Lòng bàn chân đặt lên lớp tuyết mới bắt đầu hòa tan, lạnh lẽo xuyên qua đôi giày ướt đẫm xông vào, lòng bàn chân lành lạnh, một cơn lạnh xuyên thẳng lên. Tiểu Thất hạ mí mắt nhíu nhẹ đôi mày thanh tú, vốn định đi dọc theo đường trực tiếp trở lại Đông Nịnh viện, nhưng càng đi về phía trước càng cảm thấy hoảng loạn, đáy lòng có một ngọn lửa nóng bị đè ép.
Cuối cùng không thể nhịn được, trong lòng nổi lên lo lắng, nàng dậm chân trong cái đình, xoay người liền đi về ngự thư phòng lần nữa.
Còn chưa đi được mấy bước, xa xa đã thấy Bắc Thiên Vũ từ bậc thềm trắng đi tới, một góc áo màu đen bị gió nâng lên, quanh người làm như bị bao phủ ánh sáng mờ nhạt, mơ mơ hồ hồ, nàng hoảng hốt trong lòng, chợt dâng lên một cảm giác xa lạ khác thường.
Hình ảnh nửa chung trà trước rồi lại hiện ra trong đầu, bên tai quanh quẩn một câu không nhẹ không nặng, trưởng công chúa Kỳ quốc và Hữu Tướng Công Tôn Cảnh Thăng hỉ kết lương duyên lần nữa. Tứ điện hạ Bắc Thiên Trần nhếch khóe miệng, không chút để ý nói ra, lại thành công nâng lên sự đau buồn âm thầm một thời gian dài trong lòng nàng. Xem ra Tiêu Dật vì áp chế thế lực của Mộ Thịnh Phong, đã phong Công Tôn Cảnh Thăng thành Hữu Tướng rồi. Nhưng Bích Ngô —— sao Bích Ngô lại đến Kỳ quốc? Ám Linh đâu? Ám Linh đã đi đâu? Bắc Thiên Trần cũng biết sự thực, vậy sao Bắc Thiên Vũ lại không biết?
Nhưng nàng thật muốn biết sao? Biết thì như thế nào? Tiểu Thất bỗng nhiên dừng chân, một tay nhẹ nhàng khoác lên trên cổ tay, mắt đột nhiên chua chát, nơi tầm mắt có thể đạt đến, chỉ cảm thấy như có đám sương chậm rãi đè xuống, khủng hoảng, lo lắng, cùng với sự tham luyến hồng trần quấn lấy nàng như hình với bóng, giờ khắc này, nàng chợt không biết mình có thể dừng lại bao lâu? Bốn phía đình đài lâu tạ, giang sơn thiên cổ, trường tồn vạn thế, mà nàng chỉ là một hạt kê trong biển xanh bao la, số mạng như thế, đến tột cùng có thể làm bạn với hắn bao lâu?
"Thế nào?" Lồng ngực ấm áp áp vào sau lưng nàng, cánh tay ôm chặt nàng vào trong ngực.
Khí lạnh từ lòng bàn chân đột nhiên vọt lên, trong nháy mắt xâm nhập tứ chi bách hài, tâm mạch phổi thận, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng quanh người, Tiểu Thất bỗng nhiên cúi thấp người, kịch liệt ho khan.
Bắc Thiên Vũ thấy thế, vẻ ấm áp ở khóe miệng trong nháy mắt ngưng tụ thành sương lạnh, ẵm nàng lên, chạy về Đông Nịnh viện.
"Điện hạ!" Thu Văn bên ngoài nhà chính Đông Nịnh viện cuống quít chạy tới, "Cô nương ——"
Bắc Thiên Vũ đá văng cửa phòng, thả Tiểu Thất vào trên giường, vội vàng phân phó: "Lập tức đốt thêm lò sưởi trong phòng!" Thu Văn vừa nghe, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, "Lấy chén thuốc tới đây trước!" Thanh âm kia dường như hơi luống cuống, xen lẫn mấy phần sợ hãi. Thu Văn sửng sốt, liếc nữ tử sắc mặt trắng bệch trên giường, vội vàng chạy ra ngoài lần nữa.
Trong giấc mộng loáng thoáng thoảng qua cảnh vật quen thuộc, nhà cao tầng, xe chạy như nước, tựa như thật lại không phải là thật, mộng ảo mê ly, nàng bị kẹp trong một nhóm người đang vội vàng, nhìn người quen từ từ đi xa, người xa lạ chung quanh càng tới càng nhiều, bị người đẩy về phía trước, ngã xuống rồi, sau đó trơ mắt nhìn thân thể của mình bị rất nhiều người bước qua, đau đớn trong nháy mắt xâm nhập đầu.
"Tiểu Thất! Tiểu Thất!" Thanh âm trầm thấp từ phía xa xuyênq au đám người mà truyền tới, dần dần có tri giác, chỉ cảm thấy khóe miệng tràn đầy mùi thuốc đắng chát làm người ta nôn mửa. "Ngoan, uống vào!" Lại một muỗng thuốc bị chuốc vào.
"Khụ khụ khụ khụ ——" Tiểu Thất nửa mở mắt sáng, ánh mắt mê ly nhìn người bên giường, mày kiếm nhíu chặt, trên mặt luôn khí định thần nhàn hiển lộ vẻ bối rối, "Ta ——" nàng túm nhẹ ống tay áo của hắn, ngập ngừng thời gian rất lâu, chợt tựa đầu vào trong bàn tay hắn.
Nơi lòng bàn tay dần dần ướt, từng giọt nước mắt của nàng trực tiếp chảy vào lòng bàn tay của hắn "Tại sao khóc?" Bắc Thiên Vũ đưa tay vén tóc dài của nàng lên, hôn tai của nàng, thì thầm nói, "Sợ à?"
Tựa vào trong lòng bàn tay của hắn khẽ gật đầu một cái, thanh âm rất nhẹ: "Sợ, rất sợ, ta. . . . . Ta sẽ không biến mất khỏi thế giới này." Không phải tử vong, là biến mất, có lẽ tử vong cũng không đáng sợ, đáng sợ là từ này về sau ở một thế giới khác sẽ thiếu mất một người. Lúc đó có lẽ nàng chỉ là đã từng du lịch đến thế giới này, nhưng khi trở về bên cạnh sẽ không bao giờ có hắn nữa.
"Không đâu!" Trên gương mặt hơi tiều tụy vặn vẹo kinh người, Bắc Thiên Vũ cuộn nàng vào chăn, rồi ôm chặt nàng vào ngực, cằm đặt trên đỉnh đầu của nàng, "Ta sẽ không để nàng chết, nàng là thuộc về ta, ta tuyệt không cho nàng rời khỏi ta."
"Nhưng ——" Tiểu Thất chỉ mềm mại tựa vào trong ngực của hắn không nói, saukhi hàn độc dần dần bình phục, thân thể cũng kiệt sức, trong đầu nhớ lại chuyện lúc trước, lại chợt nổi lên sự quật cường, "Nhưng ta muốn rời đi."
"Nàng nói cái gì?" Bắc Thiên Vũ thoáng đẩy nàng ra, tầm mắt chợt lạnh lẽo, mặt âm trầm nhìn về phía nàng.
Tiểu Thất cúi đầu nói: "Ám Linh ở đâu?"
Thân thể của người đang ôm lấy nàng hơi cứng đờ: "Ngươi biết?"
Tiểu Thất gật đầu một cái, "Vì sao không nói với ta?"
"Nói cho nàng biết?" cánh tay Bắc Thiên Vũ căng thẳng, "Ninh Tiểu Thất, nàng có biết Tiêu Dật gióng trống khua chiêng, không tiếc hy sinh danh dự của Công Tôn Cảnh Thăng, chẳng qua là muốn nàng ‘ tự chui đầu vào lưới ’ hay không?"
Tiểu Thất mím môi không nói, sự thật có lẽ là như thế, nhưng nàng thật sự có thể vứt bỏ Bích Ngô không để ý sao: "Nhưng ta không thể bỏ Bích Ngô."
Bắc Thiên Vũ đưa ra một tay khoác lên trên cổ tay nàng, Tiểu Thất theo bản năng tránh ra, lại bị hắn giữ chặt cổ tay, sau một lúc lâu, đáy mắt hắn thoáng qua vẻ tức giận, nhỏ giọng nói: "Tiểu Thất, nàng không thể ích kỷ một chút sao? Tối thiểu Bích Ngô ở Kỳ quốc sẽ không có nguy hiểm tánh mạng, nhưng nàng thì sao? Nàng có biết tình trạng của nàng không!" Bắc Thiên Vũ dừng một chốc, lại tăng thêm một câu nói, "Huống chi, Bích Ngô là tự nguyện trở về Kỳ quốc."
Tiểu Thất kinh ngạc nhìn hắn, bật thốt lên: "Làm sao có thể!"
"Ta đã xem thư nàng ta nhờ Ám Linh gửi cho nàng." Bắc Thiên Vũ nói, "Ý đại khái trong thư là nói Bắc Liêu rốt cuộc xa nhà vạn dặm, nàng ta không muốn xa xứ!"
Tiểu Thất ngây ngốc chốc lát, vẫn còn hơi hoài nghi: "Ám Linh đâu? Ta muốn gặp hắn."
"Ám Linh bị thương, đang dưỡng thương ở Nam Viện." Bắc Thiên Vũ nhìn nàng, mới nói, "Chờ hắn khỏe, nàng hãy đi gặp hắn." Hắn tựa hồ do dự một lát, lại nói tiếp, "Lúc tiểu tử kia té ở cửa Nam Viện, hôn mê mà vẫn kêu tên Bích Ngô, sau đó tỉnh lại không nói câu nào, ngay cả ta cũng không hỏi ra chuyện gì."
Tiểu Thất dừng lại, như có điều suy nghĩ nói: "Nếu như thế, Bích Ngô càng không có lý do gì trở về Kỳ quốc."
"Mặc kệ như thế nào" Bắc Thiên Vũ véo nhẹ cằm của nàng, ngưng mắt lườm nàng một cái, "Mặc kệ Bích Ngô có phải tự nguyện hay không, Tiểu Thất, nàng phải nhớ kỹ lời ta đã từng nói, nàng đã đến đây rồi thì đừng hòng rời đi." Hắn bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, nhíu lông mày không vui hỏi, "Những chuyện kia có phải Tứ ca nói với nàng không?"
Tiểu Thất gật đầu một cái.
Bắc Thiên Vũ hừ lạnh một tiếng: "Xem ra chuyện hắn biết thật đúng là không ít!"
Tiểu Thất sửng sốt, tiếp theo chợt hiểu, Tứ điện hạ Bắc Thiên Trần làm như thế, là vì dẫn nàng đi Kỳ quốc, sau đó ép Bắc Thiên Vũ đồng thời rời đi: "Tứ điện hạ hắn —— cũng tính toán vì vị trí đó sao?"
"Tứ ca là người trong giang hồ!" Bắc Thiên Vũ lại lắc đầu phủ nhận, "Vị trí kia hắn từ trước đến giờ không có hứng thú! Chỉ là, ta với hắn cũng là sư huynh đệ, năm đó hai chúng ta đồng thời bái Thiên Cơ Tử làm sư, ta nhìn ra hắn không phải một người tình nguyện bình thường."
"Chàng là đồ đệ Thiên Cơ Tử chọn trúng?" Tiểu Thất nhớ mang máng ngày đó Thiên Cơ Tử tựa hồ cũng nhắc tới chuyện này.
"Không phải!" ánh mắt Bắc Thiên Vũ tối lại, "Sư phụ và mẫu hậu ta đều là người Hồi Hột, năm đó là mẫu hậu dẫn ta đến núi Bắc Thương đấy!"
Tiểu Thất từ trong lời nói này nghe ra sự khác thường, hơi ngưỡng đầu, nhìn hắn một cái, lại thấy hắn chuyển tầm mắt, biết có vài chuyện là cấm kỵ trong hoàng tộc, nàng liền thông minh không có tiếp lời.
"Có lẽ chỉ có nàng đoán ra ý ở bên trong!" Bắc Thiên Vũ đột nhiên ôm chặt nàng, nói thật nhỏ, "Lúc nhỏ đã cảm thấy ánh mắt sư phụ nhìn mẫu hậu là lạ, sau đó mới hiểu ra sao, sư phụ từng nói, mẫu hậu là một con Thương Ưng ở thảo nguyên lớn, kiêu ngạo bất khuất. Trước khi chết Mẫu hậu đã từng nói phụ hoàng là Thương Ưng đại mạc, chí ở bốn phương, cho nên một vùng trời nho nhỏ không giữ được ông ta. Mà bà thì càng không giữ được phụ hoàng. Lúc đầu ta không hiểu rõ nếu hai người bọn họ đều giống nhau, vì sao mẫu hậu không giữ được phụ hoàng. Cho tới giờ ta mới hiểu được, Thương Ưng sư phụ nói là hướng tới tự do, mà Thương Ưng trong lòng phụ hoàng lại có dã tâm, chiếm đoạt. Tiểu Thất!" Hắn ngước mắt nhìn thật sâu vào đáy mắt nàng, "Quyền thế thiên hạ trong tay, lại không giữ được người mình muốn, ta không cho rằng thiên hạ này sẽ có bao nhiêu lực hút!"
Tròng mắt đen như mực, giống như ẩn sâu vô số ánh sáng, Tiểu Thất ngước mắt chìm vào trong ánh sáng sáng chói kia, say đắm, mọc rể trong đó, không rung chuyển được. Nhắm mắt lại, hoảng hốt nhớ tới cảnh trong mộng, nước mắt chợt rớt xuống lần nữa.