Gần cuối năm, thời tiết lại càng lạnh hơn, gió bấc rít gào, bão tuyết đóng băng cả thành, cho dù như thế, không khí lễ mừng năm mới cũng không giảm chút nào. Đèn cung đình bốn cạnh bình thường đã sớm đổi thành đèn lồng đỏ lớn, trong Đông Nịnh viện, thu văn đang dẫn theo một đám nha hoàn đổi cái chăn trắng trong thuần khiết thành chăn thêu hoa mẫu đơn phú quý.
Bên trong thư phòng đốt lửa ấm, song cửa sổ vang động hơi nhỏ, càng khiến cho trời đất yên tĩnh hơn.
Tiểu Thất dựa vào trên giường một lát, không nhịn được bỏ quyển sách trên tay xuống, chạy đến bên cạnh lò lửa, đưa tay đặt ở trên mặt để sưởi ấm. Nghĩ đến đạo thánh chỉ buổi trưa, nàng đột nhiên lại nhăn mày, theo bản năng quay đầu nhìn về người ngồi cạnh bàn.
"Thế nào?" Hình như đã nhận ra tầm mắt của nàng, Bắc Thiên Vũ nhìn mấy quyển sổ đặt trước bàn, nhàn nhạt hỏi.
"Ừ ——" Tiểu Thất lại quay đầu, nhìn khí nóng từ trong Đồng Lô dần dần dâng lên xuyên qua giữa ngón tay của mình, do dự một lát mới lên tiếng. "Cung yến ngày mai, ta nhất định phải đi sao?"
Bắc Thiên Vũ cầm bút viết xuống vài nét trên cuốn sổ, mới ngẩng đầu nhìn về phía nàng: "Phụ hoàng trịnh trọng hạ chủ như thế, không muốn đi cũng không từ chối được."
"A ——" có chút hào hứng đáp một tiếng.
"Không muốn đi?" Vừa viết mấy nét ở trên cuốn sổ, vừa tiếp tục hỏi.
Đẩy than đã chảy đến đỏ bừng trong đồng lô[1], Tiểu Thất quệt quệt môi: "Rất nhàm chán!"
Bắc Thiên Vũ ngẩng đầu liếc nàng một cái, để bút xuống, thấy công việc đã xử lý sắp xong rồi, liền đẩy mấy quyển sổ trước bàn qua một bên, vỗ nhẹ vị trí bên người mình: "Tới đây."
Tiểu Thất nghiêng đầu quan sát hắn một lát mới chậm rãi đi về phía hắn, vừa tới bên cạnh hắn liền bị hắn kéo vào trong ngực. Trong phòng hơi nóng, hắn chỉ mặc một cái áo đơn màu sáng, trước ngực ấm áp nhẹ nhàng. Tiểu Thất tham ấm áp, liền thuận thế miễn cưỡng núp ở trong ngực của hắn: "Xử lý xong?" Ánh mắt lướt qua bờ vai của hắn, nhìn mấy quyển sổ trên bàn.
Bàn tay ấm áp bọc lấy đôi tay hơi lạnh của nàng, Bắc Thiên Vũ một tay ôm eo nhỏ nhắn của nàng, an trí nàng ở trên đùi, cằm đặt trên vai của nàng, hài lòng hừ khẽ một tiếng: "Ừ!"
Mấy quyển sổ chồng chất lên nhau tán loạn trên bàn, mấy hàng chữ đập vào mắt, Tiểu Thất chấn động trong lòng, tay tránh khỏi lòng bàn tay hắn, đưa tay cầm văn thư trên bàn lên.
Hình như không ngoài ý muốn vì hành động của nàng, Bắc Thiên Vũ cũng không vội ngăn cản nàng, ngược lại nhẹ nhắm mắt, đổi thành đôi tay ôm nàng, ôm chặt nằng vào trước ngực mình.
"Công Tôn Cảnh Thăng đã đến Sơn Dụ quan?"
"Ừ!"
"Còn có Bích Ngô?"
"Ừ!"
Đặt văn thư về trên bàn lần nữa, hé môi lại không thể hỏi tiếp. Nhớ lại bộ dạng ngậm miệng không nói của Ám Linh ba ngày trước, cho dù có một phong thư, nhưng trong lòng Tiểu Thất thủy chung không bỏ được, đã quyết định sau khi qua cuối năm, vô luận như thế nào cũng muốn đến Kỳ quốc xem một chút, nhưng không ngờ bọn họ cư nhiên tới Bắc Liêu trước.
"Tiểu Thất!" Bắc Thiên Vũ nhận thấy người trong ngực khác thường, xoay đầu, đưa tay phủ trên khuôn mặt mịn màng nõn nà của nàng, tỉ mỉ vuốt ve lưu luyến không rời, con ngươi đen nhánh lộ vẻ phức tạp chốc lát, cuối cùng cũng chỉ than nhẹ một tiếng, lại kéo nàng vào trong ngực lần nữa, "Muốn nàng ‘ chỉ lo thân mình ’ thật khó khăn như vậy sao?"
Chỉ lo thân mình? Nàng làm sao không muốn đây? Nhưng trong hoàn cảnh đó nàng toàn thân mà lui, lại không thể vứt bỏ người khác không để ý, huống chi người nọ là Bích Ngô. Tựa đầu vào lồng ngực của hắn, Tiểu Thất cười nhạt hỏi hắn: "Nếu muốn chàng lập tức vứt bỏ Bắc Liêu không để ý, chàng cam nguyện sao?"
Mày kiếm hơi nhíu, Bắc Thiên Vũ không mấy đồng ý trừng mắt nhìn nàng một cái nói: "Không giống nhau!"
"Sao không giống nhau?" Tiểu Thất giùng giằng chống nửa người lên, ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt trong sáng như trăng, trong vẻ lạnh nhạt lộ ra bất khuất cố chấp.
Không phải khéo cười tươi đẹp làm sao, cũng không phải là mắt xinh sáng ngời, chỉ là một đôi mắt lành lạnh, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào hắn, lại có thể quyến rũ hắn, khiến hắn đình trệ trong đó, cảm giác tức giận trong lòng cũng hóa thành tình cảm dịu dàng. Tay của hắn chậm rãi xuống phía dưới, dọc theo cái cổ trắng nõn của nàng, chạm tới sợi dây trên cổ nàng, ngón tay móc nhẹ, một khối huyết ngọc rơi ra ngoài. Trong nháy mắt, vẻ mặt Bắc Thiên Vũ đột nhiên hiện ra tối tăm, rồi lại lặng lẽ che giấu, chỉ cầm khối ngọc lên, chuyển đề tài nói: "Vẫn luôn mang theo sao?"
Tiểu Thất cúi đầu: "Ừ!" Ánh mắt rơi vào trên khối ngọc kia, kinh ngạc bật thốt lên một tiếng.
"Thế nào?" Bắc Thiên Vũ vuốt vuốt mảnh ngọc trước ngực nàng, ngẩng đầu hỏi.
"Miếng ngọc này hình như biến thành đen, hơn nữa còn nhỏ rất nhiều!" Tiểu Thất muốn cầm lại miếng ngọc từ tay hắn, nhưng lại bị hắn tránh, miếng ngọc từ cổ áo nàng chui vào trong áo hắn.
"Là nàng nhìn lầm rồi!" Bắc Thiên Vũ kéo tay của nàng xuống.
"Sao lại nhìn lầm?" Nàng không cam lòng, muốn nhìn cho rõ. Nhưng hắn lại nhân cơ hội lấn lên, một tay ôm hông của nàng, nghiêng đầu tỉ mỉ gặm trên cổ của nàng, "Ưmh. . . ." Nàng đẩy hắn ra, lại bị một tay của hắn cầm lấy đôi tay dễ dàng.
Nụ hôn vụn vặt, mềm mại rơi xuống dầy đặc, từ trên cổ dọc theo xương quai xanh từ từ đến hàm, khẽ cắn môi dưới của nàng một cái, gò má hơi hồng và tiếng rên rỉ không tự chủ được của nàng trở thành hấp dẫn trí mạng với hắn, hắn hôn lên đôi môi khẽ nhếch, trêu chọc, mút vào, dần dần sâu hơn. Hương thơm thoang thoảng từ người Tiểu Thất truyền qua, thổi qua chóp mũi của hắn, khơi lên dục vọng nguyên thủy nhất của hắn. Bận tâm thân thể của nàng, trước kia đều rất ít muốn nàng, nụ hôn vốn không muốn kéo dài đã từ từ hóa thành ngọn lửa giữa hai người.
"Tiểu Thất. . . . Tiểu Thất. . . ." Giờ khắc này ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, trong lòng lại càng khủng hoảng hơn, cảm xúc trống rỗng chợt xông tới, cuộc sống thế này không biết có thể bao lâu, vì vậy không tự chủ ra tiếng, khẽ gọi tên của nàng một lần lại một lần.
"Ừ. . . ." Mơ mơ màng màng nửa mở mắt, Tiểu Thất mới phát hiện ra mình chẳng biết lúc nào đã bị hắn ẵm lên giường êm, vai nửa lộ, áo khoác mỏng manh đã bị cởi, nghe được thanh âmhắn kêu nàng, trầm thấp, tràn đầy luống cuống, mê loạn, còn có sợ hãi, trong lòng chợt đau nhói, nàng nhắm mắt lại, chỉ dán chặt vào cơ thể nóng bỏng của hắn.
Cởi ra dây cột yếm trên cổ nàng, cảnh xuân đẹp đẽ hiện ở trước mắt, ánh mắt Bắc Thiên Vũ sâu như biển, che người lên, giống như có hơi khủng hoảng, hắn xoa nhẹ thân thể nàng như nhặt được trân bảo, bàn tay vuốt ve trên cái hông không đầy nắm tay của nàng, hôn lên mắt của nàng, trong phút chốc hai người hoàn toàn dung hợp, hắn lầm bầm đọc lên bên tai nàng: "Đừng. . . . Rời đi!"
Áo rơi xuống đất, thân thể trần trụi trên giường triền miên không nghỉ, hô hấp nóng rực, rên rỉ vụn vặt, cảnh xuân khắp phòng, ngăn cách tất cả bụi bậm, tuy là nam nhi sắt đá, nhưng lúc lưu luyến, thì bỏ hết vạn vật, giang sơn cũng quên lãng.
*********
Mặt trời tảng sáng, sương mù tan, dãy núi liên miên, mây mù phập phồng trên đỉnh.
"Thật không đi sao?" Nghiêng nghiêng người, Công Tôn Cảnh Thăng nhìn nữ tử đứng ở cửa chính nhàn nhạt hỏi.
"Ừ!" Bích Ngô nắm chặt áo lông trên người, "Rất lạnh, không đi được!"
Trầm mặc một hồi, đồ muốn mang theo đều để lên xe ngựa, Công Tôn Cảnh Thăng mới lên tiếng hỏi nữa: "Cả nàng cũng không muốn gặp?"
Trên mặt mơ hồ hiện lên vẻ xúc động và do dự, trong nháy mắt lại đổi thành cười khẽ tùy ý, Bích Ngô nhìn về dãy núi nơi xa, như có điều suy nghĩ hỏi: "Cần gì gặp lại đây? Biết nàng đều tốt là được rồi."
"Vậy sao?" bước chân bước tới trước của Công Tôn Cảnh Thăng ngừng lại một chốc, quay đầu lại đột nhiên hỏi, "Nếu nàng. . . ." Muốn nói mà lại thôi, nửa khắc sau lại tiếp tục đi tới trước ngựa, cưỡi lên lưng ngựa, chỉ trả lời một tiếng, "Nếu nàng không muốn đi, cũng tốt!"
Bích Ngô sửng sốt, nhìn vó ngựa nâng lên, trong lòng nhất thời lo lắng: "Tướng gia!" Mau chóng đuổi theo mấy bước, lại chỉ bị sặc vài hớp bùn cát, cũng không quản người phía trước rốt cuộc có nghe hay không, nàng chợt cất cao giọng, liều hết toàn lực kêu một câu, "Công Tôn Cảnh Thăng, xin. . . . đừng quấy rầy nàng."
Người ngựa ở ngoài xa, cát bay nâng lên, rất nhanh ẩn ở trong sương mù, nàng kinh ngạc nhìn nhìn, lại chưa hề đụng tới.
"Phu nhân. . . ." Tiểu Man đi tới bên cạnh nàng, nói thật nhỏ, "Mùa đông khí lạnh nặng, thương thân, phu nhân. . . . . ."
Không chờ Tiểu Man nói xong, Bích Ngô đột nhiên xoay người, vội vàng đi tới phòng khách.
"Rầm rầm!" Văn thư rớt đầy đất, ở chỗ rẽ, vệ binh mới vừa không cẩn thận đụng vào Bích Ngô vội vàng quỳ xuống đất nói, "Phu nhân thứ tội!"
Bích Ngô có chuyện trong lòng, không muốn nhiều lời, nhàn nhạt trả lời: "Không có việc gì." Cúi đầu vòng qua những văn thư tán loạn trên mặt đất.
"Chờ một chút!" Vệ binh nhặt lên từng quyển văn thư rơi trên đất, đang định rời đi, lại bị thanh âm của nữ tử chặn lại.
"Phu nhân?"
"Những thứ này là cái gì?" Bích Ngô chỉ chỉ đồ trong tay hắn.
"Là văn thư mấy ngày nay tướng gia xử lý."
"Oh. . . ." Bích Ngô đến gần mấy bước, cầm lấy vài văn thư trong tay vệ binh.
"Phu nhân. . . . Vậy. . . ." Vệ binh muốn ngăn cản, nhưng lại bận tâm đến cái gì, cúi đầu không nói thêm gì nữa.
Liếc nhìn từng cái từng cái, ánh mắt Bích Ngô rơi vào một phong thư trên đó thì sắc mặt nháy mắt chuyển thành trắng xám, ngẩng đầu nhìn về nơi xa, sương trắng lượn lờ trên đỉnh núi, làn khỏi mỏng bốc lên, xuyên qua làn mây, khí lạnh bức người.