Gặp Nhau Phút Đầu, Cuối Cùng Lìa Xa

Chương 10.3:




Một bóng người chìm trong bóng tối nằm ngay bên cạnh cô.
Tiếng kêu la của cô mới phát ra một nửa đã bị người ta bịt chặt miệng, giọng nói người đó cất lên bên tai: “Đừng sợ, đừng sợ, anh đây.” Cơ thể căng cứng của cô lập tức được thả lỏng.
“Anh vào bằng cách nào vậy?”
Trong bóng đêm, cô vẫn cảm nhận được vẻ đắc chí ngút trời của Nghiêm Cẩn: “Cho em mở mang đầu óc, trên đời này chẳng có loại khóa nào mà anh không mở được hết!”
Quý Hiểu Âu có lẽ đã quá sai lầm khi tưởng rằng một ổ khóa chống trộm đơn giản có thể ngăn cản một gã đàn ông tâm cơ. Bởi lẽ cô không biết rằng kỷ lục của Nghiêm Cẩn là khả năng mở khóa xe trong sáu giây, mở khóa két sắt sáu số chỉ trong bốn mươi hai giây, và kỷ lục đó tồn tại trong vòng ba năm liền. Đối với anh, một ổ khóa gia dụng bình thường dễ thu phục không khác gì một món ăn hay một thanh sắt cả.
Tình huống bất ngờ khiến Quý Hiểu Âu hối hận vô cùng, chỉ hận không thể quay ngược thời gian để sửa chữa lỗi lầm của mình. Thấy cô không lên tiếng, Nghiêm Cẩn cứ ngỡ cô đã ngầm ưng thuận, vội vàng dùng cả tay lẫn chân bò lên giường, nhấc chăn lên, định chui vào chăn của Quý Hiểu Âu.
Quý Hiểu Âu dùng hết sức cuộn chăn lại, không quên giơ chân đá vào người anh, “Biến đi!”
Nghiêm Cẩn quay người ngăn lại sự thô bạo của cô, “Ngoan nào, anh chỉ muốn ngủ một giấc trên giường thôi, không có ý gì khác đâu. Anh không động vào em, em cũng trật tự một chút được không?”
Quý Hiểu Âu bị ép đến đường cùng, không còn chỗ ngọ nguậy chỉ đành nghiến răng nghiến lợi mắng: “Đồ lưu manh!”
“Sao anh lại biến thành lưu manh rồi?” Giọng Nghiêm Cẩn nghe ra vô tội hết sức: “Anh thích em thì sao gọi là lưu manh được? Ngủ với cô gái mình không thích mới gọi là lưu manh!”
Quý Hiểu Âu chẳng thèm nói nữa, tranh luận với loại người này có ích gì chứ? Cô cố gắng quay mặt sang bên kia, tránh đi đôi môi không thành thật chút nào của Nghiêm Cẩn.
Nghiêm Cẩn thừa cơ áp mặt mình lên mặt cô, “Thắt lưng anh trước đây bị thương, nằm giường cứng sẽ đau lắm, còn lạnh nữa, trong phòng em bật điều hòa ấm thế này, ngoài kia lạnh như tủ đá ấy, em nhẫn tâm sao?”
“Tránh ra! Nếu không tránh ra, tôi cắn anh đấy!” Quý Hiểu Âu tức quá, không còn cách nào khác.
“Ôi, anh lại rất thích con gái biết cắn người khác đấy!” Nghiêm Cẩn mặt dày cười, “Cắn đi, bảo bối, cắn lên người anh đây thoải mái, miễn không cắn vào tim là được.”
Quý Hiểu Âu sắp khóc đến nơi. Cô giận bản thân tự rước họa vào thân, ngu ngốc mới dây vào tên ma quỷ này.
Thấy cô không lên tiếng, Nghiêm Cẩn những tưởng khổ nhục kế của mình đã thành công, liền yên tâm nằm xuống, rúc người vào chăn sâu hơn một chút. Vốn dĩ anh chỉ muốn ngủ, nhưng trên chiếc giường đơn rộng chưa tới 1m, dù Quý Hiểu Âu đã cố nằm sát ra mép, thiếu nước ép bản thân lên tường, nhưng cơ thể cả hai vẫn không tránh được sự tiếp xúc. Lại có chiếc chăn bao phủ, bên dưới là cơ thể con gái thơm tho mềm mại, còn là người anh thương nhớ đã lâu, bao lần mơ được ôm ấp cô trong vòng tay. Là một người đàn ông bình thường, Nghiêm Cẩn có tất cả đặc điểm của đàn ông bình thường, chính là cái các cô gái vẫn hay gọi là “cầm thú”, còn đàn ông gọi là “bản năng”… Vừa được giải quyết vấn đề no ấm liền quên đi cực khổ mới phải chịu đựng, trái tim bắt đầu đi lạc, hai tay cũng bắt đầu hư hỏng.
Quý Hiểu Âu giật mình, liền mạnh tay đẩy anh ra: “Anh làm gì vậy? Sao nói lại không giữ lời!”
Nghiêm Cẩn không đáp, sờ soạng muốn cởi nút áo ngủ của Quý Hiểu Âu. Quý Hiểu Âu cũng không lên tiếng, cố gắng vùng vẫy trong bóng tối. Song sức cô làm sao so được với Nghiêm Cẩn, chẳng mấy chốc anh đã chiếm thế thượng phong. Nghiêm Cẩn giữ chặt cô tay cô, đang hưởng thụ cảm giác thắng lợi thì bỗng cảm nhận được cơ thể cứng đờ bên dưới dường như đang thả lỏng, còn trưng ra tư thế mời gọi. Đinh ninh Quý Hiểu Âu đã động tình, anh hơi rướn nửa người trên lên, toan làm động tác tiếp theo thì bất thình lình Quý Hiểu Âu co chân, đạp thẳng vào bụng Nghiêm Cẩn.
Cú đạp này bao hàm sức mạnh toàn thân cô, Nghiêm Cẩn đang trong cơn hứng tình, không kịp chuẩn bị đã bị tấn công bất ngờ, cơn đau bất ngờ ở thắt lưng khiến anh nổ đom đóm mắt, chẳng hiểu sao mất cả thăng bằng, ngã dúi dụi xuống sàn nhà.
Chính trong giây phút anh ngã xuống, Quý Hiểu Âu nhảy bổ lên như mũi tên được bắn ra từ dây cung đã căng sẵn, cô lao thẳng ra cửa, bổ nhào vào không gian trống vắng. Để tạo ra nhiều không gian trong phòng hơn, khi tu sửa lại spa, cô đã lắp cánh cửa hướng ra ngoài, sau khi Nghiêm Cẩn vào phòng lại không thuận tay khóa lại. Quý Hiểu Âu không lường trước điều này, cô dùng sức mạnh quá, cánh cửa theo quán tính đập vào bức tường đối diện làm cô té nhào xuống đất, một cơn đau buốt óc lan từ mắt cá chân đi khắp cơ thể.
Quý Hiểu Âu tuyệt vọng nhắm mắt, chuẩn bị từ bỏ kháng cự, chấp nhận số phận an bài. Song cô đợi thật lâu vẫn không thấy chuyện gì xảy ra, xung quanh thì im phăng phắc. Cô bèn mở mắt, liền thấy Nghiêm Cẩn vẫn nằm cứng đơ trên nền nhà, không hề cử động.
Cô thoáng sợ hãi, lo lắng cú ra chân vừa nãy của mình phải chăng quá mạnh, đã khiến anh ta ngất đi hay không? Nằm trên sàn nhà lạnh ngắt, cô phân vân hồi lâu, nhiều luồng tư tưởng giằng co trong tiềm thức, cuối cùng chủ nghĩa nhân đạo chiến thắng. Quý Hiểu Âu khập khiễng đứng dậy, đi tới bên cạnh Nghiêm Cẩn.
Nghiêm Cẩn không động đậy, cũng chẳng lên tiếng. Trong phòng tối đen như mực, cô đang định ngồi xuống nhìn cho rõ thì bỗng bị một bàn tay lạnh ngắt nắm lấy cổ chân, làm cô giật mình suýt la toáng lên, đặt mông ngồi phệt xuống đất.
Cuối cùng Nghiêm Cẩn cũng lên tiếng: “Đừng la, anh không làm gì được em đâu. Phiền em gọi 115 giùm.”
Thấy anh đã nói được, Quý Hiểu Âu mới yên tâm hơn phần nào, dùng chân đá vào người anh: “Giả vờ gì chứ, mau đứng dậy.”
Nghiêm Cẩn lại nói: “Bà cô, xin em đấy, gọi 115 mau.”
Giọng anh xen lẫn vẻ bối rối, rất khác thường, không giống như đang nói đùa. Quý Hiểu Âu mò mẫm mở đèn bàn, cô thấy mặt anh trắng bệch, trán đẫm mồ hôi.
Cô luống cuống, “Anh làm sao thế?”
“Chắc cái đinh bị chệch vị trí rồi.”
“Đinh gì?”
Nghiêm Cẩn giục giã: “Có nói em cũng không hiểu, mau gọi điện đi. Đau chết mất!”
Ba mươi phút sau xe cấp cứu mới tới, Quý Hiểu Âu nghe thấy bác sĩ nói với y tá: “Vị trí xương sống số ba, bốn, năm từng bị gãy, đừng tùy tiện di chuyển bệnh nhân.”
Trước khi được đưa vào phòng chụp CT, Nghiêm Cẩn đưa điện thoại của mình cho Quý Hiểu Âu: “Tìm trong danh bạ số điện thoại của Nghiêm Thận, bảo nó mang bệnh án và phim chụp ngày trước của anh tới.”
Quý Hiểu Âu thấy anh cắn răng chịu đau suốt quãng đường, lúc đau nhất cả người anh run như cầy sấy, mồ hôi thi nhau tuôn trên trán, giọt nào cũng to bằng hạt đỗ. Tự trách và sợ hãi khiến cô không cầm được nước mắt, run run hỏi: “Có phải tôi đã quá cẩn thận không? Anh sẽ không vì thế mà tàn phế chứ? Tôi có phải chịu trách nhiệm với anh nửa quãng đời còn lại không?”
Nghiêm Cẩn nghe thế không biết nên nổi giận hay buồn cười nữa, anh nhìn Quý Hiểu Âu rồi nói: “Em cứ xem tình hình mà làm nhé.”
Quý Hiểu Âu trốn vào góc cầu thang, thấp thỏm gọi cho Nghiêm Thận. Điện thoại được kết nối, một giọng nữ oang oang vọng từ bên kia tới: “Nghiêm Cẩn, nếu không có chuyện gì nửa đêm còn gọi điện trêu chọc em, mấy hôm nữa về nhà em sẽ kêu ông già tẩn anh một trận!”
Quý Hiểu Âu vội nói mục đích của mình, Nghiên Thận là người ngắn gọn, không nói một câu vô nghĩa nào. “Biết rồi, tôi đến ngay.”
Chẳng bao lâu sau, chị đến cùng một người có vẻ là thư ký, áo bành tô khoác ngoài, bên trong còn mặc nguyên áo ngủ bằng nhung. Nghiêm Thận rất cao, cũng trạc như Quý Hiểu Âu, bề ngoài giống Nghiêm Cẩn đến bảy, tám phần nhưng thay vì vẻ thân thiện thoải mái của anh trai, toàn thân chị dường như tỏa ra hơi thở “đừng có lại gần”. Quý Hiểu Âu kể lại chuyện xảy ra, nhưng vẫn giấu nhẹm chuyện Nghiêm Cẩn bị mình đá từ trên giường xuống, chị chỉ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, cũng chẳng nhiều lời nói thêm gì với Quý Hiểu Âu.
Quý Hiểu Âu thấy chị đứng trên hành lang bệnh viện, thư ký đi cùng rút điện thoại gọi cho ai đó, chỉ một loáng đã có một tốp người chạy lại từ thang máy ở đầu hành lang bên kia. Quý Hiểu Âu nghe thấy có người tự giới thiệu là chủ nhiệm văn phòng của bệnh viện. Sắc mặt Nghiêm Thận lãnh đạm, nụ cười nhàn nhạt, giọng nói cũng dửng dưng, không có vẻ kiêu căng chút nào, song những người đó vẫn rất dè dặt, luôn mỉm cười đầy thiện ý. Phim của Nghiêm Cẩn đã có. Bên ngoài phòng chụp CT, bỗng nhiên có thêm một đám người nữa như từ dưới đất chui lên, trong đó có một vị bác sĩ lớn tuổi tóc đã hoa râm, dẫn theo một vài bác sĩ nữa thuộc nhiều lứa tuổi cùng đi vào phòng CT.
Quý Hiểu Âu nhớ lại mấy chữ “con nhà quan”, “con cháu cán bộ” Lâm Hải Bằng từng nói, còn cả Trạm Vũ cũng từng nhắc đến ba chữ “con nhà quan”, trước đây cô nửa tin nửa ngờ nhưng giây phút này cuối cùng Quý Hiểu Âu cũng phải tin rằng gã đàn ông mặt dày luôn bám lấy mình chính là một đứa con nhà quan chính hiệu, hơn nữa xem ra còn là một vị quan có địa vị không thấp chút nào.
Cô ngồi trên ghế, dùng mũi chân lặp đi lặp lại những vòng tròn trên mặt đất. Cảnh tượng xảy ra trước mắt khiến cô hoàn toàn hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình. Ở trong thế giới của những người có chức có quyền chốn Kinh thành, cô có nhiều cơ hội được biết đến những rắc rối trong giới của những người có địa vị cách xa mình. Những người đàn ông xuất thân từ giai cấp và gia đình như vậy, phải trải qua mới biết lực sát thương mạnh tới đâu, phụ nữ một khi dấn thân vào, không thất tình thì cũng thất thân, hoặc là đánh mất cả hai. Hơi ấm được tỏa ra qua lỗ khí bên dưới ghế ngồi, Quý Hiểu Âu dựa lưng vào tường, tường thì ấm mà cơ thể cô lại lạnh buốt, lúc này cô đang thấy thẹn cho chút si tâm vọng tưởng trước đây của bản thân.
Một lát sau, cuối cùng Nghiêm Cẩn cũng được đưa ra ngoài, sau đó được cả đám người đưa vào thang máy. Không ai nhìn cô, cũng chẳng ai chú ý tới cô.
Quý Hiểu Âu không biết họa mình gây ra lớn đến đâu, vừa không dám rời đi cũng chẳng dám hỏi nhiều. Cô đi theo họ, tới tận lối vào của khoa phẫu thuật, tất cả những người không có nhiệm vụ đều bị ngăn lại bên ngoài cửa chính của khoa. Lúc này Nghiêm Thận mới nhớ ra cô, đi tới đối diện cô rồi nói: “Cô về đi, ở lại cũng chẳng có ích gì.”
Quý Hiểu Âu ngắc ngứ hỏi: “Anh ấy… ổn không?”
Nghiêm Thận đã có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn nhưng vẫn trả lời: “Đinh kim loại dùng để cố định xương lúc trước bị gãy rồi, giờ phải phẫu thuật để lấy nó ra.”
“Vậy, vậy… anh ấy có tự lo được cuộc sống về sau không?”
Gương mặt dửng dưng của Nghiêm Thận xen lẫn đôi chút châm biếm, “Chị là bạn gái hiện tại của anh tôi?”
Quý Hiểu Âu liền lắc đầu phủ nhận, “Không, không phải, tôi là… bạn của anh ấy. Tôi lo cho anh ấy…”
“À, xin lỗi vì có quá nhiều người tự nhận là bạn gái anh tôi nên tôi cũng chẳng phân biệt nổi mấy người.” Nghiêm Thận cúi mặt day trán, dường như rất buồn phiền trước vấn đề này, “Có gì mà cô phải lo? Kể cả anh ấy có không tự lo được cuộc sống của mình thì cũng đâu có ảnh hưởng tới cô?”
Tính ra Nghiêm Thận còn ra đời sau Nghiêm Cẩn gần nửa tiếng đồng hồ nhưng khí phách toát lên ở chị lại không thua gì Từ Hy Thái Hậu buông rèm nhiếp chính. Dưới thần thái mãnh liệt đó, khí phách của Quý Hiểu Âu hoàn toàn tan biến, cách nói chuyện ngoa ngoắt thường ngày chẳng còn đất dụng võ, chỉ biết bối rối giải thích một cách tối nghĩa: “Không phải vậy, tôi, chỉ lo cho anh ấy, lo là…”
Nghiêm Thận xua tay, “Thôi, tôi cũng muốn nghe những chuyện tồi tệ của anh tôi. Cô để dành mà nói với anh ấy.”
Quý Hiểu Âu vội trả điện thoại của Nghiêm Cẩn lại cho Nghiêm Thận, “Vậy tôi về trước, mai… à không, chiều nay tôi lại qua thăm anh ấy.” Rồi chẳng đợi câu hồi đáp của Nghiêm Thận, cô quay lưng chạy như ma đuổi ra khỏi bệnh viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.