Gặp Dịp Thì Chơi

Chương 17:




Edit: Yan
——
Một chớp mắt lúc nụ hôn rơi xuống hai người đều nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Chu Quân hôn vô cùng cẩn thận, dùng lưỡi dịu dàng liếm lên đôi người kia. Ung Tấn siết chặt eo hắn thô bạo tiến vào miệng hắn. Tay y từ eo Chu Quân lần mò xuống phía dưới nắm lấy đôi chân lộ ra dưới áo choàng rồi lại sờ soạng lên eo.
Đầu lưỡi Chu Quân bị mút đến phát đau, hắn nhíu mày nhịn đau lại không lui về phía sau mà là càng nhiệt tình nắm chặt lấy tóc Ung Tấn kéo về phía mình. Chân không tự giác cuốn lấy eo Ung Tấn, hắn không quá quen với loại tư thế bị động này nhưng lại rất động tình. Tay Ung Tấn từ vạt áo hắn chui vào sờ đến viền quần lót.
Tơ lụa trơn trượt, làn da phía dưới càng bóng loáng mịn màng. Ung Tấn định kéo viền quần lót của hắn xuống lại bị Chu Quân đã hoàn hồn từ nụ hôn dùng tay chặn lại. Gương mặt trắng nõn của Chu thiếu gia còn đang ửng đỏ vì tình dục, đôi môi bị mút hơi sưng phun ra lời cự tuyệt: "Ngài đã nói chỉ hôn một chút."
Tâm lý của hắn có chút trốn tránh, nếu nói Chu thiếu gia không có chút tâm tư về cái kia với Ung Tấn là không thể nào. Nhưng hắn cũng không thể nào phản bội lại người trong nhà, mà thật sự làm tới trên giường với thiếu tướng Ung. Nhưng hôn một chút sờ một tẹo đối với Chu thiếu gia mà nói chỉ là vui vẻ nhất thời, không được coi là phản bội. Chỉ cần không phải súng thật đạn thật làm thì hắn còn có thể thẳng eo nói với anh cả rằng hắn và thiếu tướng Ung không có gì cả.
Hồi lâu sau Ung Tấn mới bỏ cái tay bị Chu Quân bắt lấy ra khỏi viền quần lót, y cực kỳ không vui, dục cầu bất mãn cơm ăn đến miệng còn bị người hất đổ đủ để làm bất kể một người đàn ông nào bị lửa đốt đến độ nôn nóng. Bởi vậy y thở phì phò hỏi: "Làm sao đây."
Mặc dù Chu Quân không bị cởi quần lót nhưng dục vọng của hắn đang bành trướng rõ ràng, quần lót tứ giác lỏng le bọc lấy tựa như tấm màn mỏng manh chẳng che nổi cái gì, không cần nhìn cũng biết đã ướt đẫm. Thấy Chu Quân mím môi không nói Ung Tấn bèn xé tung vạt áo hắn kéo vạt áo mở rộng xuống tận bụng, đầu v* xinh xắn lộ ra một nửa dưới tơ lụa, quầng vú nhạt màu như nụ hoa sen mới nhú, trắng một chút lại hồng một chút.
Ngực Chu Quân bị người kia véo lấy, đây không phải lần đầu tiên hắn bị Ung Tấn chơi nơi này nhưng mẫn cảm thì vẫn là mẫn cảm, hắn hít vào một hơi còn phải tự an ủi bản thân, không sao không sao, không phải bị xoa ngực một tẹo thôi sao. Đàn ông mà, bị sờ ngực một tẹo thì có làm sao.
Cho đến khi Ung Tấn dán mặt vào ngực hắn, hoàn thành việc lần trước bị điện thoại đánh gãy trên giường ở Ung công quán. Ung Tấn ngậm lấy đầu v* hắn, hắn cũng kêu lên tiếng. Âm điệu vừa thấp vừa trầm tựa lúc bình thường Chu Quân sắp bắn, đó là tiếng rên rỉ của đàn ông. Phía dưới của hắn càng ướt cũng càng cứng. Nhưng Ung Tấn không quan tâm đến nơi đó chỉ nặng nề bóp đùi trong của hắn, cũng không vuốt ve hông hắn chỉ làm cho âm thanh liếm láp đầu v* vang lên rất lớn, rất khiến cho người ta ngượng ngùng.
Chu Quân cũng không tự vắng vẻ mình, hắn duỗi tay xuống xoa lên dương v*t đã cương cứng giữa háng. Hắn chưa bao giờ có cảm giác như vậy, chỉ dùng tay cách một lớp vải dệt sờ lên đã khiến sống lưng tê rần, quá thoải mái, thoải mái đến độ mắt hắn cũng ướt át như phía dưới.
Nhưng Ung Tấn không muốn nhìn hắn sung sướng như vậy, không muốn nhìn hắn tự làm mình thoải mái lại nhất định không đồng ý cho y cởi cái quần lót kia ra. Vì thế cái tay đang xoa nắn của hắn bị tóm lấy mạnh mẽ ấn lên bàn. Trên đầu ngón tay Chu Quân còn dính vệt nước. Chu thiếu gia không thoải mái, hắn đạp chân dùng toàn thân phản kháng loại hành vi lạm quyền bá đạo này của thiếu tướng Ung.
đầu v* hắn trượt ra khỏi miệng Ung Tấn còn hơi bị kéo ra rồi mới thu về quầng vú. Vật nhỏ kia bị mút đến độ sưng lớn lên một vòng, màu sắc cũng đậm lên, từ đậu đỏ biến thành táo nhỏ. Chu Quân bực mình khiến Ung Tấn buông tay, Ung Tấn cũng phối hợp thả lỏng nhưng lại tự kéo khóa quần mình xuống. Y không cởi quần lót của Chu Quân mà cởi của mình.
Thứ kia Chu Quân chỉ từng cảm thụ chứ chưa từng nhìn thấy, khóa quần kéo xuống dương v*t với kích cỡ đáng sợ cứ thế sắc tình bật ra giữa hai chân y còn bị chủ nhân đè xuống, quy đầu cách quần áo chọc xuống phía dưới túi tinh hắn, mông hắn đang đè lên bàn sách tạo thành một khoảng lõm xuống.
Ngay lúc bị chạm vào bụng nhỏ Chu Quân lập tức căng chặt. Gương mặt hắn nóng bừng gần như không muốn nhìn xuống bởi sợ rằng mình sẽ không nhịn được. Ung Tấn chôn mặt vào cổ hắn, đầu lưỡi liếm láp qua lại trên mạch máu. Tựa như tán tỉnh đưa bàn tay tìm đến tay hắn, đầu ngón tay cọ sát lên khe hở ngón tay rồi lại nhẹ nhàng theo kẽ tay cắm vào.
Như là bọn họ thực sự đang làm gì đó, nhưng quả thật lại không làm gì. Cách một lớp quần áo làm chuyện ám muội, chạm vào nơi đó sinh ra một khoảng ướt át ngượng ngùng. Giống như trốn tránh, Chu Quân mở chân, cánh mông run rẩy, không lên tiếng chịu đựng cọ sát nơi khe mông. Lực eo Ung Tấn càng mạnh thêm, hắn không thỏa mãn chỉ bằng cọ sát như vậy.
Bởi vậy Chu Quân bị ôm từ trên bàn xuống dưới, áo choàng của hắn bị vén lên tận ngực, Ung Tấn xoa xoa miệng hắn bảo hắn há miệng ngậm lấy góc áo. Lông mi Chu Quân run lên hồi lâu cuối cùng vẫn ngoan ngoãn há miệng. Một góc áo choàng bị nhét vào miệng hắn, tay Ung Tấn sờ một đường từ ngực đến đùi hắn. Lực đạo lúc nặng lúc nhẹ, không bao lâu liền chui vào bên trong quần lót rộng thùng thình của hắn.
Chu Quân nhíu mày nhìn về phía Ung Tấn, ánh mắt như là chỉ trích y nói không giữ lời. Ung Tấn cười nhẹ, nụ cười kia có chút hư hỏng lưu manh: "Tôi không cởi." Y chỉ luồn cả bàn tay vào quần lót Chu Quân, đúng là không cởi chỉ nắm lấy cánh mông hắn hạ lưu xoa nắn.
Chu thiếu gia phát hiện mình bị lừa bèn mặc kệ, nhân lúc người kia chưa chuẩn bị liền đẩy ra. Hắn còn muốn chạy, hắn nghĩ nên chui vào phòng tắm vào đó còn có thể khóa trái cửa lại. Cũng có thể đứng bên trong tự giải quyết tình dục bị vén lên của mình, một công đôi việc, hoàn mỹ. Nhưng mà chu tiểu thiếu gia sao có thể chạy trốn khỏi tay thiếu tướng Ung, mới chạy một nửa đã bị người kia bắt được ôm đến bên cạnh cửa sổ.
Trời đã khuya, trên đường gần như đã không còn ai. Cửa sổ mở rộng Chu thiếu gia được người kia ôm sát bên cạnh bị dọa đến độ thân thể run rẩy. Hắn sống ở tầng không hề thấp, té xuống có khả năng là chết ngay tại chỗ, hắn chả thích loại kích thích này tí nào! Chu Quân trắng mặt, tay siết chặt lấy Ung Tấn: "Đặt tôi xuống, tôi không muốn ở chỗ này."
Ung Tấn đè lên chống lấy hắn. Dục vọng vô sỉ lúc nhìn thấy mặt Chu Quân chịu đủ kinh hách lại càng mãnh liệt. Ung Tấn ôm hắn không động đậy, y nhắm mắt nhẹ ngửi: "Quân Quân, em ngửi được mùi gì không?" Chu Quân nào còn tâm tình gì mà đi ngửi mùi hoa, lúc này ngay cả tâm tình cướp cò súng bắn chết Ung Tấn cũng có luôn rồi.
Chỉ thấy Ung Tấn mở mắt ra ánh mắt lại rất mềm mại dịu dàng: "Hình như không phải mùi hoa." Tay y dùng sức bế Chu thiếu gia xuống khỏi cửa sổ ôm người xoay vòng thay đổi vị trí. Eo Ung Tấn dựa lên cửa sổ, đưa lưng ra ngoài, nhìn qua dường như chỉ sơ sẩy một chút cũng có thể ngã xuống. Rõ ràng là vừa thoát khỏi nguy hiểm nhưng Chu Quân lại càng sợ hãi.
Theo bản năng hắn nắm chặt lấy áo Ung Tấn, ngón tay dùng sức đến trắng bệch miệng xin tha: "Không thể đổi chỗ khác sao." Ung Tấn ung dung ôm lấy hắn, hôn hôn lên thái dương hắn lẩm bẩm: "Em thơm quá." Nói rồi lại lần nữa sờ lên áo ngủ của Chu Quân muốn cởi áo choàng của hắn ra.
Chu Quân xanh mặt không chịu phối hợp. Lại nghe Ung Tấn dửng dưng nói: "Hình như em luôn rất sợ tôi." Chu Quân còn chưa có lời gì để nói chợt thấy Ung Tấn lại gần tai hắn: "Em chỉ cần nhẹ nhàng đẩy một cái là có thể kết thúc." Căn bản Chu Quân không dám giãy giụa: "Ngài điên rồi sao?"
Ung Tấn: "Em không đẩy, tôi đành phải làm việc em không muốn làm." Chu Quân như chắc chắn nói: "Ngài quả thực điên rồi." Nhưng người đàn ông này vẫn đáng giận như trước mà cười: "Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.