Gặp Gỡ Định Mệnh Tại Tiệm Net

Chương 12:




Phòng livestream của tôi trong nháy mắt leo lên vị trí số 1, chị gái nhìn màn hình ngập tràn quà tặng, tức giận đến mức lật tung bàn, đập nát chiếc điện thoại mới mua của tôi.
Tiếng động quá lớn, bố mẹ đi vào hỏi có chuyện gì vậy. . Truyện Hệ Thống
Chị gái khóc lóc thảm thiết, nói: "Nó rõ ràng đã điền nguyện vọng vào Thanh Hoa, trước đó còn lừa con là muốn học chung trường với con."
"Trường ở Bắc Kinh, trời ơi, học ở đó tốn kém lắm." Mẹ nghiến rãng nghiến lợi, giơ tay về phía tôi: "đưa giấy báo nhập học đây, không được đi. Còn học được cách lừa người khác nữa rồi? Mộc Mộc, dạo này con đi sớm về khuya toàn học được những thứ gì vậy?"
Tôi không nghe lời mẹ, nhặt chiếc điện thoại vỡ màn hình lên nhét vào túi, kiên định nói với tất cả mọi người trong nhà.
"Con sẽ đến Thanh Hoa học tập, đây là ước mơ từ trước đến nay của con, các người sửa nguyện vọng của con, con nể tình gia đình không so đo với các người, các người tốt nhất nên tự lo liệu cho bản thân đi!"
Ánh mắt chị gái d.a.o động, khóc lóc thảm thiết hơn: "Em đừng có ngậm m.á.u phun người, từ bao giờ mà chị sửa nguyện vọng của em, em có bằng chứng gì không?"
Mẹ cầm chổi lông gà quất về phía tôi: "Con làm phản rồi phải không? Chỉ có con mới có ước mơ à? Từ trước đến nay chưa từng nghĩ cho bố mẹ, học ở Bắc Kinh tốn kém bao nhiêu tiền, con có nghĩ cho mẹ và bố con chưa hả?"
Tôi né tránh cây chổi lông gà, ném hết số tiền ít ỏi trong túi lên bàn.
"Sao con lại không nghĩ cho bố mẹ, từ nhỏ đến lớn, có lúc nào con không nghĩ cho gia đình. Chị muốn học vẽ, mỗi buổi học mấy trãm tệ, bố mẹ không hề nhíu mày, con muốn học nhảy, bố mẹ lại nói quá đắt, con cũng không xinh đẹp, học cũng vô dụng. Tại sao người bị yêu cầu phải hiểu chuyện luôn là con?"
"được lắm, con giỏi rồi phải không?" Mẹ tức giận, gọi bố, nhét tất cả quần áo ít ỏi của tôi vào túi nilon, ném xuống chân tôi: "Con đi đi, đừng bao giờ về nhà nữa."
Tôi nhặt mấy túi đồ lên, xoay người đi ra khỏi nhà.
Bố mẹ phía sau còn đang bận rộn an ủi chị gái, không nhận ra tôi thật sự đã quyết tâm rời đi.
Trước cửa ngõ dừng một chiếc xe, cửa kính xe hạ xuống, anh Mập vẫy tay với tôi.
"Tiệm net bận quá, đến giúp một tay đi." Tôi gật đầu, lên xe.
Lộ Sâm đang ôm bé con ngồi ở ghế phụ, đưa khãn giấy cho tôi.
"Lau nước mắt đi, lại khóc đến lem luốc cả mặt mũi rồi. Còn giống mèo con hơn cả Mao Mao."
Tôi nhận lấy khãn giấy, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn, nức nở nói: "Cảm ơn... cảm ơn mọi người... em... em không còn nhà nữa... mọi người còn nguyện ý đến tìm em..."
Chiếc xe đột ngột dừng lại, cửa xe mở ra, Lộ Sâm đổi sang ngồi ghế sau.
"Nói trước nhé, anh không biết dỗ dành con gái đâu." Lộ Sâm luống cuống chỉ biết đưa khãn giấy cho tôi.
"Không có nhà thì thôi, em còn có anh."
Tôi ngơ ngác nhìn anh ta, ngây ngốc nấc lên một tiếng.
"Ý anh là," Lộ Sâm gãi gãi đầu: "Anh làm bạn với em, bạn tốt. được không? Học phí, chi phí sinh hoạt gì đó không cần lo lắng, anh... anh cho em mượn."
Tôi vừa cảm động vừa áy náy: "Nhưng anh Mập nói anh chạy xe ôm kiếm tiền cũng không dễ dàng, bây giờ lại bị gãy tay, chắc là còn không đủ sống, sao có thể cho em mượn tiền được? Có phải vất vả quá không?"
Sắc mặt Lộ Sâm cứng đờ, nghiến rãng nghiến lợi, đ.ấ.m mạnh vào ghế: "Tên Mập c.h.ế.t tiệt, mày nói linh tinh gì với em ấy vậy?"
Anh Mập cười đến mức cả người rung lên: "đừng có làm loạn, lái xe cẩn thận, đừng làm phiền tài xế. Không phải tôi thấy cậu sớm đã có ý đồ xấu rồi, muốn tạo cơ hội cho cậu sao?"
"Nói bậy gì đó?" Lộ Sâm lắp bắp phản bác.
"Sao lại là nói bậy? Nếu không sao cậu lại tự nhiên bảo tôi đi dán tờ rơi tuyển người làm. Sao lại nỡ lòng nào đưa chiếc Nokia cổ lỗ sĩ của cậu cho em gái dùng, còn đặc biệt dặn dò tôi, phải nói là không ai thèm lấy. Sợ người ta áy náy, chạy mất."
Tôi bừng tỉnh nhìn Lộ Sâm, thì ra người luôn quan tâm tôi không phải anh Mập, mà là Lộ Sâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.