Gặp Dịp Thì Chơi

Chương 51:




Edit: Yan
——
Chu Quân gần như lung tung rối loạn bước vào toilet, trên tay hắn vẫn còn cảm giác dính nhớp vì bị dính rượu, rượu dán lên bụng nhỏ vừa ướt dính vừa lạnh lẽo. Hắn nhìn bản thân trong gương, hốc mắt ửng đỏ khóe môi khẽ run, chính là một kẻ thất bại rõ rành rành. Hắn cố ý tiếp cận Lâm Miên, rất đê tiện vô sỉ.
Hắn cũng không phải hoàn toàn tự nhiên phóng khoáng, thật sự tự nhiên phóng khoáng phải là không hề nhìn người nọ, không hề chú ý những chuyện đó chứ không phải là làm cho bản thân lúc này mất đi lý trí, dáng vẻ khó coi mà làm mấy việc hạ lưu. Nước lạnh chảy từ vòi ra chảy lên mu bàn tay, hắn rửa tay thật lâu cho đến khi ngón tay bị đông lạnh đến cứng đờ. Trong đầu Chu Quân trước sau đều là hình ảnh Ung Tấn xoay người ghé mặt lại gần nghe Lâm Miên nói chuyện, không thể vứt đi nổi.
Mới chỉ như vậy hắn đã không chịu nổi, căn bản không biết mình đang làm cái gì, giây tiếp theo đã đụng phải bồi bàn. Đến tột cùng có phải hắn cố ý đụng phải hay không thực ra hắn cũng không biết. Trong lòng toàn là cuồng loạn, muốn Ung Tấn nhìn thấy mình, đừng lại gần cô ấy nữa. Chờ phục hồi tinh thần lại đã là cảnh ly vỡ đầy đất và khuôn mặt sợ hãi của bồi bàn.
Lúc bị cồn bắn tung tóe lên người lý trí hắn mới trở về. Hắn ở chỗ này làm gì, quá mất mặt quá xấu hổ. Không ngừng rửa tay, hắn còn hứng nước vỗ lên mặt. Tóc mai ướt sũng cuộn lại một chỗ trên trán. Lại có người đẩy cửa toilet ra, Chu Quân đỏ mắt từ gương nhìn qua đó. Không phải người trong lòng hắn nhưng cũng quen, quả thực là khách không mời mà đến.
Sắc mặt Chu Quân phòng bị, tay sờ lên sau eo xoay người nhìn lại. Người tới giơ tay lên bày tỏ thiện ý nói: "Stison, lần trước xem như tôi sai, tôi xin lỗi cậu." Chu Quân đã rút súng lục từ báng súng ra mặt không biểu cảm nói: "Alan, mày vẫn còn sống à." Alan tặc lưỡi hai tiếng, lắc đầu nói: "Cái đó là chuẩn bị cho cậu, sao có thể là thứ nguy hiểm được chỉ là cậu lại cho tôi dùng thứ đó rốt cục không cảm nhận được tư vị tuyệt vời kia."
Nói rồi hắn còn liếm môi dưới, tầm mắt hạ lưu đảo qua đảo lại giữa cổ và cái cằm ướt át của Chu Quân. Chu Quân không dao động: "Trước khi tao đục một cái lỗ trên đầu mày thì cút ngay." Alan sờ sờ cằm, ấy thế mà nghe lời đi qua một bên: "Stison, vị thiếu tướng kia cũng chơi cậu đủ rồi, không bằng suy xét một chút......"
Alan nói chưa dứt lời bỗng cảm thấy cổ bị người ta tóm lấy, ầm một tiếng vang lớn, đồng tử hắn co rút nước bọt sặc ra từ khoang miệng. Cổ và lưng đều đau nhức thậm chí hắn còn không nhìn rõ động tác của Chu Quân ra sao đã bị túm lấy cổ đập mạnh vào cửa. Yết hầu bị chèn lại khiến hắn không khó khăn hít thở, gần như muốn trợn trắng mắt.
Mà bạn học cũ của hắn Stison lạnh lẽo cười đặt họng súng vào cằm hắn: "Nếu không phải nhà tao còn hợp tác, mày cảm thấy mày còn mạng để năm lần bảy lượt tới khiêu khích tao?" Alan run rẩy lắc đầu, lực tay Chu Quân thả lỏng ném Alan qua một bên. Alan vừa ho vừa thở ngã trên mặt đất, ghê tởm mà nôn ra. Chu Quân ghét bỏ nhìn hắn một cái muốn đi.
Thế nhưng Alan còn cười đứt quãng nói: "Stison... Ha, đây mới là mày, không không không, mày đã định sẵn là phải ở phía bọn tao. Giống như lúc ở Đức vậy, chuyện trước kia có thể làm bây giờ vì sao lại phải đối nghịch với nhau." Sắc mặt gã cuồng nhiệt nhìn Chu Quân, ngồi dưới đất quơ chân múa tay: "Tao bây giờ đã không giống trước đây, chỉ cần mày đồng ý, chuyện làm ăn trong tay tao có thể chia cho mày ba phần."
Chu Quân cảm thấy người này quả thực có bệnh, ngồi đó mà nói bậy nói bạ nhưng còn vì mặt mũi anh cả vẫn không thể đụng vào. Hắn cất súng đi xoay người kéo cửa ra ngoài. Chu Quân vừa kéo cửa ra liền ngơ ngẩn. Một người đang dựa vào hành lang, thuốc trong tay đã cháy được một nửa y giương mắt nhìn về phía Chu Quân, biểu cảm phức tạp không biết đã tới bao lâu. Chu Quân nhìn nhìn điếu thuốc trong tay y, lòng suy đoán hẳn là đã tới được một lát, thứ nên nghe và không nên nghe đều đã nghe thấy.
Vẻ mặt Chu Quân hờ hững lơ đi Ung Tấn đang dựa vào tường, lúc chuẩn bị đi ngang qua không ngoài ý muốn tay hắn bị Ung Tấn duỗi tay bắt lấy. Chu Quân theo đầu ngón tay nắm lấy tay mình một đường nhìn lên mặt Ung Tấn. Hắn cười trào phúng: "Sao nào, thiếu tướng Ung lại muốn giáo huấn tôi sao?"
Thiếu tướng Ung mím chặt môi, chẳng nói lời nào. Im lặng ép cho lòng Chu Quân càng nôn nóng, sau đó tầm mắt Ung Tấn lại dừng lại nhìn chằm chằm vào tay hắn, Chu Quân nhìn theo chợt hốt hoảng tránh khỏi tay Ung Tấn. Động tác của hắn quá mạnh khiến một tiếng kim loại vù vù xẹt qua trong không khí, đập lên tường rơi xuống mặt đất, đó là một chiếc nhẫn.
Đá quý màu đỏ khung bằng bạc, nó nảy hai lần trên mặt thảm vang lên hai tiếng thùng thùng rồi im lặng. Tầm mắt Ung Tấn trước sau vẫn đuổi theo chiếc nhẫn, trên mặt không hề có kinh ngạc hay xấu hổ giận giữ muốn chết như Chu Quân mà là lạnh lẽo, chẳng chút kinh ngạc. Điều này ngược lại càng làm Chu Quân thêm khó thở. Chuyện vốn nằm trong dự đoán này lại làm cho Chu Quân cảm thấy khó chịu, hắn xoay người muốn đi nhưng bị người níu lại.
Nếu vừa nãy Chu Quân chỉ là một tảng băng, hiện giờ lửa lại bắt đầu sinh sôi bốc ra ngoài thiêu đốt cả cơ thể, mắt hắn toàn là tức giận cắn chặt khớp hàm, người sáng suốt đều biết lúc này không thể giữ Chu Quân lại. Tay Chu Quân nắm chặt, mạch máu nổi lên từ cổ tay lan ra đến mu bàn tay đập dồn dập như trái tim trong lồng ngực làm máu trong động mạch kịch liệt di chuyển.
Nhưng Ung Tấn chỉ ít lời thậm chí lãnh đạm nói: "Nhẫn." Chu Quân thành công rút tay về, động tác kịch liệt làm sợi tóc của hắn cũng theo đó đổ xuống lộn xộn, có vài sợi đụng vào tròng mắt khiến hắn đau đến nỗi hốc mắt ướt át. Hắn nhắm mắt lại mở to, tức giận cũng thu lại một chút cứng rắn giấu vào trong lòng. Biểu cảm, hành động của hắn lại khéo léo không hề giống kẻ điên say rượu vừa nãy chút nào.
Chu Quân giơ tay vuốt sợi tóc trên trán kiêu căng nâng cằm lạnh nhạt nhìn Ung Tấn, khóe môi như cười như không: "Bỏ đi." Hắn như vứt bỏ một thứ có cũng được không có cũng chẳng sao mà vứt chiếc nhẫn kia ở đó. Thái độ ngạo mạn, ngữ khí khinh thường. Hắn giống như kẻ thắng cuộc đi ra ngoài nhưng lần này Ung Tấn không giữ hắn lại.
Eo lưng hắn, ngay cả cốt khí của hắn đều cứng như một cây đao dưới mắt người nọ, lạnh lẽo như trụ băng. Nhưng Chu Quân biết mình không phải có cốt khí như vậy, hắn vừa mới ra khỏi tầm mắt Ung Tấn liền như cởi ra một lớp da, thân thể mềm oặt mồ hôi đầy người. Hắn rút khăn tay đè lên thái dương, mất hồn mất vía đi ra ngoài lại đụng phải một người. Đó là một vị tiểu thư, trên người có một mùi hương mê người quen thuộc. Chu Quân theo bản năng dừng lại bước chân nhìn về phía vị tiểu thư kia.
Cái nhìn này khiến hắn hơi nhướng mày, thế mà là một người quen. Mà mùi thơm trên người cô rất có ý vị sâu xa, mùi này dường như là mùi trong nhà Ung Tấn. Lúc trước hắn ngủ lại trong Ung công quán đã từng hỏi Ung Tấn có dùng nước hoa hay không. Lúc đó Ung Tấn còn cảm thấy buồn cười với vấn đề này của hắn, nói y vốn chẳng phải là quý ông thực sự. Ngày bình thường làm việc còn dính lên người đủ loại mùi, đụng thương đụng súng thật sự không cần phải dùng nước hoa. Chu Quân cảm thấy trên người y rất thơm, có thể là bởi vì ở Ung công quấn đốt lư hương bị dính một ít mùi thôi.
Vị tiểu thư kia đứng vững lại nhìn về phía Chu Quân cũng giật mình a một tiếng. Đôi mắt đẹp hơi hơi chuyển động lại lần nữa dừng lại trên người Chu Quân. Hai hàng lông mày nhỏ hơi nheo lại, dịu dàng nói: "Đã lâu không gặp, Chu."
Đây vốn là người quen, là căn nguyên ban đầu khiến hắn và Ung Tấn dây dưa, cô lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt hắn với ý cười trong trẻo. Chu Quân nhìn cô bỏ khăn tay đang đè lên thái dương xuống cũng mỉm cười nói: "Đã lâu không gặp, Sherry." Sherry Trần nhìn sắc mặt Chu Quân bèn nói: "Chu, sắc mặt anh thật sự không được tốt, có chuyện gì sao?"
Chu Quân ngửi mùi hương trên người cô khiến tâm tình rất xấu. Hắn không nói tiếp, ngược lại nói: "Tôi còn có bạn đang đợi, đi trước." Không ngờ Sherry Trần di một bước chặn Chu Quân lại, miệng ngậm ý cười lễ nghĩa chu toàn nói: "Em tới cùng a Tấn, chẳng ngờ mới chớp mắt đã không thấy tăm hơi, anh biết ngài ấy ở đâu không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.