Edit: Ngạc Tuyết
Vệ Thập Ngôn nở nụ cười: “Sao lại nói lời ấy?”
Phó quan nói: “Nói lung tung thôi.”
Vệ Thập Ngôn cười cười.
Hắn quay đầu nhìn về phía ngoài sơn động, bên kia trắng lóa như tuyết, tuyết còn đang rơi, nếu có người xuất hiện vào lúc này, vậy hắn cũng không thấy rõ.
Vệ Thập Ngôn nói: “Người này xác thực là bằng hữu của ta, bằng hữu ta không nhiều. Ta không giỏi nói chuyện, phàm là có người cùng ta nói chuyện, ta cuối cùng cũng không biết nên nói cái gì.”
“Mà vị bằng hữu này lại cùng ta bất đồng, một khi hắn nói, liền giống như sẽ không dừng lại, ta cũng bị hắn cuốn theo, lời nói cũng bắt đầu tăng lên.”
“Nói như vậy, ngược lại là phải hảo hảo cảm tạ hắn một phen.” Vệ Thập Ngôn đứng lên, nhìn thiên địa một mảnh hỗn độn, “Nếu ta có thể còn sống mà về.”
Tả Hứa quỳ gối trước mặt hoàng đế.
Trán của hắn dán vào mặt đất lạnh lẽo, chưa kịp thay đổi triều phục. Sắc trời đã đen thùi, bên cạnh hoàng thượng chỉ còn dư lại mấy cái thái giám hầu hạ bên người, bọn họ tuy rằng vẫn ở sau lưng, nhưng đôi mắt cũng nhìn Tả Hứa, hiếu kỳ hắn sau đó phải làm cái gì.
Hoàng đế hỏi: “Tả ái khanh, ngươi đây là làm gì?”
Tả Hứa không có ngẩng đầu: “Nếu như ta dùng một bí mật, đổi lấy một cơ hội, hoàng thượng có bằng lòng hay không cho ta?”
Hoàng đế trầm mặc một hồi, nói: “Ngươi muốn cơ hội gì?”
Tả Hứa nói: “Thần tự thỉnh đi dến Tây Bắc.”
Hoàng đế cho lui hai bên, hỏi: “Như vậy bí mật là cái gì chứ?”
Tả Hứa rốt cục ngẩng đầu lên: “Hoàng thượng, không biết người có hay không còn nhớ Thúy Nương.”
“Người này chính là mẹ đẻ của ta.”
Thời điểm Hoàng đế nguyên bản còn chưa là hoàng đế, hắn là một Thái tử.
Hắn cũng không nghĩ tới muốn đem huynh đệ của hắn giết hết, cho dù các huynh đệ của hắn muốn làm Thái tử đến thế nào, hắn cũng vẫn tin tưởng cha hắn.
Không nghĩ tới cha hắn không tin hắn.
Thái tử bị em hắn, Bát vương gia dâng một cái tấu chương tố hắn sai lầm chồng chất, bị cha hắn nhốt vào ngục.
Thái tử an ủi mình, tốt xấu ta còn không bị phế.
Thái tử tại trong ngục, lòng rất chua xót, bởi vì cơm nước ăn không ngon, cũng không thể tắm rửa thay quần áo, buổi tối còn nghe đến con chuột con gián hai tầng hợp xướng.
Hoàn hảo là mẹ của Thái tử, đương triều hoàng hậu phát hiện, phái một nha hoàn mỗi ngày đưa chút thức ăn đến chỗ Thái tử.
Thái tử vừa nhìn, liền nghĩ muốn nhượng nha hoàn tâm phúc mang mấy câu về, thế nhưng nha hoàn mỗi lần đưa cơm xong liền đi, chốc lát cũng không ngừng lại.
Ngày hôm đó Thái tử tay mắt lanh lẹ, kéo ống tay áo nha hoàn một cái: “Cô nương chậm đã!”
Nha hoàn: “Thái tử ngươi như vậy ta liền muốn gọi người đến.”
Thái tử: “Ta chỉ là muốn hỏi tên của ngươi!”
Trước tiên làm quen cái rồi lại nói.
Nha hoàn: “Ta muốn la lên.”
Thái tử kinh hãi: “Hỏi tên cũng không được à!?”
Nha hoàn: “Ta thật sẽ la lên.”
Thái tử tuyệt vọng: “Tốt thôi… Tùy ngươi vậy…”
Nha hoàn liếc mắt nhìn hắn, nói: “Người.”
Nha hoàn từ trong tay hắn rút ra ống tay áo: “Gọi nô tỳ Thúy Nương là được rồi.”
Thái tử: “…”
Thái tử thấy được một chút hy vọng.
Một khắc trước khi Thái tử bắt đầu ăn cơm liền cùng nha hoàn nói chuyện phiếm.
Thái tử cảm thấy được chính mình cần phải cẩn thận chút, không nên quá trực tiếp, cần phải hỏi chút việc hữu dụng.
Thái tử: “Thúy Nương ngươi mỗi ngày đưa cơm mệt không?”
Thúy Nương: “Không mệt.”
Tán gẫu kết thúc.
Thái tử quyết định đổi phương thức, nếu không có cách nào nói, vậy viết lên vải không được sao. Không bút không mực nước, cuối cùng Thái tử viết cái huyết thư.
Không nghĩ tới sau khi Thúy Nương nhìn thấy huyết thư liền kinh hãi đến biến sắc, nàng nhìn quanh một vòng, thấp giọng nói: “Thái tử là người làm đại sự, có thể ăn nỗi khổ của kẻ dưới, mới có thể thành người trên vạn người, Thái tử tuyệt đối không nên nghĩ không ra a.”
Dứt lời Thúy Nương đem huyết thư nhét về đến trong tay Thái tử, vội vã đi.
Thái tử vẫn không thể nào truyền lời, thế nhưng hắn đột nhiên phát hiện Thúy Nương kỳ thực nhìn rất đẹp, cằm nhọn tiêm, lúc nhìn người mặt mày mang nét cười.
Thái tử trong ngục, cả ngày đối diện phòng giam tối tăm, chờ Thúy Nương, liền trở thành việc duy nhất hắn làm mỗi ngày. Đó giống như ánh nắng từ cửa sổ phòng giam kia, chiếu đến hắn, làm cho hắn cảm thấy được thoải mái.
Thúy Nương bắt đầu nói cho hắn một ít sự việc bên ngoài, tên thái giám nào đánh người, tên nha hoàn nào làm sai chuyện, hôm nay ngự thiện phòng lại làm món gì ngon. Thỉnh thoảng nàng còn có thể an ủi Thái tử, nói vàng đều bị giấu đi, gọi là bảo tàng.
Cứ như vậy qua ba tháng, Bát vương gia bị người ta tóm lấy chứng cứ mưu phản, Thái tử liền được thả ra, thế nhưng kỳ quái chính là, hắn không bao giờ tìm được một nha hoàn gọi là Thúy Nương nữa.
Thái tử phát động hết thảy thủ hạ, thậm chí đi cầu hoàng hậu, hoàng hậu mới chậm rãi nói rằng: “Thúy Nương hôm nay sẽ xuất cung hồi hương.”
Thái tử kịp lúc ngăn lại Thúy Nương trước khi nàng ra khỏi thành, hắn lôi kéo Thúy Nương, hỏi nàng: “Nếu ngươi lưu lại, ta hứa với ngươi, ta kiếp này chỉ có một mình ngươi.”
Thúy Nương mặc váy mỏng màu xanh lam, ngồi trong xe ngựa nhợt nhạt mà cười: “Thái tử điện hạ, đây không phải là điều Thúy Nương muốn.”
Khi đó Thái tử không biết, Thúy Nương không giúp hắn truyền lời là bởi vì trong ngoài phòng giam tất cả đều là cơ sở ngầm của Bát vương gia, Thái tử cũng không biết, hoàng hậu từ lâu đã nhìn ra không đúng, nếu như khi đó Thúy Nương không đi, ấu đệ của nàng ở quê hương xa xôi sẽ khó giữ được tính mạng.
Cho nên Thái tử chỉ là Thái tử.
Thúy Nương vẫn là Thúy Nương.
Hoàng đế nhắm mắt lại, nói: “Trẫm sao có thể quên Thúy Nương.”
Hoàng đế đứng lên, đi tới lui vài bước, tự lẩm bẩm: “Thật là… Thật sự là con trai của ngươi… Đã nhiều năm như vậy…”
Hoàng đế dừng bước lại, nhìn Tả Hứa: “Nàng có khỏe không?”
Tả Hứa nói: “Gia mẫu vài năm trước đã bệnh qua đời.”
“Mấy năm qua, chúng ta một nhà mai danh ẩn tích, chính là sợ bị phát hiện, mà trước khi gia mẫu qua đời, nàng dạy ta, nếu có tài năng, nhất định phải vì triều đình mà sử dụng.”
Hoàng đế liền ngồi xuống, hai tay che mặt, thật giống như đang khẽ run.
Hắn thân là cửu ngũ chí tôn, thiên hạ này, không có thứ hắn không chiếm được. Chỉ có một người kia… âm dung tiếu mạo của nàng, cuối cùng, sẽ không còn được gặp lại.
“Trẫm đã biết thân thế ngươi kỳ lạ, nhưng không biết ngươi là nhi tử của nàng. Vệ tướng quân này… thật sự đối với ngươi đáng giá như vậy?”
Tả Hứa không đáp.
“Thôi, trẫm chuẩn.”
Hoàng đế quay người đi vào nội thất, một phòng quạnh quẽ này, hắn đã sớm thành thói quen. Quốc sự, việc nhà, hắn cũng có thể xử lý ngay ngắn rõ ràng, phê chữa tấu chương đến hừng đông từ lâu đã là chuyện thường như cơm bữa.
Đúng đấy, Thái tử đã thành hoàng thượng.
Hắn cũng sẽ không bao giờ nhìn thấy Thúy Nương của hắn.
Vệ Thập Ngôn chỉ nhắm mắt lại, ngủ ba canh giờ, liền bị phó tướng đánh thức.
“Tướng quân, ngươi đoán ta nhìn thấy gì!”
Hôm qua hai người bọn họ tìm mảnh đất, đem những hạt giống Tả Hứa đưa kia chôn hai hạt. Đợi đến hừng đông, Phó tướng liền đi thăm dò xem, cư nhiên nhìn thấy trên khoảng đất trống kia vô duyên vô cớ xuất hiện hai cây thực vật.
Phó tướng ngạc nhiên nói: “Đây là cái gì?”
Vệ Thập Ngôn hơi suy tư, nói: “Đào lên một chút xem.”
Vệ Thập Ngôn rút bội kiếm ra, hướng khoảng đất kia đâm liền mấy lần, đem cái cây kia kéo lên, thấy trong đất lộ ra vài trái cây màu vàng.
Phó tướng: “Có thứ để ăn!!!”
Tả Hứa căn bản không cho bản thân thời gian nghỉ ngơi, sáng ngày thứ hai lập tức muốn xuất phát. Mà trước khi lên đường, có một người nhìn như là thị vệ đến tìm hắn.
“Ta là người bên cạnh Vệ đại nhân, ta có thể giúp ngươi.”
Tả Hứa: “Ngươi tên gì?”
“Ta gọi A Giáp.”
Lúc này, Vệ Thập Ngôn mất tích đã là ngày thứ sáu.