"Công chúa! Công chúa!" Bích Ngô đứng ở bên giường cúi đầu hô Tiểu Thất vô cùng không yên ổn trong giấc mộng.
Tiểu Thất bất an nỉ non một tiếng, tay nắm chăn lộ ra bên ngoài. Bích Ngô nhẹ nhàng vén tấm rèm thật dầy lên, lúc chạm được tay của nàng lại đột nhiên cả kinh. Nàng vội vàng vạch ra sợi tóc trên gương mặt Tiểu Thất, thấy gương mặt vốn thanh tú lại hơi ửng đỏ khác thường.
"Công chúa! Công chúa!" Bích Ngô lại gọi thêm vài tiếng.
Tiểu Thất mới mê mê hồ hồ đáp một tiếng, ánh mắt mê ly nhìn nàng một cái, lại vô lực nhắm lại.
Đang ngủ mê man, đầu tiên nàng cảm thấy thứ lành lạnh dính vào trên trán, một lát sau, trong hoảng hốt thấy có đầu người không ngừng đung đưa, còn nghe được giọng nói xa lạ của ai đó. Tiểu Thất liền biết mình lại bị bệnh. Chỉ mới mắc một lát mưa thôi, không ngờ lại lập tức phát sốt, hôm nay thân thể của nàng đã không chịu nổi một kích như thế sao? Còn có thể áp chế hàn độc trong cơ thể bao lâu? Mình yếu ớt như thế mà còn có thể cam kết cái gì sao?
"Phía bắc Bắc Liêu, phía nam Hoàng Vũ, ở ngoài Kỳ quốc, một vùng ngăn cách, sương mù bao phủ." Là thanh âm non nớt của một đứa bé, đơn thuần lại hiếu kỳ, "Mẫu phi, đây là ý gì?"
"Đây là —— nói một địa phương." Là thanh âm quen thuộc của một nữ tử.
Tiểu Thất lại trở lại trong giấc mộng lần nữa, tất cả đều thật quen thuộc, lúc này đang ở trong Tử Nhiễm cung. Nàng loáng thoáng biết đó là Tiểu Thất chân chính lúc nhỏ và mẫu phi nàng.
"Là ở đâu?" Cô gái nhỏ ngước đầu nhìn nữ tử, trong mắt có sự hồn nhiên của đứa bé.
"Là một địa phương rất đẹp. Tiểu Thất muốn đến sao?" Nữ tử ngồi xổm xuống ôm đứa bé ở trên đầu gối.
"Rất đẹp rất đẹp sao?" trong mắt đứa bé có sự khát vọng.
"Đúng, rất đẹp rất đẹp!" Nữ tử cười nhìn đứa bé trong ngực. Nhưng Tiểu Thất trong mộng lại rõ ràng thấy được trong mắt nữ tử thoáng qua ưu thương.
Nhưng đứa bé còn nhỏ lại không phát hiện được gì. Đứa bé nắm vạt áo nữ tử hưng phấn nói: "Mẫu phi, con muốn đến đó."
"Nếu con muốn đến, về sau sẽ không gặp được tam tỷ của con nữa!" Nữ tử đùa với đứa bé trong lòng.
Đứa bé cúi đầu trong chốc lát, tựa hồ cảm thấy đây là một vấn đề cực khó khăn, "Vậy —— phụ hoàng đâu? Tiểu Thất còn có thể gặp phụ hoàng không?" Tròng mắt sáng lóng lánh của đứa bé nhìn nữ tử.
Nữ tử sửng sốt một lát, ngẩng đầu lên, kéo con, nhẹ nhàng nói: "Không thể, về sau con không thể gặp phụ hoàng của con nữa."
Sau đó thanh âm có chút nghi ngờ của đứa bé vang lên: "Tại sao phụ hoàng không thể ở cùng chúng ta?"
"Bởi vì phụ hoàng con có rất nhiều chuyện phải làm. Hơn nữa hắn phải làm một mình."
Tiểu Thất rõ ràng nhìn thấy khóe mắt nữ tử đã hơi ướt át, tan ra, dần dần thành một tầng khói mù thật mỏng.
Lúc Tiểu Thất tỉnh lại, vẫn là vào buổi tối. Ánh nến mờ ảo lẳng lặng thiêu đốt trong phòng.
Nàng trừng mắt nhìn, cảm giác đầu tiên là mình vẫn còn nằm mơ. Vì vậy, nàng nhắm mắt lại sau đó chậm rãi mở ra, nàng nhớ mình ở Tử Nhiễm cung, nhưng bây giờ tất cả bên cạnh đều xa lạ, đỉnh đầu có tấm rèm rất tươi, trong phòng có mùi hương nhẹ nhàng, nhưng không phải mùi thơm ngát nàng quen thuộc. Nàng quay đầu, lại bị sợ hết hồn, một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở ngoài cửa sổ, đưa lưng về phía nàng.
Nàng cứ như vậy nhìn mặt bên của hắn, cũng không lên tiếng. Nàng biết dáng dấp hắn thật ra rất đẹp mắt, ngũ quan sâu sắc tuấn lãng, đôi mắt sáng như ngôi sao, đôi môi mỏng, thời điểm cười lên, hơi có phần tà khí.
Hắn chỉ đứng ở nơi đó, bóng tối bao phủ, lại vẫn có thể mãnh liệt cảm nhận được sự kiêu ngạo tự nhiên phát ra trên người hắn. Nam nhân này, nàng luôn cho rằng thân phận của hắn không đơn giản, cho nên luôn lẩn tránh hắn. Nhưng, có đôi khi, ngươi càng tránh né càng có thể nhận ra hắn đầu tiên.
Giống như là tâm ý tương thông, hắn chợt nghiêng đầu, đôi mắt thâm thúy thẳng tắp nhìn về phía nàng. Trong nháy mắt nàng kinh ngạc, quên mất phải thu lai tầm mắt. Hắn cũng không nói chuyện, đi về phía nàng từng bước từng bước, ngồi ở đầu giường, mới dùng ngón tay xoa lông mày nàng, nhẹ nhàng nói: "Lại gầy rồi !" một câu nói vô cùng bình thường, cũng bị hắn nói cực kỳ tự nhiên, giống như giữa bọn họ vốn rất thân mật.
Tiểu Thất cảm thấy giống như có người nhẹ nhàng khuấy lên tiếng lòng của nàng, một góc nơi đó đã mềm mại, lay động làm cho tâm hồn con người hoảng hốt, có giọt nước mắt chợt tuôn ra khóe mắt, rơi vào trên áo gối, tan ra, ẩm ướt một mảnh.
Hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, dáng vẻ thận trọng giống như là ôm búp bê ngọc hắn trân quý nhất. Đầu của hắn chôn ở trong cổ của nàng, giọng buồn buồn: "Tiểu Thất, ta nhớ nàng! Sao ta lại nhớ nàng như vậy!" Thanh âm giống như là đứa bé không cam lòng nhận sai rồi lại không thể không nói xin lỗi, tràn đầy quật cường và tùy hứng.
Tiểu Thất không có nói gì tiếp, mặc cho hắn ôm, không hề giãy giụa giống quá khứ. Thời gian tiếp xúc với hắn trước đó, nàng đã hiểu rõ ràng, chuyện người này muốn làm luôn luôn nhất định sẽ làm được, ngươi càng áp chế hắn, hắn càng bá đạo.
Hắn cứ ôm nàng. Mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng thấm vào trong mũi hắn. Hắn chợt có một cảm giác hài lòng, giống như trong ngực đang ôm cả thế gian.
"Đi theo ta đi!" Hắn chợt ra tiếng, cắt đứt tĩnh mật.
"Đi đâu?" Trong giọng điệu của nàng có sự ngac5 nhiên, "Thương Ưng đại mạc, ngươi —— có thể mang ta đi đâu?"
Tim của hắn bén nhọn đau đớn, đầu chôn ở cổ nàng lại không di động chút nào: "Tiểu Thất, tại sao nàng có thể thông minh như vậy. Có lúc, ta tình nguyện nàng hơi ngu ngốc."
"Nói như vậy, ngươi còn có thể ở chỗ này sao?"
Nàng biết sau khi nàng nói xong câu đó, hắn liền nhếch môi cười, cánh môi mềm mại thỉnh thoảng lại chạm vào bả vai nàng vài cái, có một trận tê dại. Nàng tưởng tượng thấy nụ cười của hắn lúc này nhất định mang theo tà khí.
"Ta —— thật ra thì nơi nào cũng không muốn đi." thanh âm trầm thấp của hắn vây lượn ở bên tai của nàng, hơi thở ấm áp đầu độc lòng người, "Chỗ ta muốn đến là chỗ trong lòng của nàng."
Mặt trời sáng chói, chân trời dần dần có ánh sáng xuyên qua đám sương chiếu vào trên giọt nước sáng trong, giống như nước mắt rời xa người.
Trên đường phố yên tĩnh thỉnh thoảng có người đi qua, bước chân vội vã. Ở trong một ngõ phố tầm thường có một chiếc xe ngựa lẳng lặng dừng lại.
Thanh âm "Ken két", cánh cửa trong ngõ bị đẩy ra, một nữ tử và nam tử đi ra. Nữ tử mặc một cái áo lông cáo màu trắng trên người, thân thể nhỏ nhắn hầu như được bao bọc trong cái áo lông, làm cho người ta không thấy rõ. Nam tử lại mặc một cái áo dài màu đen, y phục mỏng manh nổi bật lên vóc người to lớn cao ngạo vô cùng của hắn.
"Tiểu Thất!" Hắn chợt gọi nàng lại, "Vì sao không hỏi tên của ta?"
Tiểu Thất nhàn nhạt cười một tiếng, tròng mắt đen bóng chợt phát sáng rạng rỡ: "Ta sớm muộn gì sẽ biết."
Trong đôi mắt đen như ngọc của hắn chợt dâng lên thâm tình như biển, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm mặt của nàng. Khi nàng hồn nhiên không hay, hắn chợt tiến lên một bước, bàn tay thật dầy có lực ôm lấy mặt nhỏ nhắn của nàng, khóe miệng không có ý tốt cong lên, nói nho nhỏ: "Tiểu Thất, ta quên mất một chuyện thật quan trọng."
Nàng nhìn nụ cười như vậy của hắn, theo bản năng liền muốn rút lui, ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, không hiểu giữa bọn họ có thể có chuyện quan trọng gì. Sau đó, một giây kế tiếp, nàng liền hiểu.
Hắn hôn nàng, vừa bắt đầu chỉ nhẹ nhàng chạm vào bờ môi nàng, sau đó lại thử tiến vào. Nàng khẽ giãy giụa, nụ hôn êm ái càng ngày càng mạnh hơn, giống như là mang theo ý trừng phạt.
Đây là lần thứ hai hắn hôn nàng, vẫn bá đạo không cho phép nàng nói không. Nàng cảm thấy bốn phía đều tràn đầy hơi thở của hắn. Nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng tay chống lồng ngực hắn lại không có chút hơi sức.
Hắn vẫn chuyên chú ôm mặt của nàng hôn, tức giận dần dần lại biến chuyển thành say mê vui thích, giống như hắn có thể hôn nàng cả đời, vĩnh viễn cũng sẽ không dừng lại.
Nàng cảm thấy mình dần dần bị lạc trong nụ hôn của hắn. Bọn họ như vậy là sao? Nàng đã bị chỉ hôn, chưa tới một tháng sau thì chính là vương phi Kỳ quốc. Nàng biết hắn rõ ràng sự thật này.
Nhưng coi như nàng chỉ là một công chúa Kỳ quốc thì thế nào, nàng thật có thể đi với hắn sao?
Lúc đó, nàng cho là cả người mình đều trong sạch, cả thân thể này đều không phải của nàng.
Nàng có thể không để cái gì ở trong mắt. Thiên hạ, quá lớn, nàng căn bản không thể nào để ý.
Nhưng giờ phút này, hắn nói, đi theo ta.
Tất cả chỉ là bởi vì quá muộn sao? Nếu chỉ là Tiểu Thất, nàng có thể đi với hắn sao?
Nếu hắn không phải Thương Ưng đại mạc, nếu nàng không phải công chúa Kỳ quốc, tất cả có thể thuận nước đẩy thuyền hay không?
Nhưng cho dù những chuyện kia đều là thật, trong biển người mênh mông, bọn họ có thể chỉ bằng tên tuổi của nhau để gặp nhau lần nữa không?
Không có đáp án, giờ phút này chỉ có nhiệt độ lồng ngực của hắn thông qua tay của nàng, truyền vào trong lòng của nàng, không để cho nàng trầm luân trong đó.
Hắn rốt cuộc thở khẽ buông nàng ra, tay của hắn đã sớm vịn thân thể mềm yếu vô lực của nàng, siết chặt cánh tay ôm eo nhỏ nhắn của nàng. Hắn bế nàng lên, cái trán đặt ở cái trán của nàng, có chút khàn khàn nói: "Về sau đừng cười với người khác như vậy."
Nàng chỉ có thể vô lực tựa vào trong ngực của hắn, tỉ mỉ thở, căn bản không để ý nghe lời hắn nói.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, gò má mềm mại ửng hồng, môi đỏ tươi ướt át hấp dẫn lòng người. Hắn nhất thời động lòng, lại cúi đầu tỉ mỉ chạm một phen, mới tức cười nói: "Tiểu Thất, ta thật sự muốn trói nàng lại."
Tiểu Thất nhắm mắt lại, chỉ lo điều lý hơi thở không ngừng tăng của mình. Một lát sau, cảm thấy nơi ngực chợt lạnh, nàng cúi đầu xem xét, chỉ thấy một khối ngọc bội tinh xảo khéo léo đeo ở trên người nàng. Tiểu Thất cầm lên nhìn, là một khối ngọc bội đỏ hết. Ở giữa khắc một chữ "Vũ:, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt còn có một tia mê ly: "Đây là tên của ngươi?"
"Bắc Thiên Vũ" hắn dừng một chút lại nói, "‘ Bắc ’ là họ của hoàng tộc Bắc Liêu."
Nàng nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Hắn tự tay, rút đi ngọc bội trong tay nàng, lại bỏ vào bên trong vạt áo nàng lần nữa, nói: "Nàng phải luôn mang theo ngọc bội này." Giọng nói không cho phản bác.
"Ừ! Ta phải đi! Trời sáng mau quá, hồi cung không tiện." Nàng thủy chung không hỏi hắn làm sao ra ngoài.
Hắn ôm nàng lên xe ngựa, cánh tay siết chặt chợt không nỡ buông ra.
Cuối cùng, Tiểu Thất thừa dịp hắn lơ là, dùng nội lực tránh ra ngực của hắn, nhanh chóng chuyển vào trong xe ngựa.
Trong nháy mắt đó, trong mắt của hắn lóe lên hốt hoảng và giận dữ nhanh như sấm sét, mà Tiểu Thất đưa lưng về phía hắn không có nhìn thấy. Hắn cứ đứng ở nơi đó, không có bất kỳ vẻ mặt gì nhìn nàng, dường như muốn nhìn thấu tim của nàng.
Nàng gọi phu xe nơi xa một tiếng, vươn tay ra kéo xuống tấm rèm thật dầy kia, chặn lại tầm mắt của hắn. Nàng biết hắn đang tức giận, nhưng giữa bọn họ tựa hồ chỉ có thể như thế. Nàng cũng hiểu rõ hắn, hắn sẽ không vén tấm rèm kia, bởi vì từ vừa mới bắt đầu bọn họ cũng không tính toán làm khó mình, cũng không muốn làm khó đối phương.
Xe rốt cuộc chậm rãi chạy ra khỏi tầm mắt của hắn, nhưng hắn lại vẫn đứng ở nơi đó nhìn chiếc xe kia càng lúc càng xa, cuối cùng hóa thành một điểm nhỏ đen kịt. Nhưng, nhưng hắn lại cảm thấy điểm đen kia càng lúc càng từ từ biến thành một nốt ruồi chu sa đỏ tươi, khắc vào trong lòng của hắn, trọn đời không thể phai mờ.