“Cứ coi như, cô gán thân trả nợ cho tôi”
Bạch Mai Trúc nhục nhã, vì có thể tưởng tượng được những ngày tiếp theo sẽ diễn ra như thế nào. Sự oán hận trong gã chắc hẳn đã tăng lên rất nhiều từ lúc nhìn thấy cô.
Chiếc xe dừng lại trước cánh cổng lớn, nhìn từ ngoài vào trong có thể thấy được sự sang trọng của nó. Cao Trí Đức bước xuống xe, quay lưng bước chân đã xa dần mà vẫn chưa thấy cô bước xuống.
Gã quay bước, mở cửa, cúi thấp đầu, chống tay xuống ghế, đưa mắt nhìn “cô đợi tôi bế xuống?” Bạch Mai Trúc im lặng, cả người dường như đã tê cứng, nửa cm cũng không thể nhúc nhích, cô không muốn vào trong, cô không muốn sống chung với gã, không muốn ngày nào cũng nhìn thấy mặt gã.
Cao Trí Đức dậm chân ngầm ra hiệu cho cô, nếu còn chần trừ gã ắt hẳn sẽ ra tay. Bạch Mai Trúc tiến về phía gã, gã rẽ lối, gã bước vào trước, cô theo sau.
Gã vắt chân ngồi xuống sofa đắt tiền, vắt vest ngang thành ghế, ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía cô, Bạch Mai Trúc rụt rè, không nói tiếng nào chỉ đứng chôn chân một chỗ, mắt cắm chặt xuống nền gạch trắng in hoa văn sặc sỡ, nhìn qua cũng đoán ra được là đồ đắt tiền.
“Kể từ bây giờ trong nhà này, bất cứ chỗ nào dưới sàn cô cũng có thể ngồi, nằm, cô hiểu ý tôi chứ?”
Gã đang vén màn khởi đầu rồi, Bạch Mai Trúc cảm thấy cũng thật tốt, thà là nằm dưới nền gạch đắt tiền này còn hơn là nằm dưới nền gạch của khu trọ cũ kĩ, tường ẩm mốc, vốn là muốn tìm một nơi tốt hơn, xem ra bây giờ không cần nữa.
Cao Trí Đức đứng dậy, mang theo áo bước lên phòng.
Mùa đông, chỉ mới đây mà trời đã tối rồi. Bạch Mai Trúc để gọn túi của mình vào một góc, tiếng kêu từ bụng phát ra, cả ngày hôm nay, từ sáng sớm đến lúc rời khỏi chỗ làm cô chưa bỏ gì vào bụng. Thẫn người nhìn xung quanh, cô không biết bản thân có được phép đụng vào mọi thứ trong nhà gã hay không? cũng thắc mắc dinh thự này vốn có rất nhiều người làm, tại sao giờ lại không có nấy một bóng người.
Bạch Mai Trúc đánh liều, tiến chân về phía bếp, đến gần chiếc tủ lạnh lớn, phải cảm thán rằng từ khi sinh ra đến tận bây giờ, cô chưa từng nhìn thấy chiếc tủ lạnh nào lớn như thế này, đèn phía trong chiếu vào mặt cô khi cửa dần hé, Bạch Mai Trúc trợn tròn mắt nhìn, bên trong đầy ắp đồ ăn, những sơn hào hải vị mà cô chưa từng thấy.
“Mình có cần xin phép anh ta không?” Bạch Mai Trúc sắc mặt trầm xuống, ngồi xuống một góc cạnh bàn ăn, nghĩ rằng nếu chìm vào giấc ngủ sẽ nhanh qua cơn đói. Co hai chân, tựa đầu vào tường, không nhanh không chậm ngủ một giấc thật ngon.
Cao Trí Đức quả thật cũng đã ngủ quên, gã tỉnh giấc đã quá giờ đêm. Gã tò mò muốn biết hiện giờ cô đang ra sao, gót chân chầm chậm nhìn từ xa đến bóng lưng cô trong góc bếp, gã nhàn nhạt nhếch mép, sau đó thẳng tay tắt hết máy sưởi xung quanh cô.
Hàng mi của cô rung lên, cảm nhận được cái lạnh đang tìm đến, Bạch Mai Trúc trên người chỉ có một chiếc áo dài mỏng cùng một chiếc áo khoác cũng không khá hơn là bao, cả người liền co rúm, giấu mình sâu hơn mong tìm được hơi ấm.
Gã mặt lạnh tanh chứng kiến tất cả, lạnh nhạt bước đi tiếp tục giấc ngủ đang giang dở. Gã có một giấc ngủ ngon trong chăn ấm đệm êm, còn cô thì đang cố gồng mình chống chịu cơn rét để qua nhanh đêm nay.
Bạch Mai Trúc tỉnh giấc nhờ ánh nắng bên ngoài len vào giữa chiếc dèm cửa, đưa tay dụi mắt, lờ mờ nhìn xung quanh, cô giật mình khi nhìn thấy bóng lưng của gã trần trần trước mặt. Bạch Mai Trúc vội vã đứng lên, nhưng vẫn nhất quyết không chịu mở miệng.
Cao Trí Đức quay đầu, bên trong ánh mắt như đã sẵn găm hàng nghìn mũi dao nhọn chĩa thẳng vào cô “tôi tưởng cô đã chết rồi chứ?” gã đẩy ghế, đến gần cô hơn, hai tay gã yên vị trong túi quần, gã ép cô sát vào tường.
Mũi giày của gã có vẻ rất có sức hút đối với cô, nhưng không, Bạch Mai Trúc chính là sợ gã.
“Đây không phải chỗ từ thiện cho cô ngủ, muốn dậy giờ nào thì dậy, cô biết mình phải làm gì mà, đúng không? Đừng để tôi nhắc lại vấn đề này một lần nữa” gã rời đi.
Đúng như cô nghĩ, cô sẽ trở thành kẻ hầu người hạ trong nhà này, mọi thắc mắc đã có được câu trả lời. Nước mắt bên trong muốn tràn ra lập tức bị cô thu vào. Cô muốn biết người vừa rồi trước mặt mình là ai, gã không thể là Cao Trí Đức, Cao Trí Đức yêu thương cô chưa từng lạnh nhạt như vậy, Cao Trí Đức yêu thương cô chưa từng cho cô cái ánh nhìn chán ghét đó, Cao Trí Đức yêu thương cô....chưa từng....tàn nhẫn với cô như vậy.
Bạch Mai Trúc quỳ gục xuống sàn, tự trách mình đã làm tổn thương gã, tự trách mình tại sao không xứng với gã. Những mũi dao sắc nhọn trong mắt gã đã đâm thẳng vào tim cô. Vô cùng đau đớn.