Gả Thay Cho Chị: Thẩm Thiếu, Anh Nhận Nhầm Người Rồi!

Chương 64: Thân thế của Khiết Băng




Khiết Băng là em gái cùng mẹ khác cha của Sở Trạch, là con gái của thiếu gia nhà họ Ninh và đại tiểu thư Lâm gia – Lâm Sương.
Lúc còn trẻ, Lâm Sương bất chấp mối hôn sự do gia đình sắp đặt mà kết hôn cùng với thiếu gia nhà họ Sở, sinh ra đứa con trai đầu lòng, đặt tên là Sở Trạch.
Sau khi cha anh qua đời do tai nạn, Sở gia vẫn xem mẹ anh như con gái ruột mà hết lòng đối đãi. Lúc đó Lâm Sương còn rất trẻ, bà nội Sở luôn động viên bà ấy mở rộng tấm lòng, tiến thêm bước nữa với người đàn ông khác. Nhưng ngờ đâu Lâm Sương gặp phải kẻ lừa tình, đến khi biết rõ chân tướng, bản thân đã mang thai mất rồi.
Bà sinh ra một đứa bé gái, lấy tên Lâm Đình Khả. Nhà họ Sở đối với đứa trẻ đó vẫn rất yêu thương, đùm bọc. Chỉ là ngay cả đến khi Lâm Sương qua đời, danh tính cha của đứa trẻ vẫn là bí mật.
Lâm Đình Khả chính là Khiết Băng của hiện tại. Cái tên Ninh Khiết Băng là do Ninh lão gia đặt cho, lúc ông đem cô từ cô nhi viện trở về.
Chuyện của người lớn phức tạp, Sở Trạch không muốn bàn đến nữa. Quan trọng là nhà họ Ninh không cần Khiết Băng, vậy anh sẽ thay mẹ che chở cho đứa em gái tội nghiệp này.
Sở Trạch xem xét một lúc, cảm thấy tình hình hiện tại của Khiết Băng khá tệ. Sức khỏe có thể từ từ phục hồi, còn tinh thần thì…
Có lẽ anh nên đưa cô ra nước ngoài đi du lịch một thời gian, để Khiết Băng tận hưởng bầu không khí mới mẻ. Sau này nếu cô thích, Sở Trạch cũng có thể cùng cô định cư ở nước ngoài, tránh xa Thẩm Hạo Khanh.
Khiết Băng nằm trên ghế sofa ngủ thiếp đi, Sở Trạch không muốn quấy rầy giấc ngủ của cô, anh chỉ nhẹ nhàng đắp chăn cho cô gái nhỏ, rồi xuống bếp nấu bữa tối.
Hôm nay anh sẽ làm thật nhiều món ăn ngon để chào mừng đứa em gái nhỏ trở về!
Đang thiu thiu ngủ, Khiết Băng bỗng cảm nhận được có thứ gì đấy chạm vào má của mình. Cô khẽ giật mình tỉnh giấc, hai mắt lờ đờ nhìn người đang ở trước mặt mình.
“Khiết Băng, em tỉnh rồi à?”
Cao Minh Viễn từ từ đỡ cô ngồi dậy. Khiết Băng có chút ngỡ ngàng trước sự xuất hiện của hắn, cô hơi né tránh:
“Đừng động vào tôi.”
Người đàn ông này cũng như anh trai hắn, không có gì tốt lành cả. Dù rằng Cao Minh Viễn đã từng cứu mạng cô mấy lần, nhưng tất cả mọi thứ đều nằm trong tầm tính toán của hắn.
Khiết Băng hiểu rõ bản thân cũng chỉ là một quân cờ để Cao Minh Viễn đấu đá với Thẩm Hạo Khanh mà thôi. Vì thế cô không muốn liên quan đến hắn nữa.
“Khiết Băng, em nghe anh nói…”
“Tránh xa em ấy ra!” Sở Trạch từ dưới bếp đi lên, vội vàng kéo Khiết Băng về phía mình.
Cao Minh Viễn từ từ bước lại, Sở Trạch và Khiết Băng lùi dần về phía sau. Hắn không còn cách nào khác ngoài việc ngồi xuống ghế sofa, giữ một khoảng cách khá xa với hai người kia.
“Sở Trạch, anh không cần đề phòng tôi như vậy.”
Cao Minh Viễn cho người theo dõi Khiết Băng, tình cờ lại biết được chuyện Sở Trạch làm giám nghiệm ADN với cô. Lúc hắn thấy anh đưa cô rời khỏi Thẩm gia liền hiểu ra mọi chuyện, nên mới chạy đến đây tìm.
Về phía Sở Trạch, anh không biết mục đích Cao Minh Viễn đến đây làm gì, nhưng chắc chắn không phải là chuyện tốt. Anh không thể không cảnh giác với hắn được.
“Cậu về đi, sau này cũng đừng tiếp cận Khiết Băng nữa. Cũng vì cậu và Thẩm Hạo Khanh mà em ấy mới thành ra nông nỗi này.” Sở Trạch lên tiếng trách móc.
Cao Minh Viễn bình thản uống một ngụm nước. Hắn liếc sang nhìn Khiết Băng, ung dung nói:
“Nếu không có em cứu mạng, Khiết Băng còn có thể khỏe mạnh đứng ở đó sao?”
Sở Trạch cười khẩy, quá hiểu con người Cao Minh Viễn. Hắn cứu Khiết Băng chắc chắn có mục đích, hơn nữa chuyện cô bị bắt cóc đều có liên quan đến hắn và Ninh Khiết Quỳnh, sao có thể phủi tay chối bỏ?
“Cậu nghĩ chúng tôi sẽ thấy biết ơn sao? Cao Minh Viễn, thâm tâm cậu đang nghĩ ngợi điều gì, tự cậu biết rõ.”
“Đừng lợi dụng Khiết Băng nữa. Chính vì bị kéo vào màn đấu đá giữa cậu và Thẩm Hạo Khanh mà em gái tôi mới trở nên bất ổn như vậy. Cậu nhìn nó đã thành ra bộ dạng như bây giờ, vẫn còn chưa thấy thỏa mãn sao?” Sở Trạch càng nói càng mất kiên nhẫn.
Cao Minh Viễn xua tay, lên tiếng thanh minh. Tuy rằng hắn vẫn luôn lợi dụng Khiết Băng, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ làm hại cô cả.
“Cô ấy trở nên như vậy là do có khúc mắc trong lòng. Bác sĩ đã nói chính vì Khiết Băng không dám đối diện với sự thật bị sảy thai nên mới…”
“Đủ rồi, cậu thôi đi!” Sở Trạch gắt lên.
Anh không muốn nhắc đến chuyện đứa trẻ. Khiết Băng đã đủ suy sụp lắm rồi, Cao Minh sao còn chọc ngoáy vào nỗi đau của cô nữa?
“Khiết Băng cần nhìn thẳng vào sự thật. Như vậy mới tốt cho em ấy, anh hiểu không?”
“Đừng nói nữa. Các người đừng nói gì hết.” Khiết Băng ngồi sụp xuống sàn, tay ôm lấy đầu, ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía Cao Minh Viễn.
Sở Trạch vội ôm lấy Khiết Băng, không ngừng trấn an cô gái nhỏ. Anh chỉ tay vào mặt Cao Minh Viễn, cảnh cáo rồi đuổi hắn ra khỏi Sở gia:
“Cậu cút liền đi, trước khi tôi gọi người ném cậu ra khỏi đây. Cao Minh Viễn, từ nay về sau đừng kéo Khiết Băng vào ân oán nhà các người nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.