Tuệ Khanh biết bản thân bị chuốc thuốc bởi đám người của Nhật Hào. Cô liên tục phản kháng, cố gắng không để bản thân lẫn bạn bè rơi vào tình trạng tồi tệ nhất. Tuy nhiên, sức lực nào còn được như lúc bình thường. Trong lúc chờ đợi cơn ác mộng sắp tới, cánh cửa phòng bị bật mạnh ra.
Trong thấy Nhật Hào sàm sỡ Tâm Dao và Thuỳ Linh đang mất đi ý thức, Tuệ Khanh cố gắng đè nén cảm giác nóng bừng bừng trong người mà âm thầm cầm lấy gạt tàn ở bàn kế bên. Mai Thuỷ cũng thấy hành động này, cố tình uốn éo thân thế để đánh lạc hướng sự chú ý của hắn. Cô thừa cơ hội đó, cầm chắc lấy nó mà tẩn mạnh vào đầu của Nhật Hào. Mặc kệ hắn có bị vỡ đầu hay không, cô vẫn phải lo lắng cho bạn mình trước.
Nhật Hào bị một cú choáng váng bất ngờ, cả người ngã mạnh xuống sàn nhưng miệng không ngừng chửi rủa thậm tệ: “Mấy con khốn. Dám đánh tao?”
Tuệ Khanh thấy Tâm Dao và Mai Thuỷ đang tẩn cho Nhật Hào một trận thì nhanh chóng chạy đến bên cửa, đập lên đó điên loạn và thét gào cầu cứu. Cô mong sẽ có người bên ngoài nghe thấy. Tuy nhiên, hy vọng mỏng manh đó đã bị phá vỡ khi người bước vào lại là đám đàn em của Nhật Hào.
Bọn chúng nghe thấy tiếng động cùng tiếng thét của đại ca nên đi vào xem xét. Chúng lẹ tay lẹ chân tách các cô ra khỏi người Nhật Hào, lại đè Tâm Dao xuống bên cạnh Thuỳ Linh để cho hắn dễ dàng thực hiện hành vi đồi bại của mình.
Đám đàn em cũng không có ý định sẽ rảnh tay rảnh chân. Chúng một bên bắt giữ Tuệ Khanh và Mai Thuỷ, một bên ra tay sờ mó. Hai tay của cô bị nắm chặt, chỉ có thể vùng vẫy toàn thân để phản kháng nhưng lại khiêu khích bản tính thú vật của chúng hơn. Bàn tay bẩn thỉu từ từ vuốt ve cánh tay trơn mịn của cô, sau đó là xuống hai bên eo.
Nhanh sau đó, chúng mỗi thằng một bên mà xé toạc chiếc áo của Tuệ Khanh ra làm lộ đường cong nhỏ nhắn cùng đôi thỏ ngọc mịn màng đang trốn mình trong chiếc áo cúp màu đỏ. Điều này càng làm bọn chúng nổi lên tâm địa xấu xa.
Đúng lúc này, cánh cửa bị đạp phăng ra. Đám người của đô đốc Vĩ Thành kịp thời xuất hiện giải cứu. Hoài Khang ở ngay phía sau, nhìn thấy tình cảnh của Tuệ Khanh thì không nói nhiều lời mà lao vào giải cứu. Nếu không ai ngăn cản anh, anh thề anh sẽ đánh chết hai tên cặn bã kia.
Một vòng tay ôm chầm lấy Tuệ Khanh khiến cô muốn chống cự. Nhưng khi nghe thấy mùi hương quen thuộc cùng sự ấm áp của mỗi ngày đã làm cô buông bỏ cảnh giác, thậm chí còn chui vào lòng của Hoài Khang sâu hơn. Thật may mắn khi anh đến kịp!
Hoài Khang bế Tuệ Khanh ra ngoài, đồng thời đưa Thuỳ Linh lẩn Mai Thuỷ đến bệnh viện trong thời gian sớm nhất trước khi họ mất đi lý trí. Cả hai nhanh chóng được sơ cứu các bước để làm giảm phản ứng của thuốc, riêng cô ôm chầm lấy cổ của anh, thì thầm:
“Em muốn vào phòng anh.”
Hoài Khang sững người, sau đó nhẹ giọng dụ dỗ: “Ngoan, không sao hết. Sẽ có người chữa trị cho em.”
Tuệ Khanh lắc đầu nguầy nguậy, càng siết chặt cánh tay ở phần cổ của Hoài Khang, giọng nức nở: “Em không muốn ai chạm vào em cả. Làm ơn!”
Hoài Khang biết Tuệ Khanh đang trong giai đoạn trải qua cú sốc tinh thần. Anh ôm chặt thân thể run rẩy của cô được bao bọc trong chiếc áo vest rộng rãi, nhìn thấy những người khác đã được chăm sóc đặc biệt thì quyết định đưa thẳng Tuệ Khanh về nhà. Anh bế cô vào trong xe, cẩn thận cài dây an toàn rồi mới quay về ghế lái chính của mình.
“Anh, em thấy khó chịu quá.” Tuệ Khanh lầm bầm, gương mặt ửng hồng vì cơn nóng trong người. Cô không ngừng uốn éo cơ thể đang tràn đầy ham muốn mà không hề hay biết.
“Ráng chịu đựng một chút. Sắp về tới nhà rồi.” Hoài Khang xoa đầu Tuệ Khanh, tự hỏi vì sao hôm nay đường lại kẹt xe và có nhiều đèn đỏ như thế.
Đột nhiên, Tuệ Khanh nắm lấy cánh tay của Hoài Khang, áp gương mặt có chút bầu bĩnh của mình lên, cảm nhận sự sảng khoái của cái lạnh: “Thật thoải mái!”
Hoài Khang nuốt nước bọt. Cô sẽ không biết được biểu cảm hiện tại của mình có bao nhiêu phần rù quến. Chiếc áo vest dần tụt xuống, để lộ bờ vai trắng trẻo. Còn cô lại cứ càng lúc càng áp sát về phía anh.
“Anh, em muốn hôn hôn.”
Tuệ Khanh vừa nói vừa liếm đôi môi khô khốc. Cô cần nước nhưng lại là sự ướt át đến từ nụ hôn với Hoài Khang. Tuy nhiên, anh nhanh chóng cầm lấy chai nước mới toanh ở hộc tủ trong xe. Vốn định mở ra đưa cho cô, nào ngờ cô kéo lấy cổ áo anh một phát rồi chiếm cứ đôi môi đang hé mở vì ngạc nhiên.
Hoài Khang không thể thoát khỏi sự dây dưa của Tuệ Khanh. Đúng thật quá đáng sợ khi con người bị thuốc ham muốn chi phối!
Tuệ Khanh tự đưa môi mình đến với anh, tham lam hút lấy mật ngọt trong miệng đồng thời quấn quýt với chiếc lưỡi trơn tru kia. Cô đưa tay xuống, cởi bỏ sự vướng víu của dây an toàn từ lúc nào.
Lúc này, chiếc xe phía sau vang lên tiếng còi điên cuồng khiến Hoài Khang nhanh chóng dứt ra rồi đặt Tuệ Khanh về lại chỗ cũ: “Ngoan, sắp về tới nhà rồi.”
Hoài Khang chạy ra khỏi đèn đỏ, lại gặp phải một trận kẹt xe thì chỉ biết thở dài bất lực. Nhưng anh không ngờ được Tuệ Khanh lại trở thành con rắn nhỏ, luồn qua địa phận bên anh mà nhắm tới thằng em nhỏ. Cô biết bản thân vừa phản ứng lại với thuốc tăng ham muốn, nhưng trong tiềm thức vẫn muốn gần gũi thêm với anh.
Hoài Khang bất ngờ, mém nữa đập vào còi xe. Chỉ bởi vì Tuệ Khanh ở bên dưới đang dùng tay sờ mó giữa hai chân của anh. Anh nhìn xuống, cảnh tượng đập vào mắt lại là khuôn mặt cô chăm chú xem xét cách gỡ phéc mơ tuya. Nó kích thích đến mức túp lều càng lúc càng nâng cao lên.
“Khanh, ngồi lên đàng hoàng đi em.” Hoài Khang một bên cố đẩy Tuệ Khanh về chỗ cũ, một bên nhìn đường để chạy về nhà nhanh nhất có thể.
Tuy nhiên, Tuệ Khanh kiên quyết mát xa chỗ phồng lên, chốc chốc lại dùng miệng ngậm một chút. Dù chỉ qua một lớp quần, Hoài Khang cũng cảm nhận được độ ấm khiến cho thằng em trai run rẩy không ngừng.
Hoài Khang vừa thấy đường trống thì nhanh chóng đánh tay lái, đạp mạnh ga nhưng tay bên dưới vẫn giữ lấy đầu của Tuệ Khanh để tránh cho cô bị va đập bởi vận tốc cao. Nhưng anh không ngờ nó lại trở thành điểm tựa để Tuệ Khanh vừa dùng tay vừa dùng miệng khiêu khích độ nhẫn nại của anh.
Chiếc xe vừa đỗ vào hầm. Tuệ Khanh nhanh chóng leo hẳn sang bên ghế của Hoài Khang, dùng thân dưới của mình ma sát với túp lều. Đôi môi khiêu gợi lại rù quến anh vào nụ hôn dây dưa không ngừng.
“Em muốn anh…”