Cố Trường Đình hôm nay đến tiệc rượu là để gia tăng nhân mạch, dạng tiệc rượu cao cấp này trước kia cậu chưa từng tham gia. Bởi vì Đường Gia mở buổi họp báo cho nên mấy ngày nay Cố Trường Đình trở thành người được giới thượng lưu nghị luận nhiều nhất, không ít người hâm mộ, đương nhiên cũng có không ít người đố kị với cậu.
Hôm nay Đường Hoài Giản tới tiệc rượu, vẫn lấy thân phận bạn đời của Cố Trường Đình. Ai mà không biết Nhiếp Gia cùng Đường Gia có ân oán, còn tưởng rằng không thể ở trong bữa tiệc này nhìn thấy Đường Hoài Giản, nào ngờ Đường Hoài Giản thật sự rất yêu thích Cố Trường Đình.
Đường Hoài Giản vừa xuất hiện liền trở thành tiêu điểm toàn trường, mặc dù không có ai lập tức tiến đến nhưng tất cả đều ở bên cạnh quan sát hắn.
Đường Hoài Giản cùng Nhiếp Hình bầu không khí có chút không tốt càng khiến mọi người e dè nhưng đến khi Phó Tranh dẫn đầu đi qua giải vây thì lập tức có nhiều người đi về phía Đường Hoài Giản.
Cố Trường Đình lúc đầu tới thì có chút khẩn trương, dù sao đây là lần đầu tiên cậu tham gia loại tiệc rượu quy mô lớn như thế này, đa phần người ở đây cậu đều không biết, đến lúc đó không ai phản ứng lại thì sẽ rất xấu hổ. Thế nhưng Cố Trường Đình của hiện tại lại căn bản ứng phó không kịp.
Đường Hoài Giản đứng bên cạnh Cố Trường Đình thấy một đống người chen chúc tới, ngược lại là tập mãi thành quen, ứng phó phi thường trôi chảy, nụ cười nho nhã lễ độ lại vẫn luôn cầm tay Cố Trường Đình không buông, vô cùng ân ái.
Phó Tranh giải vây cho bọn họ, Cố Trường Đình vẫn rất cảm kích: "Phó tiên sinh, đã lâu không gặp."
Phó Tranh vẻ mặt tiêu chuẩn, nói: "Đúng vậy, gần đây nội bộ Phó Gia nghiêng trời lệch đất, tôi đây cũng quá bận rộn cho nên lâu rồi chưa đến chỗ Cố tiên sinh bái phỏng, thật sự là quá thất lễ, hôm nào tôi sẽ gọi điện thoại cho Cố tiên sinh, chuyện hợp tác của công ty hai nhà còn cần bàn luận nhiều hơn."
"Phó tiên sinh quá khách khí, " Cố Trường Đình nói: "Thời gian của tôi dư dả, Phó tiên sinh lúc nào rảnh cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi đến chỗ ngài cũng được."
Hai người đều khách khách khí khí, kết quả Đường Hoài Giản ở bên cạnh nắm lấy tay Cố Trường Đình, cười nói: "Vậy đến lúc đó anh lái xe chở vợ qua."
Đường Hoài Giản quá cưng chiều cậu, bên cạnh không ít người đều nghe được, vừa ước ao vừa ghen tị.
Cố Trường Đình thấy hắn bắt đầu không đứng đắn, liền lặng lẽ trừng mắt một cái.
Rất nhanh một đám người lại đi về phía này bắt chuyện với Cố Trường Đình, kỳ thật bọn họ biết đẳng cấp của mình bắt chuyện với Đường Hoài Giản sẽ bị bơ cho nên mới đột phá từ phía Cố Trường Đình.
Cố Trường Đình dáng vẻ ngược lại rất dễ nói chuyện, như vậy có thể câu thông với người của Đường gia rồi.
Phó Tranh cùng Cố Trường Đình mới nói hai câu liền bị người chen đến, không may một cô gái bên cạnh bị xô đẩy, ly rượu trong tay hất lên người Phó Tranh.
Phó Tranh bất đắc dĩ, ánh mắt lộ ra chút không kiên nhẫn thế nhưng trên mặt vẫn cười, nói không sao rồi đi tới phòng vệ sinh.
Phòng vệ sinh ở đây rất lớn, bên ngoài là bồn rửa tay dùng chung, còn có ghế sô pha để nghỉ ngơi, đi vào bên trong là một loạt các gian độc lập, cũng có phòng trang điểm cùng bồn rửa tay.
Thế nhưng Phó Tranh không đi vào bên trong mà ngay bồn rửa tay bên ngoài mở nước, dùng khăn ướt xoa xoa vết bẩn trên áo.
Một bộ âu phục đắt tiền lúc này lại có chút chật vật thế nhưng trên mặt Phó Tranh rất thong dong, giống như người chật vật không phải là hắn.
Phó Tranh chỉ lau chùi một chút, muốn lau sạch là không thể nào, hắn ta dứt khoát đem áo vét cởi ra, ném ở một nơi hẻo lánh trên bồn rửa tay, sau đó nới lỏng cà vạt, tựa hồ là quá gò bó, không thoải mái.
Hắn ta sau khi cởi áo vét, liền ngồi xuống sô pha lớn bên cạnh, dùng khăn giấy cẩn thận lau tay, cũng không gấp gáp rời đi.
Ước chừng tầm mười giây, cửa toilet bỗng nhiên bị đẩy ra, thanh âm rất nhẹ, giống như không có tiếng động, ngay sau đó một người chui vào.
"Nhiếp tiên sinh."
Bởi vì ghế sô pha ở ngay cửa toilet, lúc mở cửa tiến vào chỉ có thể nhìn về phía trước, như vậy sẽ tạo ra một góc chết không thể nhìn thấy được người ngồi trên ghế sa lon.
Nhiếp Hình đi vào, ánh mắt quét một vòng quanh toilet giống như đang tìm kiếm ai nhưng hiển nhiên lại xem nhẹ cái góc chết chỗ ghế sô pha. Phó Tranh đột nhiên lên tiếng khiến Nhiếp Hình kinh hãi, lập tức quay đầu nhìn lại.
Phó Tranh đang thoải mái ngồi đó: "Nhiếp tiên sinh là có chuyện muốn nói sao?"
Nhiếp Hình khẽ nhăn mặt giống như rất bất mãn, xoay người đi rửa tay: "Thật là khéo, gặp được Phó tiên sinh ở đây, tôi vừa rồi không chú ý."
Phó Tranh cười, đi đến bên cạnh: "Thật sao? Vừa rồi trong tiệc rượu, tôi đã chú ý Nhiếp tiên sinh rất lâu, Nhiếp tiên sinh dường như vẫn luôn vụng trộm dò xét tôi."
Nhiếp Hình sắc mặt đột nhiên không tốt, cười lạnh một tiếng: "Dò xét anh? Chính tôi sao lại không biết."
Kỳ thật Nhiếp Hình đúng là có dò xét Phó Tranh, bởi vì Phó Tranh cùng Cố Trường Đình còn có Đường Hoài Giản qua lại rất thân thiết. Nhiếp Hình trước kia không có chú ý tới Phó Gia, trong mắt y, Phó Gia không đáng là gì cho nên chưa từng để ý đến.
Chỉ là khi quan sát lại phát hiện Phó Tranh rất được chào đón, ít nhất Đường Hoài Giản rất khách khí với hắn ta.
Phó Tranh nói: "Nhiếp tiên sinh theo tôi tới đây là có ý gì?"
Nhiếp Hình nhìn hắn ta cười tủm tỉm vô hại nhưng khi mở miệng lại khiến Nhiếp Hình giận đen mặt.
Nhiếp Hình không vui: "Phó tiên sinh nói chuyện cũng thật khó nghe, ai theo dõi anh? Chẳng lẽ toilet này người khác không thể tới sao?"
"Nói cũng đúng." Phó Tranh nói: "Là tôi thất lễ. Vậy nếu như Nhiếp tiên sinh không có chuyện gì, vậy thì tôi xin phép rời đi trước."
Hắn ta nói xong liền nhấc chân muốn rời đi, Nhiếp Hình không nghĩ hắn ta trở mặt nhanh như vậy, vô ý thức đuổi theo: "Chờ một chút."
Phó Tranh nhíu mày, quay đầu nhìn y một cái: "Nhiếp tiên sinh còn có gì chỉ giáo?"
Nhiếp Hình giương cằm thoạt nhìn vẫn tự tin ngạo mạn như vậy. Chỉ là Phó Tranh cao hơn y cho nên y nhấc cằm lên lại không lộ ra tư thái ngạo mạn, mà ngược lại giống như đang ngẩng đầu nhìn Phó Tranh.
Nhiếp Hình nói: "Tôi nghe nói anh là gia chủ Phó Gia?"
Phó Tranh đáp: "Đúng vậy, cảm ơn Nhiếp tiên sinh để ý."
Nhiếp Hình hừ lạnh: "Tôi nghe nói anh, gia chủ Phó Gia này, gần đây trôi qua không thoải mái, có đúng không?"
Phó Tranh cười: "Nhiếp tiên sinh thật đúng là quan tâm tới tôi."
Phó Tranh đúng là biến mất một đoạn thời gian, lúc đầu hắn ta cùng Cố Trường Đình có hợp tác với nhau, chẳng qua đoạn thời gian dài đó đều đem hạng mục hợp tác giao cho người phía dưới xử lý.
Khoảng thời gian Phó Tranh biến mất kỳ thật là đang bận rộn chuyện Phó Gia.
Phó Gia không giống với Cố gia. Họ Phó cũng là thế gia hào môn mấy đời, quy mô tương đối lớn, dòng chính cùng dòng thứ rắc rối phức tạp.
Phó Tranh là gia chủ, tuổi đã ngoài ba mươi, là gia chủ trẻ tuổi nhất Phó gia. Bởi vì vậy, tự nhiên có rất nhiều người không phục, muốn kéo hắn ta xuống ngựa.
Trước đó vài ngày, một người chú của Phó Tranh không an phận, muốn xử lý Phó Tranh sau đó tự mình lên làm gia chủ.
Đừng nhìn Phó Tranh một bộ cười tủm tỉm mà lầm, kỳ thật hắn ta đúng chuẩn sói đội lốt cừu, thân thủ đặc biệt lợi hại, so ra không kém Đường Hoài Giản bao nhiêu.
Người chú kia của Phó Gia vẫn luôn không đắc thủ, cuối cùng nhịn không được nữa dứt khoát chơi chiêu độc, bắt cóc em gái Phó Tranh, dùng cái đó áp chế hắn.
Bọn cướp yêu cầu Phó Tranh mang tiền đi chuộc người, rõ ràng là muốn lừa Phó Tranh đến, sau đó giết cả con tin cùng Phó Tranh.
Phó Tranh từ nhỏ đã không cha không mẹ, ở Phó Gia sinh hoạt có bao nhiêu gian nan, em gái so với hắn ta nhỏ hơn sáu tuổi, gần như là một tay hắn ta nuôi nấng, cho tới bây giờ đều là sủng lên tận trời, sao có thể chịu đối đãi như vậy.
Phó Tranh tức điên, cuối cùng vẫn cứu được em gái nhưng Phó Tranh lại bị thương nhẹ, ở trong bệnh viện nằm hơn nửa tháng, lúc này mới không có gì đáng ngại.
Qua hơn nửa tháng, mặc dù chú của Phó Tranh đã cụp đuôi chạy mất nhưng cũng có nhiều người nhảy ra, muốn thừa dịp Phó Tranh suy yếu kiếm một chén canh.
Nhiếp Gia tin tức linh thông, bên trong Phó Gia loạn thành một đoàn, y đương nhiên biết, chẳng qua cũng không để ý nhưng hiện tại...
Nhiếp Hình nói: "Vị trí gia chủ của Phó Gia, tôi có thể giúp anh ngồi vững."
Phó Tranh cười: "Hửm? Nhiếp tiên sinh tốt bụng vậy sao, sẽ không phải là có điều kiện gì đấy chứ?"
"Đương nhiên là có điều kiện." Nhiếp Hình nói: "Chúng ta đều là thương nhân, không lợi không ham, nếu như tôi nói không có điều kiện, chắc anh cũng sẽ không tin."
Phó Tranh tò mò: "Là điều kiện gì, Nhiếp tiên sinh nói nghe một chút."
Nhiếp Hình nói: "Tôi vừa rồi nhìn thấy anh dường như cùng Cố Trường Đình qua lại cũng không tệ?"
Phó Tranh cười: "Cũng không quá thân thiết, ít nhất có thể lấy lễ tiếp đãi, sẽ không phải nói hai câu liền bị người ta ghét bỏ."
Câu nói này lại khiến Nhiếp Hình đen mặt, hiển nhiên người bị ghét bỏ chính là y. Phó Tranh này quả thực mắng chửi người không cần lời thô tục.
Nhiếp Hình nén giận: "Tôi cũng không muốn bắt anh làm cái gì, chỉ cần anh lúc nào đó hẹn Cố Trường Đình ra là được, dù sao bình thường rảnh rỗi hẹn nhau đi chơi chắc không có vấn đề chứ."
Nhiếp Hình tính toán, Phó Tranh cùng Cố Trường Đình quan hệ tốt lại còn có hợp tác, về sau thường xuyên để Phó Tranh hẹn Cố Trường Đình ra, mình dùng thân phận bạn bè của Phó Tranh đi theo, như vậy có thể tiếp xúc gần với Cố Trường Đình, nói không chừng có thể đào được người từ chỗ Đường Hoài Giản.
Phó Tranh thấp giọng bật cười, cười đến vô cùng vui vẻ.
Nhiếp Hình đen mặt: "Phó tiên sinh cười cái gì? Cái này có gì đáng cười sao?"
Phó Tranh nói: "Tôi chỉ là hiếu kì, không ngờ Nhiếp đại thiếu vậy mà lại là một kẻ si tình, còn thích người đã kết hôn."
Sắc mặt của Nhiếp Hình lúc này đã không thể đen hơn được nữa, hai tay nắm chặt giống như chuẩn bị xông lên cho Phó Tranh một đấm.
Phó Tranh cười tủm tỉm bước lên phía trước một bước, kề sát vào Nhiếp Hình.
Lồng ngực hai người đột nhiên đụng vào nhau, dọa Nhiếp Hình nhảy dựng một cái nhưng y cũng không chịu lui lại. Y cảm thấy nếu mình lui lại thì sẽ bị cho là yếu thế cho nên liền kiên trì đứng yên tại chỗ.
Phó Tranh đi tới, hơi cúi đầu nói: "Đề nghị của Nhiếp tiên sinh cũng không phải là không thể nhưng tôi cũng có điều kiện."
"Điều kiện?" Nhiếp Hình giống như nghe chuyện cười, mỉa mai: "Tôi giúp anh bảo trụ vị trí gia chủ Phó Gia, anh lại muốn ra điều kiện với tôi?"
Phó Tranh nói: "Vị trí gia chủ của Phó Gia chắc chắn là của tôi rồi, không cần người khác giúp tôi bảo trụ, nếu như tự mình không gánh vác nổi, sao xứng làm gia chủ? Cậu nói có đúng không, Nhiếp Đại Thiếu gia?"
Nhiếp Hình có chút không kiên nhẫn: "Vậy anh muốn tôi làm gì?"
Phó Tranh thấp giọng, cúi đầu ghé vào lỗ tai y: "Tôi đây, cái gì cũng không thiếu, duy chỉ... Thiếu một tình nhân."
"Anh..."
Nhiếp Hình cảm giác một cỗ hơi nóng thổi vào tai ngứa muốn chết, lập tức giật mình trừng mắt nhìn Phó Tranh: "Anh có phải bị điên không?"
Phó Tranh cười: "Sao lại điên? Nhiếp Đại Thiếu cậu cũng không phải thích Cố Trường Đình đó sao? Cố tiên sinh mặc dù dáng vẻ tốt nhưng không phải kiểu tôi yêu thích, tôi đây càng thích... cay một chút."
Nhiếp Hình cả người nổi da gà, lúc này đã nhịn không được nữa, vô thức lui lại một bước nhưng không ngờ một bước này lại lui đến sát bồn rửa tay, căn bản không thể lui được nữa.
Phó Tranh cười bước theo một bước, còn đưa tay chặn y lên vách tường, khiến hai người duy trì khoảng cách vô cùng thân mật.
Nhiếp Hình không kiên nhẫn đưa tay đẩy hắn ta: "Anh cũng không phải kiểu mà tôi thích."
Nhiếp Hình đưa tay đẩy nhưng lại sửng sốt không thôi, đừng nhìn Phó Tranh gầy gò cao cao nhưng phía sau lớp áo sơ mi lại là một thân đầy cơ bắp, Nhiếp Hình đẩy một cái lên lồng ngực hắn, cảm giác rất cứng rắn.
Phó Tranh lấy ra một tấm thẻ phòng bỏ vào túi áo Nhiếp Hình, thấp giọng nói: "Hôm nay tôi sẽ ngủ lại khách sạn, đây là thẻ phòng của tôi, nếu Nhiếp tiên sinh thông suốt rồi thì có thể đến phòng tìm tôi. Ân... Tốt nhất là nên tắm rửa trước, bản thân tôi tương đối thích người sạch sẽ."
"Anh!" Nhiếp Hình tức muốn chết nhưng Phó Tranh đã cười xoay người rời đi, lúc này trong toilet chỉ còn lại một mình Nhiếp Hình tức giận không có chỗ phát tiết.
Nhiếp Hình ghét bỏ lôi tấm thẻ phòng kia ra, nhìn cũng không nhìn trực tiếp bẻ đôi rồi ném vào thùng rác bên cạnh.
Y nổi giận đùng đùng đi ra, vừa ra tới liền nhìn thấy Phó Tranh đang cùng Cố Trường Đình nói chuyện, hai người dáng vẻ đều rất cao hứng, Đường Hoài Giản vẫn ở bên cạnh hộ tống.
Phó Tranh bên kia dường như cũng chú ý tới ánh mắt của Nhiếp Hình, nâng ly rượu lên một chút.
Nhiếp Hình càng tức giận, đoán chừng hai tròng mắt của mình cũng đỏ lên rồi.
Nhiếp Hình đưa tay nới lỏng cà vạt, lúc này mới cảm thấy có thể hô hấp, vừa lúc người phục vụ bưng khay rượu đi tới, Nhiếp Hình không để ý đã một hơi uống hết.
Tiệc rượu sẽ diễn ra đến nửa đêm cho nên mỗi khách nhân đều được phát một tấm thẻ phòng. Cố Trường Đình cùng Đường Hoài Giản cũng có, chỉ là Đường Hoài Giản không muốn để Cố Trường Đình qua đêm ở đây, dù sao đây là địa bàn của Nhiếp Gia, vạn nhất người nhà họ Nhiếp gây khó dễ thì rất khó xử lí.
Thế nhưng hôm nay người đến tìm bọn họ bắt chuyện thật sự rất nhiều. Đường Hoài Giản không ngừng giúp Cố Trường Đình cản rượu, kết quả uống mấy ly liền hai mắt đỏ bừng, Cố Trường Đình nhìn thấy thì ngăn lại: "Đừng uống nữa, nếu không anh lên lầu nghỉ ngơi đi, đừng để thân thể không thoải mái."
Đường Hoài Giản là do bụng rỗng uống rượu cho nên mới hơi đỏ, chứ thật ra hắn vẫn thanh tỉnh, chút ít rượu ấy thì có là gì.
Đường Hoài Giản cười: "Không được, anh muốn ở bên cạnh vợ, nếu không anh sẽ không yên tâm."
Bởi vì thời gian còn sớm, bây giờ rời đi cũng không phải phép cho nên Cố Trường Đình quyết định đợi thêm một tiếng nữa sẽ đi.
Thế nhưng một tiếng này vẫn liên tục không ngừng có người tới mời rượu. Cố Trường Đình vì không muốn để Đường Hoài Giản uống cho nên lại thay hắn cản rượu.
Đường Hoài Giản nào dám để vợ uống, chỉ sợ cậu sẽ say, thế nhưng trong lúc hắn không kịp phản ứng, Cố Trường Đình đã ừng ực uống hai ly lớn!
Đường Hoài Giản giật nảy mình, vội đem ly trong tay Cố Trường Đình cướp đi: "Vợ, em không sao chứ?"
Cố Trường Đình hồ nghi nhìn hắn: "Em thì có thể có chuyện gì?"
Đường Hoài Giản nhìn Cố Trường Đình nửa ngày, phát hiện cậu mặt không đỏ cũng không nói gì kỳ quái, giống như là thật sự không có chuyện gì thì mới bình tĩnh lại.
Đường Hoài Giản cũng không dám để cậu uống nữa, sợ lại xảy ra chuyện gì, hắn trông chừng cậu rất chặt, một tấc cũng không rời.
Lại qua thêm hai mươi phút, khi Đường Hoài Giản đang cùng một vị tiên sinh trước đó đã từng hợp tác nói chuyện thì đột nhiên cảm giác mình bị ôm lấy, cúi đầu nhìn lại, một đôi tay trắng trắng mềm mềm đang ôm mình, Đường Hoài Giản nhìn liền biết chắc chắn là vợ hắn.
Cố Trường Đình từ sau lưng ôm lấy Đường Hoài Giản, còn dùng mặt cọ cọ, quả thực là giống như đang làm nũng.
Đường Hoài Giản hết hồn giữ chặt tay Cố Trường Đình vỗ vỗ nhưng Cố Trường Đình không buông, ngược lại còn hung hăng hơn: "Nóng quá, không thoải mái, muốn, muốn hôn hôn..."
"A?"
Đường Hoài Giản thiếu chút cho là mình uống rượu quá nhiều nên nghe nhầm. Cố Trường Đình nói chuyện mềm nhũn, không để ý chắc chắn sẽ không nghe được.
Đường Hoài Giản vội vàng lên tiếng chào tạm biệt đối phương, sau đó lôi kéo Cố Trường Đình đến chỗ khuất người.
Vừa rồi cậu còn rất tốt nhưng bây giờ gương mặt đỏ bừng, vừa trắng vừa hồng, hai mắt nửa híp, trên đường đi đều phải dựa vào người Đường Hoài Giản, giống như cái cây nhỏ lười biếng, ôm lấy Đường Hoài Giản không buông.
Đường Hoài Giản nghĩ, vợ quả nhiên vẫn uống say!
Cố Trường Đình dán lên Đường Hoài Giản không dậy nổi: "Đứng không được, em không thoải mái..."
Đường Hoài Giản vội ôm cậu: "Xem em đỏ hết cả mặt kìa, để anh đỡ em lên lầu nghỉ ngơi, lại uống say nữa, đồ ngốc này."
Cố Trường Đình không vui vẻ quyệt miệng: "Không uống say, không có... Em, em còn nhận ra anh đó!"
Đường Hoài Giản lại dỗ dành cậu đến trước thang máy: "Đúng đúng đúng, vợ nhận ra anh."
Cố Trường Đình giận dỗi: "Hừ, anh là đồ lừa gạt! Em còn nhớ rõ đấy!"
Đường Hoài Giản cũng nhanh chóng cười làm lành: "Vợ này, cái đó chúng ta đừng nhớ có được không?"
"Không... Không được." Cố Trường Đình nói: "Em ghim rồi, nhớ cả đời!"
Đường Hoài Giản nghe xong, lập tức dở khóc dở cười.
Cũng may thang máy rất nhanh đã đến, Đường Hoài Giản nhanh chóng mang theo Cố Trường Đình tiến vào trong.
Cố Trường Đình uống say, hai chân mềm nhũn. Đường Hoài Giản sau khi vào thang máy liền trực tiếp bế cậu lên, tránh cho Cố Trường Đình không cẩn thận trượt xuống đất.
Cố Trường Đình cả người vô lực nhưng lại cực kỳ nóng, cậu bị Đường Hoài Giản ôm cũng không thành thật. Đường Hoài Giản bế cậu lại bị cậu đánh, Đường Hoài Giản sức lực lớn như vậy cũng thiếu chút bị đau mà thả tay.
Cố Trường Đình vừa đánh vừa hô: "Không thoải mái không thoải mái, anh làm đau em."
Đường Hoài Giản bất đắc dĩ, đành phải ôm cậu giống như ôm con nít, lúc này cậu mới cảm thấy thư thái một chút, cả người giống như con lười ôm lấy cổ hắn, gần như đem tầm mắt của Đường Hoài Giản đều ngăn cản.
Đường Hoài Giản vỗ vỗ phía sau lưng Cố Trường Đình: "Vợ ngoan, lập tức sẽ mang em đến nơi, ngủ một giấc liền dễ chịu."
"Đừng, đừng ngủ, ngủ cũng không thoải mái..." Cố Trường Đình nói.
Đường Hoài Giản cưng chiều: "Được, vậy vợ muốn làm gì?"
Cố Trường Đình bỗng nhiên thấp giọng cười một tiếng, ôm cổ Đường Hoài Giản ở trên miệng hắn hôn một cái nhưng bởi vì quá say mà nhắm không trúng đích, thành ra lại gặm lên cằm Đường Hoài Giản.
Đường Hoài Giản được vợ chủ động mà vui mừng, lại nghe Cố Trường Đình thấp giọng nói: "Ừm... Anh... Anh có muốn cùng em làm chuyện thoải mái không? Khẳng định so với ngủ còn sướng hơn..."
"Ực!"
Đường Hoài Giản không có tiền đồ mà nuốt nước miếng một cái, cảm giác cổ họng khô khốc, vợ đây là đang câu dẫn mình sao?
Mặc dù bây giờ vợ uống say nhưng Đường Hoài Giản cảm thấy, đây chính là say rượu làm bậy!
Tuyệt đối chính là vậy.
Đường Hoài Giản gắt gao ôm lấy Cố Trường Đình: "Vợ, em không gạt anh chứ, đây chính là em nói đấy, chúng ta làm thôi."
Đường Hoài Giản gấp gáp ôm lấy Cố Trường Đình tiến vào phòng, khóa cửa lại, sau đó chờ không kịp thả người xuống.
Đường Hoài Giản cho là có mỗi mình gấp gáp nhưng không ngờ Cố Trường Đình so hắn còn vội hơn, giống như ghét bỏ hắn động tác quá chậm, tự mình xoay người thân thủ nhanh nhẹn giúp Đường Hoài Giản cởi áo sơ mi.
Chỉ là Cố Trường Đình quá say cho nên động tác không thể lưu loát, đến cà vạt cũng không tháo xuống được, còn rối thành một cục làm sao cũng không ra, cuối cùng gấp đến cả mặt đỏ rực, lẩm bẩm chực khóc.
Đường Hoài Giản nhìn thấy, nhanh chóng đến hỗ trợ, còn phải vừa làm vừa dỗ dành: "Vợ để anh, anh cởi ra cho em, ngoan, đừng khóc, đừng khóc."
"Ai khóc!" Cố Trường Đình hai mắt rưng rưng nhưng vẫn ngạo kiều: "Hừ, một hồi sẽ khiến anh phải khóc cầu xin em."
Đường Hoài Giản: "..."
Lời này hẳn là mình nói mới đúng chứ nhỉ? Chẳng lẽ vợ đây là muốn đè mình? Cái này không khoa học đâu!!!
Sự thật chứng minh, cuối cùng vẫn là Cố Trường Đình phải khóc, dù sao cũng là lần đầu tiên, hơn nữa còn uống say cho nên có một chút đau hoặc không thoải mái là Cố Trường Đình đều đấm đá náo loạn.
Khách sạn phi thường xa hoa, hiệu quả cách âm đặc biệt tốt, nếu không Đường Hoài Giản nghĩ mấy phòng bên cạnh đều sẽ đến tiếp tân khiếu nại bọn họ cho mà xem!
Cũng may về sau Cố Trường Đình dường như cảm thấy dễ chịu hơn, không đấm đá náo loạn nữa, ngược lại còn vô cùng phối hợp. Đường Hoài Giản không ngờ tới lần đầu tiền lại có phúc lợi tốt như vậy, hắn đã nghẹn rất lâu, hôm nay đương nhiên phải lấy lại cả vốn lẫn lời.
Bên này Đường đại thiếu rốt cục đạt thành ước nguyện. Bên kia Nhiếp Hình vừa bị Phó Tranh trêu chọc, trong lòng nén giận còn nhìn thấy Cố Trường Đình say, ngoan ngoãn như chú mèo bị Đường Hoài Giản mang đi.
Nhiếp Hình nhìn thấy càng tức giận, nghĩ đến vừa rồi Phó Tranh dám nhét thẻ phòng vào trong túi mình thì càng tức hơn.
Nhiếp Hình cũng không còn tâm tư nào đi ứng phó người khác, lúc đầu có một đống người muốn bắt chuyện với Nhiếp Hình nhưng nhìn thấy sắc mặc Nhiếp Đại Thiếu không tốt thì không dám tới nữa, sợ bị tai bay vạ gió.
Nhiếp Hình bực bội vô cùng, dứt khoát uống thêm một ly rượu, sau đó lên lầu nghỉ ngơi.
Nhưng Nhiếp Hình vừa ra khỏi thang máy lại đụng phải một người.
Y đầu óc có chút choáng váng, có lẽ là do uống say, đi đường còn có chút xiêu vẹo cho nên lúc đi ra không chú ý đụng vào người khác.
"Ai nha..."
Người kia bị va chạm muốn ngã, Nhiếp Hình liền vội đưa tay ra đỡ, người kia cũng thuận thế ngã vào trong ngực y, thân thể giống như không xương, dựa hết vào người Nhiếp Hình.
Nhiếp Hình choáng đầu đã đứng không vững rồi người kia còn dựa vào khiến y rất khó chịu.
"Là cậu?"
Nhiếp Hình híp mắt, người đụng vào y hóa ra là người trước đó tự xưng đến từ Đồng gia. Chính là người được gia chủ Đồng gia bao dưỡng.
Người này dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, bởi vì tiệc rượu hôm nay thuộc loại cao cấp, nhất định phải mặc đồ vét cho nên người này cũng vậy, thế nhưng lúc này áo khoác đã cởi ra, bên trong mặc một chiếc áo sơmi lụa trơn mượt, cổ áo mở ra hai nút làm cổ áo hình chữ V càng khoét sâu, lộ ra xương quai xanh cùng một mảnh lồng ngực trắng nõn.
Người kia tựa trên người Nhiếp Hình, đưa tay mập mờ ôm, giống như chim non nép vào người y: "Nhiếp tiên sinh là ngài a, ngài nhìn có chút không thoải mái vậy."
Nhiếp Hình đúng là không thoải mái, thân thể nóng bừng, trước mắt đều là song ảnh.
Y không tính là tửu lượng kém, dù bình thường ra ngoài xã giao không ai dám rót rượu cho y, lại có thư ký trợ lý cản rượu nhưng Nhiếp Hình cũng không phải không ra ngoài tụ tập cùng bạn bè, tửu lượng cũng không tính là nhỏ.
Chỉ là hôm nay không biết xảy ra chuyện gì, Nhiếp Hình mới uống mấy ly đã cảm thấy say. Có thể là do hôm nay không vui cho nên uống một chút liền không thoải mái.
Nhiếp Hình không kiên nhẫn đẩy người kia ra: "Cút."
Người kia bị y đẩy ra lại lập tức quấn tới giống như con rắn: "Nhiếp tiên sinh, ngài không thoải mái như vậy, để tôi đỡ ngài về phòng nghỉ ngơi."
"Không cần, tự tôi đi được." Nhiếp Hình nói.
Người kia lại giống như cao dán chó làm sao cũng gỡ không được: "Nhiếp tiên sinh, mặt ngài đỏ quá, có phải là rất nóng không, tôi đỡ ngài, ngài có muốn..."
Cậu ta vịn vào Nhiếp Hình muốn ôm lấy cổ y, còn ngẩng đầu muốn hôn lên môi Nhiếp Hình.
Chỉ là còn chưa hôn được, Nhiếp Hình đã bị người túm lấy, cậu ta thiếu chút ngã nhào xuống đất.
Cậu ta cau mày ngẩng đầu nhìn lên rồi lại giật nảy mình, có người đột nhiên xuất hiện mà cậu ta không chú ý.
"Tại sao lại là anh, đúng là xúi quẩy!"
Nhiếp Hình quay đầu nhìn lại, người nắm lấy cánh tay y vậy mà lại là Phó Tranh, y lập tức cảm thấy xui xẻo.
Phó Tranh cười: "Cậu gặp được tôi mà là xúi quẩy?"
"Gặp được anh chính là nỗi khổ tám đời của tôi!" Nhiếp Hình mắng.
Phó Tranh nói: "Ồ? Tôi đến giải vây cho cậu, cậu bị người hạ thuốc còn không biết? Vạn nhất bị người ta chiếm tiện nghi, vậy coi như..."
Hắn ta nói xong liền liếc mắt nhìn người kia, người kia lập tức hoảng hốt, ánh mắt đảo láo liên.
Nhiếp Hình phản ứng có chút chậm: "Anh có bệnh sao, ai dám bỏ thuốc tôi hả?"
Tiệc rượu hôm nay là do Nhiếp Gia tổ chức, toàn bộ khách sạn đều là của Nhiếp Gia, Nhiếp Hình cảm thấy Phó Tranh chính là đang trêu chọc y, ai lại dám ở trên địa bàn của mình bỏ thuốc mình? Không muốn sống nữa sao?
Phó Tranh cười nói: "Thế mà cậu còn muốn giúp tôi giữ vững vị trí gia chủ Phó Gia, bây giờ bị người mưu hại cũng không biết, thật sự là không biết phải nói sao."
Nhiếp Hình nổi giận níu lấy cổ áo Phó Tranh nhưng y đã không còn khí lực, hai cánh tay nhũn ra, thật sự giống như bị người bỏ thuốc, không thể nắm chặt tay, thiếu chút liền biến thành ôm cổ Phó Tranh.
Người kia dường như có chút sợ hãi nhưng lại không cam tâm, vội vàng đi tới đỡ lấy Nhiếp Hình: "Nhiếp tiên sinh, chúng ta đừng để ý đến hắn, tôi đỡ anh đi nghỉ ngơi."
Nhiếp Hình lập tức hất Phó Tranh ra: "Đúng, nhìn thấy hắn liền chán ghét."
Người kia mừng rỡ trong lòng, liền muốn vịn Nhiếp Hình hướng đến căn phòng bên cạnh.
Bất quá bọn họ vừa đi một bước, Phó Tranh lại tiếp tục cản đường.
Phó Tranh hỏi: "Cậu là người của Đồng gia?"
Người kia bị hắn ta nhìn thì run lên, thế nhưng vẫn kiên trì nói: "Vị tiên sinh này, xin nhường đường, tôi muốn đỡ Nhiếp tiên sinh vào phòng nghỉ ngơi."
Phó Tranh tựa lên tường, không để bọn họ qua: "Đi vào phòng nghỉ ngơi? Tôi thấy không phải. Cậu muốn mang y tiến vào làm cái khác đi?"
"Tôi nghe không hiểu anh đang nói cái gì!" Người kia có chút thẹn quá hoá giận.
Phó Tranh cười lạnh một tiếng, đột nhiên giơ tay nâng cằm người kia lên, còn dùng ngón cái ở trên môi cậu ta nhẹ nhàng chùi một cái.
Người kia khẽ run rẩy, mới vừa rồi còn thẹn quá hoá giận lúc này gương mặt lại đỏ ửng.
Phó Tranh dáng dấp anh tuấn, lộ ra hơi thở thành thục ổn trọng, hơn nữa thoạt nhìn lại còn rất ôn nhu, rất có lực hấp dẫn.
So với Nhiếp Hình, chỉ sợ Phó Tranh còn có mị lực hơn nhiều. Dù sao Nhiếp Hình tuổi còn trẻ, nhỏ hơn Phó Tranh không ít, lại còn có chút tự đại, nói chuyện vẫn luôn mang dao nhọn.
Người kia nhịn không được liếc mắt đưa tình với Phó Tranh nhưng cũng không nỡ bỏ Nhiếp Hình, biểu cảm cứ gọi là xoắn xuýt.
Phó Tranh cười: "Cậu dẫn y vào phòng làm gì? Hả? Cậu nhìn bộ dáng này của y, cậu muốn y chơi cậu sao? Theo tôi là y muốn bị chơi hơn đấy."
Nhiếp Hình chóng mặt phản ứng rất chậm nhưng lời này của Phó Tranh y nghe được, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, bổ nhào qua bóp lấy cổ Phó Tranh: "Anh! Anh nói lại lần nữa! Tôi..."
Phó Tranh ôm lấy Nhiếp Hình vừa nhào tới, chỉ hơi dùng lực liền đem người chế ngự trong ngực, sau đó nói với người kia: "Cậu thấy chưa, Nhiếp Đại Thiếu đây là sắp nhịn không được, tôi hiện tại phải đi giúp Nhiếp tiên sinh tiết hỏa khí, chuyện cậu bỏ thuốc Nhiếp tiên sinh, chờ y tỉnh lại tôi sẽ nói cho y."
Người kia gương mặt mới vừa rồi còn đỏ bừng, lúc này đột nhiên trắng bệch, cảm giác như vừa bay lên trời cao lại đột ngột ngã xuống khiến cậu ta có chút khó chịu.
Cậu ta không muốn chuyện bỏ thuốc bị bại lộ, vội vội vàng vàng chạy đi.
Phó Tranh lúc này mới cười lạnh một tiếng, sau đó đem Nhiếp Hình đang không ngừng giãy dụa đưa vào phòng mình.
Nhiếp Hình tiến vào phòng, lảo đảo hai bước đã ngã trên ghế sa lon dậy không nổi, cảm giác nóng bức lợi hại, cả người vô lực, hơn nữa đầu còn choáng váng lợi hại.
Phó Tranh chậm rãi đi tới, ngồi trên ghế sa lon, cười nói: "Nhiếp Đại Thiếu thật sự là lật thuyền trong mương, hiện tại cảm giác... Thế nào?"
Nhiếp Hình lúc này đã không còn khí lực cãi nhau với hắn, tự mình xé rách áo sơmi nới lỏng cà vạt, muốn mát mẻ một chút.
Phó Tranh nhìn y: "Tôi đã nói, muốn để Nhiếp Đại Thiếu đến phòng tôi, không ngờ Nhiếp Đại Thiếu không chỉ đến, hơn nữa còn nhiệt tình như vậy."
Phó Tranh nói xong liền cúi người xuống hôn Nhiếp Hình.
Nhiếp Hình thở dài, cảm giác được nhiệt độ trên người Phó Tranh đặc biệt mát mẻ, lập tức há miệng ra cùng Phó Tranh môi lưỡi điên cuồng dây dưa.
Phó Tranh rất hưởng thụ Nhiếp Hình chủ động, hai người hôn nhau đến thở hồng hộc.
Nhiếp Hình ôm lấy Phó Tranh hôn nửa ngày mới đột nhiên có chút ý thức, y giật nảy mình, y vậy mà ôm một người hôn môi, lại còn cảm thấy đặc biệt dễ chịu.
Nhiếp Hình bắt đầu giãy dụa, còn muốn cắn Phó Tranh thế nhưng chút khí lực kia chẳng khác làm chuyện tình thú là mấy.
Phó Tranh cười: "Cảm giác thế nào? Nhiếp Đại Thiếu? Nhiếp Đại Thiếu không phải bơi trong muôn hoa sao, sao kỹ thuật hôn lại kém như vậy."
Nhiếp Hình mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi: "Anh chờ đó! Anh chờ đó! Anh tên hỗn đản, anh cút ngay cho tôi!"
Y mắng người nhưng thanh âm so với cầu xin còn mềm hơn, một chút khí thế cũng không có.
Phó Tranh lại cười: "Người vừa rồi chủ động ôm hôn tôi là cậu đấy."
"Tôi không có!" Nhiếp Hình phản bác.
Phó Tranh gật đầu: "Vậy thì tốt, vừa rồi không tính. Bây giờ tôi sẽ tiếp tục, nếu như cậu thật sự không muốn thì liền đem tôi đẩy ra."
"Anh muốn làm gì?" Nhiếp Hình hoảng sợ.
Nhiếp Gia đại thiếu đích thật là bơi trong muôn hoa, bên cạnh y cũng không thiếu ong bướm, nam nữ theo đuổi y đều không ít, y thích người xinh đẹp tinh xảo, đàn ông cũng không sao, chẳng qua Nhiếp Hình chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ bị một người đàn ông đè.
Nhiếp Hình căn bản đẩy hắn ta không được, ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có. Chỉ cần Phó Tranh đụng y một cái, y liền xương cốt mềm nhũn, càng không có khí lực đi đẩy Phó Tranh. Không chỉ như vậy, y còn thoải mái đến thiếu chút khóc lên.
************
Rạng sáng ngày thứ hai, Cố Trường Đình bị nóng đến tỉnh lại, cậu bị người ôm vào trong ngực, cảm giác giống như ở trong cái lò nướng lớn, kín không kẽ hở cho nên mới tỉnh lại.
Cố Trường Đình mơ một giấc mơ toàn chuyện xấu hổ, cậu không dám hồi tưởng lại, có điều...
Cố Trường Đình trong đầu xoay chuyển, đột nhiên cảm giác giấc mơ này dường như đặc biệt chân thực.
Đường Hoài Giản cảm giác người trong ngực nhúc nhích cũng lập tức tỉnh lại, mắt mơ hồ có chút buồn ngủ, hôn lên mặt Cố Trường Đình một cái: "Vợ, chào buổi sáng, có chỗ nào không thoải mái không?"
Cố Trường Đình gương mặt lập tức đỏ bừng, trừng to mắt không thể tin: "Vì... vì sao lại, lại không thoải mái?"
Đường Hoài Giản thực sự là bị dáng vẻ của Cố Trường Đình chọc cười: "Vợ, em sẽ không phải kéo quần liền không nhận người chứ? Đêm qua vợ làm anh mệt chết."
"!"
Cố Trường Đình không đợi Đường Hoài Giản nói xong, đã lấy cái gối ném lên mặt hắn.
Cố Trường Đình hiện tại xác nhận thật sự không phải đang nằm mơ, mình đêm qua say khướt hình như đã làm rất nhiều chuyện kỳ quái, hai người ầm ĩ rất lâu mới ngủ.
Cho dù Cố Trường Đình uống say nhưng cậu vẫn nhớ, rõ ràng là Đường Hoài Giản giày vò mình, hiện tại hắn lại còn dám giả vờ đáng thương.
Đường Hoài Giản bắt được cái gối: "Vợ đừng đánh đừng đánh, anh sai rồi, đừng làm mình bị thương."
Cố Trường Đình ném cái gối xong liền cảm giác cả người không tốt, nơi nào cũng vô cùng đau đớn, giống như hôm qua bị vô số ngọn núi đè lên, lúc này chỗ này chỗ kia đều đau buốt.
Trừ đau buốt ra, Cố Trường Đình còn có chút ngượng ngùng cùng thấp thỏm, dứt khoát không để ý Đường Hoài Giản, xoay người đưa lưng về phía hắn.
Kỳ thật Cố Trường Đình muốn đứng dậy nhưng bây giờ cậu căn bản không có sức, chỉ muốn nằm hai ngày hai đêm, không muốn động đậy gì hết.
Đường Hoài Giản lập tức tiến tới, từ phía sau ôm lấy Cố Trường Đình: "Vợ, em xấu hổ sao? Đêm qua vợ rất nhiệt tình, anh cũng cảm thấy xấu hổ!"
Cố Trường Đình tức giận đến mắt trợn tròn, bởi vì cầm gối quá tốn sức cho nên cậu dứt khoát dùng tay nhéo tay Đường Hoài Giản.
Đường Hoài Giản vội vàng hô đau, lại vừa hô vừa cười, quả thực giống như cái tên cuồng bị ngược đãi vậy.
Thế nhưng cũng bởi vì Đường Hoài Giản vẻ mặt vô sự cho nên Cố Trường Đình lại cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Cậu vẫn luôn lo lắng chính mình thiếu hụt cho nên không dám cùng Đường Hoài Giản làm chuyện gì quá thân mật. Hôm qua hai người điên cuồng một đêm, Đường Hoài Giản hôm nay vẻ mặt vẫn tươi cười, không có biểu lộ gì khác thường.
Nếu nói có cái gì khác biệt thì Cố Trường Đình cảm thấy, Đường Hoài Giản dưới như từ Golden biến thành Husky, có chút giống con Husky trong nhà Dương Hạo, ngốc muốn chết.
Cố Trường Đình dậy không nổi. Đường Hoài Giản cùng cậu nằm chốc lát rồi sau đó đứng dậy, chạy tới chạy lui, một hồi thì ra ngoài rót nước, một hồi lại ra ngoài mua đồ ăn, dù sao chính là không đứng yên một phút nào.
Cố Trường Đình nằm đến trưa, cảm giác tốt hơn lúc đầu liền dứt khoát ngồi dậy. Dù sao bọn họ còn ở trên địa bàn của Nhiếp Gia, Cố Trường Đình sợ ở lại lâu sẽ mang đến phiền toái cho Đường Hoài Giản.
Cho nên Cố Trường Đình liền ngồi dậy mặc quần áo. Đường Hoài Giản ra ngoài không biết làm gì, lúc trở về đã thấy Cố Trường Đình ngồi dậy.
Hắn vội vàng nói: "Vợ, sao em lại dậy, không phải không thoải mái sao, nhanh nằm xuống."
Cậu đáp: "Chúng ta trở về đi, em không sao."
Đường Hoài Giản không đồng ý: "Không được, anh vừa đặt bánh ngọt, nghe nói khách sạn này có bánh ngọt làm không tệ."
Cậu nghe xong, mí mắt nhảy nhảy: "Ăn bánh ngọt cái gì hả, vừa ăn cơm trưa xong."
Cố Trường Đình muốn đi, Đường Hoài Giản liền hấp tấp gọi điện thoại cho lễ tân của khách sạn để bọn họ khi nào làm xong thì đem bánh ngọt đưa đến nhà mình, như vậy Cố Trường Đình vẫn có thể ăn được.
Đường Hoài Giản gọi điện thoại xong liền đến cẩn thận từng li từng tí dìu Cố Trường Đình: "Vợ, chúng ta đi, để anh dìu em, cẩn thận một chút, đừng để bị trượt ngã, có nơi nào khó chịu không?"
Cậu lườm hắn một cái: "Em hiện tại một chút chuyện cũng không có, anh không cần dìu em."
"Vậy là tốt, vậy là tốt." Đường Hoài Giản thở phào: "Đêm qua vợ nhiệt tình quá, anh chỉ sợ đem vợ làm bị thương."
Đường Hoài Giản trong lòng suy nghĩ loại chuyện này tuyệt đối phải tiếp tục phát triển mới được, không thể có hôm nay mà không có ngày mai.
Hai người từ trong phòng đi ra, chuẩn bị rời khỏi khách sạn Nhiếp Gia.
Chỉ là khi bọn họ bước ra khỏi thang máy, lại nhìn thấy phía trước có người, hóa ra là Phó Tranh tiên sinh.
Cố Trường Đình đang định đi qua chào hỏi thì phát hiện phía trước còn có người khác.
Phó Tranh trong tay cầm một vật nhăn nhúm, hai bước liền đuổi kịp người phía trước, không để người kia vào thang máy.
Nhiếp Hình bị ngăn cản nổi trận lôi đình, dường như đã đè nén không nổi nộ khí, thấp giọng nói: "Phó Tranh anh còn đi theo tôi, tôi liền đánh anh đó!"
Phó Tranh cười: "Chút khí lực kia của em còn muốn đánh tôi sao? Nhưng em ngược lại rất biết cào người đấy, đúng là con mèo hoang, em xem, em đem lưng và cổ tôi đều cào chảy máu rồi."
Phó Tranh vừa nói vừa chỉ lên cổ của mình.
Quả nhiên trên cổ của hắn ta có mấy vết máu đã khô.
Nhiếp Hình nhìn thấy thì sắc mặt đỏ bừng, một câu cũng không nói thành lời.
Phó Tranh tiếp tục: "Em cũng không cần áy náy, mặc dù em cào tôi không ít nhưng tôi cũng làm em đau đến đi không được, chúng ta xem như hòa nhau."
"Anh!" Nhiếp Hình thiếu chút bị hắn làm tức chết.
Nhiếp Hình không nghĩ tới hôm qua y ở trong chính khách sạn của mình lại bị người hạ độc. Là cái tên được gia chủ Đồng gia bao nuôi kia bỏ thuốc y. Cậu ta muốn nịnh bợ Nhiếp Hình, bởi vì đã mất kim chủ cho nên muốn dính vào y nhưng Nhiếp Hình lại căn bản không để ý đến.
Cậu ta dứt khoát hoặc không làm, nếu đã làm thì làm tới nơi, đem loại thuốc kia vụng trộm thả trong rượu của Nhiếp Hình, sau đó chờ y không thoải mái lại vô tình gặp gỡ, đến lúc đó gạo nấu thành cơm, cậu ta liền liều chết đổ thừa Nhiếp Hình là được.
Chỉ là không ngờ tới nửa đường có người quấy rối, chính là Phó Tranh.
Phó Tranh vừa vặn nhìn thấy liền đến lội vũng nước đục này. Nói thật ra dáng vẻ Nhiếp Hình đúng là loại Phó Tranh thích. Hắn ta không thích người quá yếu ót, Nhiếp Hình vừa vặn hợp khẩu vị cho nên đêm qua liền thuận nước đẩy thuyền.
Buổi sáng hôm nay khi Nhiếp Hình tỉnh lại, chỉ cảm thấy căn bản không còn mặt mũi nào gặp người, vừa lúc Phó Tranh đi tắm, Nhiếp Hình vội vàng mặc quần áo bỏ chạy.
Chẳng qua khi Nhiếp Hình chạy đến cửa thang máy liền bị chặn lại.
Phó Tranh cười: "Em cũng đừng tức giận, anh đây là một mảnh hảo tâm, em làm rơi đồ, anh chỉ mang tới cho em thôi."
Hắn ta nói như vậy Nhiếp Hình mới chú ý tới trên tay Phó Tranh còn cầm thứ gì đó, hắn ta nói xong liền nhét vào trong ngực Nhiếp Hình.
Nhiếp Hình cúi đầu nhìn lại, nhất thời thiếu chút ngã ngửa.
Phó Tranh cười tủm tỉm: "Quần lót của em sao lại không mang, hả?"
Nhiếp Hình xấu hổ muốn đập đầu chết quách đi cho xong, y vừa rồi vội vã chạy trốn, nghe trong phòng tắm tiếng nước ngừng lại đã bị dọa đến run rẩy cho nên cái gì cũng không quản, không tìm được đồ lót thì không mặc, dù sao người khác cũng nhìn không ra, chạy trước rồi nói sau.
Nào ngờ Phó Tranh sẽ đuổi theo, còn ở trước công chúng cầm quần lót của y.
Nhiếp Hình hiện tại rất muốn bóp chết Phó Tranh, nếu như chuyện này để người khác nhìn thấy...
Y vừa nghĩ như vậy vừa ngẩng đầu lên, lập tức cảm thấy xâm xoàng, thiếu chút ngã xuống.
Vừa nghĩ tới nếu bị người khác nhìn thấy thì sẽ không còn mặt mũi nào, ai ngờ thật sự có người ở gần đó.
Mà người này không phải ai khác, chính là đối thủ của y Đường Hoài Giản, còn có Cố Trường Đình, Nhiếp Hình muốn theo đuổi.
Cố Trường Đình lúc đầu định cùng Phó Tranh tiên sinh chào hỏi mới đến gần một chút, không ngờ lại nhìn thấy một màn lúng túng này. Cậu hai mắt trợn tròn, không biết Phó Tranh cùng Nhiếp Hình hai người này sao lại hỗn chung một chỗ.
Cố Trường Đình cảm thấy người lúng túng không chỉ mỗi Nhiếp Hình mà còn cả cậu nữa.
Vẫn là Đường Hoài Giản kinh nghiệm mặt không biến sắc, giống như cái gì cũng không nghe thấy.
Phó Tranh cũng vẻ mặt bình tĩnh, còn quay đầu cùng Đường Hoài Giản và Cố Trường Đình chào hỏi: "Chào buổi sáng hai vị, không ngờ hai vị hôm qua cũng ở lại nơi này qua đêm."
Đường Hoài Giản cười: "Hiện tại cũng đã hơn mười hai giờ, không tính là sáng nữa."
Phó Tranh cũng cười: "Nói cũng đúng, tôi đây đều hồ đồ rồi."
Nhiếp Hình mặt mũi cứng đờ, cũng may y kịp phản ứng lại, nhanh chóng đem cái quần lót xấu hổ kia nhét vào thùng rác bên cạnh.
Thế nhưng cái nắp gập của thùng rác vừa vặn kẹp lấy một đoạn quần lót, lúc này lộ ra như vậy lại càng làm người khác chú ý, căn bản không thể xem nhẹ.
Nhiếp Hình tức điên, vội vàng đẩy Phó Tranh ra, sau đó liều mạng ấn thang máy. Thế nhưng thang máy vẫn chưa đến, thật sự làm y gấp muốn chết. Cuối cùng trong cơn tức giận, Nhiếp Hình đẩy cửa cầu thang thoát hiểm, co chân đi bộ.
Cố Trường Đình hoàn toàn trợn tròn, căn bản không biết rốt cuộc chuyện này là sao, lúng túng đến không biết phản ứng thế nào.
Thang máy giờ mới đến, Phó Tranh cười lịch sự nói: "Tôi cũng không quấy rầy hai vị nữa, hôm nào nhất định sẽ đến chào hỏi."
Cố Trường Đình lúng túng gật đầu, bởi vì thực sự là quá xấu hổ cho nên cậu lôi kéo Đường Hoài Giản không đi chung thang máy với Phó Tranh, hai người đành tiếp tục chờ thang máy bên cạnh.
Cố Trường Đình lúc vào thang máy vẫn còn như lọt trong sương mù, nhịn không được hỏi: "Hôm qua... Phó tiên sinh..."
Đường Hoài Giản kỳ thật cũng rất khiếp sợ thế nhưng cao hứng nhiều hơn chấn kinh. Nhiếp Hình trước đó cứ luôn bám lấy vợ hắn không buông khiến Đường Hoài Giản rất không vui, không ngờ đêm qua lại có chuyện như vậy. Nhiếp Hình xem ra chính là bị Phó Tranh thượng, cụ thể chuyện thế nào Đường Hoài Giản không cần biết, chỉ biết hắn đã nắm được điểm yếu của Nhiếp Hình, về sau nếu y dám tiếp cận vợ hắn, Đường Hoài Giản liền có thể uy hiếp y, nghĩ vậy làm hắn vô cùng thoải mái.
Đường Hoài Giản nói: "Vợ, đi thôi, chúng ta về nhà."
Đường Hoài Giản lái xe mang theo Cố Trường Đình về nhà. Khi bọn họ đến nơi thì Cố Trường Đình mới đột nhiên nhớ ra: "Đúng rồi, Quý Khai không phải nói cũng tham gia tiệc rượu sao? Sao hôm qua không nhìn thấy?"
Đường Hoài Giản nói: "Kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, Quý Khai không có kế hoạch dự phòng, đoán chừng lại có chuyện gì chậm trễ."
Đường Quý Khai đúng là muốn tham gia bữa tiệc, còn vô cùng chờ mong. Thế nhưng giữa đường xảy ra chuyện khiến Đường Quý Khai căn bản không cách nào tới nơi.
Đêm trước đó, Giang Vãn Kiều đem Đường Quý Khai mang về nhà riêng của hắn ta, nói ngày tiếp theo sẽ trực tiếp lái xe đưa Đường Quý Khai đến tiệc rượu.
Đường Quý Khai cảm thấy có người lái xe cũng rất tốt cho nên liền đi theo.
Thế là lúc buổi tối, hai người đương nhiên muốn làm một chút chuyện không đứng đắn. Đối với Đường Quý Khai thì là không đứng đắn nhưng đối với Giang Vãn Kiều thì lại là phúc lợi không biết tốt bao nhiêu, cho nên chơi quá hăng dẫn đến Đường Quý Khai eo mỏi lưng đau.
Bởi vậy tiệc rượu cũng không tham gia được, Giang Vãn Kiều muốn gọi bác sĩ đến nhưng Đường Quý Khai lại cảm thấy quá xấu hổ, sao cũng không chịu mời bác sĩ, chỉ ở trong nhà nằm sấp mấy ngày không đi ra ngoài, đừng nói đến tham gia tiệc rượu.
Tiệc rượu kết thúc, Cố Trường Đình vẫn như bình thường đến công ty. Thế nhưng vừa đến liền bận túi bụi, một đống người ở trong tiệc rượu làm thân với cậu, hiện tại chạy tới công ty muốn cùng cậu làm ăn. Vì vậy mà nhất thời người muốn gặp Cố Trường Đình phải cần hẹn trước một tuần mới được.
Đường Hoài Giản cũng có chút không vui. Vợ bận rộn như vậy, mặc dù hắn mỗi ngày đều hầu hạ bên người nhưng vợ lại không có thời gian nói chuyện với hắn, ngay cả buổi trưa buổi tối cũng phải ăn cơm xã giao, càng đừng nói cái gì mà bữa tối dưới ánh nến.
An ủi duy nhất chính là Nhiếp Hình kia rốt cục thành thật, không chạy tới gây sự nữa. Có một lần Đường Hoài Giản cùng Cố Trường Đình đến một buổi thông cáo vừa vặn đụng phải Nhiếp Hình, Nhiếp Hình nhìn thấy bọn họ liền tái mặt. Hai bên cách xa năm mươi mét nhưng Nhiếp Hình đã quay đầu bỏ chạy, Đường Hoài Giản thật sự là bội phục ánh mắt của Nhiếp Hình.
Mặc dù đã ăn được vợ nhưng Đường Hoài Giản cảm thấy mình càng ngày càng không dễ dàng thỏa mãn. Vợ ban ngày mệt mỏi, ban đêm còn muốn cùng mình làm chuyện không biết xấu hổ, buổi sáng thì phải dậy sớm đi làm, Đường Hoài Giản đau lòng dữ dội.
Đường Quý Khai bên này eo lưng rốt cục được tu dưỡng lành lặn, liền chạy nhanh đi tìm Đường Hoài Giản, còn tưởng hắn vì chuyện gì đó mà mặt mày ủ rũ, kết quả nghe xong liền lập tức vỗ một cái, chuyện này quả thực rất dễ giải quyết.
Sau đó Cố Trường Đình nhận được một lời mời hợp tác đến một đảo nhỏ nào đó bàn chuyện làm ăn kết hợp nghỉ dưỡng.
Đảo nhỏ thật ra là của Đường Gia, bình thường đều mở cửa cho người khác thuê tổ chức tiệc tùng, chẳng qua hàng năm sẽ có một đoạn thời gian không mở cửa, người của Đường gia sẽ đến nơi này nghỉ ngơi, dù sao Đường Bỉnh Kiến cũng rất thích nơi này.
Đường Quý Khai dứt khoát đem đảo nhỏ cho đối tác của Cố Trường Đình thuê miễn phí, thuận tiện bảo người ta mời Cố Trường Đình đến du lịch, một lần đi khẳng định rất nhiều ngày, không ở công ty thì không có nhiều việc, như vậy Đường Hoài Giản cũng không cần than thở.
Cố Trường Đình đương nhiên phải nể mặt, sau khi an bài tốt chuyện trong công ty liền mang theo Đường Hoài Giản bay đến đảo nhỏ bàn chuyện làm ăn kết hợp nghỉ phép.
Khéo chính là bọn họ ngày đầu tiên đến đảo liền đụng phải người quen.
Đường Bỉnh Kiến đoạn thời gian trước bởi vì sợ bị lộ cho nên vội vàng thu thập căn nhà trên nhà Cố Trường Đình, sau đó chạy về Đường Gia trốn tránh nhưng ông lại cảm thấy Đường Gia cũng không an toàn bởi vì Triệu Tức Thu nhớ con trai cho nên ba ngày hai đêm đều tìm biện pháp để Cố Trường Đình cùng Đường Hoài Giản trở về ăn cơm.
Đường Bỉnh Kiến cảm thấy mình ở Đường Gia cũng trốn không được cho nên liền lên máy bay chạy đến đảo nhỏ của Đường Gia nghỉ dưỡng, thuận tiện tránh đầu sóng ngọn gió.
Nào ngờ có một ngày, Cố Trường Đình cùng Đường Hoài Giản đến cửa khách sạn lại vừa vặn đụng phải Đường Bỉnh Kiến cả người mặc áo hoa quần bãi biển, đầu đội nón cỏ, mắt đeo kính râm, trên tay còn cầm quải trượng đầu rồng.
Đường Bỉnh Kiến ăn mặc dở dở ương ương, dù sao ông cũng là khách du lịch, người của Đường gia lại không có ở bên cho nên đặc biệt thả lỏng, một mình từ khách sạn đi ra, định đi đến bờ cát phơi nắng.
Đường Bỉnh Kiến đang ngâm nga một nửa thì đột nhiên im bặt, mắt trợn lớn, mặc dù mang kính râm vẫn không che được ánh mắt khiếp sợ của ông, cái cằm cũng đều muốn rớt xuống.
Cố Trường Đình cũng sững sờ, này thật sự là quá khéo rồi, bọn họ lần đầu tiên ở bên ngoài gặp được ông lão này, sau đó chuyển nhà mới phát hiện thành hàng xóm, lúc này đến đảo nhỏ bàn chuyện làm ăn mà cũng gặp được.
Cố Trường Đình chào hỏi: "Ông ơi, ngài cũng ở đây sao."
Đường Hoài Giản cũng có chút đờ đẫn, nguyên lai nhiều ngày không gặp ông nội là vì chạy đến đây. Mà một thân quần áo này của ông nội...
Nếu như không phải vợ ở đây Đường Hoài Giản tuyệt đối sẽ lấy điện thoại ra chụp mấy tấm.
Đường Bỉnh Kiến trừng mắt nửa ngày, gượng cười nói: "Ha ha ha, người trẻ tuổi lại là cậu a, các cậu sao lại đến đây? Thật sự là quá trùng hợp!"
Đường Hoài Giản nhìn thấy ông nội hắn cười giả trân như vậy liền tranh thủ thời gian giải vây: "Vợ, thân thể của em không thoải mái, nhanh lên phòng nghỉ ngơi đi."
Cố Trường Đình đúng là thân thể không quá dễ chịu, ở trên máy bay không biết làm sao mà say, thiếu chút còn nôn ra, ngủ một lát lại tỉnh đổ mồ hôi, ăn cái gì cũng không được, lúc này mặt mày đều trắng bệch.
Đường Bỉnh Kiến nghe Đường Hoài Giản nói lúc này mới chú ý tới sắc mặt Cố Trường Đình thật không dễ nhìn.
Đường Bỉnh Kiến mặc dù sợ bị lộ nhưng vẫn bảo: "Người trẻ tuổi cậu có phải quá mệt mỏi rồi không? Sắc mặt thật sự không dễ nhìn, tôi ở đây có bác sĩ, cậu có muốn khám thử không?"
"Tôi không sao, có thể là gần đây quá bận rộn." Cố Trường Đình từ chối.
Đường Hoài Giản vội vàng đỡ Cố Trường Đình lên phòng, tránh cho nói thêm hai câu Đường Bỉnh Kiến lại bị lộ.
Phòng ở khách sạn đã sớm được chuẩn bị kỹ càng. Đường Gia có riêng một toà nhà nhỏ, dù phòng không nhiều nhưng đều phi thường trang nhã, toàn bộ các bức tường đều là cửa sổ chạm sàn, đi tới đâu cũng có thể nhìn thấy biển xanh cát vàng, phi thường hưởng thụ.
Cố Trường Đình tiến vào liền trợn tròn mắt, cảm thấy phòng tắm pha lê nhà mình vẫn chưa tính là biến thái, đây mới thực sự là điên cuồng a?
Đường Hoài Giản nói: "Vợ, đến đây, nhanh nằm xuống nghỉ ngơi một chút, nếu còn không thoải mái, anh sẽ gọi bác sĩ đến xem cho em."
Cố Trường Đình ngồi trên giường: "Em không sao, có thể là do không quen thời tiết."
Dù sao trước đó Cố Trường Đình cũng có tiền lệ không quen thời tiết cho nên lần này cũng rất có thể là vậy.
Đường Hoài Giản không dám lơ là, lần trước cậu không quen thời tiết đã phát sốt, quả thực đau lòng chết Đường Hoài Giản.
Đường Hoài Giản nói: "Dù sao hôm nay cũng không bàn việc, em ở lại trong phòng nghỉ ngơi đi, dưỡng sức cho thật tốt."
Cố Trường Đình nhìn cảnh biển phía ngoài cửa sổ: "Ở đây thật sự là rất xinh đẹp, em vừa rồi nhìn thấy bãi cát ngoài kia rất ít người, muốn vừa ăn cơm vừa ngắm cảnh đó."
Ở chỗ bọn họ ở không có biển, Cố Trường Đình trước kia cũng chưa từng đi du lịch, không phải cậu không muốn, chỉ là một mình cũng không biết đi đâu, đi tới chỗ nào cũng cảm thấy rất xấu hổ, rất cô đơn.
Nhưng bây giờ thì khác, có Đường Hoài Giản bên cạnh, Cố Trường Đình nhìn thấy biển xanh bên ngoài lại đột nhiên cảm giác vô cùng lãng mạn.
Đường Hoài Giản cười, đưa tay sờ trán cậu: "Không phát sốt, xem ra vợ hiện tại tinh thần rất cao, sắc mặt cũng tốt hơn một chút, vậy chúng ta sau khi ăn cơm trưa thì ra ngoài một chút nhé."
Rất nhanh đã đến mười hai giờ, Đường Hoài Giản quyết định ăn ở trong phòng không ra ngoài cho nên gọi phục vụ phòng đặt cơm trưa, để nhà ăn mang thức ăn lên.
Thức ăn nơi này đều được đặc biệt chú trọng cho nên sau khi chọn món phải chuẩn bị một hồi, ước chừng bốn mươi phút mới có thể đưa lên.
Đường Hoài Giản cúp điện thoại liền nhìn thấy Cố Trường Đình đang đứng ở cửa sổ nhìn ra phía ngoài.
Đường Hoài Giản lặng lẽ đi qua, ôm lấy Cố Trường Đình.
Cậu giật nảy mình: "Anh làm gì a?"
Đường Hoài Giản nói: "Cơm trưa phải 40 phút nữa mới có, vợ, không bằng chúng ta trước đi tắm đi, giải nhiệt."
Đường Hoài Giản ăn nói đường hoàng nhưng Cố Trường Đình nghe xong thì biết là hắn chuẩn bị làm chuyện xấu.
Đường Hoài Giản ôm lấy Cố Trường Đình, ở trên môi hôn cậu một cái: "Thuận tiện làm chút gì đó, 40 phút sẽ rất nhanh thôi."
Cố Trường Đình ngược lại không cự tuyệt, dù sao trước đó bề bộn nhiều việc, hiện tại hai người thật vất vả ra ngoài đi chơi một chuyến, tự nhiên là nên hưởng thụ thật tốt.
Thế nhưng khi Đường Hoài Giản vừa định đem Cố Trường Đình ôm vào phòng tắm thì điện thoại di động của hắn vang lên.
Đường Hoài Giản hai tay ôm lấy Cố Trường Đình cho nên không thể lấy điện thoại.
Cố Trường Đình dứt khoát vươn tay từ trong túi quần của hắn lấy điện thoại ra: "Có người gửi nhắn tin cho anh."
Đường Hoài Giản không để ý: "Tin nhắn gì? Vợ xem giúp anh, nhiều khi là tin rác thôi."
Cố Trường Đình tiện tay mở ra, liền thấy trong tin nhắn viết: Con cái đồ tiểu tử thúi, làm sao lại đem người đến đây, ông thiếu chút bị lộ rồi!