Lúc Ninh Dư tỉnh lại, thì đã là 7 giờ tối rồi. Cô đi xuống bếp xem còn gì có thể nấu ăn không, nấu một chút đồ ăn nhẹ. Thật ra Ninh Dư làm tiểu thư 20 năm, chuyện nấu nướng của cô khá tệ. Mặc dù tệ nhưng tự mình nấu nướng mấy năm nay thì cũng đã bắt đầu tốt lên rồi. Cô cũng chỉ làm vài món đơn giản, không có ai ở nhà, chỉ có một mình cô, ăn đơn giản là được rồi.
Ăn xong, Ninh Dư lên phòng mở laptop lên làm việc. Cô thích làm việc ở quán cafe hơn, vì cô luôn cảm thấy nhà của mình rất lạnh lẽo. Ngôi biệt thư này là cô cố gắng giữ lại sau khi bán hết mọi tài sản, cô muốn giữ lại mái ấm trong 20 năm qua của gia đình cô. Nhưng nơi này cũng là nơi giày vò cô nhất, vì mọi ngóc ngách trong nhà đều khiến cô nhớ về những kỉ niệm đẹp đẽ, hạnh phúc nhất của đời mình.
Mặc dù vậy, cô cũng không muốn bán nơi này đi. Nếu như bán, thực ra cuộc sống của cô sẽ đỡ vất vả hơn rất nhiều. Nhưng cô chấp nhận, vất vả một chút cũng được. Giữ lại nơi ba cô cố gắng cả đời để mua được, rất xứng đáng. Huống hồ, đây là công sức của ba cô, là nơi xây dựng nên tình yêu của ba và mẹ, cũng là tổ ấm của gia đình cô, có thế nào cũng không bán được.
Công việc hiện tại của Ninh Dư mặc dù áp lực, nhưng tiền lương thì thực sự không hề thấp. Nhờ năng lực và sự cố gắng của mình, mới vào công ty chưa bao lâu mà cô đã được thăng lên chức trưởng phòng. Phải nói là vị trí này, đối với người còn quá trẻ như cô mà có thể ngồi vào là điều bất khả thi. Nhưng công ty này không phải là công ty gia đình, mà mọi đánh giá dựa trên năng lực cá nhân, rất công bằng. Ninh Dư đã dùng hết mọi sự cố gắng và nỗ lực của mình mới có thể đạt được. Cô phải cố gắng hết sức mình để còn lo cho mẹ nữa.
Làm việc liên tục đến 12 giờ tối, hai mắt mỏi nhừ, cổ vai và lưng cũng bắt đầu đau nhức, Ninh Dư mới đóng laptop lại, vệ sinh cá nhân xong lên giường ngủ. Kết thúc một ngày không tính là quá bình yên.
***
Hôm nay Ninh Dư mặc một bộ quần áo đúng chuẩn công sở. Áo sơ mi trắng phối vest đen ôm cài một nút dưới ngực, lộ ra vòng eo con kiến. Váy ôm công sở dài tới đầu gối, phác họa vòng ba đầy đặn. Những món đồ cô mặc chỉ là đồ online rẻ tiền, nhưng mặc lên người cô lại như là đồ cắt may riêng, vô cùng hoàn hảo. Hôm nay đi làm nên cô makeup nhẹ nhàng, xịt một ít nước hoa, cột tóc nửa đầu, một nửa mái tóc xoăn dài xõa ngang lưng. Cả người cô vừa toát ra hương vị phụ nữ trưởng thành quyến rũ, nhưng lại vẫn còn vươn lại một ít nét trong sáng của những cô gái trẻ tuổi, vô cùng thu hút.
Tới công ty, Ninh Dư đẩy cửa phòng làm việc ra. Tiểu Tô lập tức chạy về phía cô.
“Trưởng phòng Ninh à, em hồi hộp quá đi.”
Ninh Dư mỉm cười nhìn cô nàng, đưa tay gõ một cái lên trán Tô San. Tô San mới tốt nghiệp thôi, vừa qua giai đoạn thử việc xong. Nhưng do tính tình Ninh Dư tốt, thời gian thử việc Ninh Dư cũng giúp đỡ Tô San rất nhiều. Tính tình Tô San cũng cởi mở, nên không bao lâu đã trở nên thân thiết với nhóm Ninh Dư.
“Lát nữa là gặp rồi.”
“Âyda, vì là lát nữa là gặp rồi nên em mới hồi hộp như vậy đó.” Tô San đưa tay lên xoa trán, hai mắt tỏa sáng long lanh.
“Nói vậy thôi, chưa chắc người ta rảnh rỗi đi xung quanh chào hỏi nhân viên đâu.”
“Đừng mà, nếu không đẹp trai thì khỏi cũng được. Nhưng đẹp trai thì phải dạo một vòng cho mọi người chiêm ngưỡng nha nha nha.”
“Được rồi, nếu anh ta không dạo một vòng quanh công ty thì để chị dẫn em dạo một vòng ở phòng tổng giám đốc nhé?”
Tô San cười khan hai tiếng.
“Ha ha...như vậy thì hơi...chẹp...trưởng phòng à, em không phiền chị nữa, chị vào phòng đi.” Nói rồi Tô San chạy biến.
Ninh Dư bật cười, về phòng làm việc của mình.
Vào phòng làm việc rồi, Ninh Dư lôi cái bánh mì sandwich ra ăn vội. Lại mở máy lên, bắt đầu làm việc. Công ty cô đang làm là một công ty về ẩm thực, chuyên sản xuất các loại thực phẩm đóng hộp. Cô làm ở bộ phận marketing, đây là một bộ khá là áp lực. Vì mỗi ngày, mỗi tuần, mỗi tháng đều phải có những phương án marketing thích hợp cho các sản phẩm của công ty.
Thường thì người làm ở bộ phận này phải đi lên từ sales để nắm rõ thị trường trước, Ninh Dư cũng rất là vất vả. Những năm cô còn học tại trường, ngoài việc học ở trường, cô còn nghiên cứu các giáo trình và tài liệu nước ngoài về chuyên ngành của mình. Ngoài ra, cô nhận rất nhiều việc làm thêm về sales để kiếm tiền trang trải cho cuộc sống, nhưng cũng là một phần quan trọng bổ sung cho cô kinh nghiệm thực tế về ngành mình học. Học từ sáng đến chiều, từ chiều tới tối muộn thì làm các công việc làm thêm. Thứ 7, chủ nhật, ngày nghỉ, ngày lễ, không ngày nào là Ninh Dư nghỉ ngơi. Tối về tới nhà lại vùi đầu vào việc tìm kiếm sách vở tài liệu nước ngoài để đọc thêm, học thêm kiến thức. Một ngày cô chỉ ngủ chừng 3,4 tiếng. Phải nói là dùng hết sức lực của mình để cải thiện năng lực của bản thân. Cô cố gắng mức mà khi đó, mỗi lần tới thăm mẹ, mẹ cô nhìn thấy cô gầy gò tiều tụy thì ôm cô vào lòng rồi khóc.
Mọi nỗ lực của cô đã được đền đáp, vào công ty được một năm, cô lại vùi đầu vào công việc, thể hiện hết sức mình, cuối cùng cũng được ngồi vào vị trí trưởng phòng. Bao nhiêu ánh mắt ghen tị chĩa vào cô, nhưng không một ai nói lời nào. Vì năng lực của cô là điều mà mọi người đều nhìn thấy được rõ ràng.