Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà

Chương 7:




Edit: Ngọc Hân – diễn đàn Lê Quý Đôn
Kéo đóng mở, thân kéo lóe sáng sắc bén, nhìn khiến lòng người sợ hãi. LQĐ
Mắt thấy kéo sắp cắt tóc, đôi môi Cố Lệ Tình tái mét như người sắp chết.
“Dì!” Giọng nhàn nhạt vang lên trong phòng trống rỗng.
Trong mắt Cố Lệ Tình hiện vẻ đã được giúp đỡ, nhìn qua Cố Tuyết Y.
Liễu Mỹ Yến giật mình, tay cầm kéo do dự, chậm rãi xoay người như thước phim quay chậm đưa mắt nhìn Cố Tuyết Y, đáy mắt sáng lên, trong lòng ẩn chứa sự lo lắng. Bà lo Tuyết Y tốt bụng, cứ như vậy buông tha Cố Lệ Tình, nghĩ đến chị gái của bà chết như thế nào, bà liền hận không thể giết chết hết cẩu nam nữ bọn họ.
“Tuyết Y, sao con lại tới đây?” Bà cho rằng giờ này chắc cô đang ngủ cùng thiếu chủ Bách Lý.
Cố Tuyết Y chầm chậm đi tới, tựa như cô biết rõ suy nghĩ trong đầu Liễu Mỹ Yến, “Thời gian con làm việc và nghỉ ngơi duy trì10 năm đã thành thói quen, dù có ngủ muộn thì đến giờ là con tỉnh lại, con tới chỗ dì ở tìm dì nhưng không thấy nên con biết dì tới đây.” Cô khẽ nói, trên mặt vẫn yên tĩnh lạnh nhạt như ngày thường.
“Cố Tuyết Y, chị mau cứu em với, người phụ nữ này điên rồi, bà ta muốn cắt trọc tóc em, chị cứu em đi, sau này em nhất định sẽ nói mấy lời tốt về chị trước mặt ba, ba nhất định sẽ quay đầu nhìn chị.” Trong lòng Cố Lệ Tình cho rằng Cố Minh Hải là nhược điểm trí mạng của Cố Tuyết Y. Nhưng ả ta không biết khoảnh khắc giãy dụa cuối cùng, nhìn thấy Cố Tuyết Y thì giọng điệu liền khôi phục sự ngạo mạn ngày trước.
Nói bà nổi điên? Liễu Mỹ Yến trừng mắt nhìn Cố Lệ Tình, ngón tay thêm lực giật tóc ả ta, Cố Lệ Tình quay đầu trừng mắt nhìn Liễu Mỹ Yến, ỷ có Tuyết Y nên cho rằng nhất định không việc gì, há miệng mắng to, “Bà cô già này còn không thả tôi ra, lại còn dùng sức nắm tóc tôi vậy, có phải bà không muốn sống nữa chăng?”
Một bộ đồ màu trắng, sáng sớm gió khẽ thổi, quần trắng bay bay có cảm giác như tiên nữ, mái tóc buông thả, đôi mắt màu hổ phách tĩnh mịch như hồ nước, trong trẻo nhưng lạnh lùng, đôi môi màu hồng không cười không giận, cô lẳng lặng nhìn Cố Lệ Tình, qua hồi lâu, cô mới nghiêng người nhìn Cố Lệ Tình, “Thì ra cô cũng ở đây à.” 
Lời này làm Cố Lệ Tình tức giận, phẫn nộ nghiến răng nghiến lời nói, “Cố Tuyết Y, là cô cố ý đúng không?” Ả ta là một người to đùng vậy mà bây giờ cô mới thấy ả, đây vốn Cố Tuyết Y đang giả bộ.
Cố Tuyết Y lạnh lùng nhìn ả ta, “Tôi cố ý thì cô có thể làm gì tôi?”
“Cố Tuyết Y cô…. Chẳng lẽ cô không sợ tôi tố cáo cô trước mặt ba à?” Khuôn mặt Cố Lệ Tình vặn vẹo, đôi mắt hừng hực lửa giận nhìn chằm chằm Cố Tuyết Y, kích động giãy dụa, muốn thoát khỏi tay Liễu Mỹ Yến, xé nát bộ mặt lạnh nhạt, giải mối hận trong lòng.
“Tố cáo tôi?” Cố Tuyết Y làm ra vẻ rất đỗi sợ hãi nhìn ả ta.
“Cô….” Cố Lệ Tình thấy bộ dạng cô giả mùa sa mưa, tức giận đến mức phổi sắp trào máu.
“Tôi cái gì?” Khóe miệng Cố Tuyết Y lạnh lùng nhìn ả ta, “Cô có biết tôi chờ ngày này bao lâu rồi không?”
“Rốt cuộc cô muốn thế nào?” Cố Lệ Tình dùng hết sức hét lên với Cố Tuyết Y.
“Tôi muốn thế nào, không phải cô đã biết sao?” Cố Tuyết Y không hờn không giận, rất bình tĩnh nhìn ả, phảng phất như Cố Lệ Tình càng tức giận thì cô lại càng hờ hững, sự hờ hững này khác hoàn toàn ngày trước, sự hờ hững này khiến người khác cảm thấy đáng sợ vì không biết cô đang nghĩ gì, nói không chừng một giây sau đã khiến người ta chết cứng.
Tuyết Y chậm rãi nhìn Liễu Mỹ Yến, “Dì, con tới không phải để cản dì mà là con muốn nói, cắt tóc cô ta có thể quá tiện nghi cho cô ta không? Không biết đầu cô ta gội khi nào, dì đụng vào chỉ làm dơ tay dì thôi, cho nên con đưa hai người tới giúp sức.” Cô vỗ tay hai cái, hai nhân viên bảo vệ đứng ngoài cửa đi vào.
“Tiểu thư!” Hai người cung kính gọi.
“Tới giữ chặt cô ta, dì tôi muốn xử lý thế nào thì hai người cứ dựa theo dì ấy mà làm, có vấn đề gì thì tôi chịu trách nhiệm.”
“Vâng!” 
Hai nhân viên bảo vệ cao lớn mỗi người cầm một bên tay Cố Lệ Tình, không cho phép ả ta giãy dụa.
“Cố Tuyết Y!” Cố Lệ Tình hét lên, “Tối hôm qua tôi đã gọi điện cho ba tôi, ông ấy sẽ nhanh chóng tới thành phố D, nếu nhìn thấy tôi bị thương, nhất định ông sẽ không bỏ qua cho cô.”
“Tôi hẳn nên nói một tiếng cảm ơn với cô, nếu như không phải tôi đoán cô sẽ gọi điện cho Cố Minh Hải, thì hôm nay cô cũng không bị chỉnh.” Thoáng chốc đôi mắt màu hổ phách trở nên u ám, sâu không lường được. Cô nhìn chằm chằm vào Cố Lệ Tình, khoảnh khắc đó như có ảo giác, cô muốn hút Cố Lệ Tình vào hang động sâu hun hút, “Người tôi muốn chờ chính là Cố Minh Hải, những gì các người đã làm với mẹ tôi và tôi, tôi sẽ trả lại từng thứ một cho các người.”
Cố Lệ Tình từ từ mở to hai mắt nhìn Cố Tuyết Y lạ lẫm trước mặt, trong lòng ả ta run rẩy không kiềm chế được, ngay cả nói cũng không nói nên lời.
Cố Tuyết Y lùi lại mấy bước, sánh vai cùng Liễu Mỹ Yến, khóe miệng cô cong lên như đóa hoa hấp thụ ánh sáng dịu nhẹ của ánh trăng, mỹ lệ lại quỷ dị, “Dì, dì nói bây giờ dì muốn cắt tóc cô ta như thế nào? Hay là dì muốn vẽ vài dao lên mặt cô ta? Chỉ cần dì nói, bọn họ sẽ thực hiện ngay.”
Liễu Mỹ Yến nhìn Cố Lệ Tình, đáy mắt độc ác hận thù, “Cắt trọc tóc cô ta đi.”
“Dạ!”
Một nhân viên bảo vệ đưa tay ôm hai tay của Cố Lệ Tình, không để ả ta có cơ hội nhúc nhích, một nhân viên bảo vệ khác cầm kéo trên đất lên.
“Không….” Cố Lệ Tình trừng mắt nhìn kéo càng lúc càng gần ả ta, “Đừng, Cố Tuyết Y, cô đừng cắt tóc tôi, tôi là em gái cô đó!” Liễu Mỹ Yến muốn cắt tóc ả ta là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng ả ta là em gái cùng cha khác mẹ của Cố Tuyết Y kia mà!
Cố Tuyết Y mỉm cười, nhưng cười mỉa mai, “Em gái? Từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ thừa nhận cô là em gái tôi, mẹ tôi chỉ sinh có một mình tôi thôi.” Nhớ ngày trước lúc ả ta bắt nạt cô, sao không nghĩ đến cô là chị ả đi? Bây giờ nhớ tới thứ gọi là chị em này chẳng phải là đã quá muộn à?
Hay là nói Cố Tuyết Y cô là một người chị khi cần khi không? Lúc cần cô thì chính là chị, lúc không cần thì cô chẳng là gì, Cố Lệ Tình thật sự cho rằng cô là kẻ ngốc quan tâm mấy thứ này hả, từ khoảnh khắc mẹ cô mất đi, ngoài người nhà dì ra, cô không hề quan tâm ai khác, người có thể nói giúp cũng chỉ có cả nhà dì cô.
Kéo sắc bén chạm vào đầu, tóc rơi xuống đất tựa như lá mùa thu, tóc như áng mây lướt nhẹ rồi rơi xuống.
Không đến 5 phút, tóc dài của Cố Lệ Tình bị cắt sạch, trên đầu chỉ còn lại mái tóc ngắn, đầu ả ta lồi lõm, cho nên thoạt nhìn nam không ra nam nữ không ra nữ, hết sức buồn cười, ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm Cố Tuyết Y, mím môi.
Cố Tuyết Y bình tĩnh nở nụ cười, cô nhìn Cố Lệ Tình, nhàn nhạt nói, “Cô nhìn tôi thì được gì? Chẳng lẽ có thể thay đổi sự thật làm tóc cô dài ra lập tức, để cô nhìn như con gái?”
Hai tay Cố Lệ Tình giãy dụa, nhìn Cố Tuyết Y, đáy mắt hung ác, “Cố Tuyết Y, mối thù hôm nay Cố Lệ Tình tôi thề, tôi nhất định sẽ báo thù, tôi sẽ khiến Cố Tuyết Y cô sống không bằng chết.”
“Cô cảm thấy cô có năng lực làm vậy sao?” Đôi mắt màu hổ phách tràn đầy châm chọc.
“Cô có ý gì?” Cố Lệ Tình nhìn cô, không biết vì sao dâng trào dự cảm không tốt.
“Tôi có ý gì hả?” Khóe miệng Cố Tuyết Y cong lên cười nhạo, từng bước đi tới bên cạnh Cố Lệ tình, “Chẳng lẽ cô vẫn chưa rõ à? Đứng trước quyền lợi và cô, cái người gọi là ba yêu dấu của cô đương nhiên sẽ chọn quyền lợi.”
“Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?”
“Tôi thật sự không biết vốn con gái ông ta mà sao lại ngu xuẩn như vậy.” Đồng tử Cố Tuyết Y trong trẻo nhưng lạnh lùng ẩn chứa giễu cợt, nhìn ả ta, “Cô tới đây vốn là do Cố Minh Hải sắp xếp hết, kể cả hôm nay cô sẽ có kết cục như thế ông ta cũng đã sớm đoán được, chẳng qua ông ta lợi dụng cô, để cô dò xét xem tôi có còn hận ông ta hay không, nếu như hận ông ta thì cô sẽ xảy ra chuyện bị tôi chỉnh đốn, đáng tiếc tôi không như ý nguyện của ông ta, lần đầu tiên gặp đã nhau đã chỉnh đốn cô.”
Cô đi tới trước mặt Cố Lệ Tình, chậm rãi ngồi xuống, đối mặt với Cố Lệ Tình, duỗi ngón tay trắng nõn thon dài ra, nhẹ nhàng cầm tóc dưới đất lên, vô tình hay cố ý lướt qua trước mặt Cố Lệ Tình, “Trước khi cô tới đây ông ta đã điều tra tôi! Hoặc có thể nói lần đầu tiên ông ta thấy tôi xuất hiện trên báo thì đã bắt đầu điều tra tôi, mãi đến khi xác định tôi chính là Cố Tuyết Y thì ông ta cho người đến tìm tôi, hẳn là ông ta đã đồng ý với cô chuyện gì đó! Hay là nói tập đoàn Cố thị xuất hiện vấn đề?”
Lúc cô nói mấy câu cuối, Cố Lệ Tình trợn tròn mắt nhìn cô.
Cố Tuyết Y chỉ cười nhạt một tiếng, phảng phát như đã đoán trước ả ta sẽ có biểu hiện như thế, cô hít sâu một hơi, ngực hơi phập phồng, “Đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều là kẻ ngốc, lại càng đừng xem người khác là kẻ ngốc để lừa dối, trên thực tế thường thì người muốn lừa dối người khác lại bị kẻ khác lừa lại, cô chính là một trong những người đó, còn Cố Minh Hải chính là kẻ khác đó.”
Cô sẽ bắt bọn họ trả giá đắt, ngày này cô chờ quá lâu rồi, cuối cùng hôm nay có thể thực hiện được.
“Vậy tối qua cô cố ý nói thiếu chủ Bách Lý tặng tài sản dưới tên anh ta cho cô trước mặt tôi, là cô muốn mượn miệng tôi nói ba tôi nghe đúng không?” Cố Lệ Tình chợt giật mình nhìn Cố Tuyết Y hỏi. 
“Đúng vậy, là tôi cố ý, nếu như tôi không làm vậy sao Cố Minh Hải có thể xuất hiện chứ?” Người cô muốn đợi chính là Cố Minh Hải.
“Cố Tuyết Y!” Cố Lệ Tình trừng mắt nhìn  cô hét to, “Cô đang lừa gạt tôi!”
Cố Tuyết Y cười lạnh, “Tôi lừa cô thì sao? Tôi rất nghi ngờ không biết cô có phải là con Cố Minh Hải không, nếu không biết rõ tôi lừa cô, cô còn lớn tiếng nhắc đi nhắc lại, cô như vậy sẽ chỉ làm người khác cảm thấy cô càng ngu xuẩn hơn thôi.” Cô nhìn nhân viên bảo vệ bên cạnh đang cố gắng kiềm chế khóe miệng có xu hướng cong lên.
Cố Lệ Tình nhìn theo tầm mắt cô, nhìn chằm chằm nhân viên bảo vệ rồi ngoái đầu nhìn Cố Tuyết Y, “Cho dù nói thế nào đi nữa thì Cố Tuyết Y cô vẫn thua nhà tôi, mẹ cô bại bởi mẹ tôi, bà ta chết, mẹ tôi là người chiến thắng.”
LQĐÔN
Liễu Mỹ Yến đi tới vung một cái tát qua, khuôn mặt bẩn thỉu của Cố Lệ Tình sưng lên như chiếc bánh bao, “Đã thua cuộc còn ở đây mạnh miếng, chị tôi thua thì đã sao, đối với đàn ông như Cố Minh Hải, thua cũng chẳng phải là chuyện mất mặt gì, chỉ có những kẻ chiến thắng mới nên cảm thấy xấu hổ.”
Hết chương 7

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.