Taxi giảm tốc rồi dừng lại bên đường, Quý Hiểu Âu chẳng thèm phân bua cứ thế mở cửa xe bước xuống, vội vã đi ngược dòng xe cộ. Nghiêm Cẩn giật mình, chẳng lẽ lời anh nói lại khiến cô bận lòng đến thế? Anh cũng bước ra khỏi xe, gọi tên cô thật to nhưng Quý Hiểu Âu chẳng hề bận tâm, vẫn vội vã băng qua đường, cô bắt một chiếc taxi ở chiều đối diện rồi phóng vun vút theo hướng quay trở lại bệnh viện.
Bà Lý Mĩ Cầm ở trong phòng bệnh sáu người. Bây giờ sớm đến mức trời còn chưa sáng hẳn, đại đa số người cùng phòng bệnh vẫn đang ngủ say. Quý Hiểu Âu bước vào, thấy trong phòng chỉ có đèn đầu giường của Lý Mĩ Cầm đang sáng, Trạm Vũ ngồi im lìm trước giường của mẹ. Ánh đèn vàng vọt chiếu lên mặt cậu, tạo thành cái bóng lẻ loi bên cạnh.
Quý Hiểu Âu đã cố nhẹ bước nhưng vẫn kinh động tới Trạm Vũ, cậu ngoái lại, thấy người vào là Quý Hiểu Âu thì đôi môi khẽ giần giật, như muốn nói gì lại thôi. Ngay sau đó, cậu trề môi xuống, tạo nét biểu cảm vừa chán ngán vừa không kiên nhẫn.
Quý Hiểu Âu không để ý tới vẻ chán ngán đó của cậu, cô bước nhanh tới bên giường bệnh, mắt vẫn nhìn chằm chằm Lý Mĩ Cầm đang say giấc nhưng lại khe khẽ nói với Trạm Vũ mấy câu.
“Trạm Vũ, cho dù cậu coi tôi là người thế nào, tôi vẫn phải nói rõ cho cậu biết. Tôi làm như vậy là vì mẹ cậu chứ không phải vì cậu. Cậu đuổi tôi đi cũng được nhưng không thể bắt tôi không quan tâm. Bệnh hoại tử xương đùi này, tôi đã nghiên cứu nhiều tài liệu, chắc chắn biết rõ về nó hơn cậu. Nếu cậu còn thương mẹ thì hãy kiên nhẫn một chút.”
Trạm Vũ lặng im hồi lâu. Một lát sau cậu đứng dậy, ương ngạnh bỏ ra ngoài, vẫn không chịu ngước mắt nhìn Quý Hiểu Âu lấy một lần.
Sau buổi thăm khám lúc tám giờ, bác sĩ điều trị của Lý Mĩ Cầm gọi cả Trạm Vũ lẫn Quý Hiểu Âu vào văn phòng của mình, ông thông báo rõ ràng về tình trạng hiện tại của bà: Không chỉ khớp xương đùi đã thoái hóa hoàn toàn mà đã lan sang xương đùi rồi. Bác sĩ đề nghị chuyển bà sang khoa chấn thương chỉnh hình, nhanh chóng tiến hành phẫu thuật thay khớp, sau khi phẫu thuật còn có thể giữ được phần nào khả năng hoạt động, nếu không hậu quả sẽ rất khôn lường. Chi phí phẫu thuật cơ bản chỉ hơn mười ngàn nhưng khớp giả rất đắt, hàng trong nước là hơn hai mươi ngàn, hàng nhập khẩu khoảng ba mươi đến bảy mươi ngàn.
Quý Hiểu Âu hỏi: “Hàng trong nước với hàng nhập khẩu có gì khác nhau?”
Bác sĩ nói rằng, hai loại không khác nhau quá nhiều, công dụng tương tự, khác nhau lớn nhất ở thời hạn sử dụng. Khớp nhân tạo hao mòn rất nhanh, trung bình hàng trong nước dùng được khoảng 5 năm, hàng nhập khẩu có thể duy trì từ 7 đến 10 năm. Ông giải thích: “Vì vậy bình thường theo nguyên tắc chúng tôi sẽ không gợi ý bệnh nhân dưới 55 tuổi dùng khớp nhân tạo vì sợ phải phẫu thuật nhiều lần. Song, tình hình bà Lý khá đặc biệt, điều trị bằng thuốc không có tác dụng, phẫu thuật là giải pháp cuối cùng, cái này gia đình phải tự quyết định, quan trọng phải xem tình hình kinh tế của mọi người tới đâu.”
Trong khi Quý Hiểu Âu đang mải đối chiếu lời bác sĩ nói với những kiến thức trong đầu cô lượm lặt được thì Trạm Vũ im lặng nãy giờ bỗng cất lời: “Vậy cứ dùng hàng ngoại nhập đi. Phải đặt cọc trước bao nhiêu?”
Bác sĩ nhìn sang Quý Hiểu Âu, Quý Hiểu Âu chẳng biết Trạm Vũ đang suy tính gì nên không tiện phát biểu. Bác sĩ liền nói: “Vậy chọn loại trung bình nhé, năm mươi ngàn với bảy mươi ngàn không khác nhau nhiều.”
Trạm Vũ gật đầu: “Được ạ.”
“Nếu vậy nộp trước bảy mươi ngàn (1), thiếu thừa tính sau.”
(1) Khoảng 250 triệu VND.
Trạm Vũ cúi xuống nhìn chân mình. Rất lâu sau, như đã hạ quyết tâm rất lớn, cậu bật ra một tiếng từ kẽ răng: “Được.”
Ra khỏi văn phòng của bác sĩ, Trạm Vũ cúi mặt đi một mình đằng trước. Quý Hiểu Âu chẳng quan tâm liệu cậu có nói những lời khó nghe với mình hay không, cô đuổi theo cậu mà nói: “Cậu lấy đâu ra số tiền lớn như vậy?”
Trạm Vũ không hề ngoảnh mặt: “Không mượn chị phải lo!”
Quý Hiểu Âu vội níu lấy tay áo cậu: “Cậu đừng có làm chuyện ngốc nghếch! Này, có nghe không? Chúng ta cùng nhau nghĩ cách.”
Trạm Vũ đột ngột dừng bước, quay lại đối mặt với cô: “Sao con người chị lại thích lo chuyện bao đồng thế nhỉ? Tôi đi vay người ta, không được chắc?”
Quý Hiểu Âu cũng đứng lại, thẳng thắn đáp lời: “Tôi thích lo chuyện bao đồng vậy đấy, cậu định làm gì tôi? Đi vay? Tôi còn không hiểu cậu hay sao? Cậu vay ai được? Nếu cậu vay được thì đã chẳng đi làm công việc đó!”
Trạm Vũ trợn mắt nhìn cô, ngực nhấp nhô dữ dội, đôi môi mỏng không ngừng run rẩy. Quý Hiểu Âu hít sâu một hơi, chuẩn bị nghênh đón những lời khó nghe của cậu, nhưng lúc này Trạm Vũ lại cụp mắt, quay người chạy đi.
“Trạm Vũ…” Quý Hiểu Âu muốn đuổi theo nhưng cả đêm không ngủ, lại chưa ăn sáng khiến mọi thứ trước mắt cô như chao đảo, suýt thì ngã nhào xuống đất. Đến khi cô vịn tường đứng dậy thì Trạm Vũ đã chạy mất từ lâu.
Cậu đi lần này là biến mất luôn.
Hơn chín giờ sáng Lý Mĩ Cầm mới tỉnh, hỏi lại chuyện đêm qua bà cũng mông lung mơ hồ. Bà chỉ nhớ mình vào bếp đun nước, không ngờ lại vấp phải dây dẫn gas, giây phút đó đôi chân không nghe theo sự điều khiển của não bộ, bà ngã sóng xoài xuống đất rồi chẳng còn nhớ được gì nữa, thậm chí đến chuyện gọi điện cầu cứu Quý Hiểu Âu còn mơ màng. Nhưng bà lại nhớ rất rõ, người đầu tiên bà gọi là con trai nhưng cậu ấy lại không mở máy. Bà hỏi Quý Hiểu Âu: “Tiểu Vũ đi đâu rồi? Thằng bé dạo gần đây cứ luôn biến mất đằng nào, điện thoại lúc bật lúc tắt, nó đang bận gì chứ? Còn chưa tốt nghiệp mà công ty đã bóc lột nó như vậy, tính làm thằng bé kiệt sức hay sao!?”
Ngoài miệng thì quở trách nhưng thật ra trong giọng nói đó lại ẩn chứa vẻ tự hào. Mỗi khi nhắc tới Trạm Vũ, khuôn mặt bà lại sáng bừng đến lạ. Còn Quý Hiểu Âu, mỗi lần thấy gương mặt bừng sáng tình mẹ của bà, cô lại thấy lòng mình nặng trĩu, sợ một ngày nào đó bản thân không kiềm chế được sẽ nói ra toàn bộ sự thật.
Mười một giờ bệnh viện tiến hành khử trùng, người nhà bệnh nhân đều phải ra ngoài. Quý Hiểu Âu nhận được tin nhắn của Trạm Vũ khi đang ngồi dưới sân khu điều trị: “Thời gian này phiền chị chăm sóc giùm mẹ em, trước đây em nhiều lần hỗn hào với chị, chị tha thứ cho em nhé.”
Quý Hiểu Âu đi tới cửa hàng tạp hóa của bệnh viện, mua bánh mì và hồng trà lạnh làm bữa sáng. Bánh mì chẳng biết đã bao lâu, khô như rơm. Cô bỏ từng miếng bánh mì quá hạn vào miệng, nhai một cách trệu trạo, cuối cùng vẫn quyết định gọi lại cho Trạm Vũ, cô muốn nói rằng nếu cậu không mượn được tiền, cô có thể giúp đỡ một phần khoản đặt cọc viện phí, muốn dặn cậu đừng quá lo lắng.
Nhưng không ngờ Trạm Vũ lại tắt máy! Hơn nữa tắt máy suốt mấy ngày liền!
Spa không thể không có người lo liệu, Quý Hiểu Âu vì thế cũng không thể túc trực mãi ở bệnh viện, cô tìm được một hộ lý khá thạo việc, không quên làm thẻ ăn ở nhà ăn bệnh viện, cô nộp vào đó vài trăm rồi giao tấm thẻ cho hộ lý, dặn người đó mua cơm hàng ngày cho Lý Mĩ Cầm theo dặn dò của bác sĩ. Bản thân cô chiều nào cũng rẽ qua bệnh viện một lần.
Vết thương ngoài da của Lý Mĩ Cầm hồi phục khá nhanh, có vẻ cũng không để lại di chứng gì. Giờ đây chỉ đợi Trạm Vũ trở về để bàn bạc có nên lập tức tiến hành phẫu thuật thay khớp hay không.
Nhưng ba ngày sau Trạm Vũ vẫn không xuất hiện ở bệnh viện như đã hẹn. Tin nhắn của Quý Hiểu Âu cũng như đá chìm đáy biển, không nhận được bất cứ phản hồi nào.
Đến ngày thứ tư, bác sĩ điều trị tìm gặp Quý Hiểu Âu, hỏi gia đình định cho Lý Mĩ Cầm xuất viện để tiếp tục điều trị bằng thuốc hay vẫn chuẩn bị phẫu thuật? Quý Hiểu Âu không biết phải quyết định thế nào, Trạm Vũ bặt vô âm tín, cho dù cô có hiểu rõ về tình trạng bệnh tật hay biết chắc giờ đây không thể lần lữa việc phẫu thuật được nữa thì vẫn không có quyền quyết định thay gia đình bệnh nhân.
Cứ lần lữa đến ngày thứ sáu, phía bệnh viện rất không hài lòng, đưa ra tối hậu thư rằng nếu không phẫu thuật thì phải xuất viện ngay lập tức, vì còn rất nhiều bệnh nhân xếp hàng chờ giường bệnh. Bác sĩ còn nói không phẫu thuật cũng được nhưng xương đùi sẽ cứ thế yếu dần, một khi để lỡ cơ hội phẫu thuật, có thể sau này không thể đứng dậy được nữa.
Quý Hiểu Âu biết khoa xương khớp của bệnh viện này rất đông bệnh nhân, xuất viện rồi, không biết bao giờ mới có thể nhập viện lại. Cô vội cười nói rất hiểu cho bệnh viện nhưng vì người nhà bệnh viện đang ở xa, tạm thời chưa liên lạc được, mong bệnh viện thư thư cho vài ngày. Đến nước này, nếu không liên lạc được với Trạm Vũ, cô chỉ còn cách nói với Lý Mĩ Cầm. Bà đã ở nhà nhiều năm nay, lại bị bệnh nặng, tư duy của Lý Mĩ Cầm đã chẳng còn minh mẫn, trở nên ngây ngô hết sức. Dĩ nhiên bà chấp nhận phẫu thuật nhưng khi Quý Hiểu Âu hỏi tới chi phí, bà không chút đắn đo nói rằng: “Cháu bảo có nhà nước chi trả mà. Dĩ nhiên chọn loại khớp nhập ngoại tốt nhất rồi.”
Quý Hiểu Âu cười méo xệch. Hóa ra câu nói dối suốt mấy tháng nay của cô vẫn đang đợi chủ nhân của nó ở đây. Lúc này thực sự không phải thời điểm phù hợp để nói ra sự thật, bởi sự thật quá khắc nghiệt với Lý Mĩ Cầm. Vả lại, từ đó, cô còn không dám nhắc đến hành tung của Trạm Vũ nữa.
Trong khi hết đường xoay xở, Quý Hiểu Âu lại tới cầu nguyện dưới chân Chúa, chỉ mong Chúa cho cô một gợi ý: “Chúa ơi, chỉ Người mới biết nguyện ước trong lòng con, con nguyện giao tất thảy cho Người. Xin Người ban cho con trí tuệ và năng lực, để con biết nên lựa chọn thế nào mới có thể giúp được người cần được bình an đó.”
Cầu nguyện xong, cô nhắm mắt mở cuốn “Thánh Kinh”, đúng lúc mở tới chương “Lời khuyên”, nhìn thấy một đoạn thế này: “Nếu bạn có khả năng làm việc thiện thì không được khước từ, cứ coi như bạn là người thi hành của Đấng vạn năng. Nếu bạn có một khoản tích cóp nho nhỏ, không nên nói với hàng xóm rằng: Về đi, ngày mai hãy tới, tôi sẽ cho bạn được.”
Cô bị lời nói dối của chính mình ép tới cùng đường, Thượng đế lại gợi ý cho cô như vậy, Quý Hiểu Âu đành nghiến răng, cố nghĩ cách kiếm tiền.
Tính toán doanh thu và chi phí mấy tháng trở lại đây, Quý Hiểu Âu nhận ra cô chỉ có hơn ba chục ngàn là có thể sử dụng. Bốn chục ngàn còn lại chỉ còn cách vay quỹ riêng của ba.
Tối về nhà, cô giấu bà Triệu Á Mẫn, lẻn vào phòng làm việc làm nũng nài nỉ ba. Ông Quý Triệu Lâm xưa nay luôn chiều chuộng con gái, mặc dù không hoàn toàn ủng hộ việc thiện cô đang làm nhưng cuối cùng vẫn giao cho cô hai cuốn sổ tiết kiệm của mình. Đây là khoản thù lao từ trước đến giờ ông giấu vợ tiết kiệm được, vừa đủ bốn chục ngàn. Cầm sổ tiết kiệm, Quý Hiểu Âu phấn khởi ôm cổ ông hôn chụt một cái khiến ông không khỏi xúc động, con gái đến nay hai mươi tuổi nhưng số lần thân thiết với mình như vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tuy nhiên Quý Hiểu Âu cũng không định dùng không số tiền này, cô ký giấy nợ với ba, hẹn sẽ trả hết cả vốn lẫn lãi trong vòng 6 tháng, số tiền lãi được tính theo lãi suất hiện tại của ngân hàng.
Hôm sau vừa rút tiền ở ngân hàng xong, Quý Hiểu Âu vội tới ngay bệnh viện, đang định nộp viện phí dưới tên của Lý Mĩ Cầm thì nhân viên thu ngân kêu lên một tiếng rồi nói bệnh nhân này hôm qua đã đóng một trăm ngàn, đủ tiền đặt cọc để phẫu thuật rồi.
Quý Hiểu Âu lấy làm ngạc nhiên, cô nghĩ có lẽ Trạm Vũ đã về, vội hỏi người nộp tiền là ai. Có lẽ vì số tiền tương đối lớn, hoặc do hôm qua không có nhiều người nộp tiền nên nhân viên thu ngân vẫn còn nhớ, cô gái nói: “Một người đàn ông rất cao, da ngăm đen, trông đẹp trai lắm.”
Quý Hiểu Âu ngơ ngác, chỉ duy nhất một người mới có đầy đủ các đặc điểm này.
Cô lẳng lặng đi ra ngoài, lấy điện thoại gọi cho Nghiêm Cẩn. Anh vừa nghe máy, câu đầu tiên cô đã hỏi: “Anh nộp nhiều tiền viện phí cho mẹ Trạm Vũ như vậy là sao?”
Nghiêm Cẩn thoáng ngạc nhiên rồi đáp: “Đó là chuyện của anh với Trạm Vũ, chuyện đàn ông với nhau, em đừng quan tâm làm gì.”
“Anh mà tốt vậy sao?” Quý Hiểu Âu cảm thấy chuyện này càng nói càng đáng ngờ, “Này, Nghiêm Cẩn, anh không có ý đồ xấu xa gì chứ?”
“Anh thì có ý đồ xấu xa gì với nó được chứ cô em? Đến bao giờ em mới hết cảnh giác và tin tưởng anh vô điều kiện nhỉ?” Nghiêm Cẩn rất không vui, hận không thể cắn cô một cái từ khoảng cách xa xôi này.
“Anh đã làm gì để người ta có thể tin được chứ, anh trai. Nói thật đi, có phải Trạm Vũ tới mượn tiền anh không? Có phải nó đã chấp nhận làm gì đó cho anh không?” Nói đến đây, Quý Hiểu Âu hoảng sợ bị chính suy nghĩ của mình, cô bỗng cao giọng: “Nghiêm Cẩn, anh đã nói thỏ không ăn cỏ gần hang mà! Nó tội nghiệp lắm rồi, anh từng hành hạ nó thêm nữa!”
Nghiêm Cẩn lặng im một lúc rồi hỏi: “Quý Hiểu Âu, trong mắt em, hình tượng của anh tồi tệ vậy sao?”
“Đây không phải vấn đề hình tượng. Một cậu bé như Trạm Vũ, anh… anh có ý với nó là điều dễ hiểu, tôi hiểu mà. Nhưng anh không được giậu đổ bìm leo!”
“Thôi.” Nghiêm Cẩn thở dài, “Em rảnh thì ra ngoài đi, anh đưa em tới nơi này, sẽ nói với em tất cả mọi chuyện!”