Gấm Rách

Chương 38: Bây giờ gọi điện thoại đến là giậu đổ bìm leo




Sống qua mấy ngày như thế, tuy cô không chuyển về nhà sống, nhưng người trong nhà cũng đều đã biết, Thánh Khi gọi điện thoại, dường như là ý thăm hỏi, cô không chịu được cách nghĩ đó, không được mấy câu liền viện cớ dập máy. Đang sững sờ nhìn điện thoại đờ đẫn, tiếng chuông lại reo lên.
Cô vừa cầm lên, đối phương liền nói: “Là anh.”
Cô ngẩn ra một lát, anh than một tiếng, nói: “Thánh Hâm, anh không biết nên nói thế nào, anh biết bây giờ anh gọi điện đến là giậu đổ bìm leo, đục nước béo cò, nhưng, nếu em đồng ý, em biết anh sẽ không khó sống như Dịch Chí Duy.”
Bỗng nhiên cô tức giận, chẳng lẽ anh cho rằng cô không có đường để đi, chỉ có thể bán bản thân mình một lần nữa sao? Nói từng câu từng chữ: “Ngài Giản, tuy bây giờ tôi ở hoàn cảnh khó khăn, nhưng tôi vẫn còn lòng tự trọng, tôi sẽ không ở bên cạnh kẻ thủ giết cha.”
Ném điện thoại đi, bản thân mình lại tranh luận với bản thân mình: Lòng tự trọng? Lòng tự trọng bao nhiêu tiền một cân? Công ty trong nước sôi lửa bỏng, không nghĩ được cách nữa chỉ trơ mắt trượt vào đường cùng một lần nữa? Nhưng, anh là kẻ thù không đội trời chung!
Càng khiến cô cảnh giác đó là, tại sao anh bỗng nhiên lại đồng ý ra tay cứu giúp, anh từng trơ mắt nhìn cô tứ bề khốn đốn, đến hôm nay tại sao lại chịu ban ơn? Trên thế giới này không có lợi ích gì là không phải trả giá cả, anh là vì mục đích gì, hễ nghĩ đến điều đó, cô liền vô cùng sợ hãi.
Buổi tối về khách sạn, trằn trọc không ngủ được, lời của Giản Tử Tuấn cứ vọng lại trong tai, dằn lòng, dù gì bản thân mình đã lại một lần nữa không còn gì cả, bất kể anh mưu tính điều gì, buồn rầu nghĩ, bản thân mình còn sợ tổn thất cái gì chứ? Yếu ớt bất lực thuyết phục bản thân mình, cuối cùng đã dao động, tiện tay lấy ra một đồng tiền xu, trong lòng âm thầm nghĩ: “Mình chỉ tung một lần, hoa ở phía trên là gọi điện cho Giản Tử Tuấn, chữ ở phía trên là kiên cường chống chọi, nghe theo ý trời.
Cuối cùng tung đồng xu lên, đồng xu keng một tiếng rơi trên mặt đất, quay vù vù, mắt cô nhìn chằm chằm, trong lòng bàn tay sớm đã toàn mồ hôi lạnh, cuối cùng đồng tiền xu kêu keng nằm trên mặt đất, dừng lại, là hoa!
Ý trời như vậy, cô nói với lương tâm mình, thở phào một tiếng. Ngày mai sẽ gọi điện cho Giản Tử Tuấn, chỉ là bán đi bản thân mình một lần nữa, bảo anh đưa ra giá. Có lẽ anh rộng rãi hơn Dịch Chí Duy!
Cô nham hiểm nghĩ, nhưng sự đau thường trào lên càng nhiều hơn: có tác dụng gì chư…….bản thân mình cam chịu hơn thế nào nữa, cũng còn có tác dụng gì……
Bỗng nhiên cô nhớ ra câu nói sáng nay anh nói, bây giờ chiếc cửu liên hoàn đó trở thành đạo cụ quan trọng, ngày mai cô sẽ lại đối mặt với anh, tín vật nối lại tình cũ cô lại quên ở trong chung cư của Dịch Chí Duy!
Đáng chết! Lần trước đi quá vội vàng, tinh thần cô lại không ổn định, quen đêm theo đồ vật quan trọng như vậy, nhưng cũng không đúng, lúc đó cô vỗn không định nối lại tình cũ với Giản Tử Tuấn. Chẳng lẽ đi lấy? Ý nghĩ này hiện ra, liền không thể phụ định nổi nữa, cô cũng biết bản thân mình là đang thuyết phục mình đi gặp Dịch Chí Duy một lần, ngày mai họ thật sự cắt đứt quan hệ, cô theo Giản Tử Tuấn, triệt để là kẻ thù của anh.
Cô tùy tiện lấy bộ quần áo thay vào, nhân lúc trước khi bản thân mình chưa đổi ý liền ra ngoài. Từ khách sạn đến chung cư của anh, trên đường tinh thần cô trôi nổi, mấy lần nghĩ bảo lái xe đi về, cuối cùng vẫn không mở miệng. Chìa khóa cô quên trả anh, nhưng chẳng may anh ở nhà thì sao? Bây giờ tuy đã rất muộn, chẳng may anh lại ở cùng người khác——-ví dụ bạn gái mới của anh, vậy không phải lại càng gay go sao?
Cô xuống xe từ xa, đi bộ đến, xa xa đã thấy căn nhà nhỏ đó không sáng đèn, trong lòng lại nhẹ nhõm. Có lẽ anh vẫn chưa về, cho lẽ anh không về, dù gì anh không ở nhà.
Cô vốn đã tắm, nhưng trong đêm mùa hạ oi bức, chỉ đứng một lúc, lại chảy đầy mồ hôi. Côn trùng nhỏ cũng đập vào mặt. Đây là khu cao cấp, không gian giống hoa viên, sau lầu trước lầu là cây cối thảm cỏ, bên cạnh còn có hồ nước nhỏ, bên trong trồng hoa sen, cho nên nhiều côn trùng, trong bãi cỏ cũng có không biết bao nhiêu loại côn trùng đang kêu. Cô đi đi lại lại trong hoa viên, tê cả chân vì đi giày cao gót, cô ngồi xuống đình nghỉ mát, nghĩ rằng muộn như vậy rồi, anh chắc chắn là không về.
Cuối cùng cô giống như là tên trộm chột dạ quẹt thẻ mở chiếc cổng khắc hoa vào vườn, xung quanh tĩnh mịch không tiếng động, chỉ có đèn hành lang chớp ánh sáng lành lạnh nhìn cô. Cô nhẹ nhàng mở khóa cửa như ăn trộm. Ánh đèn quá tối, cô không nhìn thấy gì, nhưng cũng không dám bật đèn, đứng một lát, mắt dần dần thích ứng với bóng tối, bỗng nhiên, từng chiếc lông tơ của cô đều dựng lên.
Có người! Trên ghế sô pha có người!
Đường nét quen thuộc trong bóng tối, là anh! Cô phải làm sao đây? Quay đầu bỏ chạy chăng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.