi không còn nhỏ nhưng lại được bảo dưỡng rất tốt, toát lên vẻ đoan trang dịu dàng.
Lăng Sơ Nam sững sờ, lập tức đỏ mắt, nước từ trong đôi mắt cũng rơi xuống.
Người phụ nữ cũng khóc lớn: "Là con của mình, thật là con của mình. Tiên sinh, anh mau nhìn xem, có phải là giống chúng ta như đúc không?"
Người đàn ông trung niên kia cũng vạn phần kích động: "Đúng đúng, rất giống em, em xem đôi mắt kia."
Triệu Giản nhìn lại, thì ra là người của Lâm gia, Giang Vãn Kiều hôm qua mới gọi điện thoại báo cho Lâm tiên sinh cùng Lâm thái thái, không ngờ hai người này đã chạy đi ngay trong đêm, đến sáng sớm hôm nay thì đến.
Triệu Giản vội nói: "Lăng Sơ Nam bệnh tình nghiêm trọng, trước tiên đưa cậu ấy đi vào đã."
Một đám người vây quanh Lăng Sơ Nam đi vào khách sạn, không dám để Lăng Sơ Nam dầm mưa.
Hôm qua Lâm tiên sinh cùng Lâm Thái Thái sau khi nhận được điện thoại của cháu trai Giang Vãn Kiều thì phi thường chấn động, dù sao con trai lớn của bọn họ vừa ra đời đã biến mất, bọn họ căn bản chưa được nhìn thấy lần thứ hai, sau này có báo cảnh sát nhưng cũng không tìm được.
Lâm phu nhân lúc ấy vô cùng thương tâm, còn hậm hực một thời gian. Bọn họ thật sự không ngờ rằng, hai mươi năm sau, con của mình có thể tìm lại được.
Hai người không dám tin nhưng Giang Vãn Kiều cũng không phải là người thích nói lung tung, Lâm tiên sinh vẫn rất tin tưởng vào nhân phẩm của cháu trai nhà mình, liền vội vàng mang vợ chạy tới, bất luận có phải hay không, bọn họ đều muốn tự mình kiểm tra, nhất là khi Giang Vãn Kiều nói Lăng Sơ Nam tình huống rất không tốt, khả năng sống không được bao lâu nữa.
Lâm tiên sinh cùng Lâm phu nhân cúp điện thoại xong liền lập tức ngồi máy bay riêng tới, trên đường đi Lâm phu nhân rất lo lắng, chờ đến khi nhìn thấy Lăng Sơ Nam, Lâm phu nhân chỉ còn lại chấn kinh, Lăng Sơ Nam cùng Lâm phu nhân lúc còn trẻ dáng dấp rất giống nhau, chỉ cần nhìn sơ qua là có thể nhận ra.
Thế nhưng Lăng Sơ Nam bệnh tình thật sự quá nghiêm trọng, khuôn mặt vừa gầy vừa tái, Lâm phu nhân nhìn thấy trong lòng bi thương không thôi, lại nghĩ tới chuyện lúc trước con mới sinh ra đã bị bắt đi, vừa vào khách sạn liền ôm lấy Lăng Sơ Nam khóc lớn, khóc đến thiếu chút ngất đi.
Lâm tiên sinh nói: "Đừng khóc, đừng khóc, bây giờ không phải là lúc khóc. Con bệnh nặng, mau gọi bác sĩ kiểm tra đã."
"Đúng đúng!" Lâm phu nhân nói: "Gọi bác sĩ, lập tức gọi bác sĩ, con của mẹ, là mẹ có lỗi với con, để con phải chịu khổ, con nhỏ như vậy đã bị bắt đi, là mẹ có lỗi với con, con yên tâm, mẹ sẽ không bỏ rơi con đâu."
Lăng Sơ Nam nhìn người phụ nữ đang khóc lớn, mắt mũi ê ẩm. Lúc trước cậu không muốn đi tìm cha mẹ ruột của mình là bởi vì cậu sợ, cậu không muốn bị vứt bỏ nữa. Chỉ là không nghĩ tới bây giờ khi thật sự nhìn thấy mẹ ruột, cậu lại cảm thấy yếu lòng cùng lưu luyến.
Lâm phu nhân ôm Lăng Sơ Nam không buông tay: "Con yên tâm, mẹ có thận, mẹ cho con, con còn rất nhiều ngày tươi đẹp sau này phải trải qua, mẹ hiến thận cho con, về sau không ai dám ức hiếp con nữa."
Lăng Sơ Nam không biết nói cái gì cho phải, nước mắt lại rơi xuống, quá mức kích động mà ngất đi.
Lăng Thúc bị dọa sợ: "Thiếu gia? Thiếu gia?"
Lâm tiên sinh cùng Lâm phu nhân cũng bị dọa, trong đại sảnh khách sạn liền loạn thành một đoàn.
Bác sĩ riêng rất nhanh liền có mặt, Lăng Sơ Nam bệnh tình nghiêm trọng, chủ yếu chính là khi vừa mới phát bệnh đã chậm trễ việc trị liệu, vẫn luôn kéo dài đến bây giờ cho nên mới nặng lên.
Bác sĩ đề nghị lập tức đưa đến bệnh viện theo dõi sát sao hai mươi bốn giờ, mau chóng làm phẫu thuật thay thận, sớm chừng nào hay chừng ấy.
Lăng Sơ Nam vừa vào khách sạn còn chưa lên tầng, Lâm tiên sinh cùng Lâm phu nhân đã vội cho người đem Lăng Sơ Nam đưa đến bệnh viện trị liệu, Lăng Thúc không yên lòng cũng vội vàng đi theo.
Triệu Giản bận bịu một hồi rốt cuộc mới có thể về phòng, ở trong hành lang thì gặp được Cố Trường Đình.
Cố Trường Đình hết hồn, Triệu Giản rõ ràng lúc đi có cầm dù nhưng khi trở về lại rất chật vật, tóc tai quần áo ướt sũng, trên mặt còn dính bùn, áo khoác cũng bị hỏng.
Cố Trường Đình vội vàng chạy tới: "Anh làm sao vậy?"
Triệu Giản cười cười: "Không có việc gì không có việc gì, chỉ là không che dù thôi."
Triệu Giản không muốn để Cố Trường Đình lo lắng thế nhưng nói qua loa như vậy, Cố Trường Đình lại không tin.
Triệu Giản đành phải đem chuyện kể lại một lần, Cố Trường Đình nghe được mẹ Lăng Sơ Nam đã đến, còn nguyện ý hiến thận cho Lăng Sơ Nam, nhịn không được nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng lập tức lại nhíu mày: "Lục Sang Uy ở dưới lầu? Bọn họ còn muốn làm gì? Cho dù Lăng Sơ Nam không phải là người Lăng gia nhưng hai mươi năm chung đụng tốt xấu gì cũng có chút tình cảm chứ, đúng là đáng ghét."
Lục Sang Uy vừa rồi ngăn cản bọn họ, Lăng Sơ Nam cả người đều ướt đẫm, Lục Sang Uy lại tuyệt không để ý, đích thật là phi thường đáng ghét.
Triệu Giản nói: "Vợ em đừng nóng giận."
Cố Trường Đình đáp: "Em sao có thể không tức giận? Anh nhanh vào phòng tắm thay quần áo đi, đừng để bị cảm."
"Được, anh đi liền đây." Triệu Giản tranh thủ thời gian chạy đi tắm nước nóng, ngoài trời mưa lớn đúng là rất lạnh, Triệu Giản trước khi tiến vào phòng tắm còn nhịn không được hắt hơi một cái.
Cố Trường Đình ngồi ở bên ngoài chờ Triệu Giản, nhớ tới lời của Triệu Giản kể lúc nãy lại tức giận.
Cậu dứt khoát đứng lên đi ra khỏi phòng, vào thang máy đi xuống lầu.
Lục Sang Uy vẫn còn ở dưới, cả người đầy bụi đất, đang nghĩ không biết có nên rời đi không, bây giờ mà trở về khẳng định sẽ bị Lăng Chính Trung mắng nhưng nếu đứng ở chỗ này, Đường Bỉnh Kiến lại không chịu gặp hắn ta.
Lục Sang Uy rầu rĩ, liền thấy có người từ trong khách sạn đi ra, vậy mà lại là Cố Trường Đình.
Lục Sang Uy lập tức cảm thấy mình sắp được cứu rồi, vội vàng chạy tới: "Trường Đình! Trường Đình! Cậu..."
Hắn ta còn chưa nói hết, Cố Trường Đình đã mặt lạnh ngắt lời: "Lục tiên sinh, tôi không phải đến cùng ông ôn chuyện, chúng ta cũng không có giao tình gì để nói. Tôi chỉ đến để thông báo với Lục tiên sinh một tiếng, tôi mặc dù không phải người thừa kế trực hệ của Lăng gia nhưng đối với Lăng gia vẫn cảm thấy rất có hứng thú, mời Lục tiên sinh trở về chuyển lời đến Lăng Chính Trung tiên sinh."
Lục Sang Uy nghe xong thì ngơ ngác, Cố Trường Đình lời này là có ý gì? Lục Sang Uy đang chờ Lăng Chính Trung chết thì sẽ là chiếm lấy Lăng gia, vậy mà bây giờ Cố Trường Đình lại muốn một cước chặn ngang muốn cướp trắng.
Lục Sang Uy lập tức nổi giận: "Mày là cái thá gì? Mày dám cùng tao tranh đoạt Lăng gia? Tao cho mày biết, Lăng gia là của tao, ai cũng không cướp được."
Cố Trường Đình cười lạnh một tiếng: "Rửa mắt chờ xem."
Cậu nói xong lập tức xoay người rời đi, không nói thêm câu nào, để lại Lục Sang Uy nổi giận đùng đùng.
Triệu Giản tắm xong, kết quả phát hiện vợ mình đi đâu mất! Quả thực là đem hắn hù chết, vợ cứ biến mất như vậy làm Triệu Giản lo lắng mình sớm muộn cũng sẽ bị thòng tim thôi.
Cũng may Cố Trường Đình rất nhanh đã trở lại, Triệu Giản vội vàng chân chó chào đón: "Vợ, em đi đâu vậy?"
Cố Trường Đình vừa rồi gặp Lục Sang Uy thì tâm tình cực kỳ không tốt, bất quá bây giờ nhìn thấy Triệu Giản vẻ mặt trung khuyển lại trở nên khá hơn.
Cố Trường Đình nhíu mày cười nói: "Ừm... Chắc là đi tìm Đào Kỳ a."
Triệu Giản: "..."
Đừng nhìn Cố Trường Đình ôn hòa dịu dàng, kỳ thật lòng dạ rất hẹp hòi, rất thích mang thù a.
Triệu Giản nghe xong liền biết vợ còn nhớ chuyện ngày hôm qua, muốn trả thù mình đây mà.
Triệu Giản vội vàng ôm lấy Cố Trường Đình: "Vợ ơi, vợ à, em nhìn anh tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, lại sắp chết đói rồi đây, chúng ta đi ăn cơm đi."
"Được." Cố Trường Đình nói.
Hai người gọi đồ vào phòng ăn, Cố Trường Đình vừa ăn cơm, vừa nói: "Em muốn ở lại đây mấy ngày."
"Hửm?" Triệu Giản hỏi: "Vợ thích nơi này?"
Cố Trường Đình nói: "Cũng không phải, chỉ là Lăng gia rất đáng ghét cho nên em muốn thâu tóm Lăng gia."
Kỳ thật muốn thâu tóm Lăng gia cũng không chỉ mỗi mình Cố Trường Đình, mà Đường Bỉnh Kiến cũng muốn. Đương nhiên Đường Bỉnh Kiến không phải vì coi trọng Lăng gia, Lăng gia trong mắt Đường Bỉnh Kiến còn không bằng cọng lông gà, mà là đống cơm thiu, nhìn thấy liền buồn nôn.
Nhưng Đường Bỉnh Kiến cảm thấy, không thể chỉ có mình ông khó chịu, ông nhất định phải khiến Lăng gia cũng khó chịu chết mới được cho nên cũng định để Cố Trường Đình thâu tóm Lăng gia.
Cố Trường Đình mặc dù tuyên bố với Lục Sang Uy nhưng bây giờ muốn thu Lăng gia, kỳ thật vẫn có chút khó khăn, đoán chừng Cố Trường Đình phải chờ thêm mấy ngày, nếu không cẩn thận thì có thể kéo dài nửa năm đến một năm.
Cho nên Cố Trường Đình có hơi do dự, công ty Cố gia ở bên kia vừa mới đứng vững, nếu như cậu rời đi nửa năm đến một năm sẽ tuyệt đối đại loạn, thế nhưng Cố Trường Đình cũng không phải muốn ở luôn bên này, chắc là phải chạy qua lại hai đầu mà thôi.
Triệu Giản nghe xong lại không lo lắng, bởi vì Đường Bỉnh Kiến nhất định sẽ giúp cho nên Triệu Giản nói: "Vậy tốt, coi như nghỉ phép."
Cố Trường Đình nói: "Vậy chúng ta ăn xong, nếu hết mưa thì đi ra ngoài một chuyến đi."
Triệu Giản nghĩ đến đi ra ngoài, liền hỏi: "Vợ muốn đi xem căn nhà mẹ lưu lại sao?"
Cố Trường Đình nghe hắn gọi thuận miệng như thế thì có chút ngượng ngùng: "Đúng vậy, em muốn đi xem thử."
"Được, hai chúng ta cùng đi." Triệu Giản nói.
Cả một buổi sáng mưa rơi rả rích, thế nhưng qua giữa trưa mặt trời liền hiện ra, nước mưa trên đất cũng lập tức được sấy khô.
Cố Trường Đình nhìn ra thấy thời tiết không tệ lắm, liền chuẩn bị mang theo Triệu Giản đi xem căn nhà kia.
Đó là nơi trước kia mẹ cậu từng ở, Cố Trường Đình cảm thấy rất hứng thú.
Căn nhà nằm ở vùng ngoại thành, cách khách sạn không quá xa cũng không quá gần, dù sao thành phố này cũng không lớn, Lê Thịnh Uyên cho bọn họ một chiếc xe, Cố Trường Đình liền lái xe chở Triệu Giản.
Bên ngoài bầu trời tươi sáng, Lục Sang Uy đã sớm rời đi, hắn ta nghe Cố Trường Đình nói xong thì lập tức chạy về Lăng gia, khóc lóc kể lể với Lăng Chính Trung, nói Cố Trường Đình cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, muốn đem Lăng gia bỏ vào túi.
Ai ngờ Lăng Chính Trung nghe xong lời này liền lập tức trầm mặc. Lăng gia đã đắc tội Đường Gia, Lăng Chính Trung cảm thấy Lăng gia chắc chắn sụp đổ, không thể chống đỡ được nữa. Nhưng ông ta nghĩ, nếu như đem Lăng gia giao cho Cố Trường Đình, Cố Trường Đình là vợ của Đường gia đại thiếu, Đường Gia có lẽ sẽ không hủy đi Lăng gia, Lăng gia vẫn còn một tia hi vọng.
Lăng Chính Trung không muốn Lăng gia tan tành, cũng không muốn mình đã hơn tám mươi tuổi lại còn ăn kham sống khổ. Nên khi đột nhiên nghe Lục Sang Uy nói ông ta lại cảm thấy, kỳ thật đem Lăng gia giao lại cho Cố Trường Đình cũng là chuyện tốt.
Lăng Chính Trung hỏi: "Cố Trường Đình thật sự nói như vậy?"
Lục Sang Uy đáp: "Chính xác ạ."
Lăng Chính Trung lại nói: "Vậy thì tốt, cậu đem chuyện trong công ty sửa sang lại, xong thì đưa cho ta."
Lục Sang Uy nghe xong trợn tròn mắt: "Lão gia tử ngài đây là... Ngài chẳng lẽ thật sự muốn đem Lăng gia cho Cố Trường Đình sao?"
Lăng Chính Trung đáp: "Cố Trường Đình tốt xấu gì cũng là cháu ngoại ta, đem Lăng gia cho nó thì Lăng gia vẫn còn. Chẳng lẽ muốn ta nhìn lấy Lăng gia sụp đổ trong tay cậu sao?"
"Lão gia tử! Không thể, ngài không thể làm như vậy, con vì Lăng gia làm trâu làm ngựa mấy chục năm, ngài sao có thể làm như vậy?" Lục Sang Uy la lên.
Lăng Chính Trung cười lạnh: "Lăng gia nuôi cậu ăn ngon mặc đẹp mấy chục năm, cậu còn không biết đủ? Tất cả những gì của cậu đều là Lăng gia cho, hiện tại Lăng gia muốn lấy lại, cậu có quyền gì mà kêu la?"
Lục Sang Uy khóc rống nhưng cũng vô ích, Lăng Chính Trung đã quyết tâm, sai vệ sĩ đem Lục Sang Uy đuổi ra ngoài, không muốn thấy Lục Sang Uy nữa.
Lục Sang Uy vừa khóc vừa làm loạn, thiếu chút nữa đem Lăng gia lật lên, thế nhưng vẫn vô ích.
Hắn ta kêu la đến khi giọng khàn đi, ánh mắt cũng trở nên âm tàn, hắn ta dù giá nào cũng sẽ không buông tay Lăng gia, như vậy hiện tại chỉ còn một cách.
Lục Sang Uy độc ác cắn răng: "Hay lắm Cố Trường Đình, để tao xem một người chết làm sao đoạt với tao!"
Lục Sang Uy cảm thấy Cố Trường Đình chính là uy hiếp lớn nhất của hắn ta, nếu diệt trừ Cố Trường Đình, như vậy Lăng Chính Trung chie có đem Lăng gia giao cho hắn. Không làm thì thôi, một khi đã làm thì làm cho trót, hắn ta lập tức lấy điện thoại ra gọi.
Trong khi đó, Cố Trường đang cùng Triệu Giản lái xe đến ngoại thành, bên kia mặc dù không quá phồn hoa nhưng cảnh sắc cũng rất không tệ, hai người theo địa chỉ tìm đến căn nhà.
Căn nhà trông có chút cũ nhưng cũng không tồi tàn lắm, chung quanh rải rác mấy căn nhà khác, nhìn qua hình như cũng không có người ở, đoán chừng là bên này giao thông không tiện cho nên chỉ thích hợp nghỉ phép.
Bọn họ đem xe tiến vào sân nhỏ của căn nhà, bên trong còn có một vườn hoa, thế nhưng bởi vì không có ai quản lý cho nên đã úa tàn.
Cố Trường Đình cầm chìa khóa đi đến bậc thang trước cửa lớn, dùng chìa khoá mở cửa.
Cửa lớn "Kẹt" một tiếng mở ra, bởi vì đang lúc ban ngày cho nên không cần bật đèn, phòng khách ở trước mắt nhìn rất rõ ràng.
Cố Trường Đình trong lòng có chút cảm khái, Triệu Giản theo sau cậu bước vào.
Bài trí bên trong đã không còn dáng vẻ lúc trước, nơi này đã từng bị bán qua, chỉ là Cố Trường Đình khi đi vào vẫn cảm thấy vạn phần cảm khái, bất luận như thế nào, nơi này là nơi mẹ cậu từng ở.
Căn nhà không tính là quá lớn, tất cả có hai tầng, phòng cũng không quá nhiều nhưng vẫn đầy đủ, đồ nội thất tất cả đều còn, chỉ là đóng đầy bụi.
Cố Trường Đình đi một vòng, ở trên ghế sa lon trong phòng khách ngồi xuống: "Anh có mệt không, tới ngồi một chút."
Triệu Giản nói: "Anh không mệt, vợ em có khát không, anh nhìn thấy bên kia có ấm nước, để anh đun cho em một ấm, em vừa khỏi bệnh, phải uống nhiều nước."
Cố Trường Đình nhẹ gật đầu.
Triệu Giản liền chạy đi, đem ấm nước trong trong ngoài ngoài rửa sạch, sau đó đặt trên lửa nấu.
Cũng may trong biệt thự không bị cắt điện nước, vẫn có thể nấu được.
Triệu Giản đun nước, lại đi tìm cái chén rửa sạch, bận trước bận sau.
Cố Trường Đình nhìn hắn dáng vẻ bận bịu, cảm thấy có chút buồn cười, an vị trên ghế sa lon chờ hắn.
Triệu Giản bưng chén nước trở ra: "Vợ, em nếu thích ở đây thì sau này chúng ta có thể thường xuyên đến ở vài ngày, coi như nghỉ phép. Chẳng qua nơi này cần quét dọn một chút, không được sạch sẽ lắm."
Cố Trường Đình gật gật đầu: "Được, chúng ta có thể thỉnh thoảng trở lại."
Mặc dù mọi thứ cơ bản trong nhà đều có nhưng bởi vì không có người ở cho nên không thể ở qua đêm.
Hai người ngồi chốc lát, nói chuyện phiếm đến chiều thì rời đi, lái xe về khách sạn.
Triệu Giản hỏi: "Em tối nay muốn ăn gì?"
Cố Trường Đình đáp: "Gì cũng được, bằng không trên đường về tùy tiện tìm một quán ăn đi, trong khách sạn cũng không có gì ngon."
Khách sạn mặc dù không tệ nhưng lại đều là cơm Tây, có chút đơn điệu, Cố Trường Đình cũng không quá thích.
Triệu Giản đồng ý: "Được được, vừa vặn trên đường đi anh nhìn thấy một nhà hàng không tệ."
Bọn họ lái xe, dựa theo trí nhớ của Triệu Giản tìm nhà hàng kia, chẳng qua Triệu Giản cũng chỉ là ngẫu nhiên nhìn thoáng qua, cụ thể thì lại không rõ cho nên tìm nửa ngày đến khi về gần khách sạn vẫn không tìm được.
Cố Trường Đình nói: "Bằng không thì đến nhà hàng phía trước đi, nhìn cũng không tệ lắm, chúng ta đem xe về khách sạn rồi đi bộ qua là được, tiện thể tản bộ luôn."
Triệu Giản đương nhiên đồng ý, hai người đỗ xe xong thì rời khỏi khách sạn, đi bộ tới nhà hàng.
Thời gian còn sớm, đi dạo tới là hợp lí nhất.
Chờ bọn họ đi xa khỏi bãi đỗ xe từ trên một chiếc xe nhỏ màu trắng vẫn dừng ở giao lộ, có mấy người bước xuống.
Mấy người kia trong tay cầm một tấm hình, một người trong đó hỏi: "Giống trên ảnh."
Trên ảnh có hai người, chính là Cố Trường Đình cùng Triệu Giản, rất rõ ràng.
Một người khác nói: "Chúng ta đi theo, Lục tiên sinh nói muốn đem Cố Trường Đình bắt sống."
Nguyên lai mấy người này là Lục Sang Uy tìm đến đối phó với Cố Trường Đình, Lục Sang Uy còn muốn bọn họ bắt sống cậu. Lục Sang Uy là một kẻ tham lam, đừng nhìn hắn ta bề ngoài thành thật, kỳ thật là kẻ tham lam nhất. Hắn ta không chỉ muốn Lăng gia, còn muốn doạ dẫm Đường Gia cho nên liền nghĩ ra cách bắt cóc Cố Trường Đình sau đó giết con tin.
Mấy kẻ kia lặng lẽ đi theo Cố Trường Đình cùng Triệu Giản, không dám đến quá gần vì sợ bị phát hiện, mắt nhìn thấy bọn họ tiến vào nhà hàng thì liền đến quán cà phê đối diện, xuyên qua cửa kính để quan sát.
Một kẻ trong đó nói: "Lão đại, hai người đó ai là Cố Trường Đình?"
Lục Sang Uy cho bọn họ một tấm ảnh chụp hai người, chỉ nói người có dáng dấp đẹp mắt chính là Cố Trường Đình, chẳng qua khi mấy tên bắt cóc nhìn lại thì lập tức choáng váng, hai người này ai cũng dáng vẻ không tệ, chỉ dựa vào một câu nói căn bản khó mà phân biệt được.
Triệu Giản mặc dù thân hình cao lớn nhưng gen của Đường Gia quá tốt, gương mặt kia của hắn có thể so sánh với người mẫu, tuyệt đối có thể được gọi là đẹp mắt.
Lão đại cũng bị làm khó, nghĩ nghĩ nói: "Không sao, tao có biện pháp."
"Biện pháp gì?" Mấy tên khác hỏi.
Lão đại nói: "Lục tiên sinh có cho chúng ta số điện thoại của Cố Trường Đình, bây giờ chúng ta gọi cho hắn thử, xem điện thoại của ai kêu thì người đó chính là Cố Trường Đình?"
Cố Trường Đình cùng Triệu Giản tiến vào trong nhà hàng, an vị xong liền gọi món.
Bởi vì khách không nhiều cho nên trong nhà hàng rất thanh tịnh, Cố Trường Đình trong khi chờ đồ ăn liền đi toilet.
Triệu Giản ở lại chờ cậu, Cố Trường Đình vừa đi, điện thoại trên bàn liền vang lên.
Triệu Giản nhìn qua, là điện thoại của Cố Trường Đình, cậu bởi vì đi toilet cho nên để điện thoại lại trên bàn.
Bọn bắt cóc từ đối diện quán cà phê nhìn qua, thấy một người đi toilet, cảm thấy đây là thời cơ tốt, hai tách ra tương đối dễ hành động.
Chỉ là bọn họ không nghĩ tới, Cố Trường Đình đi toilet thì không mang điện thoại.
Triệu Giản nhìn thấy điện thoại Cố Trường Đình kêu, liền cầm lên nhìn thoáng qua, là số lạ, không biết là ai.
Triệu Giản cũng không muốn nhận giúp Cố Trường Đình, chỉ là vừa cầm lên nhìn thì điện thoại nháy mắt liền tắt, Triệu Giản nghĩ tám phần là điện thoại quấy rối cho nên gọi một hai tiếng rồi tắt.
Nhưng thật ra bọn bắt cóc ở quán cà phê đối diện nhìn thấy Triệu Giản cầm điện thoại thì tưởng rằng đó là điện thoại của Triệu Giản, cho rằng Triệu Giản chính là Cố Trường Đình cho nên xác định xong liền cúp điện thoại, không dám đợi hắn nghe máy.
Bọn bắt cóc kia không biết chúng đã nhận lầm người, tất cả đều khóa chặt mục tiêu là Triệu Giản.
Rất nhanh Cố Trường Đình từ toilet trở lại, sau đó tới lượt Triệu Giản đứng dậy đi toilet.
Bọn bắt cóc đối diện thấy đây là cơ hội tốt, lập tức xuất động, từ quán cà phê đi ra tiến vào nhà hàng. Trong đó hai tên ngồi xuống giả vờ như gọi món, hai tên còn lại liền hướng tới toilet.
Cố Trường Đình căn bản không chú ý bọn chúng, nhân viên phục vụ đã bưng món thứ nhất lên nhưng Cố Trường Đình vẫn chờ Triệu Giản trở lại cùng ăn.
Triệu Giản định đến toilet rửa tay, chẳng qua mới vừa tiến vào liền có người vào theo.
Là hai người đàn ông dáng người cao to, so với Triệu Giản không sai biệt lắm. Hai người kia vừa tiến vào đã một trái một phải bước đến bồn rửa tay đem Triệu Giản kẹp ở giữa, cúi đầu rửa tay nhìn có vẻ rất chuyên tâm.
Triệu Giản vốn không chú ý, thế nhưng bồn rửa tay lớn như vậy, có rất nhiều chỗ sao không đứng, cứ nhất định phải đứng sát bên cạnh hắn, kẹp hắn ở giữa, không chỉ như vậy hai người này đều mặc áo khoác đội mũ lưỡi trai, trên cổ còn mang dây chuyền vàng.
Triệu Giản cảm thấy mình không chú ý bọn họ cũng vô cùng khó, thực sự là quá bắt mắt.
Triệu Giản không phải con cái lớn lên ở gia đình bình thường. Đối với người bình thường, bắt cóc giết con tin quả thật là chuyện xa xôi, trong cái xã hội pháp trị này sao có thể có loại chuyện như vậy phát sinh. Nhưng đối với Đường Gia mà nói, hàng năm đều sẽ có chuyện như vậy xảy ra như ăn cơm bữa.
Triệu Giản từ nhỏ thân thủ không tệ, có thể đánh đấm như bất kỳ vệ sĩ nào của Đường Gia. Cũng đừng nhìn Đường Quý Khai thân hình nhỏ nhắn, nếu quả thật gặp chuyện cậu ta cũng có thể đánh mấy chiêu.
Triệu Giản nhìn hai người kia, bỗng nhiên có chút buồn cười, cảm thấy thật sự là không chuyên nghiệp.
Triệu Giản bình tĩnh rửa tay, lau tay sạch sẽ, sau đó giả vờ như muốn rời đi.
Hai người kia cũng lập tức dừng lại, xoay người qua như muốn ngăn cản Triệu Giản.
Triệu Giản cũng không phải thật sự muốn rời đi, chỉ giả vờ xoay người sang chỗ khác, bước nhanh đến đem cửa phòng khóa lại.
Hai người trong toilet lập tức ngơ ngác, tất cả đều trợn to mắt nhìn Triệu Giản.
Bọn chúng muốn chặn đường Triệu Giản, việc khóa cửa không phải nên là bọn chúng làm sao? Sao lại ngược đời như vậy? Quả thực không hiểu ra làm sao.
Triệu Giản khóa cửa lại, cười lạnh nhìn bọn chúng.
Hắn không biết hai người này là ai phái tới, bất quá bọn chúng muốn làm gì thì đã quá rõ ràng. Triệu Giản không muốn để bọn chúng theo hắn ra ngoài, như thế sẽ hù đến Cố Trường Đình.
Chỉ có hai người thôi, Triệu Giản cảm thấy mình hoàn toàn có thể giải quyết được.
Cố Trường Đình chờ bên ngoài, đến khi đồ ăn đều lên đủ thì Triệu Giản vẫn chưa trở lại, cậu cảm thấy có chút lo lắng.
Chờ đến nóng nảy còn có hai tên bắt cóc khác đang ở trong nhà hàng. Đồng bọn của chúng đi lâu như vậy mà vẫn chưa trở lại, không biết có phải có biến cố gì hay không.
Lại qua một phút đồng hồ, ngay khi Cố Trường Đình chờ không kịp định đứng dậy thì Triệu Giản rốt cục trở lại.
Triệu Giản cười đi tới, ngồi xuống nói: "Vợ, em chờ lâu lắm hả, vừa nãy anh bị đau bụng."
Cố Trường Đình nói: "Anh làm sao đau bụng hoài vậy, về nhà vẫn nên đi khám bác sĩ đi."
Triệu Giản vội cười: "Được, về nhà liền đi khám bác sĩ."
Cố Trường Đình nói tiếp: "Tay anh làm sao lại trầy vậy?"
Khi Triệu Giản cầm đũa, Cố Trường Đình nhìn thấy trên mu bàn tay của hắn có một vết trầy vừa dài vừa đỏ, trông rất đau.
Triệu Giản vội nói: "Có thể là đụng trúng cửa, có hơi đau."
Cái này dĩ nhiên là không phải đụng trúng cửa mà là đánh người, Cố Trường Đình không nói thì Triệu Giản còn không phát hiện, vừa rồi đánh người dùng quá sức, lại đem tay làm trầy.
Bên này hai người cười cười nói nói, bên kia hai tên bắt cóc lại trợn tròn mắt, bọn chúng thấy "Cố Trường Đình" êm đẹp đi ra, mà đồng bọn của mình lại không biết đi đâu.
Hai tên kia bị Triệu Giản đánh như đầu heo, còn bị Triệu Giản dùng thắt lưng của mình trói lại, lúc này đang nằm trong toilet, căn bản không ra được, miệng còn bị ngăn chặn, kêu không nổi.
Hai tên ở ngoài đang định đến toilet xem thử có chuyện gì, ngay lúc này cửa nhà hàng mở ra, một đám cảnh sát vội vã đi đến, trực tiếp đi vào toilet của nhà hàng.
Hai tên bắt cóc ngơ ngác hoảng sợ, có tật giật mình nào dám đi toilet nữa, xám xịt vội vàng tông cửa xông ra, đồng bọn của mình cũng mặc kệ.
Cố Trường Đình kinh hãi, nhân viên phục vụ trong nhà hàng cũng kinh hãi, đột nhiên cả đống cảnh sát tiến vào, bọn họ căn bản cũng không biết có chuyện gì, sao có thể không kinh ngạc.
Triệu Giản nhanh nhẹn gắp cho Cố Trường Đình một khối thịt kho tàu: "Vợ, ăn thịt."