Edit: Chây
–
Điện thoại Phó Tân Hàn rất đơn điệu, trên màn hình trống không, chỉ có mấy phần mềm thiết yếu.
Trừ hộp thư thì cũng chỉ có QQ với WeChat, còn có hai phần mềm chắc là quản lý, Triển Thâm Thâm nhìn không hiểu.
“Tôi có thể dùng trình duyệt không?”
“Cô cứ dùng đi, không cần hỏi tôi, ngày mai tôi mua điện thoại cho cô.”
Biểu cảm trên mặt Triển Thâm Thâm hơi thay đổi, tiện đà nhỏ giọng nói: “Không cần, dù sao thì trên cơ bản anh đều dùng máy tính, tôi dùng điện thoại của anh là được.” Mua điện thoại thì cần phải làm sim, mà làm sim thì cần phải có căn cước, cô… không thể dùng.
“Cũng đúng.”
Phó Tân Hàn ngồi ở trước máy tính xử lý chuyện công ty, chờ anh xử lý xong thì thấy Triển Thâm Thâm ôm điện thoại, nghiêm túc nhìn gì đó.
Phó Tân Hàn không để ý nội dung cô xem, chỉ đứng dậy rót một ly nước.
Tùy tay cũng rót cho người trầm mê với điện thoại một ly.
Sắp hết kì nghỉ phép năm rồi, Phó Tân Hàn nhìn về phía Triển Thâm Thâm, anh không có khả năng luôn không đến công ty.
Triển Thâm Thâm cũng thấy được tin nhắn trợ lý Phó Tân Hàn gửi tới, tin nhắn kia trực tiếp xuất hiện ở thanh thông báo, Triển Thâm Thâm nghe thấy tiếng rung, phản xạ có điều kiện ngẩng đầu liền thấy ——
“Phó tổng, hành trình sắp xếp ngày mai vẫn hủy bỏ sao ạ? Cổ đông bên kia nói là có ý kiến với kì nghỉ phép lâu như vậy của ngài ạ.”
Triển Thâm Thâm quay đầu lại, nhìn thấy biểu cảm của Phó Tân Hàn vẫn chuyên chú nhìn máy tính như cũ, trên máy tính vẫn là những thứ cô xem không hiểu đó.
Không biết vì sao, mắt cô hơi đau.
Phó Tân Hàn không nói gì về chuyện trước kia hai người đã gặp mặt, không nói chuyện nhà họ Chu, không nói chuyện mà cô đã gặp phải.
Triển Thâm Thâm cũng chưa bao giờ đề cập đến.
Nhưng trên thực tế gì anh cũng biết, anh chỉ là đang dùng phương thức của anh giúp cô.
Tựa như bốn năm trước, bốn năm trước cô ở trong một đám người nhút nhát sợ sệt xin giúp đỡ từ anh, anh hơi sửng sốt nhưng vẫn giúp cô.
Ngày hôm sau, ánh mặt trời sáng sớm lẳng lặng di chuyển ở trong phòng, trong không khí tràn ngập mùi rau xào, còn có tiếng nồi va chạm.
Phó Tân Hàn đứng dậy, cầm quần áo đi vào buồng vệ sinh thay, lúc đi ra liền nhìn thấy áo sơmi đã phơi trên ban công, trong phòng bếp là Triển Thâm Thâm đang đi lại.
Phó Tân Hàn thấy rất kỳ quái, đi vào phòng bếp, hỏi: “Cô đang làm gì thế?”
Trên bàn trong phòng bếp vốn trống không đang đặt một hộp trứng gà, một cọng hoa tỏi non, một cây hành mầm, rau cải xanh còn có mì đã xé bao.
Triển Thâm Thâm ngẩng đầu, tươi cười ở trong nắng sớm càng thêm xán lạn: “Buổi sáng ăn mì được không?”
Phó Tân Hàn rất kinh ngạc: “Cô đi ra ngoài mua?”
Triển Thâm Thâm cầm nồi, cười đến mi mắt cong cong, ý cười vui vẻ: “Đương nhiên rồi, đúng rồi, có phải là anh muốn đi làm hay không? Có thể dẫn tôi đi cùng không? Tôi ở nhà một mình quá nhàm chán.”
Triển Thâm Thâm đặc biệt bận rộn, trước khi ra cửa luôn mãi xác định đồ mình mặc có phù hợp hay không, đẹp hay không đẹp, lúc rời đi còn đeo một cái khẩu trang màu đen ——
Sau khi ra cửa, Triển Thâm Thâm đi ở bên người Phó Tân Hàn, lúc đi đường, quần áo ngẫu nhiên có thể chạm vào một chút, đó là một loại thân mật vô thanh vô tức.
Lúc đến công ty, trong đại sảnh có không ít người, có sức hút của Phó Tân Hàn, cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn lại đây.
Trong lòng Triển Thâm Thâm hoảng hốt, bản năng tìm kiếm cảm giác an toàn, tay nhanh chóng bỏ vào trong tay của Phó Tân Hàn, lòng bàn tay hai người hướng vào nhau.
Phó Tân Hàn chỉ cảm thấy một trận xúc cảm trơn trượt, Triển Thâm Thâm chen ngón tay vào kẽ ngón tay anh, nắm thật chặt.
Thân thể Phó Tân Hàn hơi dừng, lại không bỏ tay ra, cố ý vô tình mà chặn ánh mắt mọi người nhìn qua, trầm mặt xuống.
Phó Tân Hàn là người ít phát giận hay giận người khác, đây không phải nói tính tình anh Bồ Tát, ngược lại, thật ra sâu trong nội tâm mọi người đều hơi sợ anh, hiện tại anh trầm mặt, nháy mắt những người khác đều không hề nhìn họ nữa.
Áp lực của Triển Thâm Thâm lập tức liền ít đi, thở dài nhẹ nhõm một hơi, vẫn nắm chặt tay Phó Tân Hàn, lúc này cô mới ý thức được động tác này.
Mặt Triển Thâm Thâm bỗng đỏ lên, càng đừng nói lòng bàn tay, ngay cả cổ lỗ tai đều nóng bỏng, tim cũng phối hợp mà đập mãnh liệt.
Triển Thâm Thâm trộm nhìn Phó Tân Hàn, lại phát hiện sắc mặt anh như cũ, không hề có biến hóa.
Thì ra “nắm tay cô giống như dắt một con chó”.
Trong lòng Triển Thâm Thâm lập tức rơi đầy tro bụi, trong nháy mắt, cô không đúng lúc nhớ tới lời của tên biến thái kia ——
“Tình yêu từ trước đến nay không có vô tư phụng hiến, lúc bạn yêu một người thì bạn sẽ khát vọng đối phương cũng đáp lại như thế. Tang Tang, anh mới là người yêu em nhất, sao em lại không yêu anh?”
Hóa ra, khi bạn thích một người, thật sự sẽ muốn đối phương cũng có thể đáp lại một chút.