Gả Cho Tôi

Chương 40: Mấy tấm ảnh




Triệu Giản nghe xong liền ngẩn ra, trong lòng chuông cảnh báo vang lên, mà bên kia người thanh niên vẫn không biết đứng phía sau mình có một người vẻ mặt hung thần ác sát, tiếp tục chậm rãi nói.
Cố Trường Đình nhìn thấy Triệu Giản tới, liền cười về phía Triệu Giản. Nào ngờ Dương Hạo còn tưởng rằng Cố Trường Đình cười với mình, đột nhiên có chút ngượng ngùng, mặt đều đỏ lên.
Dương Hạo nhỏ giọng: "Cậu cười lên thật dễ nhìn, trước kia cũng vậy nhưng lại không hay cười, nên cười nhiều mới tốt."
Cố Trường Đình có chút xấu hổ, cậu bởi vì từ nhỏ tiếp xúc với ít người cho nên cũng không thích cùng người lạ kết giao, trừ khi là công việc, còn lại vẫn luôn độc lai độc vãng.
Dương Hạo nói tiếp: "A? Cậu không lấy cơm trưa sao? Có muốn ăn cùng tôi không, thức ăn ở đây so với công ty của chúng tôi tốt hơn, còn rất nhiều, tôi đều ăn không hết, nếu không chúng ta cùng ăn đi."
"!"
Dương Hạo vừa nói xong liền nghe một tiếng "rầm", một phần cơm cùng một phần cà ri được đặt xuống trước mặt cậu ta.
Dương Hạo giật nảy mình, thanh âm quá lớn, cậu ta lại không chú ý có người đi tới.
Triệu Giản sắc mặt khó coi, cúi đầu nhìn chằm chằm người thanh niên lạ lẫm đột nhiên xuất hiện, lạnh lẽo mở miệng: "Thật ngại quá vị tiên sinh này, cậu có thể dịch sang bên cạnh một chút được không? Đây là vị trí của tôi."
"A? A."
Dương Hạo ngẩn ra, sau đó vội vàng dịch sang vị trí bên cạnh, liền thấy Triệu Giản đặt mông ngồi xuống bên người Cố Trường Đình.
Kỳ thật cái bàn rất lớn không phải chỉ có bốn chỗ ngồi, mỗi bên đều còn dư đến mấy chỗ, Dương Hạo ngồi bên tay phải Cố Trường Đình, bên tay trái Cố Trường Đình vẫn còn chỗ trống nhưng Triệu Giản không thích tình địch ngồi sát bên vợ hắn. Còn Dương Hạo thì nhất thời không kịp phản ứng, thấy Triệu Giản hung dữ cho nên trực tiếp chuyển chỗ.
Triệu Giản vội đem cơm của Cố Trường Đình đẩy qua cho cậu: "Vợ, ăn cơm đi."
Dương Hạo vẫn còn chấn kinh bởi vì đột nhiên có một người đàn ông cao lớn, khí tràng hung dữ từ đâu xuất hiện, nhất là lúc ngẩng đầu, quả thật có chút đáng sợ cho nên cậu ta căn bản không nghe thấy Triệu Giản gọi vợ.
Bởi vì có Triệu Giản bên cạnh cho nên Dương Hạo căn bản không nói được gì, chỉ có thể yên lặng ăn xong cơm trưa, sau đó đứng lên rời đi.
Chẳng qua Dương Hạo lại không nỡ đi, vừa đi vừa quay đầu nhìn, kết quả thật sự quay trở lại.
Triệu Giản tức giận thiếu chút bóp gãy đũa.
Dương Hạo trở lại, lấy điện thoại di động ra: "Đúng rồi, Trường Đình, số của cậu là bao nhiêu, chúng ta trao đổi đi, rất lâu rồi không có liên hệ."
Triệu Giản lập tức muốn nói không cho, rõ ràng là người thanh niên này đang đào góc tường nhà mình, có đần mới cho cậu ta số điện thoại.
Cố Trường Đình tựa hồ là nhìn ra Triệu Giản không vui cho nên kỳ thật cũng muốn uyển chuyển cự tuyệt, chẳng qua cậu còn chưa mở miệng, Dương Hạo đối diện bỗng nhiên vỗ cái trán của mình một cái.
Dương Hạo nói: "Ai nha, tôi quên mất, trong điện thoại của tôi có số điện thoại của cậu, chính là vẫn không gọi bởi vì sợ quấy rầy."
Dương Hạo lướt một lát, thật sự tìm ra số của Cố Trường Đình: "Số điện thoại của cậu có đổi không? Hay là vẫn dùng số thời trung học?"
Dương Hạo vừa nói vừa gọi, kết quả điện thoại Cố Trường Đình đặt trên bàn quả thật vang lên.
Dương Hạo lộ ra nụ cười sung sướng, vừa vặn có người tới gọi cậu ta, cũng không biết là chuyện gì, Dương Hạo liền vội vàng chạy, lúc đi còn nói lần sau sẽ mời Cố Trường Đình uống rượu.
Triệu Giản đen mặt nhìn Dương Hạo toàn bộ quá trình đều tự quyết định, sắc mặt vô cùng khó coi.
Cố Trường Đình cũng không kịp phản ứng, nhìn Dương Hạo hùng hùng hổ hổ xuất hiện lại vô cùng lo lắng chạy đi.
Triệu Giản nhìn chằm chằm bóng lưng Dương Hạo hồi lâu, giống như muốn nhìn ra cái lỗ, sau đó ai oán quay đầu nói: "Vợ, đó là ai, anh ăn dấm rồi đấy."
Cố Trường Đình nhịn không được cười cười, Triệu Giản ăn dấm thật sự là quang minh chính đại: "Hình như là bạn học trước kia, không nhớ rõ nữa."
Cậu nói như vậy làm cơn ghen của Triệu Giản dịu xuống một chút, không nhớ rõ vậy khẳng định là không tiếp xúc nhiều.
Cố Trường Đình nhìn bát cà ri của Triệu Giản vẫn chưa động: "Nhanh ăn đi, anh không phải muốn ăn sao? Không ăn buổi chiều đói đấy."
Triệu Giản lập tức bắt đầu ăn cơm trưa, không có Dương Hạo ở bên cạnh líu ríu, Triệu Giản ăn rất nhanh.
Hai người sau khi ăn cơm liền lên tầng làm việc, cũng may lúc chiều cũng không gặp Dương Hạo nữa cho nên vẻ khó chịu trong bữa ăn của Triệu Giản cũng nhanh chóng tan thành mây khói.
Buổi chiều lúc tan tầm, Triệu Đan Tình đột nhiên nói với Cố Trường Đình, Đường Gia Đường Quý Khai tiên sinh lại tới, hình như là tự mình đến đưa bảng báo cáo tháng này.
Cố Trường Đình mắt trợn tròn, Đường Quý Khai tự mình đem bảng báo cáo đưa tới?
Hai công ty hợp tác, mỗi tháng bảng báo cáo đích thật là phải gửi qua nhau, đây cũng xem là hợp tác minh bạch, chẳng qua là bảng báo cáo đều được gửi qua mail, nếu như muốn thể hiện lịch sự một chút thì để thư ký đưa qua, cậu không ngờ Đường Quý Khai lạ tự mình đem tới.
Cố Trường Đình có chút thụ sủng nhược kinh, Triệu Giản đau đầu, không biết hôm nay Đường Quý Khai lại chạy qua tới làm gì.
Cố Trường Đình nhanh chóng bảo Triệu Đan Tình mời người tiến vào, rất nhanh Đường Quý Khai liền xuất hiện, chẳng qua không chỉ có một mình cậu ta mà còn có người khác.
Người kia dáng người cao gầy một thân đồ vét trắng, còn là người quen, chính là người trước đó bị Cố Trường Đình hiểu nhầm là Đường Hoài Giản, Giang Tam thiếu Giang Vãn Kiều.
Giang Vãn Kiều đi theo Đường Quý Khai tới đây, Triệu Giản nháy mắt cảm thấy Đường Quý Khai hôm nay trên thân mang theo một loại cảm giác ngạo kiều lại thẹn thùng, dù sao cũng đặc biệt không giống bình thường.
Đường Quý Khai vừa tiến đến liền nói: "Cố tiên sinh, tôi đem bảng báo cáo đến cho anh, anh xem một chút tháng này hợp tác có vấn đề gì không."
Cố Trường Đình nói: "Đường tiên sinh tự mình đưa tới, thật sự là ngại ngùng."
"Không có việc gì không có việc gì." Đường Quý Khai quay đầu về hướng Giang Vãn Kiều ngước cằm lên: "Còn không đem bảng báo cáo đưa cho Cố tiên sinh."
Giang Vãn Kiều liền đem đồ trong tay đưa qua, Cố Trường Đình vội vàng nhận lấy.
Sau đó Đường Quý Khai nói: "Tôi không quấy rầy Cố tiên sinh nữa, bảng báo cáo nếu có vấn đề gì, cứ liên lạc với tôi."
Cố Trường Đình nhẹ gật đầu: "Được, để tôi tiễn Đường tiên sinh."
"Được." Đường Quý Khai nói.
Đường Quý Khai chỉ nói mấy câu như vậy sau đó liền đi, Cố Trường Đình nhanh chóng tiễn cậu ta đến tầng hầm, Triệu Giản tự nhiên cũng đi theo.
Đường Quý Khai đi phía trước, Triệu Giản theo phía sau, cảm giác Đường Quý Khai cả người đều tràn ngập cảm giác đắc ý, đắc ý đến muốn bay lên trời.
Bọn họ xuống tầng để xe, rất nhanh đã tìm thấy xe Đường Quý Khai, chẳng qua không nhìn thấy tài xế, thì ra tài xế là Giang Vãn Kiều. Giang Vãn Kiều hôm nay có vẻ như đóng vai bảo vệ, tài xế và cả thư ký, bị Đường Quý Khai sai đến sai đi, hơn nữa còn phi thường vui vẻ.
Triệu Giản lông mày nhảy loạn, Đường Quý Khai nhìn thấy nét mặt của hắn thì càng thêm đắc chí.
Cố Trường Đình cùng Triệu Giản đưa người xuống tầng để xe sau đó liền trở về.
Triệu Giản cảm thấy Đường Quý Khai thật xa chạy tới đây, khả năng cao chỉ là muốn ở trước mặt bọn họ khoe khoang mà thôi. Ngày xưa Đường Quý Khai bị Giang Tam Thiếu đùa giỡn xoay quanh, đột nhiên giờ lại biến thành bé thỏ trắng cho nên Đường Quý Khai nhất định phải khoe khoang một chút mới được.
Kỳ thật Đường Quý Khai đúng là vì thế mà đến, hôm qua Đường Quý Khai đã đáp ứng Giang Vãn Kiều thử kết giao cho nên hiện tại liền bắt đầu nô dịch Giang Vãn Kiều, cậu chợt phát hiện chuyện kết giao này thật sự không tệ, trước kia đều là Giang Vãn Kiều khi dễ mình, hiện tại mình có thể thỏa thích khi dễ lại hắn ta.
Đường Quý Khai cố ý đem Giang Vãn Kiều từ công ty Giang gia kêu đến, để hắn tự mình lái xe đưa cậu đến chỗ Cố Trường Đình.
Giang Vãn Kiều đúng là tất tả chạy đến, sau đó sung sướng đi làm lái xe.
Lúc này Đường Quý Khai ngồi vào trong xe, vẫn một mặt đắc ý, nói: "Tài xế, chúng ta tiếp theo đi đâu? Ân, nếu không về công ty trước đi."
Giang Vãn Kiều liếc mắt nhìn Đường Quý Khai ngồi bên ghế cằm đều muốn giương lên đến tận trời, nhịn không được cười.
Giang Vãn Kiều lúc đầu đã gài xong dây an toàn, đột nhiên lúc này lại tháo ra. Đường Quý Khai nhìn thấy, kỳ quái hỏi: "Nhanh lái xe đi, anh tháo giây an toàn ra làm gì?"
Giang Vãn Kiều nói: "Không làm gì cả, chỉ hỏi một chút thân thể của em còn khó chịu không thôi."
Vừa nói đến cái này, Đường Quý Khai liền trừng mắt: "Không khó chịu! Em mới không khó chịu."
"Không khó chịu thì tốt." Giang Vãn Kiều cười, sau đó khởi động thân thể duỗi tay ra chống lên cửa xe bên chỗ ngồi cạnh tài xế, đem Đường Quý Khai vây lại giữa vách cửa.
Xe mặc dù tốt, bất quá vẫn có vẻ hơi chật hẹp, Đường Quý Khai bị vây lại, lập tức cảm thấy mặt Giang Vãn Kiều đều muốn dán lên mặt mình rồi.
Đường Quý Khai lập tức nói: "Anh muốn làm gì!"
Giang Vãn Kiều cười: "Anh muốn hôn em."
Hắn nói xong liền cúi đầu xuống hôn lên môi Đường Quý Khai.
Đường Quý Khai lập tức kêu to: "Đây là tầng hầm, không cho hôn không cho hôn!"
Trong tầng hầm không có ai lại tối đen như mực, dường như rất thích hợp để làm loại chuyện mặt đỏ tim đập này, thế nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có xe qua lại, ở trong tầng hầm lộ ra thanh âm đặc biệt lớn.
Đường Quý Khai đẩy Giang Vãn Kiều nhưng không chút di chuyển, nhất là trong xe cũng không thích hợp động tác lớn, căn bản không thể duỗi thẳng chân. Giang Vãn Kiều hôn cậu, kỹ thuật tốt không cần nói, không đến vài giây Đường Quý Khai liền thở hồng hộc, căn bản không phản kháng gì được, cảm giác như đến ngồi cũng không còn khí lực, cứ trượt xuống cho nên đành phải ôm cổ Giang Vãn Kiều.
Hai người hôn đến hô hấp đều nặng nề, Giang Vãn Kiều cười: "Em cái đồ tiểu phôi đản, hôm nay diễu võ giương oai như vậy, vui chứ?"
"Cái gì mà diễu võ giương oai, chỉ là tìm anh giúp em đưa cái bảng báo cáo mà thôi." Đường Quý Khai nói.
Giang Vãn Kiều đáp: "Đúng đúng, vậy em có hài lòng không? Anh lái xe hai giờ mới chạy tới chở em đi đưa bảng báo cáo đấy."
"Bình thường." Đường Quý Khai nói.
Đường Quý Khai trong lòng tự nhủ, chẳng qua là lái xe hai giờ mà thôi, mình đây lại đau cả ngày đấy! Nếu so sánh, vẫn là Giang Vãn Kiều hời hơn.
Giang Vãn Kiều ghé vào lỗ tai cậu thổi nhiệt khí, ngứa đến Đường Quý Khai không chịu được: "Vậy hôm nay cùng anh về nhà có được không?"
"Không được." Đường Quý Khai nghe xong thiếu chút xù lông.
Giang Vãn Kiều nói: "Nhưng hôm qua em bảo muốn ăn khoai tây chiên, anh đã mua cho em rồi, cả một đống lớn, còn có rất nhiều đồ ăn vặt khác, em không muốn sao?"
Đường Quý Khai thiếu chút quên mất chuyện khoai tây chiên, không nghĩ tới Giang Vãn Kiều thật sự đi mua, nghe vậy Đường Quý Khai liền đắc chí: "Vậy... Để em ngẫm lại."
Cuối cùng Giang Vãn Kiều vẫn thuận lợi đem Đường Quý Khai lừa gạt về nhà, lái xe trở về biệt thự ngủ một đêm.
Triệu Giản đi theo Cố Trường Đình trở về, có chút hơi phiền muộn, đương nhiên là bởi vì Đường Quý Khai chạy đến trước mặt mình khoe khoang cho nên mới vậy. Đường Quý Khai cùng Giang Vãn Kiều xem ra là đã thành rồi, còn dính thành một khối, mà mình cùng Cố Trường Đình căn bản còn chưa sơ múi gì!
Cố Trường Đình không biết hắn phiền muộn chuyện gì nhưng Triệu Giản phiền muộn xong lại bắt đầu mừng rỡ.
Bởi vì Giang Vãn Kiều cùng Đường Quý Khai một chỗ thì coi như Cố Trường Đình có phát hiện thân phận của mình đi nữa, ông nội cũng không có cách nào ép mình trở về cùng Giang Vãn Kiều kết hôn, đây quả thực là chuyện quá tốt.
Triệu Giản nghĩ vậy, lập tức vui vẻ lại, cảm giác nguy cơ của mình giảm bớt không ít.
Cố Trường Đình không biết Triệu Giản đang suy nghĩ gì, chỉ thấy hắn cả buổi trưa đều cười ngây ngô.
Triệu Giản nghĩ đến ông nội không có cách nào ép mình trở về kết hôn, như vậy mình có phải liền có thể thẳng thắn với vợ rồi không? Nhưng thẳng thắn như thế nào cho phải đây? Vợ có thể tức giận không, dù sao cũng bị lừa thời gian dài như vậy.
Triệu Giản tưởng tượng, bỗng nhiên có chút chột dạ.
Hắn trái nghĩ phải nghĩ, lúc đầu cao hứng bừng bừng, lúc sau lại bắt đầu mặt ủ mày chau, thay đổi nhanh vô cùng.
Triệu Giản ảo não, nghĩ đến đều là do ông nội, nếu không phải do ông, chính mình lúc về nước liền có thể trực tiếp quang minh chính đại đến tìm Cố Trường Đình, nói muốn cùng cậu liên hôn. Lúc ấy Cố Trường Đình tình huống bết bát nói không chừng sẽ đồng ý.
Triệu Giản thở dài, nếu là như vậy hiện tại hắn cũng không cần than thở.
Cố Trường Đình mắt thấy thời gian vừa đúng, muốn đứng dậy đi về, kết quả gọi một tiếng Triệu Giản, Triệu Giản lại không có phản ứng, cậu lại gọi một tiếng, Triệu Giản vẫn không nghe thấy.
Cố Trường Đình dứt khoát đi qua vỗ vai hắn một cái.
Triệu Giản giật nảy mình vội đứng lên: "Làm sao vậy vợ!"
Hắn vừa đứng lên, thiếu chút đụng ngã Cố Trường Đình, Triệu Giản liền nhanh chóng ôm lấy eo cậu.
Cố Trường Đình hỏi: "Anh đang làm gì đấy?"
Triệu Giản nói: "Không có gì, chỉ là có chút buồn ngủ thôi."
Cố Trường Đình hồ nghi, ngủ gà ngủ gật mà mặt biểu lộ thật phong phú a.
Cố Trường Đình nói: "Chúng ta đi thôi, thời gian cũng không còn sớm."
"Được, chúng ta về nhà thôi vợ." Triệu Giản đồng ý.
Cố Trường Đình lái xe mang Triệu Giản về nhà, thế nhưng thật không khéo, lúc bọn họ lái xe xếp hàng muốn ra khỏi tầng hầm liền gặp phải "Người quen".
Triệu Giản vô cùng hối hận mình đem cửa sổ xe hạ xuống, người kia đúng lúc từ công ty đi ra, nhìn qua cửa sổ xe nửa mở liền thấy Cố Trường Đình.
"Trường Đình!"
Nghe có người kêu to tên Cố Trường Đình, Triệu Giản liền quay đầu nhìn lại, chính là người thanh niên gặp được lúc ăn cơm trưa, Triệu Giản đã cùng Cố Trường Đình hỏi thăm qua, cậu ta tên là Dương Hạo, trước đây rất lâu có quen biết Cố Trường Đình.
Triệu Giản trong lòng yên lặng nghĩ, tuyệt đối không có ai so với mình quen biết Cố Trường Đình lâu hơn, bọn họ khi còn bé đã quen nhau, vợ khi còn bé đã thích mình rồi.
Xe Cố Trường Đình đang xếp hàng chuẩn bị ra ngoài. Nhưng bởi vì bên ngoài đường lớn có chút kẹt xe cho nên tốc độ rất chậm, phải chờ một lát. Dương Hạo bên kia trực tiếp chạy tới, hứng thú bừng bừng ghé vào cửa sổ xe đang mở: "Trường Đình, cậu cũng tan tầm sao?"
Chỉ có cửa sổ xe bên Triệu Giản là hạ xuống cho nên Dương Hạo đương nhiên phải ghé vào bên Triệu Giản, sau đó cách Triệu Giản nói chuyện với Cố Trường Đình.
Thế là làm Triệu Giản tức chết, quang minh chính đại đào góc tưởng nhà mình như vậy.
Triệu Giản đen mặt: "Vợ, phía trước có thể đi rồi."
Hắn lúc này gọi vợ, Dương Hạo có thể nghe được rõ ràng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Triệu Giản.
Phía trước thật sự đã có thể đi, Cố Trường Đình nhanh chóng lái xe, đem Dương Hạo đang ngốc tại chỗ bỏ lại.
Triệu Giản rất không vui: "Vợ, em cùng người kia trước đây rất thân sao?"
Kỳ thật vấn đề này Triệu Giản từ trưa đến giờ đã hỏi năm lần, Cố Trường Đình có chút bất đắc dĩ: "Không quen, đã sớm không nhớ rõ."
"Hừ " Triệu Giản nói: "Anh cũng cảm thấy như vậy."
Cố Trường Đình tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác: "Cơm tối chúng ta ăn gì?"
Cố Trường Đình thật muốn ăn cơm tối nghiêm túc một chút, cái gì mà rau hẹ cùng hải sản, gần muốn nôn rồi đây.
Kỳ thật Triệu Giản cũng vậy, liền nói: "Vợ, em muốn ăn cái gì? Chúng ta không bằng ăn lẩu đi, mua đồ về là được, không cần chuẩn bị."
Triệu Giản đề xuất ăn lẩu, Cố Trường Đình tự nhiên sẽ không cự tuyệt, liền mang hắn đi siêu thị mua một đống lớn thức ăn.
Hai người khi về nhà trời cũng đã tối, thời gian có chút trễ, bất quá bọn họ về nhà cũng là vào thế giới của hai người cho nên không có gì phải để ý.
Triệu Giản mỗi tay xách hai cái túi nilon lớn, bọn họ mua rất nhiều thức ăn, vừa vặn đem tủ lạnh nhét đầy, tránh cho mỗi ngày đều phải đi siêu thị rất phiền toái.
Hai người bọn họ đến tiểu khu, sau khi đem xe cất liền chờ thang máy để đi lên.
Cửa thang máy vừa mở ra, đầu tiên một tiếng "Uông" vang lên, sau đó một con Husky thật lớn vọt ra, bên trong vậy mà không có ai, chỉ có một mình nó đi xuống lầu.
Con chó kia lao ra có chút nhanh làm Cố Trường Đình giật nảy mình, thiếu chút bổ nhào lên người cậu.
Triệu Giản nhanh tay đem người ngăn ở sau lưng, con chó kia một bộ ngu ngốc, dường như cũng bị người bên ngoài làm cho giật mình, lập tức vui sướng chạy đi, thoạt nhìn là tự mình xuống lầu tản bộ, trên cổ còn mang theo bảng tên nhỏ.
Cố Trường Đình giật mình trốn sau lưng Triệu Giản, gắt gao lôi kéo tay áo hắn.
Triệu Giản biết kỳ thật Cố Trường Đình sợ chó, nhất là chó cỡ lớn, đều là bóng ma tâm lý khi còn bé lưu lại. Cố Trường Đình khi bé được đưa đến nông thôn, mấy đứa nhãi con nông thôn kia đều khi dễ cậu, mang theo một bầy chó hù dọa Cố Trường Đình, để những con chó kia cắn cậu.
Lúc ấy Cố Trường Đình còn rất nhỏ, mấy con chó lớn kia lúc đứng lên đều cao hơn Cố Trường Đình, cậu lúc ấy vô cùng sợ hãi cho nên sau khi ở một mình, con gì cũng đều không nuôi, đột nhiên nhìn thấy chó lớn cũng sẽ bị dọa sợ.
Trong thang máy đã không có ai, Triệu Giản nhanh chóng mang Cố Trường Đình đi vào: "Vợ, không sao rồi, em giật mình hả, không biết là chó của nhà ai, còn biết một mình xuống lầu tản bộ."
Cố Trường Đình đúng là giật mình, lúc này vẫn còn níu lấy tay áo Triệu Giản.
Triệu Giản nhìn thấy người đẹp đến mức chảy nước miếng, dứt khoát nghiêng người hôn lên môi Cố Trường Đình một cái.
Cố Trường Đình bị hắn làm giật mình: "Đừng lộn xộn, đang ở trong thang máy."
Triệu Giản cười: "Cũng đâu có ai."
Hắn vừa nói xong liền muốn hôn tiếp, bất quá trong tay cầm đồ cho nên động tác rất khó khăn.
Triệu Giản hôn Cố Trường Đình một cái, lúc này cũng không phải chuồn chuồn lướt nước nữa mà ngược lại vô cùng sâu sắc, khiến Cố Trường Đình nhịn không được run lên, nhũn người dựa vào vách thang máy.
Triệu Giản cầm đồ cho nên không thể ôm lấy cậu, Cố Trường Đình dường như hơi dao động, vậy mà chậm rãi chủ động ôm lấy cổ Triệu Giản.
Triệu Giản nháy mắt cảm xúc tăng vọt, mặc dù vợ uống say lực phá hoại siêu mạnh nhưng hình như sau khi uống say, độ thân mật của hai người tăng vọt. Triệu Giản cảm thấy, kỳ thật để vợ uống thêm vài lần cũng đáng.
Hai người hôn đến hừng hực khí thế, Triệu Giản hô hấp nặng nề, kết quả liền nghe "Đinh" một tiếng.
Cố Trường Đình giật nảy mình, vội buông Triệu Giản ra.
Cửa tháng máy mở ra, người đứng phía ngoài định nhấc chân bước vào nhưng khi nhìn thấy hai người họ đang làm gì thì biểu tình vô cùng khiếp sợ.
Thật khéo, người bên ngoài chính là lúc tan tầm bị bỏ lại, Dương Hạo.
Triệu Giản nhìn thấy Dương Hạo thì cũng sững sờ, đúng là oan gia ngõ hẹp, ở đây mà cũng đụng phải.
Cố Trường Đình có chút xấu hổ, bị người khác nhìn thấy loại chuyện này đích thật là có chút lúng túng, nhất là Cố Trường Đình còn là người da mặt mỏng.
Lúng túng hơn chính là Cố Trường Đình phát hiện, thang máy căn bản không chuyển động, vẫn đang ở một tầng.
Vừa rồi cậu cùng Triệu Giản vào thang máy xong đã quên ấn số tầng cho nên sau khi cửa thang máy đóng lại vẫn ở nguyên tầng một, khi có người nhấn nút thì cửa thang máy ngay lập tức mở ra.
Cố Trường Đình xấu hổ đến đỏ mặt co lại trong góc, cúi đầu làm bộ cái gì cũng không biết.
Dương Hạo thì khiếp sợ trừng mắt nhưng vẫn bước vào thang máy, đóng cửa, nhấn tầng mười hai.
Cậu ta nhịn không được quay đầu vụng trộm dò xét Cố Trường Đình cùng Triệu Giản, lúc này mới nói: "Trường Đình, cậu... Ở đây sao?"
Cố Trường Đình không muốn nói chuyện cùng cậu ta bởi vì xấu hổ, nhưng người ta đã hỏi cậu đành phải trả lời: "Đúng vậy."
Dương Hạo nói: "Tôi vẫn luôn ở chỗ này, sao trước kia chưa từng gặp cậu?"
Cố Trường Đình đáp: "Vừa chuyển đến."
"Như vậy a..." Dương Hạo lại dò xét nhìn qua Triệu Giản. Bởi vì Triệu Giản quá cao cho nên Dương Hạo phải ngẩng đầu mới nhìn thấy, cũng bởi vì vậy mà chênh lệch khí thế liền biểu hiện rõ ràng.
Dương Hạo nói: "Vị tiên sinh này là..."
Triệu Giản lập tức nói: "Tôi là chồng của Trường Đình, xin chào cậu."
Dương Hạo vẻ mặt thất lạc: "Trường Đình, cậu kết hôn rồi, sao không nghe ai nói hết."
Triệu Giản lập tức đáp lại một câu: "Kết hôn rất lâu rồi."
Dương Hạo nghe xong càng thất lạc, đầu đều muốn rủ xuống tới sàn nhà.
Rất nhanh đã đến tầng mười hai, Dương Hạo thất hồn lạc phách bước ra, lúc đi còn thiếu chút vấp ngã, Cố Trường Đình nhìn thấy mà mí mắt nhảy dựng.
Cậu ta vừa ra khỏi thang máy, Triệu Giản đã lập tức nhấn nút đóng cửa, còn dùng dáng người cao lớn ngăn cản ánh mắt Cố Trường Đình: "Vợ, lại hôn anh một cái, anh ghen, sao tên kia cũng ở chỗ này hả."
Cố Trường Đình cũng không muốn ở trong thang máy hôn hắn nữa, quá mất mặt, nói gì cũng không chịu.
Rất may là bọn họ cũng nhanh chóng đến nơi.
Vừa tiến vào nhà, Triệu Giản liền đem bốn cái túi trong tay nhét vào trong tủ lạnh, sau đó một tay ôm lấy Cố Trường Đình, còn là ôm giống như ôm trẻ con.
Cố Trường Đình kinh hô một tiếng, cậu ngồi trên cánh tay hắn cảm giác được lực cánh tay của Triệu Giản quả thật là kinh người. Triệu Giản vốn rất cao, bởi vậy Cố Trường Đình có cảm giác chính mình cũng sắp đụng tới trần nhà rồi, đầu có chút nguy hiểm a.
Triệu Giản nói: "Vợ, bên ngoài quá nóng, trước khi ăn cơm, chúng ta đi tắm có được không?"
Cố Trường Đình nói: "Nóng cái gì mà nóng, nhanh buông em xuống, em đói bụng, chúng ta ăn cơm trước."
Triệu Giản không có cách nào, đành phải ôm lấy vợ đi rửa tay, rửa xong liền bắt đầu làm cơm tối, đem thức ăn rửa sạch, bày ra liền có thể trực tiếp ăn lẩu, ngược lại phi thường thuận tiện.
Nước lẩu có chút cay, môi Cố Trường Đình đều phát sưng, Triệu Giản liền một bên ăn thịt một bên nhìn chằm chằm môi Cố Trường Đình, môi của vợ vừa mềm vừa căng, bị cay còn đỏ lên, nhìn cực kỳ ngon miệng.
Triệu Giản muốn nhào qua cắn một cái, bất quá trong lòng vẫn còn có chút xoắn xuýt, nghĩ là mình vẫn nên đem vợ ăn hết trước hay là thú nhận thân phận trước?
Nếu như thú nhận thân phận trước, vợ có thể sẽ tức giận rồi đem mình đá ra cửa không?
Nhưng nếu ăn vợ trước, hình như lại có chút cặn bã?
Triệu Giản xoắn xuýt nửa ngày vẫn không nghĩ ra, kết quả bởi vì không để ý liền làm tay phải bỏng một vệt lớn.
Cố Trường Đình giật nảy mình, vội vàng lôi kéo Triệu Giản vào phòng bếp chườm đá.
Triệu Giản trên mu bàn tay bị bỏng, nhìn đặc biệt dữ tợn.
Hắn cảm thấy có chút đau có chút nóng nhưng nhìn thì dữ tợn vậy thôi chứ cũng chỉ là chuyện nhỏ. Ngược lại, Cố Trường Đình đau lòng không thôi: "Anh chờ chút, để em tìm thuốc thoa lên cho anh, sao anh đần như vậy hả."
Triệu Giản bị vợ mắng đần, ngược lại còn cười: "Vợ ơi đau quá, em phải thổi cho anh."
Cố Trường Đình lườm hắn một cái rồi cầm thuốc cẩn thận thoa lên, sau đó không cho hắn động tay phải nữa. Bọn họ mới ăn một nửa, quá trình còn lại đều là Cố Trường Đình xử lí thức ăn rồi gắp cho Triệu Giản, căn bản không để hắn động thủ, sợ lại động đến vết thương.
Có vợ phục vụ, Triệu Giản cả người đều đắc ý.
Hai người ăn cơm xong cũng đã đến mười giờ, Cố Trường Đình đi rửa chén, chứ để Triệu Giản đụng nước lại mất công bị nhiễm trùng.
Triệu Giản lên lầu chờ vợ, cứ rầu rĩ suy nghĩ "Ăn hết" hay "Thẳng thắn".
Đến khi Cố Trường Đình xong việc lên lầu, Triệu Giản vẫn còn suy nghĩ chưa xong.
Cố Trường Đình nói: "Anh ngoan ngoãn ngồi lên giường, không được đụng cái gì hết, biết chưa?"
"A a, vợ, em cũng ngồi đi." Triệu Giản nói.
Cố Trường Đình đáp: "Vừa rồi Triệu Đan Tình gửi tin nhắn cho em, nói em dành thời gian xem một cái emil, em xem xong lại nói, hình như là việc gấp."
Triệu Giản nghe vậy thầm nghĩ, lúc nào rồi còn gửi tin nhắn, tiểu thư ký quá chuyên nghiệp, trừ tiền lương!
Cố Trường Đình bật máy tính lên đi xử lý email, Triệu Giản liền ngồi trên giường ai oán nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Trường Đình.
Dường như đúng là việc gấp, xử lý email xong Cố Trường Đình lại cầm điện thoại lên gọi năm cuộc, làm xong công việc cũng đã gần mười hai giờ.
Cố Trường Đình mệt hết sức, ném điện thoại di động đi, bò lên giường.
Triệu Giản nói: "Vợ, chuyện gì vậy?"
Cố Trường Đình lắc đầu: "Không có chuyện gì, đều đã xử lý tốt, thật sự là mệt quá a."
Triệu Giản vội vàng xoay người ngồi dậy, dùng một tay xoa bả vai cho Cố Trường Đình: "Vợ, anh xoa xoa cho em, còn mệt không?"
Cố Trường Đình nói: "Anh đừng làm rộn, nhanh nằm xuống ngủ đi, đều đã muộn rồi."
Triệu Giản là muốn nói ra thân phận của mình cho nên trước tiên xoa xoa bả vai, lấy lòng vợ một chút, miễn cho vợ lát nữa nghe xong lại tức giận đem mình đạp xuống giường.
Triệu Giản đã nghĩ kỹ rồi, mình bây giờ trên mu bàn tay bị bỏng, tốt xấu gì cũng coi như là bị thương, như vậy một hồi vợ tức giận, mình có thể giả bộ đáng thương, tranh thủ chút tình cảm.
Cho nên Triệu Giản cảm thấy hôm nay phải nhất quyết cho vợ biết thân phận của mình.
Triệu Giản quyết tâm: "Vợ, anh nói với em một chuyện."
"Anh nói đi."
Tựa hồ là được xoa quá dễ chịu, Cố Trường Đình nhắm chặt hai mắt, có chút buồn ngủ.
Triệu Giản nói: "Là như vậy... Vợ em có nhớ rõ không? Lúc trước khi chúng ta còn bé là ở nông thôn gặp nhau."
Hắn nói chuyện, Cố Trường Đình liền cười: "Đương nhiên nhớ kỹ."
Cố Trường Đình chưa từng quên chuyện khi đó, bằng không cũng sẽ không luôn đeo nhẫn nhỏ Triệu Giản đưa cho, bằng không cũng sẽ không nhiều năm xa cách như vậy mà vẫn trăm phương ngàn kế đến nông thôn tìm Triệu Giản.
"Ừm... Vợ nhớ kỹ, chính là..." Triệu Giản nói: "Thật ra lúc đầu anh không phải ở đó, anh cũng là được đưa đến, người nhà của anh nói anh khi còn bé quá nghịch ngợm cho nên đưa anh tới rèn luyện, anh ở chỗ đó không sai biệt lắm một năm. Cho nên... Anh thật ra không phải gọi là Triệu Giản, đúng là trên CMND là cái tên này, không phải lừa gạt em, chẳng qua là khi còn bé đã được sửa tên, trước đó anh gọi là..."
Triệu Giản còn muốn nói từ đầu, cảm thấy như vậy tương đối dễ tiếp nhận, không quá đột ngột.
Triệu Giản bên kia chậm rãi nói, vừa mở đầu kết quả phát hiện Cố Trường Đình không ừ hử gì.
Triệu Giản nheo mắt: "Vợ? Vợ?"
Hắn gọi Cố Trường Đình hai tiếng, lúc này mới xác nhận, Cố Trường Đình ngủ rồi! Vậy lời vừa rồi của mình, Cố Trường Đình có nghe được không?
Triệu Giản trợn mắt, Cố Trường Đình đoán chừng là quá mệt mỏi, ngủ rất nhanh, Triệu Giản nhẹ giọng gọi cậu hai tiếng, Cố Trường Đình đều không trả lời.
Triệu Giản giống như một quả cầu bị xì hơi, cảm giác tất cả dũng khí của mình đều xịt mất, đành phải nằm xuống, xoắn xuýt đi ngủ, vấn đề này chỉ có thể ngày mai lại nói.
Triệu Giản xoắn xuýt hơn nửa đêm, đến tầm ba bốn giờ sáng mới ngủ được, ngày thứ hai tự nhiên là dậy tương đối trễ, Cố Trường Đình rửa mặt xong hắn mới từ trên giường bò dậy.
Triệu Giản một bên mặc quần áo, một bên cẩn thận hỏi: "Vợ..."
"Ừm, làm sao vậy?" Cố Trường Đình đáp.
Triệu Giản nói: "Chính là... Em có thể giúp anh gài nút được không?"
Triệu Giản cảm thấy mình quả thật là nhát gan, mới mở miệng kết quả liền đổi sang chủ đề khác.
Cố Trường Đình đi tới gài nút cho hắn, dù sao Triệu Giản một tay cũng không tiện.
Cố Trường Đình bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, anh đêm qua nói cái gì mà khi còn bé ấy, em buồn ngủ quá liền ngủ mất, không nghe thấy anh nói gì, anh nói lại đi."
Triệu Giản: "..."
Cố Trường Đình bỗng nhiên hỏi đến làm Triệu Giản co quắp tay chân, nào dám lặp lại lần nữa.
Triệu Giản lừa gạt cho qua, hai người buổi sáng thời gian tương đối gấp gáp, cũng không có xoắn xuýt vấn đề này nữa.
Bọn họ lái xe đến công ty, kết quả vừa đến cao ốc liền thấy bên ngoài vây quanh một đống người, giống như có chuyện gì náo nhiệt.
Triệu Giản cảm thấy kỳ quái, chủ yếu chính là đường đều bị chặn, gần như không có cách nào lái xe tiến vào tầng hầm.
Một đống người vây xem này cơ bản đều là người qua đường. Chỉ nghe một thanh âm bén nhọn hô lên: "Tôi đúng là số khổ mà, bị người lừa cưới, kết quả hiện tại bị đá văng! Làm sao tôi lại khổ như vậy chứ?"
Triệu Giản nghe xong lập tức đen mặt, bởi vì tiếng này không phải là Đồng tiểu thư sao?
Triệu Giản nhìn lên phía trước, thật đúng là vị Đồng tiểu thư kia.
Nhưng Đồng tiểu thư kia không đứng trước công ty mà đứng ở xa xa, cách một khoảng nhất định. Cô ta không đến, bảo vệ công ty không thể chạy tới bắt cô ta được. Đồng tiểu thư dường như cũng hiểu vậy cho nên không đến, chỉ ở bên kia bắt cuống họng hô to.
Đồng tiểu thư nói: "Tôi bị một tên đàn ông vô liêm sỉ lừa gạt kết hôn, chính là ông chủ của công ty mấy người Cố Trường Đình! Mấy người đều nghe kỹ đây, hắn chính là cái đồ vô liêm sỉ!"
Cố Trường Đình cũng nghe thấy, từ trong xe đi xuống khuôn mặt tức giận.
Bên kia không chỉ có một mình Đồng tiểu thư mà còn có rất nhiều người đến xem náo nhiệt, chẳng qua bọn họ cảm thấy cô gái này điên điên khùng khùng cho nên không dám xích lại gần. Ấy vậy mà có một người chạy tới, Triệu Giản nhìn kỹ, không ngờ lại là cái người tên Dương Hạo kia.
Dương Hạo hôm nay vẫn đến công ty Cố Trường Đình tập huấn, vừa tới cổng liền nghe thấy một cô gái điên điên khùng khùng đang mắng chửi người, mắng rất khó nghe.
Quần chúng vây xem không biết xảy ra chuyện gì nhưng nghe một cô gái nói bị lừa hôn, dù chưa biết tình huống rõ ràng nhưng vẫn cho rằng Cố Trường Đình khả năng không phải là người tốt, ở bên cạnh nghị luận chỉ trỏ.
Dương Hạo thực sự nghe không nổi nữa, chạy tới nói: "Cô gái này có phải đã hiểu lầm gì rồi không, cô ở giữa đường mắng chửi người khác, hình như không được tốt lắm?"
Triệu Giản cảm thấy Dương Hạo này có chút giống con mọt sách không rành thế sự.
Cậu ta nếu có thể là hàng xóm của Cố Trường Đình cùng Triệu Giản ở chỗ tiểu khu thì tuyệt đối là kẻ có tiền, thoạt nhìn có vẻ là phú nhị đại, đoán chừng từ nhỏ đã bị người trong nhà che chở cho nên không hiểu sự đời, còn có chút đơn thuần.
Đồng tiểu thư nghe được có người ra mặt cho Cố Trường Đình, cười lạnh nói: "Cậu là ai? Sẽ không phải có một chân với Cố Trường Đình chứ? Hừ, cậu đừng nhìn Cố Trường Đình ra vẻ thanh cao, kỳ thật chính là thứ tiện nhân, lẳng lơ! Không chỉ lừa gạt phụ nữ mà còn thích câu dẫn đàn ông! Muốn bao nhiêu buồn nôn thì có bấy nhiêu."
Dương Hạo lúc đầu muốn nói chuyện đàng hoàng nhưng không ngờ Đồng tiểu thư nói chuyện khó nghe như vậy, Dương Hạo tựa hồ có chút tức giận: "Cô gái này, chú ý chút lời nói của cô một chút, cô đây là đang phỉ báng người khác đấy!"
Đồng tiểu thư một bộ lợn chết không sợ nước sôi, hô lên: "U a, cậu quả nhiên là cùng anh ta có một chân? Bảo vệ cho anh ta như vậy, nhìn ra cậu cũng là tiện nhân!"
Đồng tiểu thư nói xong liền đưa tay muốn bắt Dương Hạo, hơn nữa còn muốn cắn người.
Dương Hạo giật nảy mình, mặc dù nhìn cậu ta có chút giống mọt sách nhưng thân thủ lại rất nhanh, ngay lập tức liền né tránh. Đồng tiểu thư mang giày cao gót, thiếu chút mất thăng bằng ngã xuống đất.
Chỉ là Đồng tiểu thư mặc dù không ngã nhưng cũng ngồi phịch xuống đất, ngay tại chỗ khóc lóc om sòm, còn đem giày cao gót đá ra, vô cùng dọa người.
Cố Trường Đình lạnh mặt, gọi điện thoại cho thư ký của mình xuống.
Triệu Đan Tình vội vàng chạy xuống, vội nói: "Cố tổng, chúng tôi đã gọi điện thoại báo cảnh sát nhưng có thể buổi sáng hơi kẹt xe, cảnh sát vẫn chưa tới."
Cố Trường Đình nói: "Lại gọi điện thoại cho người của Đồng gia tới. Nếu như Đồng gia một mực khước từ, liền cho luật sư gửi thông báo đến Đồng gia, khởi tố Đồng gia ác ý chửi bới phỉ báng người khác."
"Đúng đúng, tôi lập tức đi ngay." Triệu Đan Tình nói.
Cố Trường Đình thật sự nổi giận, cậu còn tưởng Đồng gia đáp ứng như vậy, hơn nữa còn gửi tiền bồi thường tới thì chuyện này đã xong, nào ngờ hôm nay Đồng tiểu thư lại chạy tới đây chửi đổng.
Rất nhanh cảnh sát đã đến hỏi thăm chuyện gì xảy ra. Dù sao sáng sớm còn có rất nhiều người phải đi làm, nơi này tụ tập nhiều người như vậy, xe cũng không thể lưu thông. Cảnh sát mời Đồng tiểu thư rời đi để không ngăn cản giao thông nhưng Đồng tiểu thư không chịu đi, thái độ phi thường ác liệt, gặp người mắng người, giống như bị điên vậy.
Không chỉ như thế, Đồng tiểu thư còn cười lạnh nói: "Các người đừng có doạ tôi, tôi bây giờ ai cũng không sợ, tôi nói cho các người biết, tôi giết người cũng không phạm pháp, tôi là bệnh nhân tâm thần các người biết chưa? Lại tới nữa tôi liền lấy dao đâm các người!"
Cô ta hét lớn, thoáng chốc ai cũng tin cô ta bị bệnh tâm thần, người xem náo nhiệt cũng tản ra xa một chút.
Đồng tiểu thư không chỉ mắng Cố Trường Đình, còn chỉ vào mũi mắng cảnh sát, sau đó bị cảnh sát mang đi, cuối cùng xem như thanh tịnh, người chung quanh cũng chậm rãi tản ra.
Cố Trường Đình cùng Triệu Giản vừa tiến vào công ty, rất nhanh liền thấy Triệu Đan Tình trở lại: "Cố tổng... Đồng gia bên kia nói..."
"Làm sao?" Cố Trường Đình hỏi.
Triệu Đan Tình nói: "Đồng gia bên kia nói, Đồng tiểu thư có bệnh tâm thần cho nên bọn họ cũng không quản được."
"Cái gì?" Cố Trường Đình nghe xong, tức giận lại bùng lên.
Đồng gia nói như vậy hiển nhiên chính là đùn đẩy trách nhiệm, căn bản không phải không quản được, mà là không muốn quản.
Hôm qua người của Đồng gia thái độ còn rất tốt, kết quả hôm nay bỗng nhiên đảo ngược 180 độ, không biết đây là có ý gì.
Triệu Giản nhíu mày, Triệu Đan Tình còn chưa nói hết, có chút khó khăn trình bày: "Người của Đồng gia còn nói, một hồi sẽ để trợ lý tới, nói là muốn lấy chi phiếu hôm qua đưa, nói Đồng tiểu thư đã được bệnh viện chẩn đoán chính xác bị bệnh tâm thần cho nên những chuyện cô ta làm đều là do phát bệnh, không phải cố ý cho người đập phá biệt thự của Cố tổng, Đồng gia không cần phải bồi thường số tiền kia, Đồng gia muốn đem chi phiếu lấy về, muốn Cố tổng trả chi phiếu lại cho bọn họ."
Cố Trường Đình nghe xong lời này thì càng tức giận, đây quả thực là đem mình thành quả hồng mềm mà xoa nắn, còn có mặt mũi bảo cậu đem chi phiếu trả lại.
Cố Trường Đình cười lạnh một tiếng: "Xem ra Đồng gia là không muốn sống nữa."
Triệu Giản đối với chuyện này cũng phi thường tức giận, không biết người của Đồng gia uống nhầm thuốc gì rồi, hôm nay lại ngang ngược như vậy.
Nói thật ra, Triệu Giản đúng thật là không đem Đồng gia để vào mắt, Đồng gia đối với Đường Gia mà nói, ngay cả một hạt vừng cũng không bằng.
Cố Trường Đình sáng sớm còn có công việc rất bận rộn, chuyện của Đồng gia vẫn không được xem là quan trọng, chờ một lát xử lý cũng được.
Triệu Giản thừa dịp Cố Trường Đình bận liền đến hành lang gọi điện thoại, muốn tự mình chất vấn Đồng gia rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Triệu Giản gọi điện thoại đi, rất nhanh liền có người nhận, người hầu ở Đồng gia nghe nói là Đường Gia đại thiếu gọi đến liền tìm đương gia của Đồng gia đến nghe.
Người nghe máy chính là một người trung niên, giọng điệu rất giả trân, nghe điện thoại liền nói: "Ai nha ai nha, Đường đại thiếu tự mình gọi điện thoại đến, xin hỏi là có chuyện gì sao?"
Đương gia của Đồng gia này thoạt nhìn là muốn giả ngu không biết gì.
Triệu Giản ngược lại đi thẳng vào vấn đề: "Đồng tiên sinh, tôi muốn hỏi Đồng gia là có ý gì, hôm qua các người đã hứa hẹn, kết quả hôm nay liền trở mặt không quen biết, có phải là không đem người của Đường gia để vào mắt?"
Đương gia của Đồng gia vội vàng nói xin lỗi, thái độ rất tốt: "Đường đại thiếu, cái này đúng là oan uổng cho chúng tôi, thật sự rất oan uổng, chúng tôi làm sao dám không tôn kính với Đường Gia chứ? Đây quả thực là lời nói vô căn cứ. Chỉ là nó bị bệnh tâm thần thật, nếu Đường đại thiếu không tin tôi liền đem phiếu chẩn bệnh đưa đến Đường Gia, ngài thấy có được không?"
Triệu Giản nghe xong, cười lạnh một tiếng: "Thật sự bị bệnh tâm thần? Vậy tốt, phiếu chẩn bệnh không cần đưa, trước tiên đưa người đến bệnh viện tâm thần đi."
Đương gia của Đồng gia nói: "Chúng tôi đã mời người đến trông giữ nó, còn bệnh viện tâm thần thì..."
Triệu Giản trầm giọng: "Mời người trông giữ? Tôi thấy vô dụng, nhất định phải đưa đến bệnh viện mới được, cho dù không trị hết, cũng đừng nên gây phiền toái cho người khác, ông nói có phải không."
"Cái này..." Đương gia của Đồng gia nói không ra lời.
Triệu Giản nói tiếp: "Vậy mà các người còn nói có phiếu chẩn, nếu không cứ để Đường gia đưa người đi bệnh viện cho, tránh các người không giải quyết được."
Đương gia của Đồng gia tức giận đến hô hấp nặng nề: "Đường đại thiếu, cậu cũng đừng khinh người quá đáng. Chúng tôi tôn trọng cậu là người của Đường gia cho nên mới nhượng bộ."
"Khinh người quá đáng?" Triệu Giản nói: "Để người đến cửa công ty Cố Trường Đình chửi đổng, đây không phải khinh người quá đáng sao? Tôi chỉ là tốt bụng giúp Đồng tiểu thư chữa bệnh mà thôi. A đúng rồi, tôi nghe nói bệnh tâm thần có tính di truyền cho nên tôi cảm thấy Đồng tiên sinh hẳn là để người nhà họ Đồng từ trên xuống dưới đều mau chóng đến bệnh viện kiểm tra, tránh cho phát bệnh lại gây họa cho người khác, đúng không?"
"Đường Hoài Giản! Cậu đừng khinh người quá đáng!" Đương gia của Đồng gia tựa hồ là nhịn không được, quát to một tiếng.
Triệu Giản cười: "Đồng tiên sinh, cái này mà gọi là khinh người quá đáng sao? Vậy là ông còn chưa biết đến tác phong làm việc của tôi."
"Đường Hoài Giản, để tôi nói thật cho cậu biết!" Đương gia Đồng gia cũng cười: "Chúng ta bây giờ cũng không sợ cậu đâu, nói cho cậu biết, người của Nhiếp Gia hôm qua đã đến tìm tới chúng ta, Đồng gia chúng ta hiện tại làm việc chính là đại biểu cho Nhiếp Gia, chúng ta cũng không sợ Đường Gia các người, cậu muốn đem người của Đồng gia đến bệnh viện tâm thần? Nằm mơ đi!"
Triệu Giản lập tức nhíu mày, nghe ông ta nhắc đến Nhiếp gia sắc mặt lập tức khó coi. Nghĩ thầm trách không được người của Đồng gia cứ như bị điên, cách một ngày mà thái độ thay đổi nhiều như vậy, hóa ra là tìm được chỗ dựa.
Nhiếp gia cùng Đường gia có thể tính là kẻ thù, lại còn là kẻ thù có thực lực ngang nhau, Triệu Giản đột nhiên nghe nói Nhiếp gia cũng tham gia chuyện này, tự nhiên cảm thấy không tốt.
Nhiếp gia cũng là thế gia trong thương trường, so với Đồng gia, Cố gia, Lăng gia đều lợi hại hơn nhiều. Mấy năm này Nhiếp gia có chút sa sút, không mạnh mẽ sánh vai với Đường gia như xa nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, vẫn rất lợi hại, đủ khiến Đường gia phải đau đầu.
Nhiếp gia rất thích cùng Đường gia đối nghịch, chuyện làm ăn gì cũng muốn đoạt, phàm là Đường gia xảy ra chuyện gì, Nhiếp gia cũng đều muốn lửa cháy đổ thêm dầu.
Triệu Giản không nghĩ tới Nhiếp gia vậy mà tìm được Đồng gia, còn làm khó Cố Trường Đình.
Triệu Giản trầm giọng: "Được, thì ra các người có Nhiếp gia làm chỗ dựa, để tôi xem xem, Đồng gia các người có thể chống đỡ bao lâu."
Triệu Giản cúp điện thoại, cảm thấy chuyện này có chút khó giải quyết, cũng không là trò chơi trẻ con.
Triệu Giản nhanh chóng gọi điện thoại đến Đường gia, muốn tìm ông nội Đường Bỉnh Kiến thương lượng một chút.
Lúc này Đường Bỉnh Kiến cũng đang tức giận muốn chết, ông cũng nghe nói chuyện của Đồng gia, tìm được chỗ dựa còn khi dễ lên đầu Đường gia, sao có thể không tức giận.
Đường Bỉnh Kiến vừa nhận điện thoại liền nói: "Ai nha tức chết ta! Đám Đồng gia không biết tốt xấu này, cho là bám vào Nhiếp gia liền có thể xoay người, thật nực cười."
Triệu Giản nói: "Ông nội, chuyện của chúng ta cùng Nhiếp gia, hiện tại còn dính vào Cố Trường Đình. Mặc dù Nhiếp gia không có gì đáng sợ nhưng công ty của Cố gia chỉ mới đi vào quy mô, nếu như Nhiếp gia cố ý chơi xấu, con sợ vợ con căn bản chèo chống không được bao lâu."
Cố Trường Đình mạng lưới giao thiệp cùng tài chính không đủ, căn bản không thể chống lại Nhiếp gia, nếu như Nhiếp gia giở trò tìm người cố ý ngăn cản chuyện làm ăn của Cố Trường Đình, tài chính đứt gãy, lại có người chịu không được áp lực rút vốn, công ty không đến vài phút liền sụp đổ.
Đường Bỉnh Kiến cũng biết, công ty Cố gia hoàn toàn không có quy mô như Đường gia, phi thường yếu ớt.
Đường Bỉnh Kiến có chút ngượng ngùng: "Ai biết Nhiếp gia vô liêm sỉ như vậy, lúc này là ta liên lụy Cố Trường Đình. Như vậy đi, nếu công ty của Cố Trường Đình xảy ra vấn đề, chúng ta liền cho cậu ấy một cái công ty khác, không phải là được rồi sao."
Nói đến ân oán giữa Đường gia cùng Nhiếp gia, kỳ thật chính là từ đời Đường Bỉnh Kiến liền bắt đầu cho nên Đường Bỉnh Kiến vẫn có chút xấu hổ.
Triệu Giản nói: "Ông nội, Quý Khai cùng Giang Tam Thiếu không phải sắp đính hôn sao? Dù sao Đường gia cùng Giang gia cũng phải liên hôn, ông bỏ qua con cùng vợ con có được không? Ông nhìn xem vợ con tốt như vậy, ông cũng đã quan sát nhiều ngày rồi, không bằng để con đem vợ về Đường gia, có được không?"
Đường Bỉnh Kiến nghe xong thì có chút do dự, nói thế nào thì Cố Trường Đình ở trong mắt Đường Bỉnh Kiến đều là người không có bối cảnh, không thể nào so sánh với Giang Vãn Kiều, mặc dù Đường Gia cùng Giang gia lập tức sẽ liên hôn nhưng Đường Bỉnh Kiến dù sao cũng là lão cố chấp, ghét bỏ Cố Trường Đình không có thân phận bối cảnh.
Chỉ là Triệu Giản kiên trì, Đường Bỉnh Kiến cũng bất đắc dĩ, hiện tại lại có Nhiếp gia đâm chọt, thực sự vô cùng nhức đầu.
Bên kia Đường Bỉnh Kiến đau đầu, bên này Cố Trường Đình cũng đau đầu.
Đêm qua muộn như vậy Triệu Đan Tình còn gọi điện thoại đến là do công ty xảy ra việc, cần Cố Trường Đình lập tức xử lý. Cố Trường Đình còn tưởng chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nhanh chóng xử lý, trấn an đối tác, còn tưởng rằng như vậy là kết thúc, ai ngờ sáng sớm hôm nay, một đống phiền phức lớn liền đập vào mặt.
Công ty có tám hạng mục lớn, tất cả đều vận hành phi thường thuận lợi, chỉ là sáng nay mấy người phụ trách năm hạng mục trong đó liên hệ với Cố Trường Đình, nói là muốn dừng hợp đồng, còn nói sẽ bồi thường thiệt hại cho cậu.
Cố Trường Đình hỏi nguyên nhân, mấy người kia đều nhất trí không nói, làm Cố Trường Đình hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng nghĩ sơ cũng biết, chỉ sợ là có người ở sau lưng cản trở.
Tám hạng mục của công ty, ngoại trừ một cái của Đường Quý Khai, một cái của Triệu Tức Thu, còn có một cái của Phó Tranh, năm cái khác tất cả đều muốn dừng. Công ty nhanh chóng mở hội nghị khẩn cấp, cổ đông không biết là Nhiếp gia ở sau lưng cản trở, đều vội vàng nói Cố Trường Đình suy nghĩ biện pháp.
Cố Trường Đình cho người đi thăm dò, muốn điều tra xem là ai phía sau giở trò quỷ. Trước mắt cậu cũng chỉ có thể nghĩ đến Đồng gia nhưng Đồng gia căn bản không thể có bản lãnh lớn như vậy.
Triệu Giản cũng không tham gia hội nghị, hắn cùng Đường Bỉnh Kiến sau khi nói chuyện điện thoại liền bảo Triệu Đan Tình đem bảng báo cáo hợp tác của công ty lấy ra, nhanh chóng xem một lần. Nếu như năm hạng mục đều muốn ngừng, phí bồi thường vi phạm hợp đồng cũng sẽ không ít, tạm thời còn có thể kiếm một chút nhưng giai đoạn sau muốn tìm người hợp tác khác sẽ rất khó khăn.
Cố Trường Đình họp hai giờ rưỡi, tất cả mọi người đều sứt đầu mẻ trán, cậu cũng là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này. Nói đến Cố Trường Đình hiện tại cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi, còn chưa được hai mươi ba, ở tuổi tác rất nhiều người chỉ đang ở năm cuối đại học hoặc là mới vừa tốt nghiệp, căn bản chính là người mới, nếu như gặp phải loại chuyện này chỉ sợ sớm đã không trầm ổn được như cậu.
Cố Trường Đình từ phòng hội nghị đi ra, Triệu Đan Tình lập tức đuổi theo: "Cố tổng, ngài có điện thoại."
Cố Trường Đình sợ lại có đối tác gọi tới muốn dừng hợp tác, ba hạng mục còn lại đều là hạng mục lớn, nếu dừng tuyệt đối sẽ tổn thất nặng nề.
Cố Trường Đình hỏi: "Điện thoại của ai?"
Triệu Đan Tình lắc đầu: "Là một vị Nhiếp tiên sinh, cụ thể thì không nói, chỉ nói là tìm Cố tổng có việc gấp."
Cố Trường Đình đi theo Triệu Đan Tình nhận điện thoại, đối phương quả nhiên là một người xa lạ, nghe giọng hẳn là một người đàn ông trẻ tuổi, chừng ba mươi.
Người đàn ông nói: "Là Cố Trường Đình tiên sinh? Mạo muội quấy rầy, tôi họ Nhiếp, muốn mời Cố tiên sinh uống ly cà phê bàn một chút chuyện, không biết Cố tiên sinh có nể mặt không."
Cố Trường Đình không nhận ra đó là ai, cũng không nhớ rõ mình có từng quen biết ai họ Nhiếp.
Thế nhưng người đàn ông kia đã tự báo tên, gọi là Nhiếp Hình.
Cố Trường Đình có chút giật mình, cậu ở trong thương trường mặc dù chưa từng cùng người của Nhiếp gia hợp tác nhưng cái tên Nhiếp Hình này vẫn đã từng nghe nói qua.
Cố Trường Đình hơi kinh ngạc không hiểu vì sao vị Nhiếp tiên sinh này lại tìm tới mình.
Nhiếp Hình cười: "Cố tiên sinh đừng lo lắng, tôi chỉ muốn mời Cố tiên sinh uống một ly cà phê, không có ác ý gì, chúng ta có thể một bên uống cà phê, một bên trò chuyện vấn đề hợp tác. Tôi quan sát Cố tiên sinh đã lâu, cảm thấy Cố tiên sinh là người có thể hợp tác làm chuyện lớn."
Cố Trường Đình không biết Nhiếp Hình rốt cuộc có ý gì, chẳng qua Nhiếp gia không dễ chọc, Nhiếp Hình đột nhiên mời cậu uống cà phê, Cố Trường Đình đương nhiên không có lý do cự tuyệt, theo lễ phép vẫn đồng ý. Nhất là trong tình huống hiện tại của công ty, đột nhiên cả mấy đối tác đều rút vốn, nếu như bây giờ có thể được một chút tài chính trợ giúp, cũng rất tốt.
Cố Trường Đình nói: "Vẫn là để tôi mời Nhiếp tiên sinh đi."
"Cái này làm sao được?" Nhiếp Hình cười: "Như vậy đi, tôi hiện tại đang có thời gian, sẽ đến tìm Cố tiên sinh, dưới lầu công ty Cố tiên sinh hình như có một quán cà phê, tương đối yên tĩnh, chúng ta ở chỗ này gặp nhau rất thích hợp."
Cố Trường Đình đồng ý: "Được."
Nhiếp Hình ấn định thời gian nửa giờ sau, không ngờ lại gấp gáp như vậy.
Cố Trường Đình tất nhiên còn có rất nhiều việc nhưng Nhiếp gia không dễ chọc cho nên vẫn quyết định đem công việc lùi lại đến chỗ hẹn trước.
Cố Trường Đình gọi Triệu Đan Tình đến: "Cô giúp tôi đem công việc lùi lại một giờ đi."
"Vâng, Cố tổng." Triệu Đan Tình đáp.
Cố Trường Đình nhẹ gật đầu, nói tiếp: "Triệu Giản đâu? Sao không nhìn thấy anh ấy."
Triệu Đan Tình nói: "Triệu tiên sinh vừa rồi còn ở đây chờ Cố tổng, sau đó có điện thoại thì liền ra ngoài, không biết đi đâu."
Cố Trường Đình nhìn thoáng qua đồng hồ: "Không có chuyện gì, tôi biết rồi."
Lúc đầu Cố Trường Đình còn muốn cùng Triệu Giản đến quán cà phê nhưng bây giờ Triệu Giản đã ra ngoài lại không biết đi đâu, gọi điện thoại thì bận, Cố Trường Đình gọi mấy lần đều bận, cậu ngạc nhiên nhưng cũng không gọi lại nữa.
Triệu Giản lúc này kỳ thật đang gọi điện thoại. Hắn sau khi xem qua một lần bảng báo cáo các hạng mục của công ty liền ra ngoài gọi điện thoại, muốn rút một chút tài chính để giúp Cố Trường Đình tiếp tục duy trì công ty.
Mặc dù không nhiều tiền nhưng nếu muốn lập tức rút ra thì vẫn có chút khó khăn cho nên Triệu Giản còn chưa giải quyết xong, vẫn đang gọi điện thoại thương lượng.
Cố Trường Đình nhìn đồng hồ mấy lần mà chưa thấy Triệu Giản trở về. Gần đến giờ hẹn gặp Nhiếp tiên sinh, hơn nữa vì còn muốn thể hiện tôn trọng Cố Trường Đình định sẽ tới sớm 10 phút, vì vậy mà không kịp đợi Triệu Giản về.
Cố Trường Đình đứng lên tìm Triệu Đan Tình: "Tôi đến quán cà phê dưới lầu, Triệu Giản nếu trở về, cô nói với anh ấy một tiếng."
"Vâng, Cố tổng." Triệu Đan Tình đáp.
Triệu Đan Tình biết Cố Trường Đình là đi gặp khách hàng lớn Nhiếp gia cho nên đưa Cố Trường Đình xuống lầu rồi trở lại.
Cố Trường Đình ra khỏi công ty, đến quán cà phê sớm hơn giờ hẹn mười phút đúng như dự tính, chẳng qua khi cậu mới vừa đến cổng, nhân viên phục vụ trong quán nghênh đón liền hỏi cậu có phải có hẹn cùng một vị Nhiếp tiên sinh không.
Cố Trường Đình còn cho là mình đến sớm, không ngờ Nhiếp Hình còn đến sớm hơn, Cố Trường Đình được nhân viên dẫn vào trong.
Nhiếp tiên sinh an vị tại một góc khuất nhưng bản thân Nhiếp Hình đã tự khiến người khác vô cùng chú ý, thân hình cao lớn, bề ngoài xuất chúng, nhất là khí chất, bên cạnh có mấy cô gái đến quán uống cafe vẫn luôn len lén nhìn về phía bên này.
Cố Trường Đình đi đến, Nhiếp Hình liền đứng lên bắt tay cậu: "Cố tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu, xin mời ngồi."
Nhiếp Hình chỉ đi một mình, dáng vẻ như không mang theo vệ sĩ hay trợ lý, khi nói chuyện rất lễ độ.
Cố Trường Đình ngồi xuống, Nhiếp Hình gọi nhân viên phục vụ tới, giúp Cố Trường Đình kêu một ly cà phê.
Chờ nhân viên phục vụ rời đi, Nhiếp Hình mới cười nói: "Thường nghe tên Cố tiên sinh, hôm nay xem như cuối cùng cũng gặp mặt."
Cố Trường Đình cảm thấy có chút khó hiểu, bởi vì người như mình, trong mắt Nhiếp gia tuyệt đối không có chút phân lượng gì, không biết Nhiếp Hình là nghe tên mình như thế nào.
Nếu như người khác nói câu nói này thì có thể xem như lấy lòng nhưng Cố Trường Đình lại không có gì đáng để Nhiếp Hình lấy lòng cho nên cậu cảm thấy rất kỳ quái.
Cố Trường Đình nói: "Không biết Nhiếp tiên sinh hẹn tôi tới đây là..."
"Đương nhiên là có chuyện quan trọng." Nhiếp Hình cũng không đi thẳng vào vấn đề mà hỏi: "Sao không thấy người yêu của Cố tiên sinh? Tôi nghe nói người yêu của Cố tiên sinh vẫn luôn theo cậu như hình với bóng, một tấc không rời."
Cố Trường Đình càng thêm giật mình, không ngờ tới Nhiếp Hình lại nhắc đến Triệu Giản: "Triệu Giản có chút việc."
"A, thật sao?" Nhiếp Hình cười: "Không sao, vừa vặn tôi muốn đơn độc mời Cố tiên sinh xem vài thứ."
Y nói xong liền lấy ra một cái túi giấy không lớn, sau đó đẩy đến trước mặt Cố Trường Đình.
Cái túi giấy không lớn hẳn là không phải chứa văn kiện, càng giống một phong thư hơn, bên trong có vẻ chứa rất nhiều thứ bởi vì nó rất dày.
Cố Trường Đình nhìn thoáng qua: "Nhiếp tiên sinh, đây là cái gì?"
Nhiếp Hình nói: "Là vài tấm ảnh thôi, mời Cố tiên sinh xem một chút."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.