Gặp Được Anh

Chương 6:




Edit: Chây

Văn phòng Phó Tân Hàn có hai vị trí trợ lý, Triển Thâm Thâm tìm một cái ghế dựa, dùng cùng một bàn làm việc với Phó Tân Hàn, lúc Phó Tân Hàn xem văn kiện, Triển Thâm Thâm nghịch điện thoại của Phó Tân Hàn.
Triển Thâm Thâm ở trên mạng tìm tòi hai lần, đều nói nhà họ Chu phá sản, người đứng đầu nhà họ Chu lẩn trốn ra nước ngoài.
Cho dù như thế, trong lòng cô vẫn không yên tâm, đó là người điên, rõ đầu rõ đuôi kẻ điên, hơn nữa không thể coi khinh.
Triển Thâm Thâm thật sự bị anh ta bức thành bệnh tâm thần.
Buổi chiều Phó Tân Hàn có hội nghị cổ đông, lúc trợ lý tới nói thì Triển Thâm Thâm ở bên cạnh nghịch điện thoại.
Lúc giữa trưa, lúc đang ăn cơm Triển Thâm Thâm nói: “Buổi chiều tôi ở trên chỗ ngồi của anh ngủ được không?”
Phó Tân Hàn ngước mắt lên nhìn cô: “Cô không đi?”
Triển Thâm Thâm lắc đầu, cô là một người ngoài, đi theo chẳng phải là gây thêm phiền toái cho Phó Tân Hàn sao?
“Không đi, nghe bọn họ nói chuyện chắc chắn tôi càng muốn ngủ.”
Phó Tân Hàn ngẫu nhiên sẽ quên Triển Thâm Thâm trên thực tế là một người mới ra khỏi địa ngục, bởi vì khả năng khỏi bệnh của cô quá mạnh, mạnh đến mức Phó Tân Hàn nghi ngờ một đoạn thời gian sau, Triển Thâm Thâm sẽ khiêng đại pháo đi nổ địa ngục của cô.
Trên thực tế không phải vậy.
Họp xong, có hai cổ đông theo lại đây muốn cùng anh thảo luận mấy vấn đề của hạng mục sau.
Vài người vừa đi vừa nói chuyện, nhưng mà lúc tiến vào văn phòng, Phó Tân Hàn mới ý thức được người vốn nên ở trên vị trí của anh ngủ lại không thấy.
Trong lòng Phó Tân Hàn hơi nao nao, trên mặt bình tĩnh như cũ, hai cổ đông cứ lải nhải, bàn luận trên trời dưới đất, giống như ngay sau đó kế hoạch của bọn họ sắp được thực hiện.
Khi Phó Tân Hàn sắp hết kiên nhẫn, dưới bàn làm việc lớn của anh có động tĩnh rất nhỏ.
Phó Tân Hàn hơi suy nghĩ, tự nhiên đi qua, kéo ghế dựa ra, quả nhiên thấy Triển Thâm Thâm cuộn mình ở trong không gian nhỏ hẹp dưới bàn làm việc, Phó Tân Hàn ngồi xuống.
Hai cổ đông hỏi ý kiến anh.
Lực chú ý của Phó Tân Hàn đều đặt ở trên người phía dưới bàn làm việc, mở miệng nói: “Tôi sẽ suy xét lại.”
“Phó tổng từ trước đến nay suy nghĩ cặn kẽ, đây cũng là chuyện tốt.”
Hai người tung hô nhau một trận, cuối cùng cũng rời đi.
Bọn họ vừa đi, Phó Tân Hàn nhanh chóng đứng lên, bàn tay to đặt ở thành bàn làm việc, tránh cho người bên trong lúc đi ra bị đụng đầu.
Triển Thâm Thâm ngồi xổm trong chốc lát mà chân đã tê cứng, lúc đi ra đứng đều đứng không vững, biểu cảm vặn vẹo.
Phó Tân Hàn đẩy người ngồi lên ghế.
“Cô làm gì vậy?”
“Hai người vừa rồi kia có một người từng gặp tôi.” Triển Thâm Thâm hàm hồ nói.
Cô vừa rồi ở văn phòng vốn dĩ ngóng trông đối phương nhanh chóng họp xong, lúc bên ngoài tiếng người ồn ào cô biết đã kết thúc, kết quả vừa mở cửa ra thì thấy được người lúc trước đã gặp qua, lập tức trốn đi.
Trên mặt Triển Thâm Thâm rõ ràng có lảng tránh, cô rất ít khi như vậy, mấy năm nay chống đỡ cô là đạo đức, bị biến thái kia cầm tù cũng được, quất cũng được, hạ thuốc cũng được, tinh thần cô đều không thể chinh phục, bởi vì cô trước sau kiên trì, cô không có vấn đề, là đối phương biến thái ngu ngốc, cô chỉ hơi không may mắn mà thôi.
Có đôi khi, con người ta thật sự thực phức tạp. Cô có ngàn vạn loại phương thức mắng biến thái kia, có thể vô số lần nói cho mình, cô không hề sai.
Chính là giờ khắc này, cô lảng tránh, cô giống như người nhát gan lừa mình dối người, không muốn nghe được nửa câu đánh giá từ trong miệng Phó Tân Hàn về chuyện kia.
Phó Tân Hàn nhíu nhíu mày: “Bọn họ nào?”
Anh tựa như có vài phần bực bội, nói: “Được rồi. Hai người đó đều không giống người tốt.”
Phó Tân Hàn chưa từng nói chuyện như vậy.
Triển Thâm Thâm cảm thấy cảm xúc của anh không quá thích hợp, những chuyện đó giống như là một cây gai, có thứ gì đấy đâm vào trái tim cô, Triển Thâm Thâm không cảm giác được chân đã tê rần, cô chỉ cảm thấy dạ dày khó chịu, đầu ngón tay bắt đầu hơi đau đớn.
Triển Thâm Thâm nghe được giọng nói của mình mang theo có chút run rẩy cười: “Tôi…tôi đi về.”
Lúc này cô mới ý thức được mình vậy mà lại khóc.
Bị đánh cô không khóc, bị hạ thuốc cô không khóc.
Thật vất vả chạy trốn, xin cảnh sát giúp đỡ, cảnh sát rất tốt, nghe nói những việc cô trải qua, đều chuẩn bị bắt người, kết quả nhà họ Chu cầm báo cáo giám định tinh thần của cô, cầm một đoạn video cô tự mình hại mình tới, cô lại một lần bị bắt về, lúc ấy cô không khóc.
Bây giờ chuyện gì cũng không phát sinh, cô lại khóc.
Triển Thâm Thâm kinh ngạc vậy mà cô lại khóc, mà một giây sau, cô đã bị hơi thở quen thuộc vây quanh, Phó Tân Hàn duỗi tay ôm cô ở trong lòng ngực.
“Không có việc gì.” Giọng Phó Tân Hàn trầm thấp khàn khàn, vẫn mang theo hơi thở cô quen thuộc.
Trán Triển Thâm Thâm đập ở trên ngực rắn chắc của anh, khóc đến thở hổn hển, Phó Tân Hàn vươn tay trấn an vuốt ve lưng cô, hai người đều không nói nữa.
Trong không khí chỉ có tiếng khóc của Triển Thâm Thâm.
“Tôi… không làm sai gì…”
“Tôi biết.” Phó Tân Hàn đau lòng.
Trong lòng Phó Tân Hàn vô cùng đau lòng.
“Bọn họ đều mắng tôi, đều không coi tôi là người, đôi mắt tôi giống Lý Tang, cũng không phải là tôi tình nguyện.”
“Bọn họ sẽ không có kết cục tốt, bao gồm Lý Tang kia.”
“Lý Tang kia còn đỡ, không phải người xấu, anh đừng mắng cô ấy.” Triển Thâm Thâm ngẩng đầu, trong mắt còn mang theo nước mắt, giải thích.
Phó Tân Hàn nhớ tới gì đó, sắc mặt xanh mét, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Giận chó đánh mèo.”
Triển Thâm Thâm nghe thế, nín khóc mà cười: “Đều không cho thể diện sao?”
Người vĩnh viễn lý tính bình tĩnh, luôn là người nhớ phải cho người khác thể diện, có một ngày cũng sẽ giận chó đánh mèo, bởi vì chạm vào người của họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.