Gặp Gỡ Định Mệnh Tại Tiệm Net

Chương 11:




Chị gái ngẩn người, hình như không ngờ tôi lại trả lời như vậy.
Cũng có vẻ như ngạc nhiên vì tôi lại có thể nói nãng lưu loát như vậy.
Bố mẹ từ buôn bán nhỏ lẻ đến khi có cửa hàng riêng, thường xuyên tiếp xúc với nhiều khách hàng, tính cách nóng nảy, thẳng thắn.
Chị gái được di truyền rất tốt.
Còn tôi, lại là người chậm chạp. Ãn chậm, nói chậm, làm việc cũng chậm.
Lúc còn nhỏ, tôi lớn lên trong tiếng quát mắng.
"Ãn nhanh lên."
"đi nhanh lên."
"Nói nhanh lên, đừng có ấp a ấp úng."
Tôi nhút nhát, bị mắng vài lần liền không dám nói chuyện nữa.
Lúc nói chuyện cũng luôn nhỏ giọng hoặc ấp úng.
Nhưng lần này, tôi sẽ lên tiếng vì bản thân, dùng chính thủ đoạn mà chị gái muốn hãm hại tôi.
Phòng khách nhà tôi rất nhỏ, có thêm thứ gì là nhìn một cái là biết ngay.
Bức tranh treo tường là đồ mới, chú gấu bông trên bàn cũng vậy, con búp bê trên tủ tivi, đều được đặt rất cố ý.
Và tôi trước mặt chị gái và Từ Khải Minh, lấy chiếc điện thoại mới mua ra.
"Chị ơi, đây là tiền em đi làm thêm hè mua đấy, đẹp không?"
Chị gái cười gượng gạo: "Ừm, đẹp."
Sau đó, tôi mở livestream, hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào ống kính.
"Xin chào mọi người, em tên là Mộc Mộc, là một thí sinh vừa thi đại học ở tỉnh này, hôm nay là ngày gửi giấy báo trúng tuyển, em muốn chia sẻ tin vui này với mọi người." Phòng livestream bắt đầu có người xem, không ngoài dự đoán là nhờ sức nóng từ bài đãng của Từ Khải Minh trước đó.
Còn chị gái và Từ Khải Minh, từ lúc tôi mở livestream, sắc mặt đã trở nên vô cùng khó coi.
"Mộc Mộc," Chị gái né tránh ống kính của tôi, chột dạ khuyên nhủ: "Sao lại học theo chị livestream vậy, người ta trên mạng nói chuyện khó nghe lắm, bọn họ sẽ soi mói em đấy, tắt đi."
Lần này, tôi không nghe lời chị ấy nữa.
"Chị à, có lẽ chị còn chưa biết. Em đãng ký ngành truyền thông đấy, ống kính sau này sẽ là một phần công việc của em, em phải học cách thích nghi với nó."
Sắc mặt chị gái càng thêm khó coi: "Sao có thể, rõ ràng chị đã điền cho em ngành sửa chữa ô tô rồi mà..."
Lúc này, nhân viên giao hàng gõ cửa, đưa ba phong bì báo điểm đến.
"Của Từ Khải Minh cũng gửi đến đây luôn phải không, phiền ký nhận giúp, hai cái trường cao đẳng nghề, còn một cái, của Lâm Mộc, trường đại học Thanh Hoa, chúc mừng nhé!"
"Cảm ơn."
Tôi thản nhiên nhận lấy, lạnh lùng nhìn ánh mắt hoảng hốt của chị gái dần dần tối sầm lại, bắt đầu trở nên kích động.
"Em lại dám đổi nguyện vọng!"
Từ Khải Minh khinh thường liếc tôi: "đây là thích tôi, thích đến mức không thể kiềm chế được trong nhật ký của em à? Tôi thấy cũng bình thường thôi mà. Giả vờ tình sâu nghĩa nặng cái gì chứ, đồ mọt sách. Thật ra trong lòng khinh thường chúng tôi từ lâu rồi đúng không."
Tôi dựng điện thoại, để lộ toàn bộ bản thân trước ống kính livestream.
"đúng vậy, tôi khinh thường hai người."
Chị gái không ngờ lần này tôi lại kiên quyết như vậy, cười lạnh nói: "Lâm Mộc, có phải em bị điên rồi không? Không có chị, em nên biết, sẽ chẳng có ai thèm chơi với em đâu nhỉ?"
Tôi cất giấy báo nhập học vào balo, ôm chặt trước ngực, sau đó lấy hết can đảm nói ra những lời chôn giấu trong lòng.
"Em rất tỉnh táo, em thi đại học được 658 điểm, là thí sinh có điểm số cao nhất trong số tất cả các bạn học thi khối C ở tỉnh này. Em nên được vào trường đại học tốt nhất cả nước, chứ không phải trở thành công cụ câu like cho hai người."
Tôi lần lượt gỡ những chiếc camera giấu kín trong phòng khách xuống, ném xuống đất.
"Mạng xã hội cho phép mọi người dân được bình đẳng lên tiếng, vậy mà lại bị hai người biến thành vũ khí câu like. Ngành truyền thông không nên như vậy, không nên lợi dụng những thứ dung tục, đối lập để thu hút sự chú ý của mọi người. Ngành truyền thông có sức mạnh to lớn hơn, nên lên tiếng vì những người cần được giúp đỡ. Ngày em chọn ngành truyền thông, chính là muốn lên tiếng vì bản thân mình. Những thứ em có được, không phải vì em là em gái của chị, mà là vì em xứng đáng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.