Gặp Nhau Phút Đầu, Cuối Cùng Lìa Xa

Chương 10.2:




Quý Hiểu Âu nhìn anh, chẳng nói chẳng rằng, thế rồi cô với tay tắt hết tất cả công tắc đèn, chỉ chừa lại một bóng đèn 500W chỗ cửa ra vào. Kéo cửa chính, cô làm động tác “mời anh ra ngoài” với Nghiêm Cẩn.
Nghiêm Cẩn mặc kệ động thái đó của Quý Hiểu Âu, anh bỏ hai tay trong túi quần, bắt chéo chân dựa vào khung cửa, tạo dáng thường thấy trên mặt báo, là kiểu lả lơi nhất. Anh đằng hắng rồi nói: “Xin lỗi.”
Quý Hiểu Âu trở mặt ngay, cô cười khẩy: “Rút lại lời nói đó đi, tôi không nhận được đâu. Thì ra chỗ tôi là nơi ai đến cũng được, còn có thể sỉ nhục tôi không thương tiếc, coi tôi là gì chứ?”
Nghiêm Cẩn không nói gì khác ngoài hai chữ: “Xin lỗi!”
“Anh biến đi, đừng làm phiền tôi nữa. Ngoài hai chữ xin lỗi, anh còn biết nói gì khác không?”
“Còn.” Nghiêm Cẩn làm mặt rầu rĩ, nói ra tất cả những từ anh có thể nghĩ ra lúc này để tự hạ thấp bản thân: “Anh không biết chọn bạn mà chơi, là người thiển cận, tầm nhìn hạn hẹp, chỉ biết ra vẻ đạo mạo, vô liêm sỉ, tội đáng chết ngàn lần! Em xem anh tự kiểm điểm như thế đã được chưa?”
Quý Hiểu Âu cúi gằm mặt, gương mặt sa sầm đã dịu đi đôi chút: “Còn gì nữa không? Chẳng lẽ anh chỉ làm sai mỗi chuyện này?”
“Còn nữa à?” Nghiêm Cẩn gãi đầu: “À, xin lỗi cả chuyện xảy ra hôm sinh nhật em nữa, anh không nên đánh nhau ngay trước mặt em. Nhưng em cũng tát anh một cái còn gì, coi như hòa nhau.”
“Fuck! Chẳng lẽ không ở trước mặt tôi thì anh có thể đánh người? Dù Trạm Vũ có mắc lỗi gì chăng nữa, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ. Anh ra tay với trẻ con, thật đáng xấu hổ!”
Nghiêm Cẩn cười khẩy, “Chỉ mình em coi nó là trẻ con thôi. Em thấy đứa con nít nào ăn mặc khêu gợi như thế chưa? Để làm gì, chẳng phải để quyến rũ người ta à? Anh sợ em chịu thiệt thôi, hiểu không?”
“Sao cái gì đến lượt anh nói cũng khó nghe thế nhỉ? Ai còn trẻ mà không sai lầm? Chỉ cần sau này cậu ấy cải tà quy chính, không ngừng vươn lên là được.”
“Ái chà chà, xem kìa, còn không ngừng vươn lên nữa chứ, cứ như Trương Hải Địch ấy nhỉ, sao em không nói nó thân khỏe chí tàn đi.”
Quý Hiểu Âu trừng mắt với vẻ khinh thường: “Chị Trương là thân tàn chí không tàn, cảm ơn!”
Thấy Quý Hiểu Âu mải mê trả treo với mình, tạm thời đã quên chuyện đuổi mình ra khỏi đây, Nghiêm Cẩn nhân cơ hội cởi luôn áo khoác, đặt mông ngồi lên sofa bên cạnh cửa ra vào: “Anh thấy nó phải là thân tàn chí tàn mới đúng, sao hả?”
Quý Hiểu Âu cũng ngồi xuống ghế đối diện, nghiến ngấu trả lời: “Chẳng sao cả, chỉ thấy anh đúng kiểu ghen ăn tức ở thôi.”
“Sao nói chuyện với em tốn sức thế nhỉ? Ngũ giảng, tứ mỹ, tam nhiệt ái (1) nhé đồng chí Quý Hiểu Âu. Thật không hiểu em thích nó ở điểm nào nữa, chẳng phải chỉ trắng trẻo hơn anh thôi sao? Đúng là đồ mặt trắng!”
(1) Ngũ giảng (5 trọng: văn minh, lịch sự, vệ sinh, trật tự và đạo đức), tứ mỹ (4 đẹp: tâm hồn, ngôn ngữ, hành vi và môi trường), tam nhiệt ái (3 yêu: cộng hoà nhân dân Trung Hoa, chủ nghĩa xã hội và Đảng cộng sản Trung Quốc là phong trào tuyên truyền giáo dục tư tưởng của Đảng cộng sản Trung Quốc.
“Phải, người ta là đồ mặt trắng, còn anh thì đẹp mã, trông anh giống hệt người mẫu độc quyền của Picasso ấy, thuộc trường phái ấn tượng!”
Nghiêm Cẩn giận ngút ngàn: “Được lắm, được lắm, vì nó em nỡ lòng chê bai anh! Quý Hiểu Âu, rốt cuộc nó là gì của em?”
“Anh bảo cậu ấy là gì của tôi nào?”
“Chẳng phải là bạn trai hay sao? Có gì khó nói đâu.”
“Tầm bậy!” Quý Hiểu Âu bổ nhào lên, “Nó là em trai tôi đó!”
“Hiểu mà!” Nghiêm Cẩn vặn eo, nói giọng quái gở: “Có một loại tình cảm gọi là tình chị em đấy? Hình như còn gọi là trâu già gặm cỏ non? Anh hiểu, anh hiểu mà…”
“Anh im đi.” Quý Hiểu Âu gần như quát lên, hai mắt cô trợn ngược không khác gì con mèo hoang bị người ta cướp mất địa bàn, lông dựng đứng, nguýt dài Nghiêm Cẩn, cô dữ dằn chửi thêm một câu: “Ông tổ nhà anh!”
Thấy dáng vẻ tức tối của cô, Nghiêm Cẩn lại bật cười: “Ôi, không ngờ em còn có sở thích đó. Hửm, ông tổ anh à? Vậy thì vinh dự cho ông tổ anh quá, nhưng em thua ông ấy cả trăm tuổi đấy!”
“Biến! Anh biến ngay đi!” Quý Hiểu Âu thở phì phò, cầm cây chổi dựng ở góc tường, đập Nghiêm Cẩn túi bụi.
“Sao em bạo lực thế?” Nghiêm Cẩn la oai oái, giơ tay ngăn cán chổi đang hạ xuống không chút nương nhẹ, vừa lùi ra cửa: “Quân tử dùng miệng không dùng tay chân, nếu em không ngừng lại là anh đánh trả đấy!”
Câu trả lời của Quý Hiểu Âu là tiếng cánh cửa bị đóng sập lại.
Năm nào cũng vậy, kể từ ngày 15 tháng 11 sẽ có chừng mười ngày thời tiết đặc biệt lạnh. Cơn không khí lạnh đầu tiên của năm nay đến rất đúng lịch, lúc này thời tiết ngoài trời lạnh hơn trong nhà ít nhất 10 độ. Ngoài đường đã có rất nhiều người phải mặc áo lông rồi.
Lúc bị đuổi ra ngoài, Nghiêm Cẩn chỉ mặc độc chiếc áo sơ mi mỏng, áo khoác, ví tiền và chìa khóa đều để lại trong tiệm của Quý Hiểu Âu. Anh lập cập đứng ngoài cửa hứng gió hơn nửa tiếng, chỉ hận không thể cuộn tròn người lại cho ấm, thèm điếu thuốc mà chẳng có bật lửa trên người. Một gã đàn ông quần áo mỏng manh, mặt mũi bí xị đứng trước cửa spa của một cô gái, cảnh tượng này khá lạ lùng, đôi khi còn có người liếc nhìn anh mấy lần.
Chịu đựng thêm mười lăm phút nữa, Nghiêm Cẩn rét quá không đứng nổi nữa, đành bấm bụng gõ cửa: “Quý Hiểu Âu, Quý Hiểu Âu, anh sai rồi, em mở cửa đi mà, anh xin lỗi em!”
Đằng sau cánh cửa vẫn im lìm.
“Quý Hiểu Âu, Quý Hiểu Âu, em mở cửa ra mà xem, đứng một lúc mà anh đã cóng đến đóng băng luôn rồi, bây giờ không khác gì cục băng đăng. Cứ thế này sẽ có án mạng mất, em nhân đạo một chút được không, cho anh vào nhà với!”
Có tiếng động phát ra từ cánh cửa, Quý Hiểu Âu mở hé, khe cửa chỉ hẹp bằng giới hạn của chiếc xích chống trộm đang được chòng lên mà thôi. Qua khe hẹp, cô đánh giá anh vài lần rồi hừ một tiếng thật rõ: “Nói là đóng băng cơ mà! Xùy, đừng tự dát vàng lên người nữa, người ta bị lạnh là phải sổ mũi cơ? Trông anh vẫn khỏe chán, lạnh một chút mới tốt, lạnh cho hạ hỏa!”
Cô đóng cửa lại cái rầm ngay trước chóp mũi Nghiêm Cẩn.
Nghiêm Cẩn suy sụp hoàn toàn, cuối cùng, anh chẳng màng tới hình tượng thiếu gia ngọc thụ lâm phong của mình nữa, xắn tay áo tông cửa rầm rầm: “Quý Hiểu Âu, mẹ kiếp tôi gặp xui xẻo mười tám đời mới gặp phải đứa con gái nhẫn tâm như em! Em có mở cửa không hả? Nếu không tôi gọi công an, tôi gọi đây, tôi gọi thật đấy!”
Chẳng ai quan tâm anh. Quý Hiểu Âu không có động thái gì cả, căn bản chẳng thèm để ý.
Nghiêm Cẩn lùi lại hai bước, xoa mu bàn tay đã đỏ bừng, rút điện thoại trong túi quần mà nói: “113 phải không? Tôi đang bị uy hiếp, xin các anh tới ngay! Địa chỉ là…”
“Nghiêm Cẩn!” Quý Hiểu Âu đứng đằng sau không chịu nổi nữa, liền mở cửa đi ra: “Anh đừng làm tôi xấu hổ nữa được không!”
Nghiêm Cẩn nhanh nhẹn cất điện thoại rồi lẩn vào trong, thực ra anh đâu có quay số. Anh kéo vội chăn trên ghế thẩm mỹ quấn kín quanh người, lạnh quá chỉ biết hít hà, môi anh đã tím bầm lại rồi.
“Bệnh rồi, anh khát quá, cho một cốc nước nóng đi!” Anh ngồi lên sofa và nói.
Một cốc nước được đặt rất mạnh xuống mặt bàn.
Nghiêm Cẩn ôm trong tay, thỏa mãn thở một hơi dài: “Cuối cùng đã hiểu vì sao ngày xưa thấy đảng cộng sản là như thấy cha mẹ. Cảm giác bị đói bị rét đau khổ thật!”
Quý Hiểu Âu đi tới đi lui dọn dẹp đồ đạc, quyết định coi anh như vô hình.
Nghiêm Cẩn khoanh tay nhìn cô, “Này, anh về nhà cũng chỉ ở một mình, lỡ đêm nay phát sốt thì sao? Em có chịu trách nhiệm không?”
Quý Hiểu Âu đáp: “Loại tai họa như anh chết sớm cho sạch đất, cả nước đều mong chờ lắm.”
“Vậy anh sẽ không về, có chết cũng phải chết trước mặt em! Đêm nay anh sẽ ở lại chỗ em!”
Quý Hiểu Âu cúi người, nhìn anh bằng sắc mặt vô cảm, đến mức Nghiêm Cẩn không thôi sợ hãi. Thế rồi cô bình thản đáp lại: “Được, nhưng chỉ có ghế thẩm mỹ thôi đấy.”
“Ầy…” Nhìn chiếc ghế rộng chưa tới 40cm bên cạnh, Nghiêm Cẩn nuốt nước bọt một cái. Ngủ ở đây một đêm chắc chắn sẽ xảy ra án mạng mất.
Quý Hiểu Âu đắc ý nhìn anh, “Ok không?”
“Ok, ghế thì ghế.” Nghiêm Cẩn nghiến răng, chẳng phải chỉ một đêm thôi sao? “Chăn đâu, gối đâu?”
Quý Hiểu Âu hướng lên người anh mà bĩu môi: “Ngay trên người anh còn gì?”
“Quý Hiểu Âu!” Nghiêm Cẩn đấm mạnh lên sofa, “Em nhân đạo một chút được không? Em đến nhà anh, anh nhường cả giường lớn cho em mà!”
“Vậy sao? Tôi lại nhớ trên giường có người khác nhỉ?”
Nghiêm Cẩn nghĩ lại thấy cô nói không sai, đành nhắm mắt lẩm bẩm: “Đấy là tình thế bất ngờ ngoài tầm kiểm soát của anh, còn em thì cố tình.”
“Thấy khó chịu chứ gì? Khó chịu thì về nhà ngủ đi, giường nhà các người rộng rãi, thoải mái lăn lộn thế nào chẳng được. Còn cả cô Thẩm Khai Nhan gì đó túc trực 24/24 chờ thị tẩm, anh nằng nặc ở lại chỗ tôi làm gì chứ?”
“Còn làm gì nữa, muốn ngủ với em chứ sao?”
Quý Hiểu Âu cười khẩy, “Đừng hòng!” rồi thuận tay tắt luôn đèn ngoài cửa và điều hòa: “Được rồi, muốn ngủ thì ngủ đi, cửa hàng tôi nhỏ, phải tiết kiệm điện. Lúc nào anh cảm thấy không chịu được nữa thì cuốn xéo về nhà, khi đi nhớ đóng cửa cuốn cho tôi.”
Tiếng bước chân Quý Hiểu Âu xa dần, sau đó trong nhà vệ sinh có tiếng nước chảy khá lâu, khi không còn tiếng nước chảy nữa thì lại là tiếng dép lê loẹt quẹt đi lại, cuối cùng thì “cạch” một tiếng, cô đã khóa cánh cửa buồng trong. Giữa đêm tối, Nghiêm Cẩn lạnh đến run rẩy, đành vận nội công cho ấm.
Chập chờn ngủ đến nửa đêm, Quý Hiểu Âu chợt thấy sởn da gà, cô choàng mở mắt thì bỗng có cảm giác như máu trong người đông kết hẳn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.