Edit: Yan
——
Mặc dù cơ thể Chu Quân không được khỏe, sáng sớm lại bị dăm ba câu của Tân Uyển Quân làm cho váng đầu nhưng thấy người ta khóc thút thít như hoa lê dưới mưa vô cùng đáng thương. Lại thêm lần gặp mặt này cô muốn Chu Quân giúp mà lừa dối hắn, sau một hồi lại tự nói ra chân tướng cũng đủ biết cô gái này tự mình cũng không quyết định được nên làm thế nào.
Nhưng dù như thế nào cũng là một cô gái đang mang thai không thể để người ta khóc xong rồi mới dỗ được. Chu Quân lấy từ bên cạnh một tấm khăn lụa để Tân Uyển Quân lau nước mắt, không có động tác dư thừa chỉ dùng một loại ngữ khí khiến cô bình tĩnh lại dịu dàng nói: "Nếu như em bằng lòng có thể nói đầu đuôi cho tôi nghe một chút chuyện xảy ra là gì không, em chọc phải phiền toái gì?"
Thực ra Tân Uyển Quân cũng không rõ thân phận của Thi tiên sinh lắm bởi vì từ trước đến nay Thi tiên sinh đều không ra mặt đều là có người thay người nọ làm việc. Người của đoàn phim ước chừng cũng không rõ người sau lưng Tân Uyển Quân là ai, thực tế ngay cả Tân Uyển Quân cũng không biết. Cũng không thể nói là tìm chỗ nào hỏi thăm được, cô đâu có bao nhiêu mối quan hệ đâu. Người quen biết đa phần đều là khách, bây giờ cũng không tiện liên lạc.
Cô không biết không có nghĩa là Chu Quân không đoán ra được. Thêm một ít miêu tả của Tân Uyển Quân nữa hắn cũng suy đoán đại khái được vị Thi tiên sinh này hẳn là vị Thi tiên sinh trong lời đồn kia. Có lẽ là lão tổng của công ty hàng đầu trong ngành vận tải biển, đương nhiên sản nghiệp không chỉ ở trên biển, lớn có dầu mỏ nhỏ có đồ tiêu dùng hằng ngày cũng có mặt. Gia nghiệp lớn như thế cũng không đơn giản dựa chỉ dựa vào mình người đó gồng gánh.
Nghe nói từ thời tổ tiên đã lăn lộn trong hắc đạo, đánh đánh giết giết rồi hợp lại được phần gia nghiệp đây, cũng đều nhờ qua tay vị Thi tiên sinh tuổi nhỏ tài cao này mà từ đen tẩy trắng phát triển huy hoàng thịnh vượng. Chu Quân cảm thấy Tân Uyển Quân sẽ không trùng hợp như vậy mà đụng phải vị Thái Tuế gia này. Nhưng manh mối Tân Uyển Quân cũng cấp nói vị nam sĩ lần đầu đến tìm Thi tiên sinh họ Bạch, như này còn gì mà không hiểu.
Người dưới tay Thi tiên sinh thường dùng cũng họ Bạch, nào có chuyện trùng hợp như vậy. Chu Quân tê cả da đầu, phải nói là nhà họ Chu trước đây mà đứng trước mặt nhà họ Thi cũng chẳng qua là hạng tôm tép, Chu Quân bây giờ thì càng thêm chẳng có tí sức nặng nào. Nghĩ đến nhóc Thái Tuế gia trong bụng Tân Uyển Quân hắn lại làm cha đứa nhỏ này đội mũ xanh cho Thi tiên sinh nữa chứ.
Hắn chỉ sợ Thi tiên sinh còn chưa đội mũ xanh đầu hắn đã rơi mất rồi. Cổ Chu Quân lành lạnh không nhịn được sờ sờ, hắn vẫn còn rất tiếc mạng đó nha. Dù cho có đồng tình với Tân Uyển Quân đi nữa, không thăm dò rõ ràng Thi tiên sinh nghĩ như thế nào thì không nên đuổi theo chịu chết.
Thấy sắc mặt hắn do dự, Tân Uyển Quân cũng suy sụp nói: "Anh biết ngài ấy là ai sao, em cũng đoán ngài ấy là người có chút thân phận em thấy ngài ấy đeo nhẫn nghĩ hẳn cũng là người đã có vợ. Thân phận của em như vậy, ngài ấy hẳn sẽ không đồng ý để em sinh cái thai này ra đâu." Chu Quân liên tục cười khổ, đâu chỉ là có chút thân phận. Tân Uyển Quân thở dài lập tức phấn chấn lên: "Không sao, đợi quay xong bộ phim này em sẽ tránh ra nước ngoài sinh đứa nhỏ ra. Dù sao hiện tại ngài ấy cũng không muốn nhìn thấy em, sẽ luôn có cách thôi."
Chu Quân xoa xoa giữa hai lông mày không biết nên khuyên bảo như thế nào. Tân Uyển Quân nghĩ quá đơn giản mà hiện nay sợ là chuyện hắn ở đây, bao gồm cả chuyện Tân Uyển Quân có thai vị Thi tiên sinh kia không hẳn không biết. Nhưng dù sao vẫn là suy đoán, họ Thi nhiều như vậy cũng không hẳn chính là vị kia. Chu Quân động viên Tân Uyển Quân một hồi sau đó lại nói với cô: "Trước tiên em nên nghĩ cách gặp mặt với Thi tiên sinh, nếu như ngài ấy quả thực không muốn đứa nhỏ này thì em lại tìm tôi. Quan trọng là..., em thăm dò rõ ràng thái độ của Thi tiên sinh với em, có vài người đàn ông không hẳn có thể chấp nhận người phụ nữ của mình quá trớn..."
Tân Uyển Quân há miệng, lập tức lắc đầu nói: "Ngài ấy biết trước đây em làm gì, đứa nhỏ này có thể là mang thai trước khi gặp ngài ấy, ngài ấy có thể sẽ tức giận." Chu Quân cũng không tiện phán xét chuyện này hắn hơi kéo chăn lên trên: "Trước không nói những thứ này nữa, Tân tiểu thư, quần áo của tôi đâu."
Nghe hắn nói thế lúc này Tân tiểu thư mới hoảng hốt đứng lên còn bị đập đầu gối một cái. Người ta nói phụ nữ mang thai phải ngốc ba năm, bây giờ Tân tiểu thư đã bắt đầu rồi. Tân tiểu thư không biết mấy lời than vãn trong lòng Chu Quân, cô vào phòng tắm mới phát hiện quần áo Chu Quân đều ướt cả sau cùng đành phải lấy quần áo Thi tiên sinh để ở chỗ này cho Chu Quân mặc.
Chu Quân vội vàng muốn đến bệnh viện thăm anh cả, còn muốn chạy đến ngân hàng kiểm tra tài khoản xem có nhận được tiền hay không nên mặc bộ quần áo hơi không vừa người kia vào rồi ra khỏi nhà Tân tiểu thư. Xuống dưới lầu hắn gặp Minh Khải, hốc mắt Minh Khải xanh đen, dưới chân còn có tàn thuốc hiển nhiên là canh ở chỗ này một đêm. Chu Quân đi thẳng đến chỗ Minh Khải: "Tối hôm qua tôi bị người ta bỏ thuốc may là Tân tiểu thư đã cứu tôi."
Minh Khải có lẽ cũng biết chuyện tối hôm qua nhưng cụ thể biết nhiều hay ít Chu Quân cũng không rõ. Hắn chỉ không muốn chuyện hắn ở nhà người phụ nữ khác qua đêm không rõ đầu đuôi đã báo cho Ung Tấn. Chu Quân lại nói: "Anh ở dưới lầu lâu như vậy có nhìn thấy người nào khả nghi không?" Minh Khải gật đầu: "Chu tiên sinh cần tôi đi điều tra một chút sao."
Chu Quân cứng họng, hắn ngược lại không nghĩ tới mình có thể dùng hai vị này, chỉ bảo vệ hắn cũng đủ phiền toái rồi cần gì phải thêm việc cho người ta. Bởi vậy hắn nói: "Không cần, cũng không liên quan gì đến tôi anh đi nghỉ ngơi trước đi không cần lúc nào cũng phải theo tôi, tôi nào có nhiều chuyện như vậy."
Lời này là thật, quả thực hắn không gặp phải quá nhiều chuyện nguy hiểm, rất nhiều lần đều có thể gặp dữ hóa lành. Nói chuyện với Minh Khải xong Chu Quân bèn gọi xe tới ngân hàng lấy tiền rồi đến bệnh viện. Ông chủ Hứa nói được làm được, nói chuyển bao nhiêu là chuyển bấy nhiêu, có số tiền này chỗ bệnh viện có thể ở thêm bốn tháng còn có thể chi trả thêm một lần giải phẫu.
Chu Quân thở dài nhẹ nhõm một hơi, về phần tối qua là ai hại hắn trong lòng Chu Quân hiểu rõ. Đã lâu không gặp, thoạt nhìn tinh thần anh cả vẫn còn được. Chỉ là từ lúc hắn vào cửa liền bắt đầu nhìn hắn chằm chằm nhìn đến mức Chu Quân không được tự nhiên nói: "Sao thế ạ?" Anh cả lắc đầu nói không có gì, Chu Quân ngồi bên giường bệnh nói chuyện với anh cả hồi lâu, không nói đến chuyện mạo hiểm trên đường chỉ nói mình đi một ngày đàng học một sàng khôn.
Có lẽ anh cả vẫn chưa quen bản thân hiện tại còn cần em trai chăm sóc nên tươi cười trên mặt không quá nhiều, dặn dò Chu Quân lên lên xuống xuống, lo lắng sốt ruột như là thế giới bên ngoài biêt ăn người không bằng, không cẩn thận một cái là đứa em trai này của anh sẽ bị người ta nuốt vào bụng. Chu Quân dở khóc dở cười cảm thấy chắc là anh cả người nhàn nên nhiều tâm sự, hắn lại tìm cơ hội nói với tiểu Phó một câu để anh ta khuyên nhủ anh cả.
Chu Quân từ bệnh viện đi thẳng về nhà, hắn đã cho a mụ nghỉ việc nên cả phòng toàn là bụi. Chu Quân thở dài xắn tay áo chuẩn bị dọn dẹp một hồi, lúc này bỗng dưng điện thoại vang lên. Không biết là ai căn chuẩn như thế, đúng lúc hắn ở nhà mà gọi hoặc là vào lúc hắn không ở đây đã không ngừng gọi tới.
Chu Quân nhận điện thoại, giọng nói bên kia điện thoại là giọng nữ hắn rất quen thuộc cũng là người trước đây hắn rất thân cận lại kính sợ, là chị dâu hắn. Có lẽ chị dâu cũng không ngờ sẽ có người nhận điện thoại vừa nghe thấy giọng Chu Quân còn sửng sốt hồi lâu mới vội vàng nói: "Quân Quân, anh cả cậu đi đâu chị vẫn luôn không liên lạc được với anh ấy. Chị gọi điện thoại về nhà chú Trần và chị Lý cũng không nói với chị, có phải anh ấy xảy ra chuyện gì hay không, chị muốn gặp anh ấy! Chị muốn gặp anh ấy..."
Nói đến đoạn sau giọng nói đã nghẹn ngào. Chu Quân thở dài nói: "Chị đừng vội, anh cả có thể có chuyện gì được. Đừng khóc, khóc nhiều hại thân không tốt, cháu trai hoặc là cháu gái nhỏ lại phải đau lòng cùng." Chị dâu nức nở: "Vậy có phải anh ấy trách chị hay không, anh ấy không cần chị sao. Chị về nhà lâu như vậy, anh ấy không tới thăm chị một lần nào."