Bên bờ sông Thông Huệ ở phía Đông Bắc Kinh có một cụm biệt thự sang trọng mới xây. Ban đêm từ xa nhìn lại, cụm biệt thự đó được bao quanh bởi vô vàn những gốc bạch dương và bạch quả có tuổi đời trên hai mươi năm trồng san sát. Cụm biệt thự đó chiếm diện tích không nhỏ nhưng lúc này chỉ có ba, bốn căn sáng đèn, gió thổi xào xạc trên ngọn cây. Kiến trúc Tây Âu ban ngày hoa lệ hoành tráng là thế nhưng khi đêm xuống, vì thiếu đi hơi người mà lại có hơi thở đáng sợ đến lạ.
Nghiêm Cẩn nhảy từ trên tường xuống sân, nhờ tiếng gió thổi xào xạc nên tiếng động khi anh tiếp đất cũng chẳng lớn hơn tiếng một, hai phiến lá là bao, nhỏ nhẹ đến mức hai tên lâu la canh gác bên cánh cửa chống trộm hiện đại nhập khẩu từ Đức chỉ ngước lên, liếc ngang liếc dọc một hồi rồi lại lười biếng gục xuống. Giữa sân là một bể bơi trong nhà thoáng đãng, nước trong hồ ánh lên, qua mái nhà bằng kính, biến bức tường đá trắng cẩm thạch trước căn biệt thự thành màu xanh nhạt.
Phùng Vệ Tinh bơi một vòng quanh bể bơi. Hệ thống cấp nhiệt trong phòng hoạt động không tốt lắm, căn phòng có vẻ hơi lạnh khiến người ở dưới bể bơi chỉ có thể liên tục bơi qua bơi lại để duy trì thân nhiệt. Đang bơi, gã chợt cảm thấy không gian xung quanh có điều bất thường, liền nhanh chóng trồi lên mặt nước, vừa đi bộ dưới nước vừa vuốt nước trên mặt. Thế rồi gã trông thấy một người, mặc đồ đen từ trên xuống dưới, đội cả mũ lưỡi trai đen, xuất hiện đột ngột như vừa chui từ dưới đất lên đang ngồi xổm bên bể bơi, yên lặng nhìn mình.
Phùng Vệ Tinh lập tức chìm xuống, hốt hoảng đến độ uống liền mấy ngụm nước bể bơi. Đến khi đầu gã trồi lên thì người đã trôi đến bên kia bể bơi cách xa chừng 10m. Gã liếc nhìn bốn phía, phát hiện hai tên vệ sĩ vốn ngồi canh gác bên cạnh bể bơi đã biến đi đâu mất, còn người mặc đồ đen ở phía đối diện vẫn đang nhìn gã chằm chằm, anh hơi nhấc vành mũ lưỡi trai lên cao, để lộ nửa khuôn mặt bị bóng đen bao phủ, nụ cười mỉa mai hiện rõ trên môi.
Phùng Vệ Tinh bước lên, đứng trên bờ với chỉ duy nhất một chiếc quần bơi trên người, nhất thời không biết nên qua đó hay đứng yên mới an toàn. Cánh cửa phòng khép hờ khiến một cơn gió lạnh lùa vào, khiến gã sởn gai ốc. Cuối cùng người kia cũng đứng dậy, cầm khăn tắm trên ghế gần đó vo thành một cục tròn, thẳng tay ném cho người đối diện.
Khăn bay qua bể bơi, rơi thẳng vào ngực Phùng Vệ Tinh, hắn tháo ra choàng lên vai rồi cười méo mó. Dẫu sao hắn cũng là người lăn lộn trong xã hội nhiều năm, hiểu thế nào là hạ mình một cách khôn khéo, nhất là khi trông thấy hai gã vệ sĩ đều đang phủ phục bên chân người kia, không động cựa, chẳng rõ sống chết thế nào, hắn không khỏi lạnh sống lưng. Mang tâm lý “là phúc không phải họa, là họa không tránh được”, hắn quyết định tiến về phía người đó.
“Nghiêm tử,” Đối diện với Nghiêm Cẩn, tuy đã cố gắng bình tĩnh nhưng trên mặt gã vẫn không dấu được vẻ bất an và hoảng sợ: “Cậu muốn thì cứ việc tới đây, hà tất phải làm vậy? Anh già rồi, không chịu được mấy lần sợ hãi thế này đâu.”
Nghiêm Cẩn bỏ mũ xuống, dáng vẻ và giọng nói ung dung khiến anh thoạt trông còn giống chủ nhân nơi này hơn cả Phùng Vệ Tinh, “Đã lâu không gặp, anh Phùng.”
Chiều nay trên tivi Phùng Vệ Tinh đã biết tin Nghiêm Cẩn tẩu thoát khỏi trại giam, bởi vậy, khi đột ngột thấy anh xuất hiện ở biệt thự của mình, gã mới kinh hãi đến thất thố như thế. Bây giờ thấy Nghiêm Cẩn trông cũng chẳng có vẻ hằn học, rõ ràng không giống như cố tình tới gây chuyện với mình, gã cũng bình tĩnh hơn nhiều. Gã bấm chuông gọi hạ nhân tới, mấy tên lâu la nhanh nhẹn đi vào nhưng vừa trông thấy đồng bọn của mình ngã xuống, lại có một người lạ mặt tự dưng xuất hiện bên bể bơi, cả lũ như vừa nghe thấy hiệu lệnh “Đứng nghiêm!”, đồng loạt dừng bước, thủ thế chuẩn bị chiến đấu.
Phùng Vệ Tinh vỗ vai Nghiêm Cẩn, nói với chúng: “Được rồi, đừng ra vẻ nữa. Cậu này xuất thân bộ đội trinh sát, là tiền bối của chúng mày. Nếu so găng thật, cả lũ chúng mày cũng chẳng phải đối thủ của cậu ấy.”
Nghiêm Cẩn cười tiếp lời: “Phải rồi, ngoài cửa chính có hai tên cũng gục rồi, tụi mày mau ra đó xem sao. Nhưng đừng lo quá, tao không làm gì chúng đâu, dội chậu nước lạnh là tỉnh ngay.”
Phùng Vệ Tinh cười mỉa mai, “Nghiêm tử, công phu của cậu tốt hơn nhiều đấy! Căn biệt thự này tôi mất cả núi tiền cho người lắp hệ thống chống trộm của Đức, không ngờ vẫn vô dụng với cậu!” Trong thời gian nói mấy lời đó, gã đã kịp mặc đồ ngủ, cầm hộp thuốc lá bằng gỗ cứng cáp trên bàn trà thảy cho Nghiêm Cẩn, “Hút đi, ở trong đó chắc thèm lắm!”
Nghiêm Cẩn cầm lên xem, “Ái chà, thuốc lá Phù Dung Vương hộp xanh kia à (1), xa xỉ quá!” Anh dùng miệng rút ra một điếu rồi thuận tay cho cả hộp thuốc vào túi áo khoác, “ở trong đó toàn hút loại Hằng Đại ba đồng một hộp, sắp quên mùi thuốc xịn rồi.”
(1) Tên một loại thuốc lá cao cấp của TQ, giá khoảng 800-900.000/cây.
Phùng Vệ Tinh thở dài: “Tôi biết ở trong đó cậu chịu nhiều thiệt thòi. Có yêu cầu gì cậu cứ việc nói. Tuy tình hình kinh tế của tôi thời gian này không ổn lắm nhưng khoảng 180 vạn thì vẫn có thể.”
Nghiêm Cẩn châm thuốc, như một đứa trẻ thèm sữa, anh tham lam hút liền mấy hơi đầy mới cười nói: “Anh Phùng, tốn bao công sức tôi mới trốn từ trong đó ra được, chẳng lẽ chỉ vì 180 vạn của anh? Anh cũng coi thường huynh đệ quá rồi!”
Phùng Vệ Tinh lập tức biến sắc: “Vậy cậu nói đi, muốn tôi làm gì?”
Nghiêm Cẩn không đáp lời, anh vươn vai nằm lên ghế rồi để điếu thuốc bên miệng, hút vào một hơi thật sâu rồi thở ra hai luồng khói dài từ lỗ mũi. Điếu thuốc thon dài, ngón tay cũng thon dài, đến cả làn khói bay trong không gian như cánh diều cũng thon dài, anh lười biếng ngước lên, tự rên một tiếng: “Dễ chịu quá!”
Nơi đây xa rời khói bụi đô thị, nhìn qua trần nhà bằng kính trong là thấy được ánh sao rực rỡ trên bầu trời đêm muộn. Vừa ngắm sao, Nghiêm Cẩn vừa nói: “Anh xem, trời hôm nay xanh ghê! Tôi còn nhớ hồi đó khi đi làm nhiệm vụ, chúng ta thường xuyên trông thấy bầu trời đêm thế này. Về Bắc Kinh nhiều năm vẫn chưa có thời gian nằm ngắm trời ngắm sao như hôm nay.”
Phùng Vệ Tinh cười ái ngại, không đáp lời.
Nghiêm Cẩn hút xong hơn nửa điếu thuốc mới dụi vào gạt tàn, bình thản nói: “Giao Lưu Vĩ cho tôi đi.”
Phùng Vệ Tinh như bị điếu thuốc làm phỏng, toàn thân gã run rẩy: “Cậu định làm gì nó?”
“Làm gì?” Nghiêm Cẩn cười khẩy, “Anh phải rõ hơn tôi tại sao hắn ta lại bỏ trốn chứ?”
Phùng Vệ Tinh im lặng, gã nhìn chằm chằm mặt nước lăn tăn hồi lâu mới nói: “Phải, là tôi bảo nó hãy trốn đi, nhưng tôi dám thề với cậu, nó tuyệt đối không phải người hại chết KK.”
“Tôi không cần câu thề của anh. Hắn có hại chết KK hay không chẳng dựa vào một câu nói của anh được, tôi cần kết luận của tổ chuyên án cơ!”
Anh nói rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức làm Phùng Vệ Tinh khó xử, “Nghiêm tử, tôi biết cậu vào đó phải chịu nỗi hàm oan, tôi cũng biết người như cậu sẽ không hành động vô nhân đạo như thế. Nhưng hãy nghe tôi nói, Đại Vĩ theo tôi nhiều năm, mấy năm nay nó cũng là đại ca, việc nên làm hay không nên làm cũng đã làm cả rồi, muốn một người biến mất trên đời, nó thiếu gì cách, dù thế nào cũng không chọn cách ngu ngốc nhất là phân xác. Vả lại, chưa bàn tới chuyện phân xác, hung thủ còn để cảnh sát tìm được quần áo và các vật chứng khác như vậy, thế nào họ chẳng tìm ra thi thể, chỉ có người phạm tội lần đầu mới làm vậy mà thôi, cậu hiểu chứ? Đại Vĩ không dại thế đâu!”
“Cũng không thể nói vậy. Sao anh không nghĩ hung thủ cố phạm sai lầm để vụ án đi theo chiều hướng khác? Bây giờ chẳng phải đã thành công dìm tôi xuống nước sao? Người này chắc chắn biết rõ mối quan hệ của tôi với KK nên mới cố tình để chiếc bật lửa KK giấu đi cùng với quần áo và tang vật…”
“Cậu nói vậy không sai.” Phùng Vệ Tinh gật đầu, “Nhưng Đại Vĩ đâu cần phải kéo cậu xuống nước? Ngược lại, tôi nghe được chuyện này, chẳng hay cậu đã biết chưa. Nghe nói thi thể bị cắt đâu ra đó nên tổ chuyên án từng nghi ngờ rằng hung thủ từng làm nghề đồ tể hoặc là bác sĩ ngoại khoa, hoặc còn một khả năng khác…”
Nghiêm Cẩn nhìn gã, đối phương lại cố tình mím môi như muốn tạo bất ngờ. Nghiêm Cẩn cười, nhanh chóng nói tiếp nửa câu còn lại của gã: “Có thể hung thủ từng học môn giải phẫu cơ thể người?”
Phùng Vệ Tinh lộ rõ vẻ ngạc nhiên, “Cậu biết rồi sao?”
“Hôm qua tổ chuyên án đến tận trại giam thẩm vấn là để hỏi chuyện này, hỏi tôi có phải khi còn ở trong quân ngũ đã học giải phẫu cơ thể người hay không?”
“Hả? Vậy cậu trả lời thế nào?”
“Nói thật thôi.” Nghiêm Cẩn bình thản đáp, như đang nói về câu chuyện không hề liên quan tới mình, “Tôi bảo họ rằng tôi không những tinh thông giải phẫu cơ thể người, mà khi còn trong quân ngũ, cũng đã giết người không ít.”
Phùng Vệ Tinh ngỡ ngàng há hốc miệng: “Cậu điên hả? Sao lại nói như thế?”
Nghiêm Cẩn dõng dạc trả lời: “Bởi vì tôi không phải hung thủ!”
“Nhưng dù sao đi nữa Đại Vĩ cũng không dính dáng tới vụ này đâu.”
“Nếu không liên quan tới, cớ gì anh chột dạ xúi hắn bỏ trốn?”
Phùng Vệ Tinh thở dài: “Bởi vì nó không được như cậu, Nghiêm tử à. Cậu là người được gia đình hậu thuẫn, có vào đó cũng chẳng ai dám gì cậu. Nhưng Đại Vĩ thì không như vậy. Tôi sợ nó vào đó nhỡ không chịu được khổ sở, chẳng may nói lung tung, tiết lộ hết mọi chuyện thì mười mấy năm cực nhọc của anh cậu đều thành công cốc hết!”
“Anh yên tâm, hắn vào đó có tôi canh chừng, mấy lời thừa thãi tôi sẽ không cho phép hắn nói ra. Cái tôi muốn bây giờ là để hắn đi với tôi một chuyến.”
“Việc này là tôi có lỗi với cậu. Nhưng thật tình tôi không biết Đại Vĩ hiện đang ở đâu.”
Trên mặt Nghiêm Cẩn là vẻ thiếu kiên nhẫn, đột nhiên anh giơ tay, dùng bàn tay như gọng kìm bóp chặt cổ gã ta: “Tôi chỉ cần mạnh một chút sẽ đè vào dây thần kinh dẫn tới phổi, làm tim ngừng đập, khi đó bác sĩ pháp y cũng chẳng phán đoán được nguyên nhân tử vong. Trước khi nói gì, hãy nghĩ cho kỹ!”
Phùng Vệ Tinh khó khăn muốn nuốt nước bọt nhưng cổ họng lại không nuốt vào được, làm gã nghẹn cứng, “Nghiêm tử, cậu có giết tôi thì đáp án vẫn vậy mà thôi. Tôi cho nó 200 vạn và một tấm vé máy bay, bảo nó tới Quảng Đông một thời gian nhưng cuối cùng nó không đi chuyến bay đó, cũng không biết đã đi đâu rồi. Từ trước Tết âm lịch tới giờ, đã gần hai tháng nó không liên lạc với tôi rồi.”
Nghiêm Cẩn nhìn gã chằm chằm, sự bất đắc dĩ của Phùng Vệ Tinh là thật, cũng không có vẻ như đang nói dối, anh đành buông tay, “Thế tại sao anh cũng phải trốn? Đang trốn ai vậy?”
“Tiểu Mỹ Nhân.”
“Chẳng phải hai người trước nay vẫn hợp tác sao?”
“Làm ăn mà, thế nào cũng có lúc phải mâu thuẫn chứ!”
Nghiêm Cẩn lẳng lặng nhìn Phùng Vệ Tinh. Ánh nước xanh xanh chiếu lên mặt gã, nước khiến khuôn mặt gã nhăn nheo. Nghiêm Cẩn đột nhiên thức tỉnh, mở to mắt như vừa gặp phải ma quỷ.
Từ tối hôm trước cho đến thời điểm hai mươi phút trước đây, lòng anh luôn mong mỏi tới giây phút gặp gỡ Phùng Vệ Tinh, vì nghĩ rằng chỉ cần gặp gã là sẽ kiếm được Lưu Vĩ, rửa sạch nỗi oan trái của mình. Đến giờ anh mới hiểu rằng, mọi thứ chỉ là phán đoán sai lầm của bản thân mà thôi.
Nghiêm Cẩn buông thõng cánh tay, chỉ cảm thấy miệng lưỡi đắng ngắt, chẳng biết có phải nguyên do từ điếu thuốc vừa hút hay không, anh ôm hy vọng mà tới đây, nào ngờ bây giờ đong đầy thất vọng.
Anh cười cay đắng, đi ra cửa.
Phùng Vệ Tinh đứng sau lại hỏi: “Cậu… định làm gì tiếp theo? Anh có bạn ở nước ngoài đó, cần giúp đỡ hay cần tiền cứ nói.”
“Tôi không đi đâu cả.”
“Thế cậu…”
“Tôi tới đồn cảnh sát, đi tự thú.”
“Thằng em tôi, cậu điên rồi sao? Bây giờ cậu về đó sẽ bị họ dạy dỗ đến chết mất thôi!”
Nghiêm Cẩn không dừng bước, “Tùy họ thôi.”
“Tiểu Thập Tam!” Phùng Vệ Tinh ở phía sau cất giọng gọi Nghiêm Cẩn bằng biệt danh từ mười mấy năm trước của anh, Nghiêm Cẩn thoáng sửng sốt, đôi chân không tiếp tục cất bước. Tiếng gọi này như xuyên thời gian, khiến anh nghe thấy tiếng gió thổi sâu vào tai, là khi núp giữa lùm cây đợi mục tiêu xuất hiện, tiếng cây cối xào xạc không dứt bên tai. Nghiêm Cẩn quay lại.
Phùng Vệ Tinh đứng từ xa nhìn anh: “Thập Tam, xin lỗi!”
Nghiêm Cẩn cười bao dung, anh mở cửa, chẳng thèm vạch trần lời giải thích nghĩ một đằng nói một nẻo của gã.
“Hãy tìm người để ý nhà hàng Một phần ba của cậu, tay quản lý cậu thuê bây giờ không hề đáng tin đâu. Tiểu Mỹ Nhân đã muốn gì sẽ không từ bỏ một cách dễ dàng!”
Tuy không dừng bước nhưng Nghiêm Cẩn vẫn nghe rõ từng câu từng chữ Phùng Vệ Tinh vừa nói.
Chiếc Honda cũ kỹ vẫn đỗ ở một nơi cách biệt thự không xa đợi anh. Vừa lên xe, Nghiêm Cẩn nói với người ngồi trên ghế lái: “Hỏi giúp tôi về Một phần ba đi.”
Lái xe cầm điện thoại gọi cho ai đó rồi mở chế độ loa ngoài, trong điện thoại vang lên giọng của quản lý nhà hàng. Nghe họ nói chuyện, sắc mặt Nghiêm Cẩn ngày càng trở nên nghiêm trọng. Thì ra hơn chục ngày trước, một tờ báo rất có sức ảnh hưởng ở Thiên Tân đã đăng bài nói rằng có phóng viên đột nhập vào “Một phần ba” bằng thân phận nằm vùng trong khoảng nửa tháng, vạch trần bí mật nơi đây chính là động mại dâm đồng tính. Sau đó truyền hình thành phố cũng tham gia, truy vết đăng bài liên tục ba ngày, khiến cục công an và cục thuế không thể không vào cuộc niêm phong nhà hàng. Cuối cùng mặc dù nhóm điều tra không tìm được dấu vết vi phạm, chỉ cần nộp một khoản phạt là có thể tiếp tục mở cửa đón khách, song việc kinh doanh lại suy giảm nghiêm trọng, nhà hàng hải sản nổi tiếng khách khứa nườm nượp là thế giờ lại vắng như chùa bà đanh.
Nghiêm Cẩn chỉ nghe, không lên tiếng nói gì. Lái xe cúp máy, liếc qua gương chiếu hậu, thấy sắc mặt sa sầm như trời sắp mưa của anh thì dè dặt nói: “Hay là mai tôi tới đó một chuyến xem sao?”
Nghiêm Cẩn lắc đầu, “Có người cố tình giở trò đấy mà, muốn cướp đi Một phần ba nhân lúc tôi không thể coi sóc cho nó, cậu có đi cũng vô dụng.”
“Vậy… phải làm sao mới được?”
Nhắc đến số phận của Một phần ba, vẻ lo âu thực sự đượm rõ trên mặt Nghiêm Cẩn. Trong ngành công nghiệp ăn uống ở Bắc Kinh, không ít người đều biết trên danh nghĩa Nghiêm Cẩn có tới bốn nhà hàng nổi tiếng nằm ở khu vực Bắc Kinh – Thiên Tân, nhưng xưa nay anh không mấy sâu sát trong việc quản lý, trên cơ bản đều giao lại cho các quản lý của mình. Châm ngôn của anh là: để người chuyên nghiệp làm việc theo đúng chuyên môn của mình. Vì thế ba nhà hàng còn lại là chuỗi cửa hàng “Một quán café”, phải một hai tháng anh mới xuất hiện một lần. Chỉ có “Một phần ba”, cho dù không có khách hàng đặc biệt ghé thăm, anh vẫn duy trì tần suất kiểm tra định kỳ ít nhất một lần vào mỗi cuối tuần. Người ngoài không hiểu căn nguyên đều nghĩ anh coi trọng việc kinh doanh của Một phần ba nhất, chỉ vài người thân thiết bên cạnh mới biết ý nghĩa của Một phần ba với anh.
Nghiêm Cẩn nhìn ra bóng đêm ngoài cửa xe, dải đèn cao áp hai bên đường cao tốc chiếu vào mắt anh khi tỏ khi mờ. Khuôn mặt được ánh đèn chiếu vào hết sáng lại tối. Anh im lặng hồi lâu rồi trả lời một câu gọn lỏn: “Để tôi giải quyết.”