Gặp Nhau Phút Đầu, Cuối Cùng Lìa Xa

Chương 12.2:




gày 29 tháng 12, một trận tuyết lớn bao trùm lên Bắc Kinh những ngày cuối năm. Hơn sáu giờ sáng, khi trời còn chưa sáng hẳn, một người nhặt rác buổi sáng phát hiện một chiếc túi nilon đen trong thùng rác trước khu nhà sang trọng, bà xem qua, tưởng là thịt heo và xương vụn ai đó vứt đi liền xách ra chỗ sáng soi thử dưới cột đèn cao áp xem còn ăn được không, nào ngờ lại trông thấy một cánh tay người trong túi. Người nhặt rác sợ đến hồn bay phách tán, quẳng túi nilon rồi vắt chân lên cổ mà chạy. Vài gia đình sống xung quanh đều nghe được tiếng la hét thất thanh thảm thiết đó của bà.
Nhờ cuộc nói chuyện với khách hàng, Quý Hiểu Âu mới chú ý tới thông tin đó. Ngày nghỉ lễ thứ hai, spa vắng khách, nếu không tính Phương Ny Á ngày nào cũng ghé qua thì chỉ có hai chị em ruột sống trên lầu. Sau bữa cơm đoàn viên cả gia đình, hai chị em họ rủ nhau xuống tầng một đắp mặt nạ, massage mặt một chút, tranh thủ nói tiếp câu chuyện đang dở dang trong bữa cơm. Ban đầu Quý Hiểu Âu không để ý đến câu chuyện họ nói, cô đang bận chuẩn bị massage toàn thân cho Phương Ny Á.
Dạo này tâm trạng Phương Ny Á rất tệ, chị bảo chồng thường về muộn, cũng không chịu động vào mình, tính tình vui buồn thất thường, nhất định có bồ nhí bên ngoài. Nhưng dù đã điều tra rất kỹ, chị vẫn không tìm được bất cứ tung tích nào của người thứ ba đó. Quý Hiểu Âu chưa kết hôn nên chẳng giúp được gì những chuyện vợ chồng thế này, chỉ biết khuyên chị bình tĩnh theo dõi, đừng đổ oan cho người tốt nhưng cũng không được bỏ qua cho người thứ ba. Mãi đến khi Phương Ny Á vào nhà tắm, cô mới có thời gian ngồi xuống nghỉ ngơi uống tách trà. Lúc này, câu chuyện của hai chị em hàng xóm mới lọt vào tai cô.
Cô em nói: “Rùng rợn thế, phân xác người ta nát bét như vậy, chắc chắn là một tên sát nhân biến thái!”
Cô chị bảo: “Đúng đấy, giống hệt trong truyện Sự im lặng của bầy cừu, thời nay những vụ án như vậy xảy ra không ít, sao xã hội lại thế nhỉ?”
Quý Hiểu Âu câu được câu chăng ngồi nghe một lúc lâu mới hiểu thì ra hai chị em họ đang nói về vụ án phân xác mới xảy ra. Thấy cô có vẻ chăm chú, người chị kích động đến mức suýt bật dậy khỏi giường: “Chuyện lớn như thế mà em không biết hả? Sáng nay mấy báo đều đăng bài mà. Họ bảo đây là vụ giết người, cảnh sát sợ gây dư luận không tốt nên phong tỏa thông tin, không ngờ trên mạng đã có ảnh hiện trường, gây xôn xao lắm, nên bây giờ mới công khai đó.”
Quý Hiểu Âu giờ mới thấy hào hứng. Tiếp khách xong, cô lên mạng tìm kiếm chút thông tin, phát hiện các trang web lớn đều có đăng tin về vụ án phân xác nhưng họ không nói chi tiết, chỉ bảo sau khi cảnh sát được báo án từ hai ngày trước, qua truy tìm, họ tìm được các túi nilon đựng các phần thi thể và vật chứng có liên quan trong thùng rác ở các khu vực khác nhau trong thành phố, hiện trường nơi tìm thấy thi thể đã được cảnh sát bảo vệ kỹ càng… Trong diễn đàn ở trang web cô thường theo dõi, mặt bìa cũng đăng một tin có liên quan. Quý Hiểu Âu sực nhớ, thật ra cô đã thấy bài viết này từ hai ngày trước, nhưng vì dòng cảnh báo bên ngoài “Hình ảnh gây shock, cân nhắc trước khi xem”, cô tự biết bản thân yếu bóng vía, không chịu được sự kích động thị giác quá mức nên đã không nhấn vào xem. Vài ngày không để ý, số lượt ấn like và chia sẻ bài viết này đã tăng cao vùn vụt. Cô thử nhấn vào, mức độ đẫm máu của bức ảnh đầu tiên đã khiến cô không chịu nổi, vội tắt ngay trang web và thoát ra, truy cập vào các bài viết đăng thông tin bên lề của giới giải trí.
Hôm sau trên bàn ăn sáng, Quý Hiểu Âu nghe ba mẹ nói chuyện, không ngờ lại là về vụ án phân xác này. Cô cầm tờ báo buổi chiều ba đặt, không ngờ vụ án này lại là tiêu điểm của trang tin xã hội. So với thông tin hôm qua, hôm nay vụ án đã có thêm nhiều tiến triển, nói rằng cảnh sát đã thu thập được tất cả các bộ phận thi thể tìm được trong các thùng rác, họ không chỉ lắp ráp được các mảnh thi thể thành cơ thể hoàn chỉnh mà còn tìm được các vật chứng quan trọng như quần áo và cặp sách của nạn nhân. Qua khám nghiệm pháp y, xác định được giới tính và tuổi tác của nạn nhân, thời gian tử vong vào khoảng bảy ngày trước, tức là ngày hai mươi tư hoặc hai mươi lăm tháng mười hai. Đây là vụ án phân xác, được quy về án hình sự có tính chất nghiêm trọng, hiện đang tiến hành đối chiếu với ADN của những người mất tích. Nhìn bức ảnh cảnh sát công khai những đặc điểm trên bộ quần áo của nạn nhân, không hiểu sao Quý Hiểu Âu lại thấy trong lòng thoáng chút bất an, tuy là cảm giác bất an lúc này dường như rất hoang đường.
Trong khi đó, niềm thương tiếc của bà Triệu Á Mẫn lại đến từ dòng chữ “giới tính nam, độ tuổi từ hai mươi đến hai mươi hai”: “Con cái nhà ai không biết. Mới trạc tuổi Hiểu Bằng nhà chú hai mà đã chết rồi, lại còn chết thảm như thế, ba mẹ nó làm sao sống nổi chứ.” Thấy con gái ngồi cạnh đang chăm chú đọc báo, bà liền chỉ tay vào thái dương cô: “Hôm nào cũng đi sớm về muộn, nói vài câu là khó chịu, mẹ chỉ lo con gặp chuyện bất trắc mà thôi. Bao giờ con có con mới biết tại sao người ta thường nói đáng thương nhất trên đời là trái tim bậc làm cha mẹ.”
Quý Hiểu Âu gập tờ báo lại, đáp lời với thái độ thiếu kiên nhẫn, “Vâng, mẹ chỉ muốn giắt con vào thắt lưng, muốn con làm gì cũng phải báo cáo mẹ, kiểu của mẹ gọi là chiếm hữu đấy. Lòng chiếm hữu quá mạnh cũng là một bệnh, phải chữa!”
Không đợi bà Triệu Á Mẫn kịp phản ứng, cô đã bỏ tờ báo xuống rồi nhanh chân chạy vào phòng mình đóng cửa lại, ngăn tiếng quát tháo ầm ĩ của mẹ bên ngoài cánh cửa.
Cuộc sống người dân cơ bản bình yên, họ lại cảm thấy thiếu thốn gì đó, nên khi tự dưng xuất hiện một sự kiện xã hội có tính kích động lớn thế này, nó ngay lập tức sẽ trở thành tiêu điểm, tựa như bộ phim nhiều tập cứ đến giờ là phải theo dõi, tiến độ điều tra vụ án phân xác trở thành đề tài nói chuyện lúc dư trà hậu tửu của không ít người. Quý Hiểu Âu cũng không phải ngoại lệ.
Những tờ báo chủ chốt của thành phố có số lượng bản in lớn nắm bắt rất tốt tâm lý độc giả, liên tục nhiều ngày đều đưa tin về vụ án nhưng nội dung quanh đi quẩn lại chỉ có thế, không có sự đột phá mang tính thực chất nào. Cho đến ngày thứ ba, qua kiểm chứng ADN với thân nhân, cuối cùng cũng xác định được danh tính người bị hại, cảnh sát công khai treo thưởng cho ai tìm được manh mối của vụ án.
Họ Trạm, nam, hai mươi hai tuổi, sinh viên khoa công nghệ thông tin trường đại học XX.
Ánh mắt dừng lại trên vài con chữ được in đậm nhưng không mấy nổi bật này, Quý Hiểu Âu đang ngậm sữa đậu nành mà không thể nuốt xuống. Cô hoảng hốt trợn mắt với tờ báo, thực quản như bỗng dưng mất đi khả năng nuốt thức ăn, ngụm sữa nghẹn ứ trong cổ họng, đứng đó thật lâu rồi đổi hướng chui xuống khí quản làm cô sặc đến phát ho, phun tất cả sữa đậu nành lên tờ báo.
Bà Triệu Á Mẫn vừa vỗ lưng cho cô vừa trách: “Bao nhiêu tuổi mà còn thiếu cẩn thận đến mức này, ăn bữa cơm đã chậm còn bị sặc. Báo này ba vẫn chưa đọc đã bị cô làm bẩn tùm lum thế này.”
Quý Hiểu Âu gạt nước mắt vừa trào ra sau cơn ho, chẳng nói chẳng rằng đứng phắt dậy, đôi mắt vô hồn, đi thẳng ra cửa như người mộng du.
Bà Triệu Á Mẫn đuổi theo cô, mắng: “Lại bỏ bữa sáng? Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không ăn sáng hại gan lắm. Này này, sao con như đứa mất hồn thế, đi đâu vậy? Còn mặc đồ ngủ kìa!”
Nơi Quý Hiểu Âu muốn tới là nhà Trạm Vũ. Trước khi bị sặc sữa đậu nành, bất chợt cô nhớ lại bài báo liệt kê các đặc điểm của bộ quần áo được cảnh sát công bố vài ngày trước, họ nhắc tới một chiếc áo len lông cừu họa tiết quả trám phối hai màu đen đỏ, trong khi chính cô từng mua cho Trạm Vũ một chiếc có kiểu dáng và màu sắc giống với chiếc trong bức ảnh của cảnh sát như đúc.
Cô đứng bên đường vẫy một chiếc taxi, trên đường còn nghĩ: có lẽ do trí tưởng tượng phong phú quá mà thôi, biết đâu chỉ là trùng hợp như thế. Nhưng khi đứng trước cửa nhà Trạm Vũ, suy nghĩ ăn may kia bị phá nát bởi cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.
Khu nhà Trạm Vũ đang ở thuộc diện phải giải tỏa gấp nên nhiều gia đình đã dọn đi. Đa số các khung cửa sổ đã bị tháo đi, chỉ còn vài khung cửa màu đen, thoạt nhìn không khác gì hốc mắt bị khoét đi con ngươi. Trong khung cảnh hoang tàn ấy, chỉ còn bảy tám khung cửa của bảy tám gia đình vẫn còn dấu hiệu đang sinh hoạt ở đây, đó là những hộ chưa chịu dọn đi vì chưa thống nhất được mức bồi thường, nhà họ Trạm là một trong số đó.
Cửa chống trộm màu xám của nhà họ Trạm mở toang, bên trong có tiếng nhạc hiếu vọng ra. Hai bên cửa dựng ba bốn vòng hoa. Quý Hiểu Âu không dám nhìn những dòng chữ chia buồn trên đó nhưng cái tên Trạm Vũ vẫn như một cây kim nung đỏ, cố chấp đâm thẳng vào mắt khiến cô đau đớn không thôi, đau đến mức nước mắt hoen ướt bờ mi tự bao giờ.
Chính giữa phòng khách là bức ảnh đen trắng của Trạm Vũ, trong ảnh Trạm Vũ trẻ hơn bây giờ khoảng ba, bốn tuổi, là chàng thiếu niên lịch thiệp thanh tú, ánh mắt ngây thơ không vương chút bụi trần, khóe miệng hơi cong cong, vui vẻ nhìn vào ống kính.
Quý Hiểu Âu thẫn thờ nhìn cậu, cảm giác đông cứng suốt quãng đường đến giờ mới tan rã. Giống như khi bị dao đâm, phải một lúc sau máu mới chảy, nỗi đau cũng cần một lúc mới chạm tới dây thần kinh thị giác và thính giác. Một lần nữa cô tự hỏi bản thân: Đây là sự thật sao? Không phải một giấc mơ chứ? Sao có thể như vậy? Một chàng thanh niên trẻ tuổi điển trai như vậy, sao có thể liên quan đến một vụ án phân xác?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.