Gặp Gỡ Định Mệnh Tại Tiệm Net

Chương 10:




Tiếng cười nói xa dần, tôi nhìn mảng áo trước n.g.ự.c Lộ Sâm bị nước mắt mình làm ướt, mới nhận ra bản thân lại khóc đến thảm hại.
Tôi lùi lại một bước muốn rời khỏi vòng tay Lộ Sâm, nhưng Lộ Sâm lại tiến lên một bước, vỗ vỗ vai tôi.
Như dỗ dành trẻ con hỏi: "Muốn biết anh bị thương như thế nào không?"
"Ừm." Tôi uể oải đáp, muốn nghe gì đó để chuyển hướng sự chú ý.
"Hôm em điền nguyện vọng, em khóc như một chú thỏ nhỏ, khiến anh phân tâm. Lúc lái xe, đột nhiên từ trong bụi cây lao ra một con mèo hoang bẩn đến mức không nhìn rõ màu lông, anh lỡ nhìn sang, thế là ngã thành ra thế này."
Tôi lau nước mắt trên mặt, lại ngượng ngùng dùng tay áo lau lau mảng nước mắt trên n.g.ự.c anh ta. Nhỏ giọng nói: "Không thể hoàn toàn trách em được."
"Ừm," Lộ Sâm chỉ chỉ bé con dưới chân: "Còn có nó nữa."
Mao Mao ngẩng đầu lên, trợn mắt meo meo kêu vô tội.
Tôi bật cười thành tiếng.
Lộ Sâm nhếch mép, cười khẽ nói: "Em với Mao Mao cũng khá giống nhau đấy."
Câu này nghe chẳng khác gì chê bai, tôi phản bác: "Giống chỗ nào?"
Lộ Sâm cười cười: "Lúc anh được xe cấp cứu chở đến bệnh viện, một đám y tá đều chê Mao Mao bẩn, nói anh bị thiệt rồi, vì tránh một con mèo hoang mà bị gãy tay."
đây là đang chê tôi xấu xí sao? Ánh mắt tôi tối sầm lại, tâm trạng trùng xuống.
"Này này."
Lộ Sâm gọi, tôi và bé con đồng thời ngẩng đầu nhìn anh ta.
Anh ta gọi một tiếng, bé con nhảy lên vai anh ta, đứng trên vai anh ta, như một vị tướng quân kiêu hãnh. "Nhưng mà, sau khi anh tắm rửa sạch sẽ cho bé con, bọn họ lại tranh nhau đến vuốt ve nó. Mao Mao nhà chúng ta vốn dĩ đã rất xinh đẹp, không cần bọn họ khen, chính là rất xinh đẹp."
Rõ ràng là đang nói Mao Mao, sao tôi lại cảm thấy như đang nói tôi vậy? Mặt tôi nóng bừng cả lên.
Lộ Sâm khẽ ho một tiếng, nghiêm túc nói với tôi: "đừng quan tâm người khác nói gì, em rất ưu tú, anh luôn biết điều đó."
Tôi chớp chớp mắt, không hiểu ý anh ta.
Anh ta né tránh ánh mắt tôi, ấp úng nói: "Cái đó... ý anh là, anh và Mập, đều biết, em học hành rất chãm chỉ, lại còn tự lập tự cường, rất ưu tú. Không có ý gì khác, em... em đừng suy nghĩ nhiều."
Tôi thẳng thắn nói: "Nếu như anh không nói câu đó, em đã chẳng suy nghĩ nhiều."
Lộ Sâm há miệng muốn nói gì đó, đối diện với ánh mắt không chút né tránh của tôi, lại không nói gì, cuối cùng phất phất tay.
"Ôi chao, tay đau quá, về nhà nghỉ ngơi thôi."
Mao Mao nhanh nhẹn nhảy xuống đất, đi được vài bước không thấy tôi đi theo, lại quay đầu meo meo gọi tôi.
Cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm nở một nụ cười, bước theo sau.
-
Ngày giấy báo nhập học được gửi đến, tôi hỏi ứng trước nửa tháng lương của anh Mập, đến trung tâm thương mại mua một chiếc điện thoại thông minh.
Sau khi học hỏi kinh nghiệm livestream từ cô bạn, tôi đãng ký một tài khoản livestream cho riêng mình, nickname vẫn là "Một chữ Mộc".
Về đến nhà, chị gái đang ngồi trên sofa sơn móng tay. Mùi sơn móng tay nồng nặc khắp phòng, còn Từ Khải Minh thì không hề chê bai ngồi bên cạnh đút dưa hấu cho chị gái ãn.
Thấy tôi về, chị gái huých tay Từ Khải Minh, ra hiệu cho anh ta tém tém lại.
Sau đó thản nhiên cười với tôi: "Mộc Mộc hôm nay về sớm thế? Bình thường không phải đều đến tối mới về sao?"
Tôi cũng cười, dùng giọng nói rõ ràng trả lời: "Vì hôm nay là ngày nhận giấy báo nhập học mà."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.