Nơi Nghiêm Cẩn đưa cô tới ở rất xa, cách Bắc Kinh hơn trăm km, địa điểm chính là bến cảng trên bờ biển Thiên Tân.
Nghiêm Cẩn bị mẹ cấm cung ở nhà dưỡng thương hơn một tháng, vừa không được lái xe vừa không được đi xa làm anh bức bối đến cùng cực. Bây giờ khi một lần nữa được nắm lấy vô lăng của chiếc Land Rover, anh vui không khác gì gặp lại bạn cũ, xe chạy nhanh như bay. Quý Hiểu Âu vẫn rất cảnh giác, lúc rẽ vào đường cao tốc Bắc Kinh – Thiên Tân ở đường vành đai ba, cô đã nhận ra có gì đó không đúng liền đòi dừng xe: “Dừng lại! Dừng lại ngay! Anh định đi đâu vậy?”
Nghiêm Cẩn nghiến răng nói ra từng chữ một: “Bờ biển Thiên Tân!”
Quý Hiểu Âu không giữ được bình tĩnh nữa, “Sao? Anh đưa tôi đến bờ biển Thiên Tân làm gì?”
“Em đừng kích động như vậy được không? Ngồi im đi! Cứ yên tâm, anh không lừa bán em đâu mà lo.”
“Vậy anh tính làm gì? Giết người diệt khẩu hả? Vậy anh cũng phải chọn một nơi cao ráo một chút mới tiện giết người chôn xác chứ!”
Nghiêm Cẩn đập mạnh vào vô lăng: “Quý Hiểu Âu, em im miệng một lúc được không?”
Anh chưa khi nào hung hãn như vậy với cô, tiếng còi xe vang lên bất ngờ khiến Quý Hiểu Âu co rúm người vì sợ, lập tức ngậm miệng. Đến khi định thần mới nhận ra bản thân đã đánh mất khí thế tự bao giờ, cô hờn dỗi chẳng thèm nói năng gì với anh suốt quãng đường còn lại nữa.
Trời tháng mười hai tối sớm. Chưa tới sáu giờ tối họ đã đến Thiên Tân nhưng trời đã tối mịt, bến cảng bên bờ biển đèn đuốc sáng trưng. Từ xa, Quý Hiểu Âu đã trông thấy con tàu neo ngoài bờ biển Hải Hà – nơi rực rỡ ánh đèn sừng sững như cung điện Long Vương, ba chữ “Một phần ba” bắt mắt được bố trí ở tầng trên cùng, cả khoang tàu được bao trọn trong ánh sáng. Lần này cô còn ngạc nhiên hơn lần đầu đặt chân đến “Một quán café” rất nhiều.
Nhưng điều khiến cô bất ngờ hơn nữa vẫn nằm ở đằng sau. Khi cô nối bước Nghiêm Cẩn đi trên cầu thang mạn tàu, vừa đặt chân vào đại sảnh náo nhiệt, nhân viên dẫn khách và nhân viên order qua lại như con thoi giữa không gian rộng lớn, đến cả phục vụ bưng đồ, người nào người nấy đồng bộ với sơ mi đen cao cổ và quần âu đồng màu, người thì thanh tú, người lại điển trai phong lưu, đủ mọi sắc thái khiến cô thực sự hoa mắt, như rơi vào động nam sắc.
Đôi chân Quý Hiểu Âu chôn chặt trên cầu thang inox, thật lâu không bước tiếp. Đúng lúc này, vị quản lý tầng đeo thẻ tên trước ngực xuất hiện nghênh đón Nghiêm Cẩn: “Ôi, ông chủ tới ạ! Lâu lắm mới thấy anh ghé qua!”
Hai tiếng “ông chủ” như tia chớp lóe sáng trên đầu Quý Hiểu Âu, khiến cô thảng thốt một hồi, liền đuổi theo Nghiêm Cẩn mà hỏi: “Này, hỏi anh một câu nhé!”
Nghiêm Cẩn nói ra câu hỏi giúp cô: “Hỏi tôi có phải tú ông mở ổ trai bao không hả?”
“Sao anh biết tôi định hỏi như vậy?”
“Cô gái nào lần đầu theo tôi đến đây cũng hỏi như thế!”
Quý Hiểu Âu sốt sắng truy hỏi: “Vậy anh trả lời đi! Có phải như thế không?”
Nghiêm Cẩn không khỏi bật cười. Vốn dĩ anh đi lên tầng hai, đang chuẩn bị đích thân mở cửa phòng nhưng giờ phút này đột nhiên lại nghĩ chẳng việc gì phải sốt sắng vào đó nữa. Anh quay lại, chống tay lên khung cửa, từ trên cao nhìn xuống Quý Hiểu Âu còn đứng trên cầu thang rồi hỏi: “Đáp án của câu hỏi này ảnh hưởng đến em thế nào?”
Quý Hiểu Âu trả lời rành rọt: “Nếu anh dám thừa nhận, tôi sẽ lập tức tố cáo anh với công an. Còn nếu anh bảo không phải, tôi sẽ hiểu là tính hướng của anh thực sự có vấn đề!”
Khi cô còn chưa nói hết câu, cửa phòng sau lưng Nghiêm Cẩn đã bật mở, một người đi ra cười hả hê nói: “Nghiêm tử, thấy chưa, tôi không nói oan cho cậu phải không? Nhiều lúc quan điểm của tôi không khác gì quần chúng nhân dân đâu.”
Quý Hiểu Âu ngước lên, trước mắt cô là một khuôn mặt tròn trịa như ông Địa, đứng ngay sau bả vai Nghiêm Cẩn. Người đó có chất giọng trong trẻo êm tai, nổi bật hơn ngoại hình rất nhiều, chính là “Hứa béo ú” cùng Nghiêm Cẩn đứng đợi cô trước đồn công an lần trước.
Còn một người đứng sau “Hứa béo ú”. Chiếc áo sơ mi màu trắng kẻ xanh nhạt càng tôn lên khí chất nhã nhặn tử tế của anh, nụ cười không tươi lắm nhưng lại rất ấm áp và đáng tin cậy. Người này rất quen nhưng lại khiến Quý Hiểu Âu mất chút thời gian mới nhận ra. Bởi lẽ lần đầu gặp anh, anh có đeo cặp kính gọng đen còn lần này lại không đeo kính, song chính khí chất dịu dàng đó khiến người ta gặp là khó quên.
Nghiêm Cẩn kéo Quý Hiểu Âu đang ngơ ngác vào phòng rồi lần lượt giới thiệu: “Đây là béo ú, tên đầy đủ là Hứa Chí Quần, em gặp rồi.”
Cô quen với Hứa Chí Quần qua sự giúp đỡ của anh, bởi vậy Quý Hiểu Âu rất biết ơn liền ngoan ngoãn chào anh là: “Anh Hứa.”
Nghiêm Cẩn nói tiếp: “Đây là Trình Tiểu Yêu (1).”
(1) Tiểu Yêu nghĩa là em út.
Quý Hiểu Âu trố mắt quên cả đáp lời, tất nhiên cô đang rất đỗi kinh ngạc, sao một người nho nhã như vậy lại có cái tên chợ búa thế?
“Trình Duệ Mẫn.” Trình Tiểu Yêu không đeo kính đưa tay về phía cô, “Duệ trong Duệ trí (2), Mẫn trong Mẫn Tiệp (3).”
(2), (3) Duệ trí là cơ trí, Mẫn Tiệp là nhanh nhẹn.
Tên như vậy mới đúng, mới xứng với con người anh. Quý Hiểu Âu nhoẻn miệng cười, chìa tay nắm nhẹ lấy tay người đó.
Trình Duệ Mẫn nhìn cô và nói: “Chúng ta gặp nhau rồi.”
Quý Hiểu Âu gật đầu: “Đúng, gặp rồi ạ.” Nhưng đồng thời, cô lại tự nhủ trong lòng, đâu chỉ từng gặp nhau, tôi còn biết nhiều chuyện hơn kia, thậm chí còn bắt gặp lúc hai người thân mật rồi. Nhưng đứng trước bao người thế này, cô có hơi không quen, chỉ biết chớp mắt không ngừng, không rõ Nghiêm Cẩn có ý đồ gì.
Nghiêm Cẩn nhanh chóng xóa bỏ hoài nghi của cô: “Đúng lúc mấy anh em tụ tập ăn bữa cơm nên đưa em tới đây. Hôm nay chúng ta ba mặt một lời đỡ mất công ngày nào em cũng nghi ngờ anh là gay.”
Quý Hiểu Âu liếc xéo anh: “Anh gay hay không chẳng liên quan tới tôi, chỉ là tôi không muốn ngày nào cũng nhập nhằng với anh mà thôi.”
Thấy Quý Hiểu Âu bắt nạt Nghiêm Cẩn, Trình Duệ Mẫn chỉ nhoẻn miệng cười, anh không hề lên tiếng, cũng không có ý định giải cứu bạn thân. Bởi lẽ rất ít khi anh có cơ hội trông thấy dáng vẻ khúm núm của Nghiêm Cẩn trước phụ nữ thế này. Năm xưa khi theo đuổi Đàm Bân, Trình Duệ Mẫn từng bị Nghiêm Cẩn nhiều lần trêu ghẹo là “chạy theo phụ nữ”, “không ra dáng đàn ông”, kinh nghiệm của Nghiêm Cẩn luôn là: “Không cần biết là kiểu phụ nữ thế nào, chỉ cần nghĩ cách đưa lên giường thì cô ấy ắt sẽ thuộc về cậu.” Không ngờ cũng có ngày anh từ voi xuống chó, vui thật.
Cuối cùng Hứa Chí Quần là người không nhịn được trước, lên tiếng hòa giải: “Lên món, lên món cái đã, mau lên nào, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, cũng muộn rồi. Ăn xong còn trở về Bắc Kinh nữa.”
Cửa phòng có bố trí một quầy bar nhỏ, thức ăn được đặt lên quầy bar trước rồi mới đưa lên bàn của họ. Tu hài xào tỏi, cá mú hấp, cua bể hấp, tôm hùm lột vỏ… các món ăn đắt đỏ nổi tiếng nhất của Một phần ba được lần lượt dọn lên, cuối cùng là súp vi cá, mỗi người một bát nhỏ; đặt trước mặt Quý Hiểu Âu là một bát huyết yến chưng cùng tây dương sâm, giá bán là 880 đồng, có thể thấy Nghiêm Cẩn đã bỏ ra bao nhiêu vốn liếng cho bữa cơm này. Hứa Chí Quần và Trình Duệ Mẫn đều được coi là người đã quen với phú quý, họ không ăn nhiều nhưng cũng không để ngơi miệng, liên tục nói chuyện về an ninh mạng và tường lửa. Nghiêm Cẩn không hiểu gì, cũng chẳng muốn nghe, chỉ lo gắp thức ăn vào bát Quý Hiểu Âu: “Cứ mặc kệ hai đứa nó, em ăn đi, ăn đi, ăn đi…”
Quý Hiểu Âu ít khi được thưởng thức hải sản tươi ngon như vậy nên ăn rất nhiều. Có một câu hỏi cứ trăn trở trên đầu lưỡi, mặc dù đã nhẫn nhịn rất lâu nhưng vẫn không nhịn được mà nói ra: “Bàn ăn này trị giá bao nhiêu vậy?”
Nghiêm Cẩn nói: “Em hỏi chi phí hay giá bán?”
“Dĩ nhiên hỏi giá bán.”
Nghiêm Cẩn tỉnh bơ trả lời: “Cũng chỉ hơn mười ngàn đồng thôi.”
“Cái gì? Hơn mười ngàn?” Quý Hiểu Âu đặt đũa xuống bàn, “Ôi, tôi ăn mà thấy tội lỗi luôn đó. Tôi không ăn nữa, anh đưa tiền mặt cho tôi được không? Tôi sẽ đăng ký một quỹ từ thiện thay mặt anh.”
Nghiêm Cẩn chưa kịp lên tiếng, hai người bên cạnh đã bật cười, Trình Duệ Mẫn nói: “Tiểu Quý có ý hay đấy, Nghiêm Cẩn, cậu cứ nghiêm túc suy nghĩ đi, mấy năm nay cậu sát sinh biết bao tôm cá như vậy, sau này đầu thai thế nào được?”
Nghiêm Cẩn nổi giận, chỉ muốn giơ tay thụi cậu bạn mình một cú: “Cậu và thằng Hứa chỉ mải nói chuyện còn tôi phải mời ăn, đã ăn uống miễn phí còn ăn cây táo rào cây sung hả. Trình Duệ Mẫn cậu tự đặt tay lên ngực mà hỏi xem có thấy hổ thẹn với lương tâm không?” Rồi anh quay sang nói với Quý Hiểu Âu: “Có những người cầm tinh con thỏ, con thỏ là loài động vật ít gây ồn ào, trông có vẻ hiền lành nhưng thực tế lại rất xấu xa, nham hiểm vô cùng.”
Quý Hiểu Âu buồn cười lắm, Trình Duệ Mẫn thấy cô muốn nói lại thôi thì biết ngay cô định nói gì, liền khom lưng xuống rồi bảo: “Kẻ hèn này bất tài, vừa vặn cầm tinh con thỏ.” Rồi cười nói: “Em đã nghe được gì chưa, vừa nó còn nhắc đến lương tâm đấy, tôi cảm thấy trên đời này thứ được phân chia công bằng nhất chính là lương tâm.”
Quý Hiểu Âu nhịn cười hỏi: “Sao anh nghĩ vậy?”
“Dễ thôi mà.” Tuy lời nói có vẻ trêu ghẹo nhưng thái độ Trình Duệ Mẫn lại rất nghiêm túc: “Em thấy đấy, mọi người ai cũng than trách xã hội bất công, than vãn bản thân không có tiền, không có nhà, không có quyền thế, không có địa vị, nhưng đã bao giờ em thấy ai tự trách bản thân thiếu lương tâm chưa?”
Hứa Chí Quần xen vào: “Đúng, lão Trình có lý lắm.”
Vốn dĩ Nghiêm Cẩn đã bàn trước với hai người Trình, Hứa rằng ba người phải cùng chung một chiến tuyến, họ phải giúp anh rửa sạch mối nghi ngờ là dân đồng tính với Quý Hiểu Âu, đồng thời để tán tỉnh Quý Hiểu Âu, anh đã không tiếc của dặn nhà bếp chuẩn bị những món ăn đắt đỏ nhất. Nếu phản ứng của Quý Hiểu Âu chỉ khiến anh thất vọng, thì sự phản bội của hai người bạn lại khiến anh cực kỳ đau lòng.
“Anh em là gì?” Anh nói: “Đáng lẽ tôi nên sớm hiểu ra mới phải, anh em là người có thể vì bạn bè mà không tiếc mạng sống, nhưng cũng hoàn toàn có thể vì phụ nữ mà đâm bạn sau lưng!”
Trình Duệ Mẫn và Hứa Chí Quần cùng bật cười khoái chí, Quý Hiểu Âu thì vỗ vai anh: “Ôi, bình thường không thấy anh có khiếu hài hước như vậy bao giờ. Hay là thế này, Quách Đức Cương bị đài Bắc Kinh phong sát cũng không sao, mọi người đều chú ý đến anh là được rồi.”
Nghiêm Cẩn nhìn cô bằng vẻ mặt đầy đau khổ: “Lòng anh đang đau như cắt đây, em tưởng anh đóng kịch với em đấy à?”
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng ai đó sai người mở cửa phòng, thế rồi một mùi hương bay vào trong cùng bóng dáng của một cô gái xinh đẹp mĩ miều, mặc chiếc váy ngắn chỉ đủ che đi cặp đùi, nhào tới với tốc độ ánh sáng ôm chặt lấy cổ Nghiêm Cẩn, cả người bám chặt vào anh, giọng nũng nịu cất lên: “Anh Nghiêm, lâu quá không gặp anh, anh không nhớ em nhưng em nhớ anh chết đi được!”
Nghiêm Cẩn ngạc nhiên đến mức đầu óc anh bây giờ chỉ là một khoảng trắng xóa, cũng may anh còn đủ sức kéo cô gái đó ra khỏi người mình. Hai người nhìn nhau, khuôn mặt này quen quen nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra cô ta tên gì, không biết là mầm tai họa để lại vào lần vui chơi qua đường nào. Anh vội vàng đẩy phắt cô ta ra, chột dạ ngó ra cửa phòng, Trình Duệ Mẫn và Hứa Chí Quần đều bình chân như vại, vẻ mặt như chờ đợi xem kịch hay, còn Quý Hiểu Âu há hốc miệng, ngỡ ngàng nhìn chằm chằm anh và người con gái đó.
Nghiêm Cẩn chán nản vô cùng, anh biết hôm nay phí công tiêu tiền rồi. Dỗ dành đưa cô ta ra khỏi phòng, anh không quên gọi phục vụ vào trách móc. Phục vụ tỏ vẻ oan ức, nói cô ta đến cùng khách hàng, vừa nghe tiếng anh ở đây liền nằng nặc đòi vào trong, dẫu sao họ cũng không dám vật lộn với nữ khách hàng gần như khỏa thân hoàn toàn như vậy, đúng không?