Gặp Dịp Thì Chơi

Chương 90:




Edit: Yan
——
Không bao lâu sau chỗ Thi tiên sinh cho biết có khả năng Ung Tấn đến một thành phố ở phía Bắc tiến hành trị liệu. Chu Quân lập tức vứt bỏ việc trong tay ngàn dặm xa xôi đi tìm. Nhưng mà giỏ tre múc nước công dã tràng, người của đốc quân Ung căn bản không tới nơi này, tất nhiên là không có tin của Ung Tấn. Chu Quân thất vọng mà về, cũng không có cách nào đi trách cứ ai.
Hắn ngồi xe lửa trở lại, trên lộ trình dài dằng dặc, hăng hái trên người Chu Quân cũng bị thời gian bào mòn khiến hắn uể oải không thôi. Hắn cúi người, chống đầu tự hỏi lần thất bại này không phải lần đầu tiên, tin về Ung Tấn khó tra mà xuống tay từ chỗ đốc quân Ung cũng rất khó. Tâm tư của đốc quân Ung hiện giờ đều trên người vị Ung Quyền kia, đến cùng là Ung Tấn bị đưa đến đâu đều phải dựa vào chút dấu vết để lại.
Tìm người như vậy chẳng khác nào mò kim đáy bể, cũng nhờ thế lực khổng lồ và bản lĩnh lợi hại của Thi tiên sinh mới có thể vớt trong biển mấy cây kim cho hắn. Xe lửa vang lên cạch cạch, Chu Quân tựa lưng vào ghế ngồi dần dần thiếp đi.
Hắn lại nằm mơ, những ngày qua hắn chưa từng mơ thấy Ung Tấn. Có lẽ là sợ hãi từ trong tiềm thức nên kháng cự mơ thấy y. Sợ hãi mơ thấy tin tức xấu khiến giấc ngủ của hắn không tốt, ngược lại trên chiếc xe lửa này lại nặng nề thiếp đi.
Trong mộng Ung Tấn ngồi trên giường trong chung cư của hắn lật xem một tập tranh. Đó là tập tranh Chu Quân vẽ Ung Tấn, thật sự khiến người ta xấu hổ, tất cả những thứ trên mặt giấy đều là từng bộ phận trên cơ thể đàn ông. Trong mắt Ung Tấn có ý cười mềm mại, duỗi tay về phía hắn bảo hắn đi qua. Trong mơ Chu Quân cực kỳ ngoan ngoãn, hắn ôm lấy Ung Tấn cùng y rơi vào đệm chăn mềm mại.
Ung Tấn hôn lên tóc hắn, nói hóa ra em thích tôi như vậy. Vẽ rất đẹp lần sau có thể vẽ thứ khác. Chu Quân nghe tiếng tim đập của y, cảm giác vô cùng an ổn, thật giống như cả đời đều có thể cứ vậy mà sống. Ngón tay Ung Tấn mơn trớn lỗ tai hắn, vuốt ve mặt hắn nói hắn gầy. Chu Quân như là ý thức được cái gì, trong lòng hắn kinh hoảng cực kỳ không muốn rời khỏi nơi đây.
Ung Tấn cũng thế, y cũng hoảng hốt lôi kéo tay hắn, đôi mắt y vô cùng u buồn rất nhanh đã vương lại hai hàng nước mắt. Chu Quân tỉnh lại, cả người mềm nhũn giống như gặp ác mộng mà đổ mồ hôi đầm đìa. Ung Tấn trong mơ nói hắn gầy, hắn còn muốn phủ nhận nói một câu còn không phải vì anh. Mà hắn vì sao lại gầy, là bởi vì tìm kiếm Ung Tấn.
Lúc nhận ra được đây chẳng qua chỉ là mơ hắn lập tức tỉnh dậy. Chu Quân mở to mắt, tinh thần hoảng hốt. Có chuyện gì còn khiến người ta khó chịu hơn phát hiện ra đây chẳng qua chỉ là giấc mơ sao. Hắn sợ cả đời này cũng không tìm thấy Ung Tấn, Chu Quân sờ lên vành tai mình nhớ lại xúc cảm trong mơ không tự chủ được mỉm cười.
Đau khổ tan đi, kỷ niệm lại khiến người vui vẻ. Hắn thở dài, mặc kệ sống hay chết hắn đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Trở lại chung cư, hắn tắm rửa một cái xong thì có tiếng chuông điện thoại. Là Tiểu Phó, Tiểu Phó biết hôm nay hắn ở nhà, điện thoại dò hỏi thấy là hắn nghe máy thì lập tức báo cho hắn rằng chị dâu sắp lâm bồn, hiện giờ người đang ở bệnh viện.
Chu Quân treo điện thoại, ngốc một hồi lâu mới nhảy dựng lên làm rớt cả khăn tắm. Hắn hành động hoảng hốt không khỏi va va đập đập đau đến mức hắn hô lên vài tiếng. Ngay cả tóc cũng chưa khô hắn đã lao tới bệnh viện. Anh cả đã ngồi đợi bên ngoài phòng sinh, đang căng thẳng không thôi. Hành lang chật kín người, mặc kệ ân oán trước đây bây giờ mọi người chỉ một lòng nhìn cánh cửa phòng giải phẫu đang đóng chặt lo lắng, sốt ruột chờ đợi mẹ tròn con vuông.
Không khí căng thẳng khiến Chu Quân cũng đứng ngồi không yên, hắn thậm chí muốn đến khu hút thuốc hút một điếu bình tĩnh lại. Nhưng anh cả cần hắn, anh cả nắm chặt tay hắn, ngón tay lạnh băng lòng bàn tay đổ mồ hôi, giống như khối sắt nắm lấy Chu Quân, dường như muốn lấy chút sức mạnh từ trên người hắn. Lúc này làm sao Chu Quân có thể rời đi, chỉ có thể ở lại luôn tay khẽ vuốt lưng anh cả thấp giọng an ủi.
Phụ nữ vượt cạn như đi qua quỷ môn quan, bên trong có bác sĩ đi ra nói cần có người kí tên. Tất cả mọi người nhìn về phía hai anh em họ, thậm chí Chu Quân không nghe rõ ký cái gì sao lại phải ký, trước khi phẫu thuật không phải là ký rồi sao. Sắc mặt anh cả xanh mét, không hề do dự viết tên mình lên tờ giấy kia sau đó gằn từng chữ: "Tôi muốn Lan Chi."
Lúc này Chu Quân mới sáng tỏ tình huống này có bao nhiêu nguy cơ, nếu nói trước đó anh cả là vạn phần nôn nóng thì hiện tại gần như là muốn ngất đi. Chu Quân lo lắng cơ thể anh cả không chịu đựng nổi nhưng tình huống hiện tại, hẳn là ai cũng không có cách nào lôi một người chồng ra khỏi chỗ vợ mình đang sinh được. Đó là một tiếng đồng hồ cực dài, bác sĩ lại đi ra, thở phào một hơi. Người lớn, đứa nhỏ đều bình an, chị dâu được đẩy ra, sắc mặt trắng bệch, cả người toàn mồ hôi.
Đột nhiên Chu Diêm tránh khỏi tay Chu Quân lảo đảo bổ nhào vào mép giường chị dâu. Anh dịu dàng gọi tên chị, hôn lên trán chị còn để lại trên đó mấy giọt nước mắt. Không một ai ở đây không xúc động, Thậm chí Dung phu nhân còn che miệng dựa vào lòng chồng nhỏ giọng khóc thút thít. Chu Quân nhẹ nhàng thở ra, anh cả theo vào trong phòng bệnh, Chu Quân quan tâm đóng cửa lại sau đó xoay người thỉnh cầu người nhà họ Dung: "Để hai vợ chồng bọn họ ở bên nhau một lát đi."
Người nhà họ Dung không từ chối, Chu Quân xoay người đi ra ngoài hút thuốc. Hút một hồi, tiểu Phó lại gọi hắn. Đứa nhỏ đã được tắm sạch sẽ, là con gái, đang ngoan ngoãn mút ngón tay, trên mặt nhăn dúm dó chẳng xinh tẹo nào. Ngón tay Chu Quân nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt non mềm kia, nhỏ giọng nói: "Con gái nhỏ nhanh lớn một chút, sau này chú đưa con đi chơi, cho con ăn đồ ăn ngon nhất, mặc quần áo xinh đẹp nhất."
Bên cạnh Chu Quân đến một người, hắn nghiêng đầu nhìn, là Chu Diêm. Hốc mắt Chu Diêm đỏ bừng hẳn là vừa mới khóc. Anh thật cẩn thận muốn chạm vào đứa nhỏ lại không biết chạm thế nào. Nhìn anh chân tay luống cuống, đúng là mới làm cha đều trở nên không giống chính mình. Hộ sĩ nhìn chuẩn mặt của cha đứa nhỏ, cẩn thận bế đứa nhỏ lên dạy Chu Diêm làm thế nào chính xác ôm lấy nó.
Thật lâu sau, hắn nghe thấy anh cả nói: "Sẽ không buông tay." Chu Quân nghi vấn ừ một tiếng, anh cả nghiêm túc nói: "Cho dù là lớn hay nhỏ anh đều sẽ không buông tay." Chu Quân nhẹ nhàng nói ừ, anh cả lại nói với hắn: "Anh biết cậu thích vị kia, anh không ép cậu, nếu có thể tìm được nhớ mang về ăn cơm với tụi anh."
Ánh mắt Chu Quân sáng lên: "Anh muốn đón chị dâu về?" Chu Diêm nhướng mày nói: "Con anh vợ anh phải chăm sóc ở nhà anh." Nhìn ánh mắt anh cả lần nữa tỏa sáng Chu Quân nhẹ nhàng cười, tất cả đều sẽ tốt lên, hắn tin như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.