Mùa hè sau giữa trưa, ánh mặt trời sáng loáng chiếu vào khoảng sân yên tĩnh, chiếu vào trên đám dây leo xanh biếc tươi tốt đang quấn quanh cành mận gai nối thẳng đến cửa sổ. Tấm màn che màu tím rũ xuống bên cạnh cửa sổ cản lại ánh mặt trời sáng rỡ.
Trong thư phòng yễn tĩnh, tản ra hương sách thoang thoảng. Trên bàn sách còn có một cây bút chưa cất đi, nước mực ở đầu ngọn bút văng lên giấy Tuyên Thành trống, nở ra, từ từ hóa thành một đốm đen kịt. Một dáng người nhỏ nhắn nằm trên cái giường kế bàn sách. Một nữ nhân ngồi trên giường, một tay khoác lên trên lưng đứa bé, một cái tay khác nhẹ nhàng lay động quạt hương bồ trong tay. Tiếng ve ngoài cửa sổ một lát vang lên một lát lại yên lặng, quấy nhiễu lòng người hơi phiền muộn. Đứa bé trên giường bỗng nhúc nhích, cọ xát vào ngực nữ tử. Nữ tử cúi đầu nhìn qua đứa bé kia một cái, tay nhè nhẹ vỗ lưng của hắn, quạt hương bồ trong tay cũng tăng nhanh tốc độ.
"Ken két" một tiếng, cửa phòng hơi mở ra, một nam tử mặc áo dài màu xanh đi vào. Nữ tử quay đầu nhìn hắn làm một động tác im lặng, nam tử kia rõ ràng thả chậm bước chân nửa nhịp, cho đến khi đi tới bên cạnh của nàng, mới nhỏ giọng nói: "Dật nhi ngủ?"
"Ừ!" Nữ tử không muốn nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng.
"Tiểu tử này ——" nam tử tựa hồ còn muốn nói gì, lại bị nữ tử trừng mắt liếc, hắn chỉ có thể yên lặng cười cười lấy lòng nàng.
"Đi ra ngoài nói!" Nàng kia lôi kéo nam tử kia đi tới cửa mới nói nhỏ một câu.
Nam tử kia nhẹ nhàng đóng cửa lại, mới mở miệng nói: "Nàng đó, quá cưng chiều nó! Tiểu tử này cũng không biết giống ai, chỉ thích múa đao múa thương, vừa đến thư phòng liền ngủ!"
Nữ tử nũng nịu trừng mắt nhìn hắn: "Mấy ngày nay buổi tối trời nóng, Dật nhi khó có thể ngủ, sáng nay thật vất vả nó mới ngủ thiếp đi, chớ gọi nó dậy."
"Không phải bởi vì trời nóng không ngủ được, trước đó vài ngày, có một người tự xưng đạo trưởng tới đây, nó liền quấn lấy đạo trưởng đó đòi ông ta dạy võ, ta thấy nó là quá hưng phấn!"
Giọng nói dần dần không nghe được nữa, đứa bé trên giường mới một trở mình bò dậy, dán người vào cổng lẳng lặng nghe một lát, mới chậm rãi mở ra một đường, híp mắt nhìn ra bên ngoài, con ngươi vòng vo chung quanh, một cái nháy mắt, người đã nhanh chóng trốn khỏi thư phòng, chạy ra sân sau. Hắn nhớ ở sân sau có một bức tường rất thấp, hắn chỉ hẹ nhàng ung người là có thể lên rồi, sau đó. . . . Hắn có chút hả hê nghĩ, bước chân càng thêm tăng nhanh.
"Dật nhi! Dật nhi! Dật nhi!"
Hỏng bét! Luyện công luyện đến quên thời gian, mẫu thân đang tìm hắn, mau trở về thôi! Bằng không lại phải bị mắng! Hắn có vẻ hơi hốt hoảng, vội vàng muốn cáo từ sư phụ, nhưng sư phụ đâu? Sao lại không thấy rồi? Hắn muốn đi vào trong nhà, nhưng tại sao hắn không động được?
"Nghe nói tiểu thiếp thứ tám của Tri Phủ Thục châu lại chết!"
"À? Lại chết? Tri Phủ phu nhân thật đúng là lợi hại! Tri Phủ đại nhân cưới một người thì chết một người!"
"Ai không phải! Nghe nói tiểu thiếp thứ tám đó là phu nhân tự kiếm về!"
"Tự kiếm về? Nói thế nào?"
"Chính là —— phu nhân kia không phải là muốn con trai sao, nên đến miếu Tống Tử Quan Âm xin xâm, trên thẻ tre nói bà ta đi ra gặp người nào đầu tiên thì đó chính là quý nhân của bà ta, vậy mà phu nhân kia vừa ra khỏi cửa liền đụng phải một nữ nhân, chính là tiểu thiếp thứ tám đó!"
"Lại có chuyện như vậy! Thật là kỳ! Không có tìm được con trai trở về mà lại gặp phải một nữ nhân của trượng phu!"
"Ai nói không có tìm được con trai trở về! Có!"
"Có? Vậy thật là linh!"
"Có là có, nhưng, bụng bự cũng không phải phu nhân kia, đó là tiểu thiếp thứ tám! Nghe nói đã ba tháng rồi!"
"Ba tháng? Mới cưới vào cửa chưa tới hai tháng mà?"
"Ai biết được? Có lẽ là do tiểu thiếp đó và Tri Phủ đại nhân đã thiết kế tốt, tiểu thiếp có thai muốn vào cửa, sợ là phu nhân kia không chịu rơi vào cái bẫy này!"
"Nữ nhân trên đời này, thật là từng bước từng bước còn lợi hại hơn hồ ly tinh, nam nhân nhà ngươi. . . ."
Hắn đứng yên không động đậy, không nhìn người nói chuyện, nhưng mấy câu nói kia lại truyền vào trong tai hắn không sót một chữ. Hắn nghĩ, hôm đó mẫu thân nói về sau hắn sẽ có thêm một muội muội, cho nên mẫu thân đến miếu tạ lễ. Nhưng sau đó mẫu thân lại không có trở về, hắn và phụ thân dò thăm thật lâu mới biết thì ra mẫu thân đụng phải phu nhân Tri Phủ Đại Nhân, bị mang về phủ Tri Phủ rồi. Nhưng Tri Phủ phu nhân cũng không có gặp chuyện không may, tại sao mẫu thân không trở về chứ? Sau đó, phụ thân bán gia sản lấy tiền, dẫn theo hắn bôn ba chung quanh, đưa hết một tờ lại một tờ cáo trạng, nhưng phụ thân lại bị đánh cho càng ngày càng thảm.
"Dật nhi!" Tay tràn đầy vết máu của phụ thân nắm chặt lấy cánh tay hắn, đứt quãng nói, "Chuyện đoạt thê nhục nhã hôm nay, phụ thân đến chết khó có thể quên được, chết không nhắm mắt! Một ngày nào đó Dật nhi phải nắm quyền lớn, báo. . . . Báo mối hận đoạt mẫu này, để an ủi phụ thân trên trời có linh thiêng!"
"Phụ thân! Phụ thân!" Bàn tay nho nhỏ của hắn không ngừng lau máu từ miệng phụ thân chảy ra, nhưng lau thế nào cũng không khô sạch được, máu càng chảy càng nhiều.
"Phụ thân! Phụ thân!" Trên Loạn Thạch Cương một thân thể gầy yếu co rúc bên cạnh một phần mộ không có mộ bia. Tuyết lớn rơi đầy trời, nhẹ nhàng bao trùm lên quần áo mỏng manh trên người hắn. Môi của hắn cóng đến tím bầm, ý lạnh khiến cho thân thể hắn không tự chủ run lên, lại ôm chặt mình, lẩm bẩm nói, "Mẫu thân cũng đã chết, nhưng bọn họ vẫn không cho con gặp mẫu thân, mẫu thân chết bọn họ cũng không cho con, phụ thân! Phụ thân! Dật nhi. . . . Dật nhi sợ. . . . Dật nhi lạnh quá. . . . Phụ thân. . . ."
Hắn cảm thấy rất lạnh, bốn phía đều đen kịt, bông tuyết rơi trên người hắn hòa tan thành giọt nước lạnh lẽo, chảy vào trong cơ thể hắn từng chút, đống kết huyết mạch của hắn.
"Vương Gia! Vương Gia!" Bên tai dần dần vang lên âm thanh, từ từ đẩy hắn ra khỏi bóng tối. Hắn tựa hồ có chút hơi sức, lảo đảo đứng lên từ trong bóng tối.
"Vương Gia, đoàn tụ sum vầy, có nhã hứng cùng nhau thưởng thức một ly hay không?"
Hắn nghe thanh âm từ phía sau hắn truyền đến, giọng nói thanh thanh đạm đạm, lại giống như một lời nguyền, hắn quay đầu nhìn lại, dưới ánh trăng sáng trong, nữ tử bưng ly rượu híp mắt cười với hắn, mặt mày thanh tú, thật là quen thuộc.
"Tiểu Thất!" Hắn giống như bị đầu độc, đi từng bước từng bước về phía nàng.
Nhưng bóng người kia thoáng một cái, đột nhiên biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, hắn bước một bước dài xông lên, trước mặt đột nhiên biến thành một vách đá, hắn hụt chân, thẳng tắp rơi xuống.
"Tiêu Dật!" Thanh âm kia lại vang lên lần nữa, là nàng! Cõi đời này chỉ có một người gọi hắn như vậy, cả tên cả họ, nghe vào cảm thấy hơi xa cách. Hắn phục hồi tinh thần lại, cúi đầu xem xét, lại phát hiện mình đang đứng ở ngoài cửa phòng, mặc khôi giáp xuất chinh. Tay của nàng nhẹ nhàng kéo vạt áo giáp của hắn, trên mặt có vẻ đau buồn âm thầm nhàn nhạt, "Lần Nam chinh này, hẳn là hung hiểm cực kỳ, ngươi bảo trọng nhiều hơn!"
Tim hắn hơi động, nhẹ nhàng nắm tay của nàng, nói thật nhỏ: "Tiểu Thất, chờ ta trở lại!"
"Vương Gia! Vương Gia!" Có người kiên trì không ngừng gọi hắn, nhưng hắn nắm tay của nàng, trong lòng bàn tay có ôn hương nhuyễn ngọc, không nỡ buông tay. Nhưng bóng người trước mặt lại biến mất như bóng người lúc nãy!
"Tiểu Thất!" Hắn đột nhiên ngồi dậy, nơi ngực có đau đớn truyền đến, hắn theo bản năng che ngực, lồng ngực phập phồng, thở hổn hển.
"Vương Gia! Người rốt cuộc tỉnh!" Trước mắt là gương mặt thoải mái của Công Tôn Cảnh Thăng, Tiêu Dật ngớ ngẩn, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy sắc trời đen thui, bên ngoài lều có thanh âm đi lại, đốm lửa tối dần, hắn từ trên giường ngồi dậy, hỏi, "Sao ta về được?" Hắn dừng một lát, giống như nhớ lại một vấn đề quan trọng hơn, lại hỏi tiếp, "Ta đã ngủ bao lâu?"
Công Tôn Cảnh Thăng cúi đầu nói: "Đã hai ngày rồi !"
"Hai ngày?" Tiêu Dật chấn kinh, khẩn cấp hỏi, "Tại sao có thể đến hai ngày? Kinh đô như thế nào rồi?"
"Vương Gia trúng độc!" Công Tôn Cảnh Thăng lại chần chờ chốc lát, mới nói, "Ở kinh đô, Sở Trung Lâm đã mưu phản rồi !"
Tiêu Dật đi nhanh mấy bước, bước chân lững thững đi ra khỏi lều, mơ hồ mang theo chút tức giận: "Vì sao không làm như lúc trước ta an bài?"
"Vương Gia thứ tội!" Công Tôn Cảnh Thăng bỗng nhiên quỳ xuống đất nói, "Thuộc hạ cho là. . . ."
"Công Tôn Cảnh Thăng!" Sắc mặt Tiêu Dật trầm xuống, đã hiểu mấy phần, "Lập tức truyền lệnh xuống, toàn quân chuẩn bị lập tức lên đường!"
Tiêu Dật cầm dây cương trong tay, nhìn chằm chằm phía trước. Phi ngựa như bay về kinh đô, phía sau là thanh âm 4 vạn binh mã đạp đất. Lộ trình vốn cần hai ngày, nhưng hắn lại chỉ dùng thời gian một buổi tối. Nhưng càng đến gần kinh đô, tim của hắn lại càng hốt hoảng lo lắng, nơi ngực mơ hồ đau đớn. Cho đến khi hắn tới Đông Hoa môn, thấy bóng dáng nàng ngồi xa xa, hắn mới thoáng yên tâm. Nhưng khi hắn nhanh chóng xuống ngựa, nhìn thấy vẻ mặt nàng nhìn sang thì lại giật mình ngay tại chỗ, cái nhìn kia không có mừng rỡ, không có thoải mái, không có kích động, chỉ có tràn đầy oán hận, và thất vọng thật sâu. Hắn không thể làm gì cả, chỉ có thể ngơ ngác nhìn nàng đi về phía một nam nhân khác, nhìn nàng ôm hắn vào trong ngực, nhìn nàng ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng rỉ tai, những động tác đó hắn làm thì nàng thấy ghét, nhưng hôm nay nàng lại tự nhiên dành cho một nam nhân khác ở trước mặt hắn.
**********************************************
"Giá ——" trong đêm tối yên tĩnh, một con ngựa cấp tốc xông vào cánh rừng, gió lạnh phớt qua tai hắn, áo choàng trên người theo gió bay lên, chiếu ra một thân hình lành lạnh dưới ánh trăng.
"Chuyện đoạt thê nhục nhã hôm nay, phụ thân đến chết khó có thể quên được, chết không nhắm mắt! Một ngày nào đó Dật nhi phải nắm quyền lớn, báo. . . . Báo mối hận đoạt mẫu này, để an ủi phụ thân trên trời có linh thiêng!"
"Năm đó ở Nam Lĩnh, ngươi tiếp được chính là nữ nhân bên cạnh ngươi, hôm nay ở chỗ này, ngươi tiếp được vẫn là nữ nhân thay ngươi sanh con dưỡng cái, nếu lúc nguy cấp ngươi không bảo vệ được nàng, hiện tại vì sao ngươi muốn ta buông nàng ra!"
"Tiêu Dật, tỷ muội cùng chung một chồng, ta, Ninh Tiểu Thất làm không được! Nếu ngươi muốn ta mẫu nghi thiên hạ, đoan trang hiền thục, sau đó khuyên ngươi chia đều ân huệ, đến cuối cùng già đi, ngươi lại đến cạnh giường ta nói cho ta biết, ngươi phụ ta, nhưng ngươi cũng là không có cách nào. Xin lỗi, ta càng thể làm được!"
Cả đời này, hắn đến tột cùng lấy được cái gì? Mất đi cái gì? Hắn không hiểu nàng, hắn cũng không biết nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì, nàng rốt cuộc quan tâm cái gì? Nàng không nói, hắn không hỏi, cũng chưa bao giờ nghĩ đến. Một ngày kia, ở trong tân phòng, hắn đứng nghiêm ở bên giường nhìn nàng, vóc người nhỏ nhắn, nữ tử mới vừa vặn cập kê có thể có bao nhiêu khả năng, hắn lơ đễnh. Sau đó, tiên hoàng băng hà, nàng đứng ở giữa vạn người, vẻ mặt lành lạnh bình tĩnh, khí thế lâm nguy không loạn làm hắn xoa mắt mà nhìn. Hắn liền nổi lên hứng thú với nàng! Bắt đầu là thưởng thức nàng, là muốn chinh phục nàng, nhưng đến cuối cùng hắn vì không cam lòng mà khuất phục với nàng nhiều lần. Nàng không muốn có quan hệ xác thịt với hắn, hắn không miễn cưỡng nàng. Nàng không muốn trở về phủ, hắn cũng tùy nàng. Nàng âm thầm tương trợ Mộ Thịnh Phong, hắn chỉ xem như không biết, cho dù đến cuối cùng những thế lực này thành công khiến nàng rời đi hắn.
Con ngựa kia dần dần chậm lại, Tiêu Dật mặc áo bào bằng gấm thêu rồng đứng ở trước hai tấm mộ bia. Ngày đó ở Loạn Thạch Cương, từ khi hắn lên làm tướng quân trở đi, nơi này liền bị hắn sửa lại, đã là thành một khu mộ rồi. Tùng bách xanh thẳm hai bên chỉa thẳng vào bầu trời, hắn khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía chân trời. Trong màn đêm có ánh sáng lưa thưa, hắn nhớ mang máng lúc đó hắn núp ở trong ngực mẫu thân thì mẹ ruột của hắn từng nói, một ngôi sao đại biểu một hy vọng, ánh sáng mặc dù yếu, nhưng tụ tập lại cũng có thể chiếu sáng đêm tối, cho nên đêm đen mà Dật nhi lạc đường tài nhớ ngẩng đầu nhìn bầu trời một cái, bởi vì hi vọng vĩnh viễn ở đó. Khi đó hắn nghe mà hồ đồ lờ mờ, không biết ý nghĩa. Nhưng hôm nay hắn rất muốn hỏi một câu, hi vọng của hắn đến tột cùng ở nơi nào?
Hôm nay quần lâm thiên hạ, hắn rốt cuộc nắm đại quyền, lời của phụ thân đã thực hiện được! Nhưng phồn hoa hắn nắm được trong tay đã mất đi màu sắc ban đầu.
Đương thời quấn quýt ngàn sợi tơ hồng
Một ý nghĩ sai làm việc tốn công.
Trăng sáng chiếu sáng chân trời
Cuối cùng là ai đoạt nàng về được!
Giang sơn chiến mã hí vang
Tráng chí trong lòng lại phải cô đơn
Gió qua trời đất khắc nghiệt
Hoa phù dung cự tuyệt sau khi quần lâm thiên hạ
Đi lên bảo tháp chín tầng
Ngắm ánh sao trời đêm lướt qua.