Thụy Hòa năm thứ hai, Kỳ quốc nội loạn, Hoàng Vũ lại xuất binh, đóng hai mươi vạn quân ở biên cương, mắt nhìn chằm chằm, muốn nhân lúc yếu đuối mà vào.
Là chiến hay là hòa? Trong triều đình, bách quan rối rít góp lời, ý kiến không giống nhau nên tranh cãi không ngừng, trong khoảng thời gian ngắn hỗn loạn không chịu nổi.
Vừa bắt đầu các quan viên trong triều thấy Tiêu Dật và Thất công chúa liên thủ dùng thủ đoạn có khí thế sét đánh không kịp bưng tai trừ đi hơn phân nửa thế lực của Sở Trung Lâm, vốn định dựa theo chiều gió, nhưng lại bởi vì trận chiến tranh gần ngay trước mắt này mà đung đưa không ngừng. Chỉ vì Tiêu Dật thân là Định Nam Vương tự động xin đi làm thống soái giết giặc trong lúc bách quan tranh chấp không xong.
Hôm nay triều đình ba đào gợn sóng, mưa gió đảo điên, ở trong mắt mọi người, giờ phút này rời đi đều là không sáng suốt. Ngoài ngàn dậm, cho dù tay cầm trọng binh, nếu bị người khác lấy được tiên cơ, như vậy muốn thắng lại cục diện sẽ trở nên khó như lên trời. Nhưng vào lúc mấu chốt này, hành động của Định Nam Vương Tiêu Dật lại làm cho người ta lập tức trợn mắt hốc mồm, không cách nào nhìn thấu bí mật bên trong.
Mà giờ khắc này bách quan sắp bãi triều, giương mắt nhìn lên lại bỗng nhiên phát hiện Định Nam Vương và Mộ tướng đi cùng với nhau. Trước điện Quang Hoa ven hồ Thái Minh, sóng gợn lăn tăn, ánh sáng phản xạ, hai người mặc triều phục khẽ nghiêng đầu, tựa hồ muốn nói gì. Tiêu Dật hơi thu lại tài năng, yên lặng nghe gật đầu, Mộ Thịnh Phong mỉm cười, mất đi ba phần xa cách. Mọi người thấy một màn này, tựa hồ đã hiểu ra cái gì, rồi lại cảm thấy nó ẩn ở chỗ tối, làm cho người ta mịt mờ.
Sở Trung Lâm đã là Đế Sư thấy một màn như vậy thì trái tim tựa hồ cũng xẹt qua chút lo lắng, chậm rãi đi tới cạnh Trần Vân Thiên, nghiêng đầu nói: "Trần tướng quân, hôm nay xem ra ta và ngươi phải thực hiện kế sách rồi!"
Trần Vân Thiên cau lại lông mày, nói: "Theo lý thuyết, chẳng lẽ bọn họ không hề hoài nghi? Lần này vốn định phí công sức một phen khiến cho Tiêu Dật làm thống soái xuất binh. Nhưng hôm nay. . . ."
"Quá thuận lợi rồi hả?" Sở Trung Lâm tiếp lời, "Thời khắc này hắn quả thật không nên rời khỏi." Sở Trung Lâm cúi đầu trầm tư một lát, mới nói: "Nhưng bất kể như thế nào, mục đích của chúng ta đã đạt thành! Trần tướng quân chớ bỏ vở nửa chừng chứ?"
Trần Vân Thiên ngẩng đầu liếc hắn một cái, nói: "Được làm vua thua làm giặc, đã ra quân, tự nhiên không thu cờ!"
Lúc này Sở Trung Lâm mới lộ ra một nụ cười thoải mái.
Hai người cũng tự nhiên sóng vai đi ra khỏi Quang Hoa điện, trong lòng bách quan bất giác lại kinh sợ, trong thời gian ngắn ngủn chốc lát này, đã có mấy người xem hiểu cuộc tranh giành quyền lợi chân chính đã sớm diễn ra khi bọn họ không hay không biết.
Trên hành lang khúc khuỷu, ở sau những rèm gấm sặc sỡ, Tiểu Thất mới vừa hạ triều dắt tay tiểu hoàng đế chuẩn bị trở về Đế uyển.
"Tiểu Thất!" Thanh âm êm ái của nữ tử truyền đến ở bên trong đám người phía sau, trong quen thuộc lại mang theo mấy phần xa lạ.
Tiểu Thất dừng bước chân lại, nhưng vẫn chưa nóng lòng xoay người, chỉ là trong mắt nhìn về phía trước chợt có chán nản nồng đậm.
"Công chúa!" Bích Ngô cúi đầu gọi nàng một tiếng, "Là Tam công chúa! Nô tỳ có cần. . ."
"Bích Ngô ngươi dẫn hoàng thượng về Đế uyển trước đi!" Tiểu Thất nghiêng người sang, lạnh nhạt cắt đứt lời Bích Ngô nói.
"Nhưng Tam công chúa nàng. . . ." Bích Ngô lại lo âu nhìn Tiểu Thất, chần chừ không chịu đi trước.
"Có một số việc tránh được nhất thời nhưng lại không tránh được cả đời!" Tiểu Thất nhẹ giọng nói, rốt cuộc xoay người sang chỗ khác đi về phía người ở chót nhất.
Đám người sột sột soạt soạt từ từ đi xa, trên hành lang yên tĩnh chỉ còn lại hai người bọn họ, ánh mặt trời vụn vặt chiếu vào trên hai gương mặt có phần tương tự, ấn ra thì giờ như nước, lúc đó thâm cung tựa như biển, nhưng họ lại từng ở chung chuyện trò vui vẻ, trong cung tuy là nhân tình lạnh nhạt, ít nhất còn có thể tìm đến một tia chân thành trên mặt nhai. Nhưng hôm nay, họ đứng mặt đối mặt, lại rốt cuộc không tìm được sự thân mật ban đầu, việc đời khó đoán, luôn không như ý người, cho dù ý nguyện khó thành nhưng lại không oán được ai!
"Tam tỷ! Có việc gì thế?" Nàng nhìn Kiêm Gia hỏi, hoảng hốt nghĩ đến đã bao lâu —— cho dù cùng ở trong cung, hai người bọn họ lại một năm chưa gặp mặt rồi.
"Tiểu Thất" trong ánh mắt Kiêm Gia nhìn nàng có xa cách nhàn nhạt, nói, "Ta —— lần xuất chinh này, ta muốn cùng đi với Tiêu Dật!"
Tiểu Thất hơi sững sờ, mở miệng nóng lòng muốn giải thích cái gì, trong nháy mắt lại dừng lại, một hồi lâu rốt cuộc mở miệng nói: "Tam tỷ, chuyện này nếu Dục thái phi đồng ý, ta tự nhiên cũng không còn ý kiến!"
"Chỗ mẫu phi ta tự nhiên sẽ đến nói, chỉ là. . . . . ." Kiêm Gia nghiêng đầu, ánh mắt làm như không dám nhìn nàng, chỉ nhìn về chân trời mờ mịt, chậm rãi nói ra, "Tiểu Thất, Tiêu Dật là ta gặp trước, ta. . . . . . Không thể nhường hắn cho ngươi, ta. . . . . . không thể buông tha!"
"Tam tỷ!" Tiểu Thất , che giấu sự u ám ở đáy mắt, "Hôm nay triều cục rung chuyển, Tam tỷ để ý nhiều, chấp nhất mọi việc chưa chắc là chuyện tốt!"
Kiêm Gia hoảng hốt, chốc lát mới lộ ra một nụ cười khổ sở: "Sớm biết hôm nay, ban đầu ta chưa chắc có dũng khí như thế, chỉ là việc đời khó liệu, đã giao trái tim ra thì không thể thu về được nữa."
Tiểu Thất đứng lặng yên, tìm không ra bất kỳ lời an ủi, trong không khí buồn bực, chỉ còn lại hơi thở của nhau, nhẹ nhàng chậm chạp ứ đọng.
"Nếu tam tỷ không có chuyện khác, ta liền đi trước, lần xuất chinh này còn có một ít công việc phải an bài." Tiểu Thất mở miệng nói.
"Ừ!" Kiêm Gia nhẹ nhàng lên tiếng, xoay người đi mấy bước, chợt quay đầu lại nhìn vạt áo màu trắng này xẹt qua lan can, từ từ đi xa không thấy, tự lẩm bẩm, "Tiểu Thất nếu không có ngươi. . . Nếu không có ngươi. . . ." Thanh âm kia ẩn ở trong miệng không ra, khổ sở ở khóe miệng rốt cuộc chuyển thành thê lương và quyết tuyệt.
Thụy Hòa năm thứ hai, mùng mười tháng tư, Định Nam Vương Tiêu Dật lãnh binh xuất chinh lần nữa, vó ngựa chà đạp, cát bụi cuồn cuộn nổi lên vạn dặm, lên đường từ An Nghiễm môn, hai mươi vạn hùng sư trùng trùng điệp điệp thẳng tiến Nam Lĩnh. Một người trong bốn đại thần phụ chính đã đi, trong triều đình dần dần lộ ra một cỗ tế nhị.
"Bích Ngô!" Tiểu Thất mới vừa tiễn hai mươi vạn đại quân ra kinh đô trở về, khi đi ngang qua Dục Lê cung, chợt trầm giọng hỏi, "Tam tỷ ta như thế nào?"
Bích Ngô nói: "Nô tỳ nghe nói sáng sớm hôm nay Tam công chúa còn thật tốt, nhưng giờ Thìn, Tam công chúa đến chỗ Dục thái phi thỉnh an, Thái phi nương nương chợt gọi thái y đến rồi lập tức cấm túc Tam công chúa, nói là Tam công chúa thỉnh thoảng cảm giác buồn nôn, cần tĩnh dưỡng!"
Tiểu Thất nghe xong, đáy mắt xẹt qua một tia sáng tỏ, nâng bước đi vào Dục Lê cung.
Trong tiền điện Dục Lê cung, Xuân Y thấy Tiểu Thất tiến vào, trong đôi mắt từ trước đến giờ trầm ổn chợt chuyển thành hốt hoảng, vội vàng nghênh đón, nhìn như cung nghênh, lại như có tính vô ý cản trở bước chân của Tiểu Thất: "Thỉnh an vương phi! Nương nương đang an giấc trong tẩm cung, nô tỳ đi thông báo ngay!"
Mặc dù Tiểu Thất cảm thấy kinh ngạc, nhưng trước kia nàng vào Dục Lê cung mà đụng phải Dục phi đang an giấc thì vẫn luôn chờ ở thiên điện, chưa từng để ý, nên gật đầu một cái, nàng liền đứng chờ ở bên cửa sổ. Bên ngoài cửa sổ là cành cây rậm rạp, cành cây tươi tốt tầng tầng lớp lớp che cản ánh mặt trời. Tiểu Thất hơi nhàm chán, ánh mắt chuyển động, nhìn quanh rừng cây ngoài cửa sổ.
Qua chốc lát, chợt nghe thanh âm Xuân Y, Tiểu Thất nguyên tưởng rằng là Xuân Y trở lại, vốn định xoay người sang chỗ khác, nhưng khi nghe tiếng bước chân từ rừng cây truyền tới thì thân hình hơi khựng lại, không biến sắc ẩn mình ở chỗ không thấy được, nghiêng tai lắng nghe.
"Lương thái y, chuyện hôm nay. . . . . ." Xuân Y chỉ nói một nửa, liền nghe được một thanh âm lớn tuổi, mang theo rung động, trả lời: "Vi thần. . . . . . Hiểu!"
Tiểu Thất nhíu lông mày, rõ ràng nghe ra ý uy hiếp ẩn trong câu nói chưa xong của Xuân Y, thân là Dục phi —— hiện đã là nha hoàn cận thân của Dục thái phi, lại uy hiếp rõ ràng như vậy, không khó xác định là ý tứ của Dục thái phi, nhưng nếu chỉ muốn tìm một lý do giam lỏng Kiêm Gia, không để cho nàng đi Nam Lĩnh thì căn bản không cần phải như thế. Trong lúc Tiểu Thất suy tư, bên cạnh chợt vang lên thanh âm của một đứa nha hoàn: "Vương phi! Nương nương tỉnh, Xuân Y tỷ tỷ bảo nô tỳ dẫn vương phi vào!"
Tiểu Thất hơi cả kinh, hồi hồn nhìn lại rừng cây bên kia lần nữa, bóng cây đung đưa, khẽ vang dội, nhưng đã sớm không thấy một bóng người.
Nha hoàn đó thấy Tiểu Thất mất hồn nhìn bên ngoài, bất giác lại kêu một tiếng: "Vương phi!"
Lúc này Tiểu Thất mới hồi hồn, lạnh nhạt nói: "Mang ta đi đi!"
Thiên điện trong tẩm cung, Dục thái phi ngồi ở trên giường êm, trên trán có sự nặng nề, thấy Tiểu Thất tiến vào thì lộ ra nụ cười, nhưng nụ cười này lại chưa tới trong mắt: "Tiểu Thất" nàng kéo tay Tiểu Thất, an trí nàng ở bên cạnh, mới nói: "Nha đầu này đã lâu rồi không đến thăm ta!"
Tiểu Thất nhàn nhạt cười một tiếng, nói: "Gần đây sự vụ trong triều hơi nhiều."
Dục phi lại ngưng cười, thở dài một hơi, nói: "Hôm nay Tiểu Thất đến thăm ta cũng là có mục đích sao?"
Lời này vừa nói ra, không khí cả phòng giống như ngưng trệ, giữa hai người dường như lập tức sinh ra một khoảng cách thật dài, sự nhu hòa vừa rồi không còn sót lại chút gì.
Tiểu Thất đứng lên, hôm nay nàng thật cũng không muốn xuyên thủng tấm giấy nát cơ hồ đụng nhẹ là có thể rách giữa hai người. Nhưng vừa mới chứng kiến một màn kia của Xuân Y thì trong lòng đột nhiên cảm thấy lo lắng. Dục thái phi thanh tâm quả dục, trong lòng đạm bạc, không nhúng tay vào thế cục trong triều, từ trước đến giờ không hề tỏ vẻ gì. Tiểu Thất luôn không làm khó nàng, nếu nàng chỉ muốn làm một người đứng xem, nàng cũng không muốn kéo Dục thái phi vào cục diện hỗn loạn này, nhưng mà hôm nay Tiểu Thất lại bắt đầu hoài nghi, Dục thái phi như vậy là thật không quan tâm hay chỉ là không biến sắc đây?
"Nương nương, ta cho tới bây giờ cũng không muốn làm khó người, phụ hoàng giao Kỳ quốc cho ta, huyết mạch của Ninh thị, ta sẽ hết sức giữ được, bất kể là ai." Tiểu Thất chậm rãi nói.
Ánh mắt Dục thái phi phức tạp nhìn nàng, nói: "Một là gia tộc của ta, một là thiên hạ của hắn, Tiểu Thất, ta không muốn nhìn thấy bất kỳ bên nào sụp đổ."
Không khí giữa hai người thả lỏng, Tiểu Thất nghe được sự bất đắc dĩ trong lòng nàng, hơi áy náy nói: "Tiểu Thất tự biết hôm nay lỗ mãng, không nên nói chuyện như thế với nương nương."
Sắc mặt Dục thái phi hơi hòa hoãn, nói: "Tiểu Thất, những lời ngươi nói với ta hôm nay, ta lại hi vọng ngươi chớ quên mất."
Tiểu Thất không hiểu nhìn nàng: "Nương nương nói là. . . . . ."
"Huyết mạch của Ninh thị bất kể là ai, ngươi cũng sẽ hết sức giữ được!"
Tiểu Thất ngẩn ra vì thần sắc nghiêm túc trong mắt Dục thái phi, rốt cuộc chậm chạp và kiên định nói: "Ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên!"