Ánh mặt trời hơi lộ ra, đám sương nhàn nhạt còn chưa tản đi, ánh mặt trời mỏng manh chiếu vào trong rừng, loang lổ sáng tối, chỉ tốt ở bề ngoài. Trên cỏ cách đó không xa, mấy con chim tước thầm thì kêu, thỉnh thoảng nhảy lên ở trong nắng sớm, mổ mầm cỏ trên đất. Gió thổi cỏ lay, bọn chúng nhảy nhảy mấy bước, giương cánh bay đến một chỗ khác.
"Dật! Sáng sớm hơi lạnh, áo choàng này chàng mặc đi!" Thanh âm tỉ mỉ tự nhiên cũng không phải là cao, lại vẫn làm con chim kinh hoảng bay đi, tiếng kêu chít chít vang lên.
Tiểu Thất dừng lại thân hình, khẽ nghiêng người sang, tựa hồ muốn xoay người tránh qua, vừa ngẩng đầu, lại phát hiện ánh mắt của hai người đều rơi vào trên người của nàng. Cách một khoảng rừng trúc thưa thớt, chợt có chim bay ra, cản trở tầm mắt nhau, chỉ chốc lát sau ánh mắt ba người đan vào chung, phức tạp khó hiểu, sáng tỏ trong suốt, u ám thâm trầm, làm như số mệnh quấn quanh.
Nếu tránh không kịp, Tiểu Thất chỉ đành phải chậm rãi tiến lên, váy hơi dài, kéo qua buội cỏ, lsương ẩm ướt dính vào vạt áo.
Tay Kiêm Gia nắm lấy Tiêu Dật cũng không buông ra, ánh mắt lại có chút nhếch nhác, cố trấn định nói: "Tiểu Thất!"
"Tam tỷ!" Tiểu Thất lại ngước mắt cười, mắt trong veo như nước, tỏa ra ánh sáng như ánh mặt trời, "Thời gian lâm triều sắp đến rồi, ta đang muốn đi tới Đế Uyển!" Bước chân nhẹ nhàng không ngừng, đi qua bên cạnh của bọn hắn, vạt áo tung bay, vô ý xẹt qua bên người Tiêu Dật.
Nếu đã là định cục, gặp mặt đã tăng thêm thương cảm, như vậy không gặp không biết, giữ lại sự tốt đẹp ban đầu trong lòng là được.
Tay Tiêu Dật khẽ động, làm như muốn nâng lên níu lại vạt áo kia, rồi lại khó khăn nhịn xuống, xuôi ở bên người nắm thành quyền.
"Công chúa! Công chúa!"
Tiểu Thất còn chưa đi xa, đã nghe được thanh âm hơi lo lắng của Bích Ngô truyền đến. Trên mặt của nàng thoáng qua chút khác thường, vội vàng xoay người, Bích Ngô đã xuyên qua rừng trúc, xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
"Công chúa! Trời lạnh. . . ." Bích Ngô còn chưa nói hết lời đột nhiên dừng lại, hốt hoảng cúi đầu quỳ xuống đất: "Nô. . . . Nô tỳ tham kiến Vương Gia, Tam công chúa."
Không khí yên lặng lan tràn ra, gió thổi qua rừng trúc, âm thanh xào xạc.
Bích Ngô cúi thấp đầu, mặt cơ hồ muốn áp vào trên mặt đất.
"Ngươi ngẩng đầu lên!" Một hồi lâu, thanh âm lạnh như băng mới vang lên.
"Vương Gia! Không cần làm khó Bích Ngô, ta tự sẽ giải thích với ngươi tất cả!" Tiểu Thất nhàn nhạt ra tiếng, đỡ Bích Ngô, nhận lấy áo khoác trong tay nàng.
Đáy mắt Tiêu Dật lộ vẻ bén nhọn, nhìn chằm chằm nàng và Bích Ngô, rốt cuộc lên tiếng nói: "Tốt! Kinh ngạc mà Vương phi cho ta cũng thật nhiều! Hi vọng tối nay Bổn vương có thể hiểu ra!"
Sắc trời đỏ sậm, ánh trời chiều còn lại, chiếu nghiêng vào, mái hiên đứng thẳng thật cao, uy nghiêm giống như cầu vồng. Thị vệ ngoài cửa thấy Tiểu Thất, cúi đầu, kính cẩn nói: "Vương phi!"
Tiểu Thất không dừng lại, xuyên qua nhà trước, lại chỉ gặp được Công Tôn Cảnh Thăng.
"Vương phi! Vương Gia chờ người ở trong phòng!" Công Tôn Cảnh Thăng nhớ tới sắc mặt không tốt của Vương Gia vừa rồi, hơi lo âu ngẩng đầu liếc nhìn Tiểu Thất.
Tiểu Thất chỉ uh nhỏ một tiếng, tròng mắt bình tĩnh không sóng quét qua hắn, tiếp tục đi về phía trước.
Bên trong phòng cũng không thắp nến, ánh vàng óng ánh mỏng manh xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, sáng tối không ngừng, lộ ra một loại tĩnh mỹ quỷ dị.
Tiểu Thất đẩy cửa đi vào, bóng dáng bên cửa sổ không di động chút nào, trầm giọng mà đứng, trong ẩn nhẫn lộ ra kiên nghị. Tiểu Thất hơi than thở, không thể không thừa nhận Tiêu Dật này cũng là một anh hùng loạn thế. Khí phách trên người của hắn giống như người kia, mãnh liệt không cho bỏ rơi.
"Vương Gia!" Tiểu Thất kêu, "Ngày đó người cứu Tam tỷ đúng là ta!"
Tiêu Dật xoay người lại, ngày dần dần chìm, trong mơ hồ chỉ chiếu ra một mặt mũi tuấn lạnh: "Như vậy công tử trong miệng của tỳ nữ kia ngày đó cũng là ngươi?"
"Không tệ!" Tiểu Thất lên tiếng nói, nhìn đôi mắt hắn không có chút né tránh.
"Bổn vương nhớ ngày đó trừ ngươi ra, còn có một người" hắn đến gần nàng từng bước từng bước, mang theo một loại khí thế bức người, "Người đó là ai?"
"Hắn là. . . ." Tiểu Thất nhấp môi, nghiêng đầu đi, tránh ánh mắt sắc bén của hắn, nhưng không có nói thêm gì nữa.
"Không muốn nói sao?" Hắn đến gần nàng, hai tay có lực nắm thật chặt hai vai nàng, trầm thấp chậm chạp nói, "Ngươi không nói ta tự sẽ đi thăm dò! Nhưng mà ta lại muốn chính miệng ngươi nói cho ta biết, ngươi và hắn có quan hệ như thế nào?"
Ánh sáng đã hoàn toàn tối xuống, tầng mây tựa hồ chặn lại ánh trăng, chỉ có đèn lồng ở hành lang bên ngoài chiếu ánh xám xịt vào trên mặt họ, tạo nên một vầng sáng nhàn nhạt mơ hồ. Tiếng côn trùng kêu vang ngoài cửa sổ thỉnh thoảng truyền đến, càng nổi bật lên sự im ắng yên tĩnh.
Sóng mắt Tiểu Thất khẽ nhúc nhích, trong mắt sâu tĩnh trong veo khó khăn lắm mới thoáng qua chút khác thường, lại vẫn trầm mặc không nói.
"Nói!" Tiêu Dật nhìn dáng vẻ trầm mặc của nàng, sắc mặt từ từ lạnh như sương lạnh, đáy mắt ba đào mãnh liệt.
Ngày mùa hè chói chang, lại có một làn khí lạnh lẽo lan tràn ra giữa họ, dần dần xuyên vào tim.
"Ninh Tiểu Thất! Ngươi nhớ! Ngươi là vương phi của ta! Cho là ta không đụng ngươi, ngươi có thể tùy ý hành động à!" Đáy mắt hắn tràn đầy lo lắng, trầm giọng đè ép làn sóng tức giận, "Không có qaun hệ gì cả, đúng không! Như vậy chúng ta không cần đợi thêm nữa!" Sau khi nói xong, hắn hung hăng đẩy nàng lên giường, ngay sau đó nặng nề đè lên, nụ hôn mang theo sự xâm lược rơi xuống trên cổ của nàng, rậm rạp chằng chịt, nổi lên chút máu ứ đọng.
"Roẹt" y phục đầu vai bị mạnh mẽ xé rách, lộ ra cánh tay trắng nõn nà.
Ngoài cửa sổ ánh nến chập chờn, bóng người đung đưa, mơ hồ có thanh âm ồn ào truyền đến.
"Tiêu Dật!" Tiểu Thất đột nhiên ngưng giãy giụa, mặt không thay đổi nhìn hắn, trên mặt tái nhợt như tuyết có một đôi mắt đen như nước sơn lại lạnh lẽo lẫm liệt, "Đừng để ta xem thường ngươi!"
"Ta không quan tâm!" trong tròng mắt thâm trầm của hắn thoáng qua khát máu điên cuồng, khom đầu ở cổ của nàng thở thật nhẹ.
"Vương Gia!" Cánh cửa nguyên bản không đóng kỹ bị ai đó đẩy ra.
"Đi ra ngoài!"
"Vương Gia tha tội!" Công Tôn Cảnh Thăng lập tức cúi đầu cúi người, trong lòng mắng nhỏ một câu, "Bên ngoài có thích khách xông vào, cho nên. . . . . ."
Tiêu Dật rốt cuộc chậm rãi ngẩng đầu lên, đụng vào một đôi con ngươi trong suốt như băng, chỉ cảm thấy tim trong nháy mắt bị chìm vào đáy biển, đè nén đến không cách nào hô hấp: "Ta. . . . Tại sao phải gặp ngươi?" Thanh âm giống như tự lầm bầm, nhẹ đến cơ hồ không người nào có thể nghe rõ, là áy náy? Là ảo não? Hay không cam?
Tiểu Thất im lặng quay đầu đi, không liếc hắn một cái, trong con ngươi lạnh lùng có vài phần xa cách nồng đậm.
"Để hắn vào đi!" Hắn rốt cuộc đứng dậy, kéo một cái chăn mỏng qua tỉ mỉ bọc lại thân thể nửa lộ của nàng.
"A! Để. . . ." Công Tôn Cảnh Thăng kinh ngạc, còn chưa lên tiếng, đã nghe được một thanh âm lạnh lẽo vang lên.
"Thuộc hạ tham kiến Vương Gia!" Ám Ảnh đã quỳ gối nơi đó, sống lưng thẳng tắp không hề có cảm giác hèn mọn.
"Hừ!" Tiêu Dật chậm rãi xoay người, bóng dáng làm như cố ý chặn lại tầm mắt của mọi người, trên mặt đều là vẻ bén nhọn, "Ảnh thị vệ xông tới như vậy, chẳng lẽ cả phủ Định Nam Vương cũng không nhận được?"
"Thuộc hạ là bởi vì thân thể hoàng thượng khó chịu, cho nên đặc biệt tới bẩm báo, bởi vì bị thị vệ trong phủ cản lại, vì vậy mới. . . ."
"Nếu bị thị vệ trong cung cản, Ảnh thị vệ chẳng lẽ cũng muốn xông vào cung!"
"Thuộc hạ không dám!"
"Đều đi ra ngoài!" giờ phút này Tiểu Thất đã ngồi ở trên giường, tay ôm lấy chăn mỏng, tầm mắt lại không có nhìn về phía bất luận kẻ nào, chỉ nhẹ nhàng nói, không cho phản bác.
Tiêu Dật đứng chắp tay, môi mỏng hơi mím, sắc mặt căng thẳng hơi cứng ngắc, một hồi lâu, rốt cuộc giẫm chân đi ra.
Tử Nhiễm cung.
Trăng non như vết, mọc ở thật cao. Hành lang cửu khúc, ánh nến lay nhẹ. Ánh trăng mông lung chiếu vào những chỗ điêu khắc ngọc ngà kia, giống như mang theo sự mềm mại nhẹ nhàng, lại thật sự như cung điện Dao Trì, làm cho người ta hoảng hốt.
Tiểu Thất chợt đứng lại, ánh mắt như có như không nhìn nơi xa khẽ mất hồn.
Về đi thôi hề, sao ta không về?[1]
Năm đó Đào Tiềm viết xuống mấy chữ này có phải cũng có cảm giác hốt hoảng như mộng thế này không?
Phồn hoa một giấc chiêm bao hóa thành bờ Trường Hà, thiên cổ có một không hai trằn trọc xalệ người. Dùng hết cuộc đời ta có thật có thể vô hối trong trời đất hay không?
Ám Ảnh một bên lặng lẽ đứng, trong mắt thoáng qua một tia thương tiếc, rồi lại nhanh chóng che giấu, trầm mặc không nói.
"Công chúa!" Bích Ngô từ xa xa đi tới, trên mặt tràn đầy áy náy và lo lắng.
"Bích Ngô!" Nàng khẽ lắc đầu, chỉ cười nhạt, lại nhẹ nhàng dẹp yên lòng người,
"Công chúa! Nô tỳ đến Ngự Thiện Phòng làm chút thức ăn, công chúa ăn chút gì nhé!" Bích Ngô nhẹ nhàng nói.
Tiểu Thất gật một cái, nói: "Thuận tiện lấy ít rượu."
"Công chúa! Uống rượu hại thân!"
"Bích Ngô! Sẽ không uống quá nhiều, có được hay không?" Tiểu Thất kéo tay Bích Ngô, hơi làm nũng.
Bích Ngô cảm thấy hoảng hốt, tư thế nũng nịu của Tiểu Thất, từ sau khi trốn đi Nam Lĩnh, thì không còn gặp nữa, trong lòng đột nhiên cảm thấy khổ sở, liền vội vã gật đầu: "Nô tỳ sẽ đi an bài ngay!"
Đình bên bờ hồ, lá liễu buông xuống, dưới ánh trăng, tung bay theo gió, yểu điệu như bóng dáng nữ tử. Mặt hồ bình thản không có sóng, trời sao sáng ngời, như mộng như ảo.
"Ám Ảnh! Cùng ngồi xuống đi!" Tiểu Thất chợt lên tiếng hô người ở chỗ tối, "Thấy ngươi đứng, thật sự là không thoải mái!"
Ám Ảnh do dự một chút, rốt cuộc vẫn chậm rãi đi tới, ngồi ở đối diện Tiểu Thất.
Tiểu Thất cười đưa cho hắn ly rượu, nụ cười sạch sẽ mà trong suốt.
Ám Ảnh hơi hoảng hốt, thuận tay nhận lấy, ngửa lên cạn sạch, mắt sáng chớp động, tựa hồ che giấu cái gì.
Tiểu Thất bưng rượu khẽ nhấp một ngụm, mùi rượu vào mũi, tinh khiết say lòng người, giống như bị dụ hoặc, chợt ngửa đầu dốc hết một ly.
Ám Ảnh cũng không ngăn cản, uống mấy ly với nàng. Mùi rượu nồng nặc, ai cũng không có mở miệng nói chuyện. Cho đến khi nàng uống ly rượu thứ tư, Ám Ảnh mới đè xuống ly rượu, nói: "Rượu hại thân!"
Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn hắn, híp mắt, hai gò má bởi vì rượu mà ửng đỏ, nói: "Lâm Thừa Ân, dáng vẻ hiện tại có phải ngươi muốn hay không?"
Tay Ám Ảnh trong nháy mắt cứng đờ, ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt đều là vẻ phức tạp: "Người biết?"
"Ta làm sao không biết?" Nàng đứng lên, thân thể lay nhẹ, đưa tay đỡ lan can, nhìn nước hồ trong xanh, nói, "Ngày đólà ta cứu ngươi."
"Ta không ngờ người lại còn nhớ ta!" Hắn đứng ở phía sau của nàng, nhìn nàng, thần sắc hoảng hốt.
"Phụ hoàng ta —— Đế Vương! Đế Vương! Quả nhiên ——" nàng cúi đầu nhớ tới, đã là hơi say, ánh mắt mê ly, "Năm đó ông ấy cứu ngươi, nhưng cũng làm ngươi không còn cách kiến công lập nghiệp, hôm nay như vậy, ngươi cam nguyện?"
"Thuộc hạ —— cam tâm tình nguyện!"
"Cam tâm tình nguyện?" Nàng quay đầu nhìn hắn, gió thổi nâng ống tay áo, mờ ảo như sương, "Ngươi bởi vì ta là công chúa mà không dám oán trách!" Ngôn ngữ của nàng từ từ mơ hồ, "Mà ta. . . . Cũng không có người oán trách, ông ấy dùng ân đức vây khốn khát vọng của ngươi, không cách nào lập công, không cách nào thành mộng, làm sao sẽ cam tâm tình nguyện đây? . . . . Hôm nay, ông lại dùng một mạng. . . ." Thanh âm càng ngày càng thấp, bồng bềnh trong gió, mãi không tan biến.
Ánh mắt Ám Ảnh hơi đau, chậm rãi nói ra: "Ta —— hiện tại cam tâm tình nguyện!"
"Lâm Thừa Ân! Nếu có một ngày có thể, ta sẽ thả ngươi tự do!" trong đôi mắt nàng nhìn hắn mang theo sắc say mê ly, miễn cưỡng nằm ở trên bàn đá, mắt làm như chống đỡ không nổi, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.
Hắn lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhìn nàng. Mặt của nàng đỏ thắm, mí mắt buông xuống ngăn trở hai mắt không có sóng, tốt đẹp giống như con nít. Trong ấn tượng nàng luôn tinh khiết như nước, nhàn nhạt không có sóng, cái gì cũng không thèm để ý. Hắn đã từng hoài nghi quyết định của tiên hoàng có phải vô cùng qua loa hay không? Vậy mà xem cách làm việc quả quyết của nàng ngày đỏ, thủ đoạn nhanh chuẩn, hắn rốt cuộc tin phục ánh mắt tiên hoàng, cho đến khi đó, hắn mới từ từ bắt đầu thấu hiểu nàng.
Mới đầu, nàng là tuyệt đại giai nhân, mà hắn là tù nhân. Lúc đó vô vọng, cũng không thể như hắn nghĩ. Nhưng hiện tại chỉ cách vài thước, lại vẫn xa như chân trời.
Hắn cúi người êm ái ôm lấy nàng, chỉ cảm thấy nàng nhẹ như không xương, tay khẽ buộc chặt, chậm rãi đi về phía Tử Nhiễm cung.
"Bắc —— Thiên Vũ!" Nàng làm như hé mất một nửa, mê mê hồ hồ ngó hắn một cái, lầm bầm khạc ra ba chữ.
Bước chân Ám Ảnh hơi chậm lại, nhìn phía trước, lộ ra một tươi cười đắng chát, tiếp tục đi tới nơi đèn dầu sáng rỡ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Đây là 2 phần trong câu thơ đầu tiên của bài Quy khứ lai từ (Lời từ biệt khi về) của Đào Tiềm. Câu thơ trên được dịch bởi Trần Trọng San. Vì tác giả có thêm 1 từ ta vào, cho nên mình cũng thêm 1 từ ta vào. Hai câu gốc là:
Quy khứ lai hề, điền viên tương vu, hồ bất quy!
Về đi thôi hề, ruộng vườn sắp hoang vu, sao không về ?