Gặp Nhau Phút Đầu, Cuối Cùng Lìa Xa

Chương 17.4:




Quý Hiểu Âu đứng phắt dậy, lập tức chạy lên giường vén một góc rèm nhìn theo bóng hình ra đi vội vã của anh, Nghiêm Cẩn rẽ vào một con đường rồi biến mất, cuối cùng chẳng còn trông thấy nữa.
Cô ngồi thẫn thờ trong bóng tối, ngồi rất lâu, mỗi động tĩnh nhỏ trong phòng đều khiến cô giật mình, cứ tưởng Nghiêm Cẩn trở lại. Nghĩ lại 24h qua, mọi thứ đều không thật, dường như cô vừa mơ một giấc mơ, một giấc mơ vô cùng chi tiết, vô cùng chân thật. Chỉ có mấy hộp thuốc bày la liệt trên mặt tủ và túi chườm lạnh, còn cả đống túi nilon đựng quần áo đã bóc trên nền nhà là thứ nhắc nhở cô Nghiêm Cẩn đã từng xuất hiện trong căn phòng này.
Cuối cùng Quý Hiểu Âu cúi xuống, lắp sim của mình vào điện thoại, ấn nút bật nguồn. Chỉ một lát sau, tiếng chuông báo tin nhắn vang lên liên hồi: có khách hàng hẹn trước hỏi bao giờ mở cửa lại, có đại lý nhà đất gửi thông báo bán nhà, còn có một tin bà Triệu Á Mẫn hỏi cô mấy giờ về?
Quý Hiểu Âu gọi lại cho mẹ, bảo: “Ngày mai sở Y tế tới thanh tra, đêm nay con ở lại chuẩn bị, tối mai chắc chắn sẽ về nhà.” Cô cần thời gian dọn sạch dấu vết của Nghiêm Cẩn ở đây, cũng cần thời gian bình ổn tâm trạng chính mình, kẻo lại lòi đuôi dưới ánh mắt tinh tường của mẫu thân.
Nghe lời dặn của Nghiêm Cẩn, cô cắt vụn sim điện thoại anh vừa dùng rồi bỏ vào bồn cầu. Sau đó kiếm túi đựng rác màu đen, dọn hết mọi thứ mua ở hiệu thuốc tối qua vào đó, cả túi đựng giày và quần áo mới mua, đầy một túi căng phồng. Chỉ còn bộ cảnh phục kia, Quý Hiểu Âu không khỏi bối rối, cuối cùng cô gỡ biển số hiệu cảnh sát thêu trên đó ra rồi cắt vụn, bỏ vào bồn cầu, quần áo và mũ cũng cắt rách, chia ra bỏ vào mấy túi đựng rác khác nhau.
Xách theo bốn, năm túi rác, trên đường đi tới thùng rác của tiểu khu cô vô tình gặp hàng xóm tầng trên, bà lão cười niềm nở hỏi cô: “Tiểu Quý chưa về à?”
Cô cúi gằm mặt, trả lời bừa: “Cháu chưa về, bà Trần ạ.”
Đi hết con đường, lần lượt bỏ hết mấy túi rách trên tay vào các thùng rác khác nhau, Quý Hiểu Âu mới đứng bên đường thở phào một hơi. Bất thình lình một cơn gió mạnh thổi qua, mạnh đến mức làm người ta khó lòng đứng vững, cô vội vàng quay lưng nhắm mắt lại. Đến khi cơn gió đi qua, miệng cũng trở nên lạo xạo vì cát bắn vào. Sau tiết Kinh Trập, Bắc Kinh chưa đón được mùa xuân trở lại thì đã nhiều lần hứng chịu gió cát từ phía Bắc Trường Thành.
Nghiêm Cẩn ra khỏi cửa chính chung cư thì một chiếc xe Honda nửa cũ mang biển số tỉnh Hà Bắc, loại giấy phép phổ thông liền chớp đèn hai lần về phía anh. Anh bước tới, mở cửa ngồi vào trong.
Trong xe chỉ có một mình tài xế, cũng đội mũ lưỡi trai đen như anh, lặng im ngồi đằng trước, chờ anh an vị đóng cửa xe lại mới đạp ga đi vào đường lớn. Hai người chẳng ai nói chuyện, cho đến khi chiếc xe bắt đầu gặp phải gió to cấp bốn, cấp năm trên đường cao tốc Bắc Kinh, thấy hình ảnh phản chiếu trong gương chiếc hậu không có gì khác thường, người ngồi ghế lái mới nói: “Thực ra hộ chiếu và visa đều có sẵn rồi, cậu không định ra nước ngoài một thời gian sao?”
Vốn Nghiêm Cẩn đang nhắm mắt ngả lưng trên ghế đằng sau, nghe thấy vậy liền mở mắt: “Nếu tôi đi thật, chẳng phải chấp nhận tội danh giết người đó sao? Tôi trốn là xong, nhưng ông già nhà tôi sẽ thế nào? Tôi vào tù đã liên lụy tới ba tôi đủ nhiều, giờ lại mắc tội phản quốc, chẳng phải giết chết mấy chục năm cố gắng của ba tôi?”
“Nhưng cậu vượt ngục thế này thực tế hậu quả cũng không khác là bao.”
“Sai lầm trong một suy nghĩ.” Nghiêm Cẩn nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nhếch môi cười khổ, “Cậu hiểu thế nào là sai lầm trong một suy nghĩ không? Rất nhiều việc trên đời đều xuất phát từ sự sai lầm trong một ý nghĩ. Con người ta một khi ở trong cái sừng trâu, không còn con đường nào khác, chỉ biết liều mạng chui về phía trước, đến khi chui ra rồi mới phát hiện sự kiên trì trước đó đều là vô ích!”
Người cầm vô lăng thở dài, nhìn anh qua gương chiếu hậu, “Sự tình đã đến nước này, ta cố gắng nghĩ lạc quan thôi. Nhưng cậu thực sự định đi một mình hả? Lão Phùng bỏ trốn đã lâu, chẳng biết có phải trốn cậu hay không nhưng thế nào lão ta cũng đã chuẩn bị rồi.”
“Cứ yên tâm, ngày trước một đoàn người còn chẳng bắt được tôi. Căn biệt thự của lão Phùng đơn giản thôi.”
Gương mặt ẩn sau vành mũ của người kia cuối cùng cũng mỉm cười: “Tiểu Thập Tam, mong lần này cậu sẽ gặp được may mắn.”
Nhờ màn đêm bao phủ, chiếc xe hiệu Honda chạy băng băng trên đường cao tốc, đi theo hướng Đông Bắc Kinh, thẳng tới Thông Châu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.