“Vậy là không phải tin đồnnn??? Chị thực sự không về nữa??? Em muốn khóc quá đi...” Tô San vừa nghe Ninh Dư nói thế liền nước mắt lưng tròng. Trời ơi! Chị Dư không về nữa...chuyện này đối với Tô San còn khủng khiếp hơn là công ty thay đổi Tổng giám đốc. Cái gì mà Thái tử gia cái gì mà đẹp trai, Tô San không còn một chút hứng thú nào nữa.
“Huhu...em bắt đầu ghét cái vị Thái tử gia kia rồi đó. Vừa đến có một ngày đã bắt chị đi rồi...Sau này em biết làm sao đây...”
Lâm Nguyệt Y ngồi đối diện nhìn không nổi cảnh tượng này. Liền ngồi dậy tách Tô San ra khỏi người Ninh Dư.
“Nè, nhăn hết áo của Tiểu Dư rồi. Không có Tiểu Dư thì em vẫn làm việc bình thường chứ sao. Đừng có dụi nữa.”
Nguyên Tâm Như cũng lườm lườm Tiểu Tô.
“Chị Dư phải làm ở phòng Tổng giám đốc đó, cậu đừng dụi nữa. Dơ hết áo của chị Dư bây giờ.”
Ninh Dư bật cười, lại xoa xoa đầu Tô San.
“Không sao đâu. Tiểu Tô, chị thấy em cũng rất có năng lực. Có muốn lên đó với chị không? Chị hỏi thử một tiếng giúp em.”
Mắt Tô San liền sáng rực lên.
“Hả? Thật sao?”
“Ừm, chị hỏi thử thôi. Dù sao bây giờ trên đó cũng rất thiếu nhân lực. Mà công việc hiện tại của phòng Marketing chị vẫn phải đảm đương. Làm thì vẫn làm được, nhưng như vậy thì chị không có thời gian đi thăm mẹ.”
“Mặc dù rất muốn lên với chị...nhưng chuyên ngành của em là Marketing. Chỉ sợ là không được...”
“Nếu em muốn thì chị sẽ hỏi thử. Còn vấn đề năng lực, chị sẽ hỗ trợ em trong công việc. Rất nhanh thôi sẽ quen. Nhưng chị nói trước, trên đó khá áp lực.”
“Được, vậy chị hỏi thử xem. Nếu được lên đó, em sẽ dốc hết sức lực ra giúp chịiiii. Sẽ không kéo chân chị đâu.”
Ninh Dư mỉm cười vui vẻ, gật gật đầu. Lúc này Tô San mới buông Ninh Dư ra.
“Như vậy có được không đó? Con nhóc không trưởng thành này, lên đó sợ lại gây chuyện cho cậu gánh đó.” Lâm Nguyệt Y hơi lo lắng, hỏi Ninh Dư. Tô San lại nước mắt lưng tròng quay sang nhìn Ninh Dư.
“Cũng đúng, lỡ em gây ra lỗi gì, có phải mọi người trên đó sẽ quay sang trách chị không? Hay là thôi đi...”
“Không sao đâu, chị sẽ kiểm soát được.”
Lâm Nguyệt Y thở dài một hơi, thật ra cô còn lo một chuyện nữa...
Nguyên Tâm Như quay sang nhìn Lâm Nguyệt Y hơi rầu rĩ, cô nàng ghé vào tai Lâm Nguyệt y, nhỏ giọng hỏi cô.
“Có phải chị sợ chị Dư bị bàn tán không?”
Lâm Nguyệt Y nghe Nguyên Tâm Như hỏi xong, rầu rĩ lại thêm rầu rĩ, cũng đè thấp giọng trả lời.
“Ừm, từ hôm qua là đã bắt đầu có vài tin đồn ác ý rồi. Hôm nay chuyện Ninh Dư chuyển hẳn lên phòng Tổng giám đốc, lời đồn càng quá đáng hơn.”
“Hai người thì thầm to nhỏ gì vậy?” Ninh Dư từ sáng đến giờ cắm đầu vào công việc, đúng là không biết chút tin đồn gì trong công ty cả. Mà đúng hơn hết là, có không cắm đầu vào công việc thì cô cũng chẳng biết gì. Mấy cái group tám chuyện trong công ty, cô cũng không có tham gia, chỉ có Lâm Nguyệt Y là tham gia vào vài group tám chuyện của mấy phòng ban khác thôi.
Lâm Nguyệt Y nghe Ninh Dư hỏi thì hơi giật mình, quay sang nhìn cô. Nét rầu rĩ trên mặt vẫn chưa kịp tan. Ninh Dư nhíu mày nhìn cô bạn của mình.
“Nguyệt Y, có chuyện gì sao?”
Lâm Nguyệt Y bắt đầu bối rối, có nên kể với Ninh Dư không nhỉ? Hay là thôi đi, Ninh Dư có cả đống việc phải giải quyết, từ chuyện gia đình cho tới chuyện công ty, bây giờ còn ôm công việc của cả hai phòng ban. Kể ra cũng không được gì, lại sợ khiến Ninh Dư buồn.
Vì vậy, Lâm Nguyệt Y chỉ lắc lắc đầu. Sao bạn mình khổ vậy nhỉ? Còn cái tên đàn ông kia nữa, kéo Ninh Dư lên mà cũng không biết bớt việc lại cho cô. Gì mà ôm đồm hết việc của cả hai phòng ban thế này? Thấy Lâm Nguyệt Y không muốn nói, Ninh Dư cũng không gặng hỏi nữa.
Thật ra cũng không trách Chu Tử Hiên được, anh cũng không phải người giao việc cho Ninh Dư. Còn Triệu Khang thì đó giờ làm việc công bằng, việc trong tay anh sẽ chia đều cho mỗi người tùy theo năng lực. Mà thật ra công việc của Ninh Dư có gộp luôn việc của phòng Marketing vào thì vẫn chưa nhiều bằng việc trong tay của Triệu Khang và Quách My, Triệu Khang đó giờ cũng chỉ làm việc với hai người là Chu Tử Hiên và Quách My. Mà hai người này năng lực làm việc thì khỏi phải bàn, nên khi giao việc cho Ninh Dư, mặc dù anh đã giảm bớt một chút, nhưng vẫn là chưa phán đoán được chính xác. Cũng do màn thể hiện năng lực ban đầu của Ninh Dư quá xuất sắc, Triệu Khang đánh giá rất cao Ninh Dư.
Còn về việc tìm trưởng phòng mới cho bộ phận Marketing, thì Chu Tử Hiên đã liên hệ với bạn của mình rồi, có điều vài ngày nữa người ta mới đến được. Mà anh cũng không rõ Triệu Khang giao việc cho Ninh Dư như thế nào, vả lại hai bữa nay Chu Tử Hiên cũng ngập đầu trong công việc, thực sự là chưa có thời gian để suy nghĩ thấu đáo hết tất cả mọi chuyện.