Gặp Gỡ Định Mệnh Tại Tiệm Net

Chương 2:




Tôi và chị gái là chị em song sinh khác trứng, chị ấy xinh đẹp hơn, tính cách cũng được bố mẹ yêu thích hơn.
Gia đình cho chị ấy học vẽ, ảnh chụp chị ấy vẽ tranh ở lớp vẽ được người ta đăng lên mạng, thu hút một lượng lớn người hâm mộ. Giờ đã là hot girl mạng có tiếng tăm ở thị trấn nhỏ.
Ngược lại, tôi chỉ là một đứa con gái bình thường, nhạt nhòa.
Tôi ít nói, không có tài lẻ gì nổi bật, thành tích cũng bình thường, ném vào đám đông cũng chẳng ai chú ý.
Giờ ăn trưa, Khải Minh bưng bát cơm chạy đến bàn ăn nhà tôi ngồi xuống.
Tôi nhường chỗ, bản thân ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ.
Tôi cúi đầu ăn cơm, khóe miệng khẽ nhếch lên. Nhà Khải Minh ở cạnh nhà tôi, chúng tôi lớn lên cùng nhau, có thể coi là thanh mai trúc mã.
Anh ta mặc áo thi đấu số 23, ngồi xuống bàn ăn gắp thức ăn, huých khuỷu tay vào cánh tay chị tôi hỏi: "Nghe nói cậu đỗ rồi hả?"
Chị gái đang ăn salad hoa quả mẹ tôi đặc biệt trộn cho, hờn dỗi nói: "Đương nhiên rồi, mỹ nữ cấp ba hội tụ cả tài năng và nhan sắc sắp sửa tiến hóa thành nữ sinh viên đại học rồi đây."
Khải Minh nghe xong cười cười, vừa từ sân bóng rổ về, người đầy mồ hôi, ghé sát vào chị tôi khoe khoang: "Tôi cũng đỗ rồi, 361 điểm, cao hơn điểm chuẩn khối D năm ngoái 1 điểm. Cũng đủ rồi, tôi thấy hai ta có thể đăng ký học chung trường đấy."
Sợi tóc ướt mồ hôi trên trán Khải Minh rơi xuống áo chị tôi, khiến chị ấy không vui, đẩy anh ấy ra: "Ấy ấy, tránh ra, người đầy mồ hôi. Ai thèm học chung trường với cậu."
"Câu không học chung trường với tôi thì muốn học chung với ai? Hửm?"
Hai người họ đẩy qua đẩy lại, tôi bị chen vào góc, cầm khăn giấy trên bàn đưa ra.
"Khải Minh, lau mồ hôi đi." Khải Minh khựng lại, sau đó cười cười, rút mấy tờ khăn giấy từ hộp, phất tay nói: "Cảm ơn."
Tim tôi đập có chút nhanh, dáng vẻ anh ấy phất tay rất ngông nghênh, khác hẳn với tôi, người không dám nói chuyện lớn tiếng.
Ngoài cửa vang lên tiếng pháo, chị gái xoa xoa tay, chỉnh lại váy.
"Bố mẹ đúng là thích làm quá lên, nguyện vọng còn chưa điền mà đã bắt đầu ăn mừng rồi. Thật ngại quá."
Một đám người ùa vào nhà tôi, thậm chí cả giáo viên và hiệu trưởng cũng đến. Bố mẹ bị vây quanh, có chút lúng túng.
Vài phóng viên cầm máy quay không ngừng ghi hình, ánh đèn flash chớp nháy khiến tôi hoa cả mắt.
Chị gái đẩy tôi ra, tiến lên, vẫy tay với ống kính: "Xin chào mọi người, tôi là Lâm Linh."
Sau đó nhỏ giọng hỏi người quay phim: "Lát nữa anh có thể chỉnh sửa ảnh giúp tôi không? Dạo này đang giao mùa, da hơi dị ứng, tình trạng da không được tốt lắm."
Anh quay phim từ trên xuống dưới đánh giá chị ấy, xua tay ra hiệu cho chị ấy tránh ra.
"Cô gái, nhầm người rồi. Chúng tôi đến để quay thủ khoa khối C toàn tỉnh Lâm Mộc, không phải cô."
Chị gái sững người, sau đó hét lên: "Không thể nào, lúc tra điểm tôi ở ngay bên cạnh, điểm của con bé ấy còn bị ẩn đi, sao có thể là thủ khoa toàn tỉnh được?"
Hiệu trưởng tươi cười đối diện ống kính giải thích: "Không phải thủ khoa, không phải thủ khoa, chúng tôi không có ý tuyên dương thủ khoa. Chỉ là đến chúc mừng em Lâm Mộc học sinh trường chúng tôi thôi."
Tôi lập tức hiểu ra, thì ra số điểm bị ẩn kia lại là 658 điểm.
Tôi bị mọi người vây quanh, chụp ảnh, nhận lấy phần thưởng 1 vạn tệ từ tay giáo viên, giáo viên dặn dò tôi: "Nguyện vọng nhất định phải điền cẩn thận, đừng phụ lòng bao năm đèn sách của mình."
Tôi trịnh trọng gật đầu, quay đầu lại thì bắt gặp sắc mặt u ám của chị gái, và bố mẹ không mấy vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.