Cao Minh Viễn thật không ngờ tình trạng của Khiết Băng lại dễ bị kích động như vậy. Hắn cứ nghĩ sau khi trở về bên cạnh Thẩm Hạo Khanh, cô sẽ có chuyển biến tốt hơn chứ?
Cao Minh Viễn mang theo tâm trạng nặng nề quay về khách sạn, vừa đúng lúc gặp Ninh Khiết Quỳnh. Vốn không muốn dây dưa thêm nữa, nhưng cô ta cứ tìm đến hắn.
“Em lại đến đây làm gì?”
Ninh Khiết Quỳnh bất chấp thái độ lạnh nhạt của Cao Minh Viễn, trực tiếp chạy lại ôm lấy hắn. Cô ta vùi mặt vào khuôn ngực người đàn ông kia, nói khẽ:
“Hôm nay anh đến chỗ Sở Trạch tìm Ninh Khiết Băng, định nhờ cô ta ra tòa làm chứng sao?”
“Ừ.” Hắn đáp nhàn nhạt, nhẹ nhàng đẩy cô ta ra.
Ninh Khiết Quỳnh thở dài một hơi, rồi đến bên ghế sofa ngồi xuống. Dù cho Cao Minh Viễn có hờ hững đến mức nào, cô ta vẫn không thể buông được hắn.
Dù cho Ninh Khiết Quỳnh đã từng tìm cách trả đũa người đàn ông này, đến cuối cùng vẫn không thể…
“Em nghe nói từ sau khi cô ta sảy thai, thần kinh đã trở nên có vấn đề đúng không?”
“Đừng nói bậy. Em không sợ Thẩm Hạo Khanh sẽ tìm em trả thù sao?”
Câu nói bất chợt của Cao Minh Viễn khiến Ninh Khiết Quỳnh tin hắn ta vẫn còn quan tâm đến mình. Cô ta nhoẻn miệng cười, đáp lại một cách tự tin:
“Dĩ nhiên là em sợ. Minh Viễn à, anh sẽ bảo vệ em chứ?”
Có thể sao? Đến cả bản thân Cao Minh Viễn hắn còn lo chưa xong, sao có thể lo cho Ninh Khiết Quỳnh được?
Cách duy nhất hắn có thể làm là đẩy cô ta ra thật xa, để Thẩm Hạo Khanh không nhắm đến người phụ nữ này nữa. Nhưng mà Ninh Khiết Quỳnh thật cố chấp, đuổi thế nào cũng không chịu đi.
“Khiết Quỳnh, anh đã từng nói rồi. Đừng mong đợi gì ở anh cả.”
“Cho nên, em hãy về đi…” Hắn mở cửa phòng, lạnh lùng kéo Ninh Khiết Quỳnh ra bên ngoài.
Cô ta sững người, đôi mắt dán chặt lên cánh cửa phòng. Ninh Khiết Quỳnh đến đây vốn định mách cho Cao Minh Viễn một kế sách hay, để người đàn ông này có thể thoát khỏi vụ bắt cóc Khiết Băng. Nào ngờ chưa kịp nói gì đã bị hắn đuổi đi.
Người đàn ông này càng ngày càng khiến Ninh Khiết Quỳnh cảm thấy khó hiểu. Cô ta và hắn không phải ở cùng một chiến tuyến sao? Hà cớ gì hắn cứ đẩy cô ra xa như vậy?
Ninh Khiết Quỳnh rời khỏi khách sạn, cô ta đón taxi đến Thẩm gia tìm Thẩm Hạo Khanh. Trong hoàn cảnh này, cô ta phải tự tìm đường sống cho mình trước đã.
Hắn đang ở nhà, nhưng biết Ninh Khiết Quỳnh đến thì không muốn tiếp. Thẩm Hạo Khanh chưa tìm cô ta tính sổ đã là may mắn lắm rồi, Ninh Khiết Quỳnh còn dám đến tìm hắn.
“Hôm nay thiếu gia không muốn tiếp khách, mong cô về cho.”
“Dì Lý, tôi thật sự có chuyện quan trọng muốn nói với anh ấy. Dì cho tôi vào đi.”
Ninh Khiết Quỳnh nắm lấy tay bà, bày ra biểu cảm đáng thương. Dì Lý thấy hơi khó xử, nhưng mà Thẩm Hạo Khanh đã căn dặn, bà sao có thể để cô ta vào được.
“Xin cô đừng làm khó tôi mà.”
“Dì yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu.” Ninh Khiết Quỳnh đảm bảo với bà.
Nhân lúc thấy dì Lý do dự, cô ta đã tự ý đi vào bên trong. Thẩm Hạo Khanh đang ngồi ở phòng khách, nhìn thấy Ninh Khiết Quỳnh không khỏi tức giận.
“Ai cho cô vào đây hả?”
“Hạo Khanh, anh đừng như thế mà…” Cô ta nắm lấy tay hắn, hai mắt đỏ hoe như sắp khóc.
“Ra ngoài!”
Thẩm Hạo Khanh nổi giận đùng đùng, hất mạnh tay Ninh Khiết Quỳnh ra. Dì Lý chạy từ bên ngoài vào, gương mặt không giấu nổi lo sợ:
“Xin lỗi, thiếu gia…”
Thẩm Hạo Khanh không nói gì, phẩy tay ra hiệu cho dì Lý đi làm việc của mình. Ninh Khiết Quỳnh ôm mặt khóc nức nở, cả người run rẩy mà quỳ rạp xuống sàn.
“Hạo Khanh, em biết lỗi rồi. Cầu xin anh tha thứ cho em… hức… hức…”
“Đến bây giờ cô mới biết sai sao? Ninh Khiết Quỳnh, cô hại Khiết Băng mất đi đứa con trong bụng. Cô nói xem tôi làm cách nào tha thứ cho cô đây?”
Ninh Khiết Quỳnh bò đến ôm chân Thẩm Hạo Khanh. Cô ta ngước mặt lên nhìn hắn, nước mắt chảy giàn giụa ra hai gò má. Cô ta nấc thành tiếng đầy khổ sở, chậm chậm nói:
“Cũng vì em quá yêu anh thôi. Hạo Khanh à, em không muốn mất anh nên mới làm liều. Em không biết Khiết Băng đang có thai, nếu không em đã không dại dột như vậy…”
“Cô đừng giải thích gì nữa, mau cút đi.”
Thẩm Hạo Khanh nắm chặt tay thành nắm đấm, hai mắt hằn rõ từng tia máu. Ninh Khiết Quỳnh ấm ức lau sạch nước mắt, nếu cầu xin đã không được, cô ta sẽ chuyển sang cách khác.
Ninh Khiết Quỳnh không tin Thẩm Hạo Khanh lại tuyệt tình đến cùng. Dù sao trong suốt khoảng thời gian qua, đều là do hắn ngộ nhận bản thân đã yêu cô ta.
“Rõ ràng anh tự nói muốn cưới em. Năm đó nhận nhầm người cũng là do anh, ở bên em cũng là anh tự nguyện, sau này cũng chính là anh người hối hận. Thẩm Hạo Khanh, rốt cuộc lỗi lầm này là do em hay do anh?”
“Nếu như anh đã không muốn tha thứ, vậy hãy trả thù em đi. Thẩm Hạo Khanh, anh có làm gì em cũng chấp nhận.” Cô ta uất nghẹn nói ra từng chữ.
Thẩm Hạo Khanh cẩn thận suy nghĩ lời Ninh Khiết Quỳnh vừa nói, cảm xúc trở nên lẫn lộn. Hình như cô ta nói đúng, trong chuyện này, hắn không thể là kẻ vô tội được.
“Phải, em nói đúng! Lỗi lầm là do anh…”