Trên đường đi ra An Đức môn, một chiếc xe tù đang chậm rãi lướt qua mặt đất. Xiềng xích trên xe phát ra thanh âm đinh đinh đương đương đứt quãng khi xe đi tới, và tiếng của trục xe, ở trong sáng sớm mùa đông yên tĩnh, càng tăng thêm một phần không khí âm u.
Thị vệ vây chung quanh tù xa, từng người nện bước trầm ổn, cảnh giác ngó nhìn bốn phía. Người đi trên đường cũng không nhiều, tốp năm tốp ba, vây quanh xe tù chỉ chỉ chõ chõ.
"Là ‘ Chiến Vương ’ đó! Sao lại bị xử tử tội?"
"Vị đại ca này không biết đúng không! Đó là giặc bán nước! Cấu kết với Bắc Liêu đấy!"
"Không nghĩ tới đường đường tướng quân lại có thể làm ra chuyện như vậy!"
"Chúng ta nên lấy lại công đạo vì người bị chết!"
Càng ngày càng nhiều đám người bắt đầu vây công xe tù, tiếng chửi rủa đột nhiên cao hơn, giống như có người đang im lặng điều khiển mọi người tức giận.
Người trong xe tù không nói một lời, lẳng lặng nhìn về phía trước, bộ dáng hơi nhếch nhác, lại vẫn khí định thần nhàn, tựa như không có nghe được tiếng mắng của người khác. Ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào trên mặt của hắn, lúc sáng lúc tối, che giấu vẻ mặt chân thật của hắn.
"Boong boong ——" thanh âm khảy đàn đột nhiên vang lên trong tiếng huyên náo, không nhìn thấy được, nên có vẻ quỷ dị và lành lạnh.
Tiếng người từ từ nhỏ xuống, chỉ nghe thanh âm lành lạnh của một nữ tử theo gió tiến vào màng nhĩ của bọn họ từng chút.
Thanh âm kia mang theo một phần bất đắc dĩ, ba phần bi thương, bốn phần rung động đến tâm can, làm người ta không nhịn được nghiêng tai lắng nghe.
"Kiếm ra khỏi vỏ nổi sát khí
Giữa chiến trường gió thổi không trăng
Một mình xông giữa thiên quân vạn mã
Nam nhi tốt cực kỳ gan góc
Tình nam nữ nợ từ kiếp trước
Làm sao quên được nụ cười của ngươi
Lệ mỹ nhân đứt ruột người
Phấn son có thể lấy đi tính mạng người ta
Quyết biệt thi giữa ba quân
Viết trên đường mưa xuân tháng ba
Giá còn có thể che dù đi bên cạnh ngươi
Quyết biệt thi giữa ba quân
Ai tới hát vì ta trên đường hoàng tuyền
Nếu ta có thể chết ở bên cạnh ngươi
Cũng không uổng cuộc đời này. . . ."[1]
Từ ngữ xa lạ, điệu nhạc cổ quái, ngưng rồi lại khiến người ta có cảm giác anh hùng đoản mệnh, nhi nữ tình trường sầu triền miên.
Thanh âm dừng lại một lát, càng thêm vang lên rõ ràng, làm cho người ta không khỏi chấn động, nữ tử ca hát dùng nội công truyền âm, tựa hồ cố ý muốn khiến người khác chú ý, càng thêm đầu độc lòng người,
"Kiếm ra khỏi vỏ nổi sát khí
Giữa chiến trường gió thổi không trăng
Một mình xông giữa thiên quân vạn mã
Nam nhi tốt cực kỳ gan góc
Tình nam nữ nợ từ kiếp trước
Làm sao quên được nụ cười của ngươi
Lệ mỹ nhân đứt ruột người
Phấn son có thể lấy đi tính mạng người ta
Quyết biệt thi giữa ba quân
Viết trên đường mưa xuân tháng ba
Giá còn có thể che dù đi bên cạnh ngươi
Quyết biệt thi giữa ba quân
Ai tới hát vì ta trên đường hoàng tuyền
Nếu ta có thể chết ở bên cạnh ngươi
Cũng không uổng cuộc đời này. . . ."
Thanh âm rốt cuộc dần dần đê mê, chỉ còn lại thanh âm nhẹ nhàng của dây đàn, trằn trọc vang lên, giống như một đôi người yêu đang nhỏ giọng kể nõ nỗi tương tư bất tận lúc sắp ly biệt, khi lưu luyến đưa mắt nhìn đối phương thì đáy mắt chứa đầy vẻ không muốn xa rời.
Khi tiếng hát ngừng, giống như rộng mở trong sáng, ở trong một khách điếm không thấy được bên đường, đến gần cửa sổ, mọi người rốt cuộc thấy được nữ tử ca hát.
Nàng, không tính là đẹp đẽ, trên đầu chỉ có một câu trâm trắng sáng bóc búi lên một ít tóc, đa số tóc đen rủ xuống đầu vai, lọn tóc bay nhẹ theo gió, bộ áo trắng ẩn trong sương mù nhàn nhạt, tựa như tiên nhưng không phải tiên, làm người ta hoảng hốt không nhừng, giống như chỉ một cái chớp mắt, nàng sẽ bay đi.
Đầu của nàng hơi cúi, không chút để ý đùa bỡn dây đàn trong tay, vạn vật ở trong mắt nàng giống như chỉ còn lại có dây đàn trong tay nàng, làm cho người ta không nhịn được đố kỵ với cây đàn này.
Nàng rốt cuộc từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt lành lạnh quét qua đám người đứng nghiêm. Đám người vây xem đều cả kinh, nhìn hình dáng nữ tử, cũng còn là một nữ tử chưa cập kê, lại có một đôi mắt nhìn rõ lòng người như thế.
Người trong xe tù cũng hơi ngước nhìn, trong nháy mắt có một cảm giác xao động lướt qua trái tim. Cho dù là tướng quân luôn luôn ở trên chiến trường luyện thành tỉnh táo tự giữ, trong một khắc kia cũng không khỏi hơi ngây dại.
Nhưng "Chiến Vương" rốt cuộc vẫn là "Chiến Vương", cũng chỉ là một cái nháy mắt, hắn liền nhanh nhẹn phát hiện, bốn phía tràn đầy sát khí.
Khi mọi người rốt cuộc bị những tiếng kêu rên đánh thức, chỉ thấy một đám người áo đen đang nhanh chóng đến gần xe tù, một đám thị vệ đã ngã trên đất.
Bọn họ cướp đi tù phạm ở trong sáng sớm mờ mờ trước mặt mọi người.
Mà nữ tử áo trắng đó đã sớm không biết tung tích.
Tất cả đều chỉ là chuyện trong nháy mắt, làm cho người ta ứng phó không kịp, giống như mới vừa chỉ là một giấc mộng.
Đệ Nhất Thiên Hạ lâu —— khách điếm lớn nhất kinh đô Kỳ quốc.
Một nam tử lẳng lặng bưng ly trà, đang ưu nhã tỉ mỉ thưởng thức từng chút, giở tay nhấc chân thật nho nhã, khóe miệng chứa đựng một nụ cười nhàn nhạt, giống như đang thưởng thức món ngon nhất thế gian, chọc cho người đi ngang qua không nhịn được ghé mắt, nhưng rất nhanh lại nhanh chóng quay đầu đi. Chỉ vì hai nam nhân mặt nghiêm khắc đứng bên cạnh nam tử, mặt của bọn họ hơi căng thẳng, tựa hồ đang suy nghĩ một câu đố khó giải.
"A Hình, chuyện này như vậy —— chưa chắc là chuyện xấu, tối thiểu bọn họ không phải người của Sở tướng." Nam tử nho nhã rốt cuộc nhẹ nhàng mở miệng.
"Thiếu gia có ý tứ là —— bọn họ là người cùng phe với chúng ta?" Nam tử tên A Hình hỏi.
"Vậy cũng chưa chắc" trong thanh âm nam tử có một chút nghi ngờ, "Một nữ tử áo trắng, một đám thích khách áo đen, phối hợp thật là không chê vào đâu được, Kỳ quốc này thật là tiềm tàng nhân tài, A Hâm, ngươi thấy nữ tử kia thế nào?" Hắn hô một thuộc hạ khác bên cạnh, trong thanh âm mang theo đùa giỡn.
"Thuộc hạ cho rằng —— nội công của nữ tử kia ít nhất hơn mười năm." Nam tử tên A Hâm giống như mới vừa phục hồi tinh thần lại, cố gắng che giấu hoảng hốt vừa rồi.
"A Hâm, mới vừa rồi ngươi rất hiếm khi nhìn một nữ nhân đến ngây người như thế!" Nam tử nho nhã vuốt vuốt ly trà trong tay, khóe miệng lộ ra nụ cười đùa giỡn.
"Thuộc hạ ——" A Hâm ảo não cúi thấp đầu xuống, sau mấy giây, rốt cuộc phun ra một câu nói nhỏ xíu, "Nhìn ngây người đầu chỉ mình thuộc hạ." Lời ngầm là, thiếu gia cũng nhìn ngây người.
Nam tử thoáng sửng sốt, đứng dậy, tiếp theo cười lên: "Ca khúc rất hay, người sao? ——" thanh âm theo bóng người đi xa, dần dần nghe không rõ. A Hâm và A Hình theo sát phía sau hắn đi ra khỏi khách điếm.
Đợi đến bóng ba người đã đi xa, khách điếm mới bắt đầu vang tiếng kêu la.
"Đó không phải là hữu tướng Mộ Thịnh Phong sao?" Một câu nỉ non nhẹ nhàng bay ở trong đám người, lặng yên không một tiếng động.
Tử Nhiễm cung.
Tiểu Thất mặc áo trắng lạnh nhạt nói với tẩm cung không có một bóng người: "Đi ra đi!"
Lúc này một người áo đen mới chần chờ đi ra, đã quỳ gối trên đất: "Công chúa!"
Thanh âm rõ ràng là Bích Ngô!
"Bích Ngô, đứng lên đi! Ngươi biết ta không trách ngươi!" Tiểu Thất đi tới đỡ Bích Ngô dậy, nhẹ nhàng nói.
"Công chúa! Nô tỳ chỉ lo lắng cho công chúa, cho nên mới ——" Bích Ngô lại vội vã giải thích.
"Bích Ngô, những thứ này ta đều biết, tựa như —— ta cũng biết ngươi có một vài chuyện gạt ta."
"Công chúa, nô tỳ là ——" trong thanh âm của Bích Ngô có một vẻ bối rối.
"Bích Ngô, không cần phải nói, ta cũng không hy vọng ngươi nói ra ở giờ phút này. Giống như khi nào ta biết võ công, ta cũng không báo cho ngươi." Tiểu Thất lại nhẹ nhàng cắt đứt lời nói của Bích Ngô.
"Công chúa —— và nô tỳ không giống nhau. Chuyện của công chúa nô tỳ không có quyền hỏi tới, nhưng chuyện của nô tỳ ——" thanh âm Bích Ngô càng nói càng nhỏ, trong giọng nói để lộ ra hốt hoảng và chột dạ.
"Như vậy, giờ phút này ngươi có tính toán báo sự thật với ta hay không?" Nàng thấy trong mắt Bích Ngô đều là sự lưỡng lự, "Cho nên —— nếu Bích Ngô không nói thật, ta tình nguyện ngươi không nói, ta sẽ chờ đến ngày ngươi chân chính nguyện ý nói ra. Ta không hy vọng giữa chúng ta có bất kỳ lừa gạt, hoàng cung này đã có đủ lời nói dối."
"Công chúa!" Bích Ngô quỳ xuống lần nữa, "Nô tỳ xin công chúa tin tưởng nô tỳ tuyệt đối sẽ không tổn thương công chúa." Thanh âm trịnh trọng.
"Bích Ngô, ngươi biết ta luôn luôn tin tưởng ngươi, bằng không hôm nay cũng sẽ không muốn nói với ngươi những điều này" nàng đi tới đỡ dậy Bích Ngô lần nữa, "Ta cũng từng nói, không thích người khác động một chút là quỳ gối trước mặt của ta, ngươi cũng không nên phạm vào đại kỵ của ta." Trong giọng nói đã có ý đùa giỡn.
"Nô tỳ biết." Thanh âm như trút được gánh nặng.
Tiểu Thất đi tới bên giường, níu lại vạt áo Bích Ngô: "Bích Ngô, ta phải ngủ một giấc, mệt chết đi được!" Có một chút làm nũng, nhưng cũng rất hữu hiệu hóa giải khoảng cách nhỏ giữa hai người.
Bích Ngô nhìn tẩm cung không có một bóng người, nói: "Công chúa, nô tỳ đi múc nước rửa mặt cho người!"
Tiểu Thất đã sớm ngã xuống trên giường, đầu chui vào chăn, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Bích Ngô đi qua điện ngoài, mới có tôi tớ quét dọn kính cẩn gọi nàng, Bích Ngô tỷ tỷ.
Hai năm trước, Tiểu Thất không có quen chung quanh luôn có một đoàn người, cho nên ở trong tẩm cung của nàng trên căn bản là không có ai, cũng chỉ có Bích Ngô có thể sống bên cạnh nàng.
Khi Bích Ngô múc nước trở lại tẩm cung, Tiểu Thất đã sớm nằm ở trên giường ngủ thiếp đi, y phục cũng chưa cởi, trên mặt ngây thơ có chút mệt mỏi, không còn tìm được sự lành lạnh vừa rồi.
Bích Ngô im lặng thở dài một tiếng, dùng khăn tay êm ái lau mặt của nàng, lại nhẹ nhàng cởi y phục của nàng, cẩn thận đắp chăn lên trên người của nàng, bước chân chậm chạp đi ra khỏi tẩm cung.
Ánh nắng sáng sớm rốt cuộc xua tan đám sương, nghiêng hắt vào, chiếu sáng cả phòng mờ mịt.