Gặp Gỡ Định Mệnh Tại Tiệm Net

Chương 3:




Đoàn người hùng hổ rời đi, đóng cửa lại, chị gái đập bát đũa xuống, ngồi bệt xuống sofa khóc lóc.
"Điểm chuẩn vừa công bố, năm nay tăng điểm rồi, em không đủ điểm đậu."
Một chiếc gối ôm bay tới, chị gái phẫn hận nhìn tôi: "Thất bại của bản thân tuy đáng tiếc, nhưng mà sự thành công của mày lại càng khiến tao khó chịu. Sao mày lại có thể che giấu kỹ đến vậy, thủ khoa toàn tỉnh, số điểm như vậy, sao mày dám thi chứ? Giờ thì hay rồi, tao sẽ bị so sánh với mày, mày vui lắm phải không?"
Tôi ôm gối ôm, lắc đầu: "Em không có, không có so sánh với ai cả."
Khải Minh rút khăn giấy lau nước mắt cho chị tôi, rồi ngồi xuống bên cạnh dỗ dành: "Không sao, không phải chỉ là không đủ điểm đậu thôi sao? Tôi cũng không đủ, chúng ta cùng học cao đẳng là được rồi. Nhà cậu có một người học đại học, không phải rất tốt sao? Còn là thủ khoa nữa chứ, cậu là chị gái cũng được thơm lây mà, chị gái của thủ khoa đại học, oai biết bao nhiêu."
"Mới không phải," Chị gái khóc càng to hơn: "Từ nhỏ đến lớn, mọi người chỉ nói đó đây là em gái của Lâm Linh, tớ không muốn nghe người khác nói tớ là chị gái của Lâm Mộc. Tớ không muốn, tớ không muốn, tớ không muốn!!!"
Mẹ sốt ruột nhưng không biết an ủi thế nào, liếc thấy số tiền thưởng trong tay tôi, giật lấy, nhét vào tay chị gái.
"Linh Linh đừng khóc nữa, 1 vạn tệ này con cầm lấy, không phải con vẫn luôn muốn mua chiếc điện thoại Iphone mới ra kia sao, đi mua đi."
"Nhưng mà, đây là tiền thưởng thầy cô cho con..."
Lời tôi nói còn chưa dứt câu đã bị mẹ ngắt lời: "Con bé này, chẳng biết nhìn sắc mặt người khác gì cả, không thấy chị mày đang khóc đến thế này sao? Cũng không biết an ủi chị, chỉ biết nghĩ tới tiền, mày chỉ biết đến tiền thôi à?"
"Con không có." Tôi phản bác.
Chị gái siết chặt số tiền thưởng trong tay, càng tức giận hơn. "Mày không có gì cơ? Mày còn dám nói bây giờ mày không đắc ý sao? So với tao, chắc chắn trong lòng mày đang cười thầm đúng không."
Tôi im lặng, tôi biết dù có nói gì đi nữa cũng chỉ là lỗi của tôi.
Bố muốn chấm dứt cuộc chiến này, liền đưa ra một ý kiến hòa giải: "Nếu Mộc Mộc đã học giỏi như vậy, vậy thì số điểm năm nay cho Linh Linh mượn đi. Dù sao hai đứa cũng là chị em, cũng không khác biệt là bao. Mộc Mộc, con ôn thi lại một năm, sang năm rồi thi đại học, như vậy gánh nặng nuôi hai đứa con gái học đại học của gia đình cũng nhẹ hơn một chút."
Nghe được lời đề nghị này, tiếng thút thít của chị gái nhỏ dần.
Tôi không dám tin nhìn bố mẹ, nhịn không được lên tiếng biện hộ cho bản thân: "Gánh nặng gia đình lớn chẳng lẽ là do con sao? Chị học vẽ một năm mất bốn năm vạn, bố mẹ không nói gì. Học phí của con đều là con lợi dụng kỳ nghỉ hè, nghỉ đông nói dối tuổi đi làm thêm kiếm được, bố mẹ còn chê con tiêu nhiều tiền. Bình thường bố mẹ luôn nói chị xinh đẹp, không giống con, tướng mạo bình thường. Sao cứ có chuyện tốt là lại nói con với chị giống nhau, bố mẹ thiên vị..."
Lời nói bị ngắt ngang, mẹ giận dữ tát tôi một cái.
"Câm miệng, không biết nói thì đừng nói. Ở nhà gào thét cái gì, thi được thủ khoa thì giỏi lắm à?"
Móng tay cắm vào da thịt, tôi cắn răng không bật khóc. Căn phòng chìm vào im lặng.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần tôi và chị gái xảy ra mâu thuẫn, người bị trách mắng vĩnh viễn chỉ có mình tôi.
Bởi vì tôi không xinh đẹp bằng chị gái, cũng không ngọt ngào bằng chị ấy.
Khải Minh lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Là thế này, chú thím, hiện tại hệ thống giáo dục của đất nước đều được kết nối mạng, đều phải nhận diện khuôn mặt và chứng minh thư nhân dân tương ứng mới có thể hoàn thành việc nhập học đại học. Ý nghĩ muốn để Lâm Linh thay thế Lâm Mộc là không thể thực hiện được."
Tôi biết ơn nhìn Khải Minh.
Còn chị gái thì bĩu môi đá Khải Minh một cái, chạy về phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.