Gặp Gỡ Định Mệnh Tại Tiệm Net

Chương 1:




Ngày công bố điểm thi, chị gái chiếm dụng chiếc máy tính duy nhất trong nhà, vừa cằn nhằn mạng lag vừa chê quạt nhà cũ kỹ.
"Bực c.h.ế.t đi được, nóng nực thế này, không thể lắp một cái điều hòa được à? Cũng có bao nhiêu tiền đâu, sao cứ phải sống keo kiệt thế. Giờ thì hay rồi, con không tra được điểm đại học, mọi người vừa lòng chưa?"
Mẹ cầm quạt mo cau lo lắng phe phẩy, nhịn không được vỗ vỗ lưng bố đang cặm cụi kiểm kê hàng.
"Ông à, đừng làm nữa, con bé sốt ruột hết cả lên rồi kìa, mau nghĩ cách đi."
Bố gãi đầu bất lực: "Tôi biết làm thế nào bây giờ."
Thấy sắc mặt chị gái u ám, bố đành đề nghị: "Hay là, chúng ta tắt hết wifi trên điện thoại đi, xem có được không."
"Đúng đúng đúng, chỉ cho máy tính kết nối thôi, điện thoại tắt hết đi." Mẹ vội vàng lấy điện thoại ra tắt, còn kiểm tra xem bố đã tắt chưa. Quay đầu lại thấy tôi đứng ngây ra đó, bèn bực bội chống nạnh mắng: "Còn đứng ngốc ra đấy làm gì? Lâm Mộc, mày đúng là khúc gỗ, còn không mau tắt đi, nếu để chị mày tra điểm chậm trễ, xem tao có tha cho mày không."
Bị mắng một trận, tôi lấy chiếc điện thoại cục gạch trong túi quần ra, chỉ có thể nghe gọi và nhắn tin, cũng không giải thích gì thêm.
Ánh mắt mẹ lóe lên, mím môi, không nói gì nữa. Lại dịu giọng hỏi chị gái: "Linh Linh, ra chưa con?"
"Mẹ đừng giục nữa, đang load đây này."
"Ừ ừ ừ, không giục, không giục. Chậm mà chắc, đợi chút xem."
Bố phụ họa: "Đúng đúng đúng, Linh Linh nhà ya vẽ đẹp như vậy, thi vào trường tốt chắc chắn không thành vấn đề."
Được an ủi, chị gái có chút đắc ý ngẩng đầu: "Chắc chắn rồi, giáo viên ở trường đều khen con có thiên phú đấy."
Tôi đứng trước cửa phòng ngủ, lặng lẽ nhìn cảnh tượng vui vẻ hòa thuận trước mặt, như một người ngoài cuộc. Họ dường như quên mất tôi cũng là một thành viên trong gia đình này, cũng quên mất tôi cũng là sĩ tử thi đại học năm nay.
"Ra rồi ra rồi," Chị gái phấn khích vỗ tay: "312 điểm, năm ngoái điểm chuẩn khối V là 307, con cao hơn 5 điểm lận. Tuyệt quá."
"Tốt quá, giỏi quá."
"Linh Linh nhà ta đúng là có triển vọng, sắp thành sinh viên đại học rồi."
Bố mẹ kích động khen ngợi, còn chị gái thì đắc ý vuốt vuốt tóc, soi gương dặm lại phấn.
"Mình phải báo tin vui này cho hơn năm vạn fan của mình biết mới được, caption cứ viết là: Ánh sao chẳng phụ người chăm chỉ, tân sinh viên đại học sắp sửa nhập học."
Mẹ phe phẩy quạt mo cau cười híp cả mắt: "Tốt tốt tốt, Linh Linh nhà mình đúng là có văn tài."
Tôi nắm chặt giấy báo dự thi, cắt ngang niềm vui của họ: "Cho con tra điểm được không ạ?"
Chị gái nhích mông, ngồi sang giường: "Đây, tra đi."
Dưới lầu là tiệm hoa quả do bố mẹ kinh doanh, có khách đến, hai người vội vàng ra tiếp đón.
Điện thoại chị gái liên tục ting ting, chị ấy đang trả lời tin nhắn thoại trong group fan: "Cảm ơn lời khen của các bé yêu, cũng cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng Linh Linh, Linh Linh sẽ tiếp tục cố gắng, yêu các em nhiều."
Tôi nhập thông tin xong, vừa mong chờ vừa sốt ruột đợi kết quả. Màn hình load một lúc lâu mới hiện ra một dòng chữ.
—— Điểm thi đại học của thí sinh này đã bị ẩn.
Tôi ngẩn người, dụi dụi đôi mắt cay xè. Chị gái thò đầu nhìn lướt qua, vỗ vỗ vai tôi, cười khẩy một tiếng, an ủi qua loa: "Không sao, dù điểm bao nhiêu thì học cao đẳng cũng được, trong nhà có một người học đại học là đủ rồi."
Trong lời nói không giấu được vẻ đắc ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.