Gặp Gỡ Định Mệnh Tại Tiệm Net

Chương 4:




Ban đêm, tôi ôm gối ôm định ngủ tạm trên sofa một đêm.
Nhà nhỏ, nên tôi và chị gái ở chung phòng.
Nhưng chị gái trốn trong phòng không chịu ra ngoài, đến tối cũng không ăn cơm, vì vậy, buổi tối tôi lại bị bố mẹ mắng cho một trận.
"Mày nói xem mày học giỏi như vậy để làm gì? Lại còn cố tình thi đỗ khi chị mày thi trượt, không phải là mày đang kích thích nó sao?"
Bố cũng đau đầu: "Chị mày là đứa sĩ diện, bị mày vượt mặt như vậy, tao thấy nó tức giận lắm."
"Đúng vậy, mày nhìn mày đi. Tướng mạo bình thường, ngày thường lại chẳng nói chẳng rằng, không giống hiểu chuyện như chị mày. Con như vậy, cho dù có thi đỗ đại học, ra ngoài xã hội cũng không bằng chị mày."
Trước khi về phòng, mẹ còn không nhịn được cằn nhằn: "Giá như người thi được 658 điểm là Linh Linh thì tốt rồi."
Nước mắt thấm ướt gối ôm, nằm gối lên khó chịu vô cùng.
Cửa phòng bị kéo ra, chị gái đứng trước cửa, gượng gạo nói: "Vào phòng ngủ đi."
Tôi đi theo vào phòng, trong phòng bừa bộn, có vẻ như cả buổi chiều chị gái đều trút giận lên đồ đạc của tôi.
Tôi dọn dẹp những tờ đề thi và sách vở bị xé nát vào thùng rác, khi chạm vào cuốn nhật ký bị dẫm lên dấu chân, trong lòng tôi dâng lên một nỗi chua xót.
Dọn dẹp xong xuôi, tôi nằm xuống sàn nhà.
Giường quá nhỏ, chị gái không muốn ngủ chung với tôi. Vì vậy, dù xuân hạ thu đông, tôi đều trải hai chiếc chăn, một cái lót, một cái đắp, ngủ dưới sàn nhà.
Đêm hè tĩnh lặng, chị gái trở mình, đột nhiên lên tiếng hỏi: "Em thích Từ Khải Minh đúng không?"
Tôi biết chị gái đã xem nhật ký của tôi rồi.
Đúng vậy, tôi thích Khải Minh, rất thích.
Lúc còn trong bụng mẹ, tôi đã không được phát triển tốt, bác sĩ đã nói, có khả năng rất cao chỉ sinh được một đứa.
Nhưng tôi vẫn kiên cường sống sót.
Chỉ là từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, hồi tiểu học còn thấp bé hơn bạn bè cùng trang lứa.
Lần đầu tiên tôi gặp Khải Minh, tôi đang bị mấy đứa trẻ con đuổi theo ném đá.
Chúng cười nhạo tôi là người lùn, là người tí hon không bao giờ lớn. Khải Minh vừa đi vừa tung bóng rổ, một quả bóng bay tới, khiến tôi sợ hãi run rẩy, cũng dọa cho đám trẻ con nghịch ngợm kia bỏ chạy.
"Đừng sợ, tớ là Từ Khải Minh, cậu có thể gọi tớ là Khải Minh. Tớ biết chị gái cậu là Lâm Linh, sau này, tớ bảo vệ cậu."
Đó là câu nói đầu tiên Khải Minh nói với tôi.
Ba chúng tôi lớn lên cùng nhau, Khải Minh rõ ràng thích chơi với chị gái hơn.
Ít khi gọi tên tôi là Lâm Mộc, mà thường gọi là em gái Lâm Linh hơn.
Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc tôi thích anh ấy.
"Em đừng có im lặng, chị biết là em thích anh ấy." Thấy tôi không nói gì, chị gái lại nói tiếp: "Chiều nay anh ấy cũng nói với chị, anh ấy cũng thích em."
Tim tôi như lỡ mất một nhịp, tôi quay người lại, xác nhận với chị gái: "Khải Minh, anh ấy thật sự nói vậy sao?"
Chị gái nở một nụ cười đắc ý, nói: "Chắc chắn rồi, chị còn có thể lừa em sao? Anh ấy còn tỏ vẻ tiếc nuối nữa, vốn dĩ định lên đại học sẽ tỏ tình với em. Nhưng mà điểm số chênh lệch quá lớn, chắc chắn là không có khả năng rồi."
Ánh mắt tôi tối sầm lại, vô thức siết chặt tay.
Chị gái lại nói tiếp: "Thật ra, cũng không phải là không có cách. Em điền nguyện vọng vào trường cao đẳng gần nhà cùng với chúng ta. Ba chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, đâu thể nào vì lên đại học mà phải xa nhau chứ? Em cũng không muốn Khải Minh buồn lòng, đúng không?"
Chị gái mở một đoạn ghi âm, là giọng nói của Khải Minh.
—— Có thể học chung trường với cậu và em gái cậu thì tốt quá.
Trong lòng tôi dâng lên một nỗi chua xót, hóa ra được học chung trường đại học là mong muốn của cả tôi và Khải Minh.
Nhưng kỳ thi đại học là mục tiêu tôi đã nỗ lực suốt ba năm, điều gì quan trọng hơn tôi có thể phân biệt rõ ràng.
Vì vậy tôi lắc đầu: "Không sao đâu, dù sao không học chung trường, chúng ta vẫn có thể liên lạc mà, nếu cậu ấy thật sự cũng thích em, em tin bọn em có thể ở bên nhau."
Chị gái tiếp tục khuyên nhủ: "Cậu ấy đẹp trai như vậy, em không sợ người khác cướp mất sao?"
Tôi cười cười không nói, tôi và Từ Khải Minh còn chưa bắt đầu, lấy gì mà nói đến chuyện cướp đoạt chứ?
Thời gian trôi qua nhanh chóng, đến ngày đăng ký nguyện vọng.
Tôi vốn định đến tiệm net nơi tôi làm thêm để điền, nhưng không ngờ chị gái lại tươi cười kéo tôi điền trước.
Tôi bị sự tốt bụng bất ngờ của chị ấy mê hoặc, không nỡ từ chối, nghiêm túc điền đầy đủ nguyện vọng.
Xác nhận xong xuôi mới tiếp tục đi làm thêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.