Gần Nhau Lúc Phồn Hoa Tan Mất

Chương 45: Trăng sáng biển xanh, châu đổ lệ




Mặt trời hơi lộ ra, sao sáng ở chân trời ảm đạm, phía đông nơi xa trắng đi, dần dần lộ ra ánh đỏ. Không khí vốn nên trong lành trong có mùi máu tươi nồng nặc, gió thổi qua Đông Hoa môn, mang theo cái mùi làm người ta nôn mửa.
Đông Hoa môn, Ngự Lâm quân mặc áo giáp màu đen đã dần dần lộ vẻ yếu thế, hàng loạt màu đỏ tràn vào Đông Hoa môn, chỉ một thoáng đã thành sóng mạnh.
"Làm thế nào?" Bích Ngô cầm kiếm chém một người lính, quay đầu lại nói với Ám Linh sau lưng, "Chúng ta còn có thể chống được bao lâu?"
Ám Linh nhìn chung quanh, người của Ẩn Tinh các vây quanh bọn họ, mặc dù võ lực của người Ẩn Tinh các cao cường hơn binh lính bình thường, nhưng bọn họ am hiểu là ám sát, là đánh gần người, hôm nay đối mặt với hàng loạt binh lính, rõ ràng có chút lực bất tòng tâm, nhân số còn dư lại đã càng ngày càng ít. Nhìn từng huynh đệ ngày xưa ngã trong vũng máu, trên mặt nguội lạnh của Ám Linh càng băng lạnh, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời lần nữa, bầu trời trắng bệch như bong bóng cá giống như có một tia chờ mong, hắn dứt khoát trầm giọng ra lệnh: "Vứt bỏ Đông Hoa môn, rút lui vào trong!"
"Cái gì!" Bích Ngô không để ý nguy cơ trước mắt, xoay người hung hăng nhìn chằm chằm hắn nói, "Không được! Không thể vứt bỏ! Vứt bỏ Đông Hoa môn rồi, bọn họ sẽ thế như chẻ tre!"
Ám Linh vung kiếm chém mấy người đến gần họ, cũng không ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Biết rõ là quân cờ chết, còn phải xông về phía trước sao? Huynh đệ của ta không thể chịu chết nữa! Rút lui!"
"Ngươi. . . . . ." Bích Ngô vừa định mở miệng ngăn cản, trước mắt đã thoáng qua một bóng trắng, Ám Linh đã thay nàng giải quyết người đến gần phía sau lưng nàng.
"Huống chi nhìn thời gian, công chúa cũng sắp trở lại rồi ! Chúng ta nhất định phải giữ thực lực!" Ám Linh quay đầu lại giải thích.
Bích Ngô tựa lưng với hắn bảo vệ sau lưng của đối phương lần nữa, ngưng mắt nhìn về phía chân trời hơi sáng, mặc dù đồng ý lời của hắn, lại vẫn nhịn không được mở miệng hỏi: "Ám Linh ngươi rốt cuộc là người phương nào?"
Thân thể Ám Linh dừng lại, tránh qua lưỡi đao xẹt đến, nhỏ giọng nói: "Ta dĩ nhiên là người của Ẩn Linh các!"
Bích Ngô cười nhạo một tiếng, liều mạng tại chiến trường nguy cơ, tiếp tục nói: "Ngươi cho rằng ta không nhìn ra sao? Dù ta không nhìn ra ngươi, ta cũng hiểu rõ công chúa, nàng sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới chuyện trước kia, hôm đó nàng nói thế rõ ràng là có ám hiệu!"
Tay Ám Linh động dữ dội, một chiêu hung dữ giết mấy người, mới nói: "Mặc kệ như thế nào, ta sẽ không thương tổn công chúa!" Giọng nói của hắn chuyển đổi, từ từ sắc bén nói, "Còn có, tự chăm sóc tốt đi, bây giờ là ở trên chiến trường."
Bích Ngô vốn còn muốn phản bác mấy câu, nhưng thấy càng ngày càng có nhiều người đến thì rốt cuộc yên lặng chuyên tâm đối địch.
Bên ngoài ngự thư phòng, bóng dáng của Dục thái phi không ngừng rục rịch, tiếng bước chân hỗn loạn lộ ra một loại lo lắng. Xuân Y bên cạnh nàng thò tay đưa một thỏi bạc cho tên thái giám đứng canh ngự thư phòng, hỏi: "Thất công chúa có nói đi đâu không?"
Thái giám giả vờ từ chối một hồi lâu, lại nịnh hót nhận lấy nói: "Xuân Y tỷ tỷ, nô tài loáng thoáng nghe được Thất công chúa nói gì Đông Hoa môn, xuất cung. . ." Những thái giám khôn khéo đều biết chỉ nên nói lộ một nửa, không cần nói rõ ràng, nhưng có thể khiến người đưa bạc nghe rõ, chỉ cần lộ ra nửa câu, đến lúc đó nếu chuyện gì xảy ra thì chối bỏ cũng dễ dàng hơn.
Dục thái phi sửng sốt, vẻ kinh hoảng lộ hết trên mặt, vội la lên: "Xuất cung? Là vì chuyện gì?"
Thái giám đút tỏi bạc cầm trong tay vào tay áo, cười nói: "Việc này nô tài không biết rồi!"
Xuân Y lại lấy ngân phiếu ra lặng lẽ đưa cho hắn lần nữa, tính tình dễ chịu hỏi: "Tiểu Lý Tử, Tại sao Thất công chúa lại xuất cung lúc này?"
Lần này Tiểu Lý Tử lại không có nhận lấy, trên mặt hiện lên vẻ cẩn thận, lại vẫn nịnh nọt nói: "Thái phi nương nương, chuyện của chủ tử, nô tài từ trước đến giờ đều không thể nghe, đây là quy củ trong cung, nô tài. . . . . ."
"Tiểu Lý Tử, đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!" Dục thái phi nổi giận, khẽ quát lên, "Đám người các ngươi đều là hầu tinh (yêu quái khỉ) rồi, lại không lưu ý nghe chuyện của chủ tử sao? Huống chi dưới tình huống này, mạng của mình còn chưa lo xong!"
Tiểu Lý Tử vừa nghe, đầu gối liền khuỵu xuống, cuống quít quỳ gối trên đất, xin khoan dung: "Thái phi nương nương tha mạng, dù nô tài mượn thêm ba lá gan cũng không dám lừa gạt nương nương ngài, nô tài quả thật không biết."
Sắc mặt Dục thái phi trầm xuống, đang định mở miệng, trên hành lang chín khúc lại có rất nhiều nha hoàn thái giám tràn vào, đang lảo đảo chạy vào bên trong, không có ma ma dẫn đầu, hỗn loạn không ra đường lối gì. Xuân Y nhìn sắc mặt của Dục thái phi, vội vàng tiến lên quát: "Chuyện gì xảy ra, sáng sớm đã không có quy củ như vậy!"
Một đám tỳ nữ thái giám loạn thành một đống, không có một ai dám lên trước đáp lời, chỉ lo chạy vào trong, sắc mặt hốt hoảng. Dục thái phi không kiên nhẫn chỉ chỉ một cung nữ đằng trước, nói: "Ngươi đến nói!"
Cung nữ này run thân thể, sợ hãi nhìn ra sau một cái, run run rẩy rẩy nói: "Người của Sở đại nhân. . . . Sắp giết vào cung rồi! Đông Hoa môn. . . . Cũng không chịu nổi!"
Sắc mặt Dục thái phi trắng nhợt, lảo đảo lui về sau một bước, vẫn còn không tin nói: "Làm sao nhanh như vậy?"
"Nương nương. . . ." Cung nữ này đột nhiên quỳ xuống, khóc khẽ nói, "Nương nương, tụi nô tỳ không biết. . . . Không biết nên làm thế nào? Có cần trốn hay không. . . ."
"Câm mồm!" Dục thái phi quát lớn, "Sở Trung Lâm chính là loạn thần tặc tử, hoàng thất há lại để ông ta làm xằng làm bậy, tự sẽ có người bắt ỗng, bọn ngươi làm như thế, chẳng lẽ cũng muốn làm loạn từ trong?"
"Nô tỳ (nô tài) không dám! Nương nương thứ tội!" Một nhóm cung nữ thái giám ào ào quỳ đầy đất, mọi người liền không dám thở mạnh.
Dục thái phi chỉnh đốn tâm tình, nghiêm mặt nói: "Đều tự trở về cung của mình đi! Không được xông loạn cung đình!"
Đợi đến nhóm người kia tản đi, Xuân Y mới lên trước vịn Dục thái phi, nhỏ giọng nói: "Nương nương, người xem tình thế này. . . . Thất công chúa có phải đã. . . ." Dục thái phi lạnh nhạt nhìn Xuân Y một cái, ánh mắt kia lạnh đến xương cốt, lập tức khiến Xuân Y yên lặng, thưa dạ: "Nô tỳ chính là lo lắng, huống chi Tam công chúa còn. . . ."
"Xuân Y!" Dục thái phi ngắt lời nàng, lạnh lùng nói: "Bổn cung sẽ không đi! Dù là. . . . Bổn cung cũng sẽ không đi!" Nàng ngẩng đầu nhìn về cung điện cao vút phía trước, một câu nói cuối cùng giống như là tự lẩm bẩm, "Ta làm sao lại đi?"
"Nương nương!" Xuân Y cúi đầu nhẹ nhàng gọi nàng một câu.
Dục thái phi vô lực đưa tay day day huyệt thái dương, mệt mỏi nói: "Xuân Y, ngươi nói lần này có phải chúng ta đã sai! Nếu để cho Sở Trung Lâm thành công. . . ." Nàng chợt tỉnh ngộ hỏi, "Định Nam Vương Tiêu Dật vẫn còn ở trong Nam Tích?"
Xuân Y cũng không dám khẳng định nói: "Nô tỳ cũng không rõ lắm."
"Dao lại không rõ ràng lắm, phái người đi thăm dò đi!" Dục thái phi phiền não phất phất tay, nói, "Nhanh đi! Nếu. . . . Nếu còn chưa tới, thì lập tức gửi tin qua!"
Con đường nối thẳng từ Đông Hoa môn đến chánh điện hoàng cung bị trải thành một con đường máu đỏ bừng. Sở Trung Lâm chậm rãi đi trên con đường mà trước kia phải đi qua mỗi ngày, trong mắt lướt ánh sáng qua khát máu, giống như sư tử đang kiểm tra đo lường lãnh thổ thuộc về mình.
"Sở đại nhân!" Một quan viên đến gần ông ta, mặt lộ vẻ khó xử, muốn nói lại thôi, "Này. . . . Vì sao tứ hoàng tử còn chưa đó, đến lúc đó sự nghiệp thống nhất đất nước. . . ."
Sở Trung Lâm hí mắt quét mắt phía trước, chậm rãi nói: "Chuyện tốt như thế hắn không tới sao?"
Quan viên bên cạnh vội vàng lên tiếng phụ họa nói: "Dạ! Dạ! Sở đại nhân nói rất đúng!"
Sở Trung Lâm tựa hồ còn muốn nói điều gì, ánh mắt lướt ra sau, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi, quan viên bên cạnh nghi ngờ nhìn theo tầm mắt của ông ta.
Mấy binh sĩ mặc giáp màu đỏ đang bước nhanh từ Đông Hoa môn đến, mấy người dừng lại ở trước mặt hai người, mặc dù cố giả bộ trấn định, nhưng vẻ căng thẳng trên mặt vẫn tiết lộ sợ hãi: "Sở đại nhân, bên ngoài Đông Hoa môn lại bị vây quanh. . . . Vây quanh không ít đội ngũ."
Trong mắt Sở Trung Lâm hiển thị rõ ý lạnh, quát hỏi: "Là người của Định Nam Vương đến?"
"Không. . . . Không phải!" Thanh âm của người lính kia hơi rung động, "Là vương phi của Định Nam Vương!"
Trong mắt Sở Trung Lâm thoáng qua kinh ngạc, ngay sau đó khinh miệt nói: "Ta nghĩ nàng chạy! Sao nàng lại dẫn người trở về?"
Sắc mặt của binh lính kia lại xanh mấy phần, nói: "Sở đại nhân thuộc hạ chưa từng thấy đám người này, chỉ là. . . . Chỉ là. . . ."
"Chỉ là cái gì!" Sở Trung Lâm không nhịn được đi tới Đông Hoa môn, cười khẩy nói, "Chẳng lẽ có ba đầu sáu cánh tay rồi !"
"Báo ——" một binh sĩ từ Đông Hoa môn chạy như bay đến quỳ một chân trên đất, bẩm báo nói, "3000 người quân ta đã. . . . Đã bị diệt toàn bộ ở Đông Hoa môn!"
Sắc mặt Sở Trung Lâm âm trầm xuống, nghi ngờ nói: "Ngươi nói cái gì! Lặp lại lần nữa!"
"Thuộc hạ. . . . . ."
"Cữu cữu!" Một giọng ôn hòa đột nhiên vang lên ở thời khắc này, binh lính nghe vào trong tai giống như tiếng trời, mọi người lập tức xoay người lại bái kiến: "Tham kiến Tứ hoàng tử!"
Một nam tử mặc áo dài màu xanh da trời đứng ở trước mặt mọi người, trên mặt là vẻ nho nhã trước sau như một, trong mắt lại có vẻ sầu lo chưa từng có trong quá khứ, chợt nói thẳng với Sở Trung Lâm: "Cữu cữu, buông tay đi!"
Trong lòng mọi người cả kinh, cùng nhau đưa mắt nhìn về phía Sở Trung Lâm.
Sở Trung Lâm sững sờ chốc lát, tiếp theo giận không kềm được nói: "Ngươi nói cái gì? Bây giờ ngươi lại bảo ta buông tay!"
Tứ hoàng tử Ninh Huyền Hạo cũng không tức giận, vẫn khuyên nhủ: "Cữu cữu, từ đầu ta đã không tán thành làm như vậy! Nếu không ta cũng sẽ không chậm chạp không đến! Làm như thế rốt cuộc là mưu nghịch, phản bội, cho dù làm Hoàng đế, tương lai cũng là một nét bút xấu trên sử sách, huống chi phụ hoàng cũng đã nói với ta, ta không thích hợp làm hoàng đế!"
Sở Trung Lâm lạnh lùng liếc hắn một cái, nổi giận mắng: "Thằng nhãi, mềm yếu vô năng, hôm nay ta muốn xem người được tiên hoàng xem trọng có bao nhiêu khả năng!"
"Cữu cữu ——" Ninh Huyền Hạo nhìn bóng người đi xa cúi đầu thở dài, đột nhiên cất giọng nói, "Thủ đoạn của thất muội, ngay từ lúc phụ hoàng băng hà cữu cữu đã sớm lĩnh giáo, hôm nay cũng chỉ là tăng thêm chém giết mà thôi!"
Thân hình Sở Trung Lâm dừng lại, lại vẫn bước nhanh về phía Đông Hoa môn!
Vậy mà ông ta vừa đến Đông Hoa môn liền bắt đầu hối hận. Tình thế ở Đông Hoa môn chưa tới một khắc đồng hồ đã hoàn toàn bị thay đổi, binh lính của ông ta cư nhiên không còn ai. Toàn quân bị diệt? Trong óc của ông ta đột nhiên nhớ tới tin tức binh lính vừa báo cáo. Quan viên binh lính đi theo sau lưng Sở Trung Lâm nhìn nhau, vẻ mặt tăng thêm vài phần kinh hoảng!
"Sở đại nhân!" Nữ tử nhìn hắn giống như quá khứ, giữa mặt mày có khí thế nghiêm nghị không thể mạo phạm, nói, "Còn có các vị đại nhân! Hôm nay nếu các ngươi nguyện ý đầu hàng, ta nhất định xử lý nhẹ!"
"Xử lý nhẹ?" khóe miệng Sở Trung Lâm lộ vẻ châm biếm, khích bác, "Xử lý nhẹ mà công chúa nói là gì? Không liên lụy cửu tộc? Đày đi biên cương?"
Tiểu Thất ngước mắt trầm ngâm nhìn những binh sĩ mặc áo giáp đỏ cầm binh khí phía trước, trấn an: "Các ngươi đều là tướng lãnh Kỳ quốc, phải xung phong giết địch, đao kia, thương này, phải nhắm vào binh sĩ địch quốc, hôm nay trên đao các ngươi lại dính máu của ai! Nếu ta là thất công chúa Kỳ quốc, tự nhiên phải bảo vệ tốt từng con dân Kỳ quốc! Tự nhiên không hi vọng hôm nay có nhiều hém giết và máu tanh hơn! Chỉ cần hôm nay các ngươi bỏ vũ khí xuống đầu hàng, ta sẽ không truy cứu quá khứ."
Binh lính lập tức trở nên im ắng yên tĩnh, một cảm giác lo lắng từ từ lan tràn trong đáy lòng mỗi người. Trước mặt của bọn họ là Thất công chúa Kỳ quốc, đi lên trước nữa là quân đội chuẩn bị sẵn sàng. Đã biết rõ vừa rồi toàn quân bị diệt thế nào, bọn họ làm sao còn chiến đấu được nữa?
"Keng!" Một món vũ khí rớt trên mặt đất, một người lính thưa dạ đứng ra, nói, "Ta. . . . Ta không muốn đánh nhau với huynh đệ của chúng ta!"
"Ta cũng không muốn!"
"Chúng ta đầu hàng!"
?
?
?
"Leng keng. . . ." Thanh âm vũ khí rơi xuống đất càng ngày càng nhiều.
Một quan viên cũng nhân cơ hội đứng dậy, quỳ xuống đất nói: "Thần biết tội! Thần nguyện ý chịu phạt!"
"Bọn thần biết tội! Thần nguyện ý chịu phạt!"
Người người quỳ đầy trên đường lớn Đông Hoa môn. Trên mặt Sở Trung Lâm rốt cuộc lộ ra hốt hoảng, vừa gật đầu, vừa lui về phía sau nói: "Tốt! Tốt! Ninh Tiểu Thất ngươi quả nhiên lợi hại!"
Tiểu Thất cảm thấy có cái gì không đúng, vừa định hạ lệnh vây ông ta lại. Chớp mắt, sau lưng Sở Trung Lâm xuất hiện mấy chục người áo đen, bảo vệ chặt bốn phía của ông ta, ông ta chợt lộ ra nụ cười dữ tợn, ác độc nói: "Rút lui vào cung! Ninh Tiểu Thất, ta sẽ khiến ngươi trả giá thật lớn!" Vừa dứt lời, mười mấy người áo đen đã dẫn theo ông ta trốn vào trong hoàng cung.
"Phạm Trung, lập tức. . . ." Tiểu Thất còn chưa nói hết, chợt nghe Phạm Trung thét kinh hãi: "Công chúa. . . ."
Tiểu Thất quay đầu lại, lo lắng vẫn cất giấu ở đáy lòng rốt cuộc mở rộng thành mờ mịt. Nàng kinh ngạc nhìn nhìn xem Ám Ảnh ngã xuống, sau một nửa độ cong vòng tròn, cả người liền té trên đất, tất cả giống như chỉ xảy ra trong nháy mắt. Nhưng Tiểu Thất cảm thấy một màn kia giống như là pha điện ảnh quay chậm cặn kẽ hiện ra ở trước mắt nàng, đầu tiên là gương mặt tái nhợt không có chút máu của Ám Ảnh, nữa là lúc nàng quay đầu lại nhìn hắn thì hắn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, sau đó là tư thế cứng ngắc ngã xuống đất của hắn, tiếp theo là thanh âm oạch vì ngã xuống đất, cuối cùng là lỗ thủng khổng lồ còn đang chảy máu trên vai hắn. Bên tai của nàng tựa hồ rốt cuộc vang lên một câu nói: công chúa, ngựa của ta trúng tên rồi !
Nơi xa đột nhiên lại truyền đến một hồi tiếng vó ngựa, trùng trùng điệp điệp, loáng thoáng có thể thấy bóng dáng của một đôi người ngựa, Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn về hướng tiếng vó ngựa, sau đó nàng nhìn thấy bóng dáng càng ngày càng gần của Tiêu Dật, trên mặt căng thẳng không có chút vẻ mặt. Trong lòng của nàng tự dưng rỉ ra một loại oán hận, hận ý này đảo mắt lại từ từ trở nên vô lực, đáy lòng dần dần lan tràn ra đau đớn! Từ từ, nàng nhìn thấy gương mặt của Tiêu Dật lại càng ngày càng mơ hồ, rốt cuộc trước mắt của nàng biến thành một mảnh trắng xóa, cách một làn mưa bụi, đã không còn thấy rõ những thứ khác.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Đây là câu thơ thứ năm trong bài thơ Cầm Sắt của Lý Thương Ẩn. Câu thơ trên được dịch bởi Huỳnh Minh Đức. Câu gốc là: Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.