Còn một người khác cũng mất ngủ hàng đêm là Nghiêm Cẩn trong trại tạm giam. Đây cũng là lần đầu tiên anh trải qua một cái tết âm lịch khó quên trong trại giam.
Ngày Tất niên chính là thời điểm anh mãn hạn tạm giam bảy ngày, ngay từ sáng sớm anh đã được đưa ra khỏi trại giam, ai cũng nghĩ anh đã được phóng thích, chính bản thân anh cũng cho rằng cuối cùng thì bản thân cũng đã chịu đựng được tới giây phút này, trịnh trọng tạm biệt mọi người, tặng hết chăn nệm, giày, thuốc lá và những thứ linh tinh khác mua ở căn tin cho các phạm nhân cùng phòng giam, bản thân anh khoác chiếc áo đã bị cắt hết cúc, hiên ngang bước qua cánh cửa sắt. Nhưng lần này, anh vẫn không thể bước ra khỏi cửa chính trại giam mà bị đưa vào phòng thẩm vấn, ký vào lệnh bắt giữ.
Nghiêm Cẩn nhìn chằm chằm lệnh bắt giữ đó hồi lâu, chợt có cảm giác những tình tiết vừa xảy ra hoàn toàn không logic tí nào, hoang đường đến nực cười, nực cười vô cùng, nực cười quá mức! Nhưng lại không cười nổi.
Anh biết lệnh bắt giữ hình sự không phải loại giấy tờ có thể được ký và ban hành một cách tùy tiện, nó phải được phê chuẩn đồng thời giữa hai cấp là công an và viện kiểm sát. Lệnh bắt giữ anh đã được phê chuẩn, chứng tỏ tổ chuyên án đã tìm ra bằng chứng nào đó vô cùng quan trọng. Nhưng thực tế là anh không hề giết người, vậy chứng cứ nào lại có thể khiến viện kiểm sát phê duyệt lệnh bắt giữ này?
Trong suốt bảy ngày qua, không một ai thuộc tổ chuyên án tiếp xúc với anh, người áp tải anh tới trại tạm giam cũng là hai vị cảnh sát hình sự trẻ tuổi chưa gặp bao giờ. Bất kể Nghiêm Cẩn nổi giận tru tréo đến đâu, họ cũng chỉ trưng ra vẻ mặt không cảm xúc trước sau như một, mặc anh thoải mái giải tỏa tâm trạng.
Nghiêm Cẩn cảm nhận được một thứ áp lực lớn hơn bao giờ hết, anh cảm thấy sợ hãi hơn cả khi phải trải qua đợt huấn luyện sinh tồn hơn chục năm về trước, khi anh một thân một mình ở một nơi hoang dã không đồ ăn, không nước uống, không cứu viện. Kể từ khi bị tống giam, anh cũng bị cách ly nghiêm ngặt với thế giới bên ngoài, đến nay vẫn chẳng biết ngoài kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nghiêm Cẩn như bị ném vào một động tối vô biên, mọi âm thanh, mọi nỗ lực của anh đều bị hút sạch nhưng lại chẳng nghe thấy bất cứ hồi âm nào. Lần đầu tiên anh nhận ra sức mạnh bản thân thật nhỏ bé biết bao khi ở trước bộ máy nhà nước lớn lao, bất kể bạn là ai, bất kể bạn có quá khứ hay hoàn cảnh gia đình “khủng bố” cỡ nào, chúng cũng hoàn toàn vô dụng trước thành đồng vững chãi này.
Nghĩ thông suốt điều này, anh bình tĩnh trở lại, ngoan ngoãn ký tên mình vào lệnh bắt giữ rồi hỏi: “Bao giờ tôi mới được gặp luật sư?”
Cảnh sát dửng dưng đáp: “Bao giờ gặp được sẽ báo với anh.”
Ai cũng nghĩ sẽ không gặp lại Nghiêm Cẩn nữa, vì vậy khi anh xuất hiện trở lại, mọi người trong phòng giam đều lấy làm ngạc nhiên như trông thấy người ngoài hành tinh. Nhất là Lý Quốc Kiến, hắn tròn mắt, miệng há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng. Nghiêm Cẩn sấn sổ tới đập vào ót hắn hai cái: “Sao mà ngơ ngác thế? Ông trở lại rồi đây.”
“Anh Cẩn, sao vậy? Anh bảo về nhà ăn Tết mà.”
“Ông không được may mắn như vậy, lần này có lệnh bắt giữ chính thức rồi. Nhưng đám ranh các cậu lại gặp may, được hưởng ké tiếp.”
Lý Quốc Kiến gãi đầu, xấu hổ cười gượng hai tiếng, không đáp lời.
Trong bảy ngày Nghiêm Cẩn bị tạm giam, ngoài số tiền ba mươi ngàn nhà anh gửi vào, một số bạn bè biết tin cũng lục tục kéo tới trại giam, không gặp được người, họ liền gửi tiền lại. Nghiêm Cẩn quen biết rộng, được rất nhiều người đến thăm nom, mới chỉ ba ngày số dư tài khoản của anh đã đạt tới hạn mức cao nhất là ba trăm ngàn đồng, không thể gửi thêm tiền vào nhưng vẫn không ngớt người muốn làm vậy. Trại giam đành báo cho người nhà Nghiêm Cẩn, rút bớt tiền trong tài khoản của anh về. Bên này vừa rút, bên kia lại có tiền chuyển vào. Bởi vậy trong mấy ngày qua, những người trong phòng giam số sáu của Nghiêm Cẩn đều nỗ lực giúp anh tiêu bớt tiền. Mặc dù trong trại giam chẳng có nơi nào khác để chi tiêu ngoài siêu thị mini kia. Hàng hóa trong siêu thị tuy ít ỏi, nhưng thuốc lá, mì ăn liền và jambon là đồ hạng sang, có cả những thứ như vịt nướng đóng gói cũng có thể dùng để cải thiện bữa ăn. Ngày nào cũng vậy, ba bữa sáng, trưa, tối đều có người thay mặt cán bộ quản lý trại giam mang đồ ăn cho Nghiêm Cẩn, những món anh không dùng hết, những người trong phòng chỉ cần ngoan ngoãn, không gây chuyện đều được ăn những bữa ngon lành. Đối với những kẻ bình thường sống trong trại giam thiếu muối thiếu dầu, chuyện này thực sự còn đáng mong đợi hơn bữa liên hoan đêm tất niên. Ngay cả vị cảnh sát quản lý phòng giam này cũng vô cùng khách khí với anh, khách khí hơn lúc anh mới vào rất nhiều, rõ ràng phải được người ở ngoài đánh tiếng mới có thể như vậy. Trong bảy ngày ngắn ngủi, Nghiêm Cẩn trở thành “đại ca” hữu danh hữu thực của phòng giam số 6, trái lại Lý Quốc Kiến lưu lạc thành người hầu của anh.
Thấy Nghiêm Cẩn trở lại phòng số 6, không ít người thầm thở phào trong lòng. Tiếng thở phào đó không chỉ bao gồm sự mong đợi được hưởng thụ vật chất đầy đủ, mà còn thể hiện sự tín nhiệm dành cho bản thân Nghiêm Cẩn. Mặc dù anh bị khép vào tội danh giết người nhưng bình thường không phải người ác độc, chỉ cần không gây sự với anh, anh đối xử bình đẳng với tất cả mọi người trong phòng. Hơn nữa, sau khi tới đây, anh cũng không cho bọn Lý Quốc Kiến thượng cẳng chân hạ cẳng tay với ai nữa, càng không có chuyện bắt nạt ma mới.
Trái với những kẻ khác thầm vui trong lòng, Nghiêm Cẩn lại thấy khó chịu vô cùng. Sau khi ngả lưng lên giường hút vài điếu thuốc, anh dần bình tĩnh lại, bắt đầu ngẫm nghĩ về tình cảnh hiện nay của mình. Nghĩ theo chiều hướng tích cực hơn, sau khi được phê chuẩn, anh sẽ có thể gặp luật sư được ủy thác, cũng được phép thư từ qua lại với người nhà, dù sao cũng tốt hơn bây giờ.
Suy nghĩ như vậy, sắc mặt anh từ xám xịt trở nên hòa hoãn hơn, cặp lông mày vốn nhíu chặt lại cũng giãn bớt ra. Thấy anh đã bớt cau có, Lý Quốc Kiến thừa cơ sáp lại, hạ giọng hỏi: “Em hỏi anh chuyện này.”
“Hỏi đi.”
“Anh giết người thật không?”
Nghiêm Cẩn liếc xéo hắn, “Chú mày nghĩ sao?”
“Em không tin.”
“Thì đó.” Nghiêm Cẩn cười khổ, “Anh cũng không tin.”
“Nhà anh kiếm luật sư chưa?”
Nghiêm Cẩn lắc đầu: “Không biết nữa. Ở đây bảy ngày, không nghe ngóng được tí thông tin nào bên ngoài cả.”
Lý Quốc Kiến nói: “Ừm, vậy có lệnh chính thức cũng tốt, dù sao cũng sẽ được gặp luật sư. Anh Cẩn phải nghĩ thoáng lên, nếu là thật thì không giả được, nếu là giả cũng không thật được!”
Nghiêm Cẩn hừ một tiếng: “Chú mày không cần an ủi, anh đây không sợ. Hỏi chú mày một câu, tính từ khi bị bắt giam chính thức đại khái mất khoảng bao lâu mới đến phiên tòa sơ thẩm?”
“Khó nói lắm, phải xem vụ án thế nào. Nhanh thì một hai tháng, lâu thì có khi hai năm. Anh xem ở phòng số 4 có một vụ án kinh tế, tài liệu vụ án phía công an trình lên bị viện kiểm sát bác bỏ hai lần, vừa không thể phán quyết lại không được thả người, đã hơn hai năm rồi, vẫn tạm giam đấy thôi.”
Nghiêm Cẩn không đáp, mắt nhắm hờ, giơ tay xoa cằm và đám râu mọc tua tủa trên xương hàm, cứ thế thật lâu, khi Lý Quốc Kiến tưởng rằng anh đã thiếp đi thì bất ngờ Nghiêm Cẩn lại choàng mở mắt: “Kiếm ở đâu con dao cạo râu nhỉ? Râu ria xồm xoàm thế này phá hỏng hình tượng của anh mày quá!”
Lý Quốc Kiến cười đáp: “Anh Cẩn à, ở đây làm gì có gái, anh chải chuốt đẹp đẽ cũng có ai xem đâu.”
Nghiêm Cẩn xị mặt: “Chú mày nói lắm thế làm gì?”
Lý Quốc Kiến vội cười cầu tài: “Vâng vâng, em sẽ tìm cách.”
Khi đã hiểu rằng bản thân phải học cách thích ứng với mọi hoàn cảnh ở đây, phần gen theo chủ nghĩa lạc quan trong người Nghiêm Cẩn bắt đầu chiếm thế thượng phong. Anh phải kiếm việc gì vui vui giết thời gian mới có thể trải qua từng ngày đong đầy nỗi lo. Nghiêm Cẩn ngồi dậy, nhìn trái nhìn phải. Bây giờ đang là thời gian học tập buổi sáng, dưới sự quản thúc của Lý Quốc Kiến, mọi người xếp bằng trên giường, ai nấy đều nhắm hờ mắt, mang tiếng là đọc thầm “Quy định trại giam” nhưng thực ra chỉ đang gật gù ngủ bù mà thôi. Chỉ duy nhất một cậu bé ngồi dưới đất sát tường đối diện Nghiêm Cẩn là cầm trên tay một cuốn sách dày, đọc rất chăm chú. Trại giam không cho đọc bất cứ loại sách nào ngoài luật Hình sự. Nghiêm Cẩn với tay cầm cuốn sách đó lên, quả nhiên là cuốn “Tìm hiểu về pháp luật”.
Nhìn vào ánh mắt đầy lo lắng của cậu bé, anh gập cuốn sách lại, vỗ vỗ trong bàn tay: “Đọc có hiểu không vậy?”
Cậu nhóc lí nhí như tiếng muỗi kêu, đáp: “Không hiểu lắm.”
“Thế đọc làm gì?”
“Đọc xem em sẽ bị phán bao nhiêu năm.”
“Mày bị tội gì? Nói đi, tao sẽ xem giúp coi mày bị phán bao nhiêu năm.”
Nghiêm Cẩn bắt đầu thấy hào hứng. Thằng nhóc này được đưa tới phòng giam số 6 vào nửa đêm hôm trước, lúc ấy cảnh sát chỉ nói muốn đổi phòng giam cho nó, nửa đêm nửa hôm không ai chịu dậy nhường chỗ, thằng bé không có chỗ ngủ, liền ngồi xổm cả đêm trong xó. Chưa ai có thời gian hỏi sao nó phải vào đây, và vì sao lại được đổi phòng giam.
Thằng bé cúi gằm mặt xuống đất: “Em giết mẹ.”
“Hả?”
“Em giết mẹ.”
“Mẹ đẻ mày?”
“Phải.”
Nó nói to hơn vừa nãy nên không chỉ Nghiêm Cẩn mà vài người ngồi gần đó cũng nghe thấy. Mặc dù những kẻ này cũng chẳng phải người tử tế gì, đều là loại “cặn bã” trong mắt Nghiêm Cẩn nhưng ai nấy đều không khỏi giật mình trước câu trả lời này.
Nghiêm Cẩn nhìn nó chằm chằm, nhất thời không thể nào rời mắt khỏi con người bé nhỏ đó. Thằng bé mặc chiếc áo len không vừa với nó, quần công an cũ kỹ, chiếc quần quá dài nên nó phải xắn lên vài ống. Áo len dày, phòng giam lại được sưởi ấm làm thằng bé nóng đến mức phải phanh áo, để lộ chiếc xương quai xanh nhô cao vì thiếu dinh dưỡng. Nhìn hai cẳng tay khẳng khiu chìa ra khỏi chiếc áo của thằng nhỏ, Nghiêm Cẩn không dám tin đôi tay gầy guộc kia lại có đủ sức giết chết một người!
“Tại sao lại giết mẹ mày?” Anh không kiềm chế được lòng hiếu kỳ.
Không chỉ một mình anh tò mò, mấy người Lý Quốc Kiến đều kéo tới hỏi: “Ừ, sao mày giết mẹ mày?”
“Em…” Thằng nhóc run rẩy, đôi mắt như nòng nọc sợ hãi láo liên không ngừng.
Nghiêm Cẩn vội trấn an: “Đừng sợ, không đánh mày đâu, cứ nói thật.”
“Bà ấy có lỗi với ba em.” Cuối cùng thằng bé nói vậy.
“Thế ba mày bây giờ đang ở đâu?”
“Mất rồi. Mất từ hồi em tám tuổi, bị bà ấy làm tức chết!”
Nghiêm Cẩn trao đổi ánh mắt với mấy người xung quanh rồi hỏi tiếp: “Thế mày năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Mười tám. Em sinh nhật tháng một.”
Không biết từ bao giờ, một đám người đã vây quanh thằng bé, dường như trên cổ mỗi người đều treo một sợi dây vô hình, kéo thật dài về phía trước. Nghe đến đây, không ai bảo ai, mọi người đều thở một hơi thật dài… Ở phòng giam số 6, ngoài Nghiêm Cẩn và thằng nhóc này, những kẻ còn lại gần như đều đã vào tù ra tội nhiều lần, dù có không hiểu luật pháp đến mấy, dù chưa được ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy chứ, gần như không ai không biết cuộc sống của thằng bé này đang đếm ngược từng ngày rồi.
Thằng bé lại ngước lên, hỏi một câu với giọng đầy mong mỏi: “Đại ca, anh bảo liệu có được miễn tử hình không?”
Không ai trả lời nó. Rất lâu sau Nghiêm Cẩn mới hỏi: “Mày ra tự thú à?”
“Không. Cảnh sát bắt được ở nhà ông em.”
Nghiêm Cẩn liền lắc đầu: “Thế thì khó lắm.”
“Nhưng bà ta đáng chết mà!” Thằng bé bỗng nhảy ngược lên, khuôn mặt tím tái bỗng đỏ bừng, giơ tay bóp cổ Nghiêm Cẩn, quát vào mặt Nghiêm Cẩn – người cao hơn nó cả cái đầu: “Bà ấy làm ba em tức chết, cũng làm ông nội em tức đến liệt nửa người, bà ta đáng chết! Đáng chết lâu rồi! Tại sao em cũng phải chết theo bà ta chứ?”
Nghiêm Cẩn bị người ta nắm chặt chỗ hiểm, đó còn là đôi tay từng giết chết một người chí thân, hổ khẩu cậu ta bóp chặt vào cổ họng anh nhưng anh lại chẳng buồn cử động lấy một cái, chỉ lặng lẽ nhìn cậu nhóc. Trái lại, Lý Quốc Kiến không thể đứng yên, sấn sổ tới cho thằng nhóc một cú đấm làm nó ngã dúi dụi xuống đất, chảy cả máu mồm lẫn máu mũi. Lý Quốc Kiến đang định giơ chân đạp thì bị Nghiêm Cẩn ngăn cản: “Thôi, đừng đánh nữa!”
Đúng lúc này cửa phòng giam mở ra, một người cảnh sát đứng ở cửa hô to: “0382.”
Không ai đáp lời.
Cảnh sát tăng gấp đôi âm lượng: “0382?”
Nghiêm Cẩn giật mình nhận ra cảnh sát đang gọi số của mình, con số được ghi trên lưng anh: 0382. Anh vội chạy tới đáp lời: “Có.”
Mới vào trại giam được một tuần nhưng dần dần, từ sự phản cảm và chống đối lúc đầu, anh đã cảm thấy bình thản với kiểu trả lời này, từ đó mới thấy khả năng thích ứng của con người lớn đến mức nào.
Rõ ràng vị cảnh sát kia vừa thở phào nhẹ nhõm: “Sao mãi mới trả lời? Còn tưởng anh trốn rồi chứ!”
Mắt Nghiêm Cẩn sáng lên: “Ôi, thời nay vẫn còn có chuyện trốn tù à? Tỉ lệ bỏ trốn thành công lúc trước là bao nhiêu thế?”
Cảnh sát giận ra mặt: “Đừng nói nhảm nữa! Đừng quên đây là đâu!” rồi ném cho Nghiêm Cẩn một bọc đồ: “Nhà anh gửi tới, cầm lấy đi!”
Vị này là cảnh sát của trại giam, tuổi ngoài ba mươi, da trắng, mặt phúng phính như em bé. Làm việc ở một nơi như trại giam mà gương mặt lại hiền lành thế này, đúng là chẳng phải chuyện gì hay ho. Để củng cố hình tượng và tạo dựng cái uy trước một đám nghi phạm, anh ta không lúc nào không tỏ ra nghiêm nghị, cố để bản thân có vẻ “tàn ác” một chút.
Nghiêm Cẩn nhận bọc đồ, cười nói với người kia: “Quản lý Vương, đầu năm đầu tháng thoải mái chút đi, suốt ngày cau có vậy cũng mệt.”
Quản lý Vương chẳng thèm đếm xỉa tới anh, lúc chuẩn bị quay đi thì tình cờ lại trông thấy cậu bé đang co ro trong xó nhà mặt mũi đầy máu liền nhướng mày: “Nó bị làm sao thế kia? 0316, ai gây chuyện vậy?”
0316 là số của Lý Quốc Kiến. Hắn trộm liếc Nghiêm Cẩn một cái rồi khẽ đáp: “Nó tự ngã đấy thôi, có ai làm gì đâu.”
Quản lý Vương lại cau mày, “Dặn nó cẩn thận một chút. Chuyển nó tới đây vì thấy phòng này tương đối quy củ. Vụ của nó phúc thẩm xong rồi, cũng chỉ còn mấy ngày nữa thôi, đừng có gây thêm rắc rối cho tôi, rõ chưa?”
Lý Quốc Kiến liền đáp: “Rõ rồi ạ. Quản lý Vương cứ yên tâm.”
Quản lý Vương trừng mắt với Lý Quốc Kiến rồi dợm bước ra cửa, nhưng dường như anh ta chợt nhớ ra điều gì lại quay về nói với Lý Quốc Kiến: “Xem ai cho nó mượn tạm bộ quần áo được không? Quần áo nó lúc vào đây toàn máu là máu. Cứ mặc mãi cái áo phao kia cũng không được, trong phòng nóng như thế, bệnh ra đấy thì nguy.”
Lý Quốc Kiến hỏi: “Người nhà nó không mang quần áo vào cho à?”
Quản lý Vương nói: “Ai mang vào cho? Mẹ chết rồi, nhà nó chỉ còn ông nội nằm liệt giường. Ông lão trước đây nhặt rác sống qua ngày, bây giờ nằm liệt thì cơm cũng chẳng có mà ăn.”
“Ồ, hiểu rồi.” Lý Quốc Kiến dài giọng đáp lời nhưng trên mặt tỏ rõ vẻ không hài lòng. Nghiêm Cẩn ngoái lại nhìn thằng bé kia rồi không chút do dự cởi ngay chiếc áo lông cừu đang mặc trên người, bước tới dúi vào tay cậu ta.
Đó là chiếc áo len lông cừu cashmere chính hiệu, giá 2000 USD, anh lại cứ thế cởi ra, không tiếc nuối chút nào. “Mặc vào đi!” Giọng anh kiên định cất lên: “Tối nay lên ngủ cạnh tao.”
Vị trí bên cạnh anh vốn là của Lý Quốc Kiến. Đó là nơi gần cửa sắt nhất nên vừa rộng rãi vừa thông thoáng. Lý Quốc Kiến toan mở miệng phản đối thì bị Nghiêm Cẩn lườm một cái thật sắc, hắn không dám ho he nữa.