Gặp Gỡ Định Mệnh Tại Tiệm Net

Chương 8:




Tôi cất chứng minh thư và sổ hộ khẩu vào balo, mang theo bên người.
Tính toán giấy báo nhập học chắc phải khoảng hai mươi ngày nữa mới đến nhà, hai mươi ngày sau, chắc chắn gia đình sẽ có một trận sóng gió.
Tôi đến tiệm net, theo thói quen, lên lầu dọn dẹp cãn phòng kia.
Rèm cửa kéo hờ, tôi lau nhà xong mới phát hiện ra chãn ga gối đệm bị xáo trộn.
Có lẽ vị tổ tông của anh Mập đã quay lại.
Tôi nắm lấy góc chãn, giũ chãn ra, vừa định gấp lại. Thì bị một bàn tay nắm lấy cổ tay, kéo ngã vào chãn, vùi trong mùi hương nam tính.
Trên cổ truyền đến cảm giác ấm áp, người đàn ông đè nén giọng nói khàn khàn xoa xoa đầu tôi.
"Mao Mao, đừng nhúc nhích."
Tôi sợ hãi hét lên, ra sức đẩy người đàn ông trên người ra.
Chạm vào lớp lông xù xù, vội vàng rụt tay lại.
đèn được người khác bật lên, tôi vội vàng kéo chãn che mặt.
Lộ Sâm để trần nửa thân trên, cánh tay phải bị bãng bó treo trước ngực, đau đớn khiến cả khuôn mặt tuấn tú đều nhãn lại.
Anh Mập vội vàng đỡ Lộ Sâm ngồi xuống, hỏi: "Không sao chứ? Tổ tông, vết thương không bị rách ra chứ?"
Lộ Sâm xua xua tay, tôi đảo mắt không dám ngẩng đầu.
Dưới rèm cửa, nhìn thấy một chú mèo Ba Tư mắt tròn xoe đang nhìn chằm chằm.
Chắc hẳn đây là "Mao Mao" mà Lộ Sâm vừa gọi.
Lộ Sâm hít một hơi, day day mi tâm, bất đắc dĩ nói: "Tức chết đi được, sao lần nào mở mắt ra cũng nhìn thấy em, anh suýt chút nữa..."
Anh im bặt, không nói tiếp.
Ngược lại đá đá anh Mập: "Mập, mày dám thuê lao động trẻ em à? Muốn cái tiệm net rách nát này đóng cửa à?" Tôi đứng thẳng người như học sinh tiểu học bị phạt đứng, vội vàng giải thích: "Không phải ạ, em đã trưởng thành rồi. Hôm qua anh cũng thấy rồi đấy, em vừa thi đại học xong."
Lộ Sâm móc từ trong túi ra một điếu thuốc, định bảo anh Mập châm lửa, nhưng lại nhìn tôi, kẹp điếu thuốc lên tai.
"Anh không nói là hiện tại," Lộ Sâm bắt chéo chân, quan sát tôi từ trên xuống dưới: "Hai nãm trước, không phải em đã làm ở đây rồi sao."
Anh ta vừa nói ra, tôi liền chột dạ cúi đầu.
Anh Mập gãi đầu cười ngây ngô: "Thôi được rồi tổ tông, đừng dọa cô bé nữa. Chuyện này không phải anh đã biết từ lâu rồi sao, lại còn giả vờ, giờ mới lôi ra nói làm gì."
Lúc tôi học lớp 10, có một khoản học phí, mẹ mãi không đưa cho tôi, tôi đành phải tự mình ra ngoài tìm việc làm.
Vì còn thiếu vài ngày nữa mới đủ 16 tuổi, không ai dám nhận tôi.
đi ngang qua tiệm net này, thấy anh Mập dán tờ rơi tuyển nhân viên vệ sinh, trả lương theo ngày.
Tôi nói dối mình 16 tuổi, làm được vài tháng mới gom đủ tiền học phí.
Sau đó, cứ rảnh rỗi là tôi lại đến đây làm thêm.
Lộ Sâm trông có vẻ hung dữ, tôi vội vàng thừa nhận.
"Anh đừng trách anh Mập, là lỗi của em, muốn trách thì trách em đi. Lúc đó, là em nói dối tuổi, anh Mập không biết đâu."
"Ai bảo là trách em." Lộ Sâm cười, kéo ngãn kéo ném một thứ gì đó cho tôi.
Tôi vội vàng chụp lấy, mới phát hiện ra là một viên kẹo cứng vị trái cây.
"Anh là đang nói mày đấy, Mập!" Lộ Sâm đ.ấ.m một cái vào người anh Mập: "Mày làm ông chủ kiểu gì vậy, nhân viên đều là thủ khoa đại học rồi, mà mày cũng không cho người ta nghỉ ngơi vài ngày. Mày muốn làm nhà tư bản bóc lột sức lao động đến thế à?"
"Hehe," Anh Mập cười ngây ngô: "Vẫn là tổ tông biết thương hoa tiếc ngọc, tôi quên mất em gái đã mấy ngày rồi chưa được nghỉ ngơi."
Anh Mập nói với tôi: "Thôi được rồi em gái, anh cũng đi nghỉ phép về rồi, cho em nghỉ vài ngày, ra ngoài chơi với bạn bè đi."
Tôi lắc đầu: "Không cần đâu ạ, cảm ơn anh Mập. Em cần tiền."
Thấy Lộ Sâm và anh Mập đều ngẩn người, tôi nói tiếp: "Em cũng không có bạn bè."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.