Gả Thế Thành Sủng Phi

Chương 77: Ta cũng muốn đi




Editor:  Huyền Thiên Tiểu Tử
Mặt trời xuất hiện, ánh nắng xuyên qua tầng mây rọi sáng khắp nơi.
Lão đại phu đến xem qua cho Từ Hồi, bảo là không còn gì đáng ngại, nhưng mà Triệu Lan Chi bị hù dọa không nhẹ, hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần, lão đại phu lại bảo không cần phải căng thẳng, nhưng lại bị hắn làm phiền nên không thể làm gì khác hơn là kê cho Từ Hồi chút thuốc an thai, bảo nàng chịu khó uống hai lần.
Lão đại phu vội vàng rời đi, Hoa Quế tiễn ra cửa, lấy thuốc rồi cho người đi nấu.
Từ Hồi muốn đứng lên, Triệu Lan Chi ấn nàng xuống, không cho đứng lên.
Sau khi đại phu đi, Từ Oản tiến vào, đi đến trước giường, nhưng lại không thể đến gần, bị cha nàng đẩy ra, hắn nói nương cần nghỉ ngơi, bảo nàng không được quấy rầy, nhanh chóng về cung đi.
Nghiêng đầu có thể thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của Từ Hồi, Từ Oản bất đắc dĩ lắc đầu.
Ai là người đang lải nhải trước giường, nhìn thôi cũng biết.
Cha quay đầu lại thấy nàng vẫn chưa đi, càng nhìn chằm chằm: "Sao còn chưa đi? Không phải muốn đi à?"
Từ Oản chen qua, đẩy hắn ra xa một chút, ngồi bên mép giường: "Cố Thanh Thành nói nếu trong nhà xảy ra chuyện, hắn vào cung nói một tiếng với Tiểu Điện hạ là được rồi, con có thể ở nhà hai ngày, không sao cả."
Từ Hồi nghe vậy bỗng bật cười, nhìn Triệu Lan Chi còn đang nhướng mày, mặt đầy khiêu khích, kéo dài giọng điệu: "À… là Thanh Thành à, cũng chỉ có hắn mới có thể để tâm đến vậy.”
Nụ cười trên môi Triệu Lan Chi lập tức biến mất: "Đối với hắn mà nói chẳng qua cũng chỉ là một cái nhấc tay, có gì mà để tâm"
Hắn đang muốn đuổi nữ nhi đi,dien.dan(le!quy>don nhưng lúc này Hồng Châu lại tiến vào, trong tay tiểu nha hoàn còn xách theo hộp thức ăn, lung túng đưa đến trước mặt hắn: "Hoắc Chinh tới, còn tặng canh, bảo là tự mình nấu canh đại bổ, để phu nhân bồi bổ thân thể."
Mặt mày nam nhân lập tức hớn hở, nhận lấy hộp thức ăn, quay đầu lại nhìn Từ Hồi: "Nhìn xem, tâm tư của Hoắc tiểu tử này muốn lên trời rồi, còn tự tay làm canh đại bổ, có muốn nếm thử một chút không..."
Quay đầu muốn gọi Hồng Châu đi lấy chén thì Từ Hồi nói không ăn, hắn nhét hộp thức ăn vào tay Từ Oản, nhăn mày, gọi Hồng Châu đến.
Hồng Châu không hiểu chuyện gì, nam nhân lạnh lùng nói: "Bảo Hoắc công tử chờ một lát, ta sẽ đi qua."
Hồng Châu vội vàng rời đi, Từ Oản cầm hộp thức ăn nhìn nương nàng: "Này là sao, từ bao giờ mà Hoắc Chinh lại quen thuộc với mọi người như thế, còn nấu canh đại bổ cho người, lại nói, người có muốn uống không?"
Từ Hồi liếc nàng: "Con muốn uống thì uống đi, suốt ngày cha con cứ cho ta uống canh bổ thịt sợi dài, uống phiền chết được."
Triệu Lan Chi còn chưa đi, nghe nàng nói lời này, quay đầu lại nhấc hộp thức ăn lên: "Van nàng, nàng nằm yên một lát, lát nữa ta trở lại sẽ bồi tội với nàng, A Man…!"
Hắn gọi Từ Oản: "Đi, nếu giờ không cần vào cung thì đi cùng cha."
Từ Oản đành phải đứng lên, nói với nương nàng: "Nương, ta đi với cha nhé."
Dù sao buổi sáng cũng vừa mới cãi nhau, Từ Hồi cũng không thể không lưu lại chút mặt mũi, thấy Triệu Lan Chi đang liếc trộm nàng, ừ một tiếng, tuy có chút không cam lòng nhưng vẫn đồng ý.
Lưu lại Hoa Quế hầu hạ, Từ Oản đuổi theo bước chân cha nàng.
Đến Tiền đường, Hoắc Chinh đang cầm dây đỏ, bện vật nhỏ gì đó, phụ nữ (cha và nữ nhi) hai người vào phòng, hắn vội vàng đứng lên, bước đến chào hỏi.
Hai tháng quan sát Hoắc Chinh, Triệu Lan Chi càng nhìn càng vừa ý, vội cho hắn ngồi xuống.
Hoắc Chinh nhìn A Man, nàng ngoan ngoãn đứng sau lưng cha nàng, cúi đầu nhìn mũi chân, cũng không biết đang suy nghĩ gì, ngơ ngẫn đến xuất thần.
Hắn không ngồi xuống, dây đỏ trong tay bện thật nhanh nút kết, sau đó đi đến trước mặt nàng, cười: "Cứ nhìn chằm chằm vào giày như thế thì có thể nở ra một đóa hoa à?"
Từ Oản nghe thấy giọng hắn, ngẩng đầu lên: "..."
Hắn thừa lúc nàng đang ngẩng đầu, thì cúi người xuống, cổ tay xoay tròn, thời điểm đứng dậy, trên tay đã cầm một đóa hoa hồng đưa đến trước mặt nàng: "Ôi chà, thật kỳ diệu, thật sự nhìn ra một đóa hoa, cầm lấy, hoa của ngươi."
Nói xong thì đã nắm tay nàng, đặt đóa hoa hồng vào lòng bàn tay của nàng.
Lúc Từ Oản cúi đầu, Triệu Lan Chi đã cười, vỗ một cái tát lên ót của Hoắc Chinh: "Tiểu tử, mánh khóe lừa bịp này mà cũng dám dùng với A Man ngay trước mặt cửa ta, lá gan không nhỏ!"
Từ Oản cầm đóa hoa nhỏ, vẫy vẫy hai cái: "Mánh khóe này trước đây chưa từng thấy qua, cũng khá thú vị."
Trong lòng Triệu Lan Chi không thoải mái, quay đầu trừng nàng, lại ôm vai Hoắc Chinh dừng sức vỗ cái ót của hắn: "..."
Hoắc Chinh bị hắn vỗ mấy cái, càng thêm vui vẻ: "Thúc, thúc tha mạng!"
Từ Oản ngồi bên cạnh, nhìn bọn họ như vậy, mỉm cười: "Các ngươi rất quen thuộc à? Hoắc chinh, ngươi lại dở trò vô lại gì đúng không? Cho nên đến nhờ cậy nhà ta."
Hoắc Chinh cười: "Đừng như vậy mà, phu nhân có ân với nương của ta, cũng có ân với ta, ta cũng nên thường đến thăm hỏi mà, à, đúng rồi, nương ta cũng tới, nhưng mà đang trên đường đến."
Triệu Lan Chi nhìn nữ nhi nói chuyện với Hoắc Chinh, tâm tình phức tạp.
Tuy muốn để cả hai nói chuyện nhiều một chút, nhưng lại cảm thấy mấy lời của tiểu tử kia đều là đánh rắm.
Trên bàn có bày điểm tâm,d.đ+le?quy>don buổi sáng Từ Oản không ăn gì nên giờ rất đói, cũng không quan tâm đang ở trước mặt hắn, tiện tay lấy một khối, cắn một miếng
Có chút ngạc nhiên, vì chưa từng ăn qua loại này, nàng không khỏi nhìn nhiều thêm một chút.
Hoắc Chinh sáp tới, ngồi ở bên cạnh: "Ăn ngon không? Đây cũng là ta làm, lúc trước ta có làm việc chung với một đầu bếp, học qua không ít, nếu ngươi thích, sau này ta sẽ thường làm, rồi mang đến cho ngươi."
Thật sự không biết đây là do hắn mang đến, Từ Oản quay đầu nhìn: "Không ngờ ngươi còn biết thứ này, cố tình học à?"
Hoắc Chinh cười cười: "Cần phải cố ý học à, suốt ngày ở phòng bếp, nhìn lâu cũng sẽ biết, thật ra ta còn biết rất nhiều thứ, khi ta còn nhỏ thì không được nhiều sự quan tâm, cha ta sớm đã chết, sau mày nương lại thành thân với kế phụ là thợ rèn trong cửa hàng, ta lại càng chạy long nhong ngoài đường, vì thế mà đã làm rất nhiều chuyện vặt, Vạn Sự Thông chính là ta."
Từ Oản chậc chậc hai tiếng, nhướng mày cười: "Vạn Sự Thông? Ngươi? Ta thấy ngươi lại càng giống tên vô lại hơn, lần đầu tiên ta gặp ngươi, ngươi đang làm gì? Nhớ lại đi? Các ngươi đang đánh một tiểu tử thanh y, nếu không phải đúng lúc ta đi qua thì không biết các ngươi sẽ đánh đến khi nào."
Hoắc Chinh suy nghĩ một chút, mỉm cười: "Chuyện này ta phải giải thích một chút, nếu như ta nói ngươi có tin ta không?"
Nàng gật đầu: "Tin, ngươi nói đi."
Hắn thở dài: "Thiếu nợ không trả, thân muội lại bệnh sắp chết, bọn chúng đều là loại uống máu ngươi nên chẳng để ý đến, ta đánh hắn rất nhẹ, thật ra lúc đó ta còn tưởng..."
Lời còn chưa nói hết, Hoắc Chinh nhướng mày, làm ra tư thế cắt cổ, bộ dáng xem như là chuyện hiển nhiên.
Sau khi giải thích, hắn mỉm cười: “Bây giờ còn chán ghét ta không?"
Từ Oản suy nghĩ, lắc đầu: "Người như ngươi miệng lưỡi thật quá trơn tru, lắm điều, ở kinh thành ta chưa từng gặp người nào như ngươi vậy."
Hắn che mặt, cười đến gập người.
Lúc ngẩng đầu lên thì nhấp môi.
Tuy rằng đang mặc cẩm y, nhưng ở trước mặt nàng lại có tâm tư thấp hèn
Trong kinh nhiều người quyền quý, tỷ như buổi sáng gặp người kia, lúc trước cũng đã từng gặp.
Lúc trước vì Từ Oản, hắn đã từng bị tống vào đại lao.
Đêm đó mở mắt ra chính là thấy góc áo bào của người nọ, Cố Thanh Thành cao cao tại thượng, rõ ràng là lần đầu gặp mặt, nhưng lại cảm thấy đã từng thấy qua nơi nào rồi.
Hắn nhìn ánh mắt Cố Thanh Thành, cũng mang chút ý vị sâu xa.
Sau khi hắn ra khỏi đại lao, hắn ta (CTT )còn phái người đi theo hắn, nói hắn nếu muốn giữ mạng sống thì vĩnh viễn không được bước chân đến kinh thành.
Tại sao phải sợ hắn ta, tại sao phải nghe lời hắn ta?!
Từ trước đến nay, Hoắc Chinh luôn là người vừa nổi loạn lại vừa khinh cuồng, cho nên càng không để mấy thứ này trong lòng
Từ Oản ăn hai khối điểm tâm, nói cảm ơn hắn.
Vì Từ Oản khen ngon nên Triệu Lan Chi cũng nếm thử một khối, sau đó thì suýt chút đã phun ra: "Sao ngọt thế này? Đồ lúc trước ngươi đưa tới cũng có vị thế này à?"
Hoắc Chinh gật đầu, nhìn hắn: "Phu nhân không thích à? Đều rất ngọt mà."
Từ Hồi không thích đồ ngọt, lúc trước điểm tâm Hoắc Chinh tặng đều đưa đến cho nàng, sau đó hắn cũng hỏi nhưng nàng đều trả lời là rất ngon, Triệu Lan Chi đột nhiên phản ứng, có thể những thứ đó đều không vào miệng Từ Hồi.
Mình tự sủng ra miệng kiều thì tự mình biết.
Cười khan hai tiếng, hắn nói: "Không phải, nàng thích, còn rất thích nữa nhưng như thế thì phiền ngươi quá, sau này không cần tặng nữa, biết ngươi có tâm là được rồi.”
Đang nói chuyện, Hoa Quế đỡ Từ Hồi đi đến Tiền đường, Triệu Lan Chi nhìn thấy thì vội vàng chạy tới dìu,d.đ-lqđ Hoắc Chinh cũng nhìn thấy, vội vàng đứng lên.
"Phu nhân đã khá hơn chưa?"
Từ Hồi cũng không đến gần, chỉ hướng hắn gật đầu một cái.
Sau đó nhìn Từ Oản, dịu dàng cười: "Khó có khi A Man được ở nhà, bồi nương đi xem một khúc hí, hai chúng ta trò chuyện một chút, được không?"
Từ Oản đương nhiên đồng ý, đứng lên: "Được ạ, con cũng đang muốn ra ngoài một chút."
Bước nhanh đến cạnh nương nàng, vẻ mặt đầy vui vẻ.
Triệu Lan Chi vừa nghe hai người muốn ra ngoài, trong lòng như mọc cỏ, quay đầu nhìn Hoắc Chinh, vô cùng muốn đuổi người đi, cũng đánh mắt với hắn, nhưng thiếu niên trước giờ đều rất sợ Từ Hồi nên đầu cũng không dám ngẩng lên
Hắn chỉ đành nhìn thê tử của mình, giọng nói u oán: "Hai người đi đâu, ta cũng muốn đi."
Từ Hồi liếc hắn, nhìn về phía Hoắc Chinh: "Chàng ở nhà chiêu đãi khách đi, ta với A Man đi là được rồi, mấy ngày nay Hoắc Chinh không có tới, chàng ngồi một lát với hắn đi!"
Nói xong thì quay đầu kéo tay nữ nhi, thân thiết dẫn đi: "A Man muốn đi đâu? Ừ? Muốn đi thăm A Vân sao? Hay là đi nghe một khúc hí trước, mấy ngày nay ta không ra ngoài, đi đâu mới tốt đây?"
Từ Oản suy nghĩ rất nghiêm túc: "Muốn đi thăm biểu tỷ nhưng trước đó con muốn đi mua cho tỷ ấy chút đồ được không?"
"Được, Thiên Hương lâu bên cạnh cửa hàng hoa quả khô vẫn còn mở, chúng ta đến đó đi, thuận tiện cũng có thể nghe một khúc hí luôn."
Thiên Hương lâu chính là nơi mà các tài tử quyền quý trong kinh thành hay đến, cũng là nơi Lý Thăng thường đi.
Vừa nghe hai người muốn đến đó, Triệu Lan Chi càng cau mày, lúc này cũng không rảnh quan tâm Hoắc Chinh, vội vàng đi đến: "Nghe khúc gì, nàng muốn nghe khúc, ta kêu người đến nhà diễn, khó có khi A Man về, ở nhà trò chuyện càng tốt hơn."
Từ Hồi không để ý đến hắn, ánh mắt của nàng xuyên qua vai hắn rơi lên người thiếu niên ở phía sau: "Hoắc Chinh, ngươi ngồi với thúc thúc lâu một chút, để hắn chiêu đãi ngươi thật tốt, ta với A Man ra ngoài trước!"
Hoắc Chinh nào dám nói một chữ không, vẫn cúi đầu: "Dạ."
Từ Oản đỡ mẫu thân, hai người ra khỏi Tiền đường, nam nhân phía sau đuổi tới, bước chân Triệu Lan Chi rất nhanh, chỉ mấy bước đã đến trước mặt hai người.
Từ Hồi khoát tay: "Chàng muốn gì, mau tránh ra."
Hắn không đồng ý, chẳng những không đồng ý còn thở dài một hơi, bả vai hơi trùng xuống, thật sự giống oán phụ nơi hậu viện, ánh mắt cực kỳ u oán, giọng điệu cũng khoa trương: "A Hồi, ta cũng muốn đi."
Từ Oản nhịn không được, bật cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.