Quý Hiểu Âu trở về “Tự thủy lưu niên” lấy giấy tờ tùy thân. Lúc rút chìa khóa mở cửa, cô nhìn thấy vài gia đình sống lâu năm ở tiểu khu, những người được cô gọi là “ông bà” từ bé, những người chứng kiến cô lớn lên. Họ đứng từ xa chỉ trỏ cô, không biết đang thì thầm điều gì. Cô quay lại chào thì họ chẳng hẹn mà cùng tỏa đi bốn phía, coi như cô không hề tồn tại.
Quý Hiểu Âu cầm chìa khóa bần thần một lúc, cô chỉ biết tự cười với mình. Cô không trách những hàng xóm này, bởi nếu là họ, có lẽ cô còn phản ứng mạnh hơn thế.
Trước giờ xuất phát đột nhiên Quý Hiểu Âu nghĩ ra một vấn đề rất quan trọng, cô phải gặp ba mẹ Nghiêm Cẩn, nhờ họ viết một bức thư ủy thác, phải cầm thư ủy thác đó tới Một phần ba mới làm được việc. Nếu không, chỉ bằng một câu nói vu vơ của cô, làm sao quản lý nhà hàng tin cho được?
Đứng dưới rặng ngô đồng trên vỉa hè, cô gọi điện cho Nghiêm Thận.
Trước khi điện thoại được kết nối, Quý Hiểu Âu không khỏi cảm thấy đôi chút bất an, bởi sau khi Nghiêm Cẩn bị bắt giam trở lại, tất cả báo chí đều đưa tin nói rằng Nghiêm Cẩn sau khi bỏ trốn đã bắt cóc một người, may mà những cảnh sát đặc công anh dũng cơ trí, vừa bắt thành công nghi phạm, vừa giải cứu con tin an toàn. Cô sợ người nhà Nghiêm Cẩn sẽ hiểu lầm vai trò của cô trong vụ này. Nhưng Nghiêm Thận khi nghe điện thoại không hề tỏ vẻ khác thường, phong cách vẫn như cũ không một câu dư thừa, nghe cô trình bày xong chỉ nói một câu duy nhất: “Gửi địa chỉ của cô vào máy tôi đi, tôi tới đón.”
Chẳng bao lâu sau Nghiêm Thận đã xuất hiện, xe dừng bên đường, chị hạ cửa kính hất hàm với Quý Hiểu Âu: “Lên xe đi.”
Suốt quãng đường chị chỉ lặng im lái xe, mãi đến khi Quý Hiểu Âu không thể kiên nhẫn thêm mà lên tiếng trước: “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Bệnh viện.”
“Tôi muốn gặp ba mẹ chị.”
“Đúng rồi, cô phải tới bệnh viện mới gặp được họ. Ba tôi luôn ở bên cạnh mẹ tôi mà.”
Quý Hiểu Âu quay sang nhìn chị, nét mặt Nghiêm Thận lúc này hoàn toàn cứng nhắc. Quý Hiểu Âu sực nhớ có lần Nghiêm Thận từng nói mẹ chị vì chuyện của Nghiêm Cẩn mà xuất huyết não, bèn dè dặt hỏi: “Vậy… Bác đã đỡ hơn chưa?”
Nghiêm Thận lặng đi hồi lâu khiến Quý Hiểu Âu không thể không quay sang nhìn chị thêm một lần, cô lấy làm bất ngờ khi bắt gặp một giọt nước mắt rưng rưng trên khóe mắt Nghiêm Thận.
Quý Hiểu Âu liền cuống lên, “Xin lỗi, tôi nói sai gì sao? Chẳng lẽ có chuyện gì rồi?”
Nghiêm Thận vội quay đi, dùng tay quệt ngang giọt nước mắt, lấy chiếc kính râm trên vô lăng đeo vào mới đáp: “Không phải lỗi của cô. Mẹ tôi… lần trước bị xuất huyết não, vốn đã chuyển biến tốt hơn, nào ngờ mấy hôm trước người giúp việc sơ ý để mẹ tôi trông thấy lệnh truy nã chiếu trên tivi… Bác sĩ bảo mẹ tôi hôn mê sâu, nếu không thể tiếp tục kiên trì thì… thì… chỉ vài hôm nữa sẽ…”
Quý Hiểu Âu giật mình: “Hả?”
“Nên tôi đưa cô tới bệnh viện, biết đâu cô nói vài chuyện về Nghiêm Cẩn lại khiến mẹ tôi có ý chí sống tiếp.”
Quý Hiểu Âu chống tay lên trán, “Ôi trời, sao lại thành ra thế này chứ?”
“Coi như tôi cầu xin cô, lát nữa tới cô hãy nói mấy chuyện khiến mẹ tôi vui lòng nhé, từ nhỏ mẹ tôi đã thiên vị, bà coi cậu con trai quý tử hơn cả tính mạng mình, cô hãy nói mấy lời mẹ tôi thích nghe ấy. Được không?”
Quý Hiểu Âu lặng đi một lát. “Nghiêm Thận, chẳng lẽ chị thật sự không muốn hỏi trước khi Nghiêm Cẩn bị bắt đã xảy ra chuyện gì hay sao?”
Cuối cùng Nghiêm Thận cũng quay sang, đây là lần đầu tiên từ sau khi hai người gặp nhau chị dùng ánh mắt đánh giá Quý Hiểu Âu, rồi nói: “Nếu anh tôi đã đi tìm cô thì chứng tỏ anh ấy tin cô. Tôi cũng tin cô không phải loại người giậu đổ bìm leo.”
Quý Hiểu Âu chỉ biết cười gượng, “Cảm ơn chị đã tin tôi.”
“Cô khỏi cần cảm ơn tôi nhưng cô thực sự nên cảm ơn ba tôi, nếu không tôi cũng chẳng dám tới tìm cô đâu. Chuyện của hai người, tuy Nghiêm Cẩn nhạy bén nghĩ ra cách đó và cô cũng rất thông minh nhưng thực ra lại là càng làm càng nguy hiểm, vẫn có lỗ hổng, cô biết không?”
Qua gương chiếu hậu, Quý Hiểu Âu trông thấy nửa khuôn mặt của Nghiêm Thận, trên nửa khuôn mặt đó không có quá nhiều cảm xúc nhưng hai câu chị vừa nói vẫn để lại hậu vị đậm đà trong không gian không lấy gì làm rộng rãi trên xe, khiến Quý Hiểu Âu không khỏi rùng mình.
Cô cúi gằm mặt, nói: “Cảm ơn.”
Quý Hiểu Âu không hiểu mình gặp vận xui gì mà mấy tháng liền cứ liên tục ra vào bệnh viện thế này. Mặc dù ba mẹ đều là bác sĩ, mùi thuốc sát trùng quen thuộc kia đã quẩn quanh từ nhỏ đến lớn nhưng cô vẫn có lòng bài xích rất lớn với nơi này, nhất là phòng ICU. Đèn sáng suốt 24h không tắt, trên người bệnh nhân hiểm nghèo cắm đầy ống lớn ống nhỏ, họ cô đơn nằm trên giường bệnh, ngoài các bác sĩ, y tá xa lạ thăm khám hàng ngày, bạn bè, người thân của họ đều không thể ở bên họ trên đoạn đường khó khăn nhất cuộc đời. Nơi đó dường như là ranh giới âm dương cách biệt.
Cô mặc đồ bảo hộ theo yêu cầu rồi vào thăm hỏi. Mẹ của Nghiêm Cẩn không giống lắm so với tưởng tượng của cô. Cô hình dung trong đầu bà hẳn sẽ là người giống Nghiêm Thận: một bà vợ quan chức kiêu căng, tính tình khó gần, luôn có thái độ kẻ cả. Ấy vậy mà, người đang nằm trên giường bệnh lúc này, đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt ứ nước nhợt nhạt, tóc bạc hoa râm, khiến cô không khỏi nhớ tới bà nội. Trước khi bà nội cô qua đời cũng nằm bất động trên giường ICU như vậy, chẳng hề hay biết tới nỗi đau và sự lưu luyến của người thân, mãi đến khi bác sĩ đến tháo bỏ tất cả thiết bị giám sát và máy thở.
Quý Hiểu Âu quay đầu nhìn sang Nghiêm Thận đang đứng bên ngoài cửa kính, hai tay chị đang khép lại, làm tư thế “mời cô”. Quý Hiểu Âu thở dài, từ từ ngồi xuống ghế, bắt đầu nói: “Nghiêm Thận bảo cháu nói mấy chuyện bác thích nghe, nhưng cháu thực sự không biết phải nói gì bác mới thích nữa. Nhưng cháu nghĩ là có lẽ bây giờ bác chỉ muốn biết bao giờ Nghiêm Cẩn mới được chứng minh vô tội và trả lại tự do.”
Không gian xung quanh vô cùng tĩnh lặng, ngoài tiếng máy thở vang lên đều đặn thì mọi thứ im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng từng giọt nước truyền rơi xuống. Giọng cô cũng khe khẽ như tiếng hít thở, chẳng biết đang nói cho mẹ Nghiêm Cẩn trên giường bệnh hay tự nói cho chính mình nữa, “Thật lòng cháu cũng không biết, nhưng cháu tin anh ấy nhất định sẽ được thả ra thôi. Thời gian này ngày nào cháu cũng cầu nguyện, Thượng đế đã dặn mọi người phải kiên nhẫn, Người nói tất thảy mọi chuyện chỉ để thử thách chúng ta mà thôi, Người nói cho dù mất đi tất cả niềm vui, chúng ta cũng sẽ có được sức mạnh, sức mạnh để đợi được tới ngày người ta trả lại tự do cho anh ấy. Cháu tin Thượng đế thấy hết, biết hết và tha thứ hết, Người bảo cháu phải chờ, chỉ vì muốn lòng cháu thêm phần kiên định thôi. Nếu chuyện này không xảy ra có lẽ sẽ chẳng bao giờ cháu biết được thì ra cháu thật lòng yêu anh ấy, thậm chí sâu đậm hơn cháu nghĩ rất nhiều.”
Mười phút thăm hỏi trôi qua trong nháy mắt, mẹ Nghiêm Cẩn vẫn nằm bất động ở đó, chẳng có bất cứ khác biệt gì so với lúc Quý Hiểu Âu bước vào. Cô đứng dậy, thở dài rồi đi ra. Không ai chú ý tới đằng sau cô, trên bàn tay vốn bất động đặt trên mép giường lại có một ngón tay vừa khẽ cử động.
Nghiêm Thận chờ Quý Hiểu Âu ngoài cửa. Tư thế ngồi sát vào lưng ghế của chị lúc này đã phơi bày tất thảy nỗi mệt nhọc và sự yếu đuối của một người. Giây phút nhìn thấy chị, Quý Hiểu Âu lãng quên mọi dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn trước đó của Nghiêm Thận, cô bước tới ngồi xuống bên cạnh.
“Chị.” Cô khẽ gọi.
Nghiêm Thận quay sang nhìn Quý Hiểu Âu một cái, trong mắt chị lấp lánh ánh nước. Như để hồi đáp một tiếng “chị” của cô, Nghiêm Thận nhoẻn miệng cười song nụ cười ấy lại quá miễn cưỡng, không khác gì quang cảnh mưa gió sầu bi.
Quý Hiểu Âu bất giác đặt tay lên vai Nghiêm Thận, khẽ siết lấy: “Nghiêm Cẩn không ở đây, cả nhà đều dựa vào chị hết nên chị không thể gục ngã bây giờ được, chị phải cố gắng lên!”
Nghiêm Thận hướng ánh mắt về cửa phòng ICU cách đó không xa, gương mặt thẫn thờ, hồi lâu mới như hiểu được lời cô nói mà khẽ gật đầu. Quý Hiểu Âu không còn biết nên nói gì mới có thể an ủi một người tâm tư rối bời như Nghiêm Thận bây giờ nữa. Từng trải qua hoàn cảnh tương tự nên cô hiểu được bây giờ tất cả sự quan tâm vô thưởng vô phạt của người ngoài đều hoàn toàn vô nghĩa, chúng chỉ là mấy câu nói thương cảm bên tai mà thôi. Cô cũng chẳng lau được nước mắt của Nghiêm Thận, chỉ có thể ngồi cùng chị một lát mà thôi.
Nghiêm Thận vẫn chẳng nói gì, một lát sau chị ngả lên vai Quý Hiểu Âu, nhắm mắt lại, để cả khuôn mặt lẫn vài sợi tóc cọ lên mặt Quý Hiểu Âu. Cô nắm chặt tay Nghiêm Thận, hai người cứ giữ nguyên tư thế đó trên hành lang kẻ qua người lại thật lâu.
Cuối cùng Nghiêm Thận mở mắt, “Quý Hiểu Âu.”
“Dạ?”
“Ba tôi dặn tôi nói với cô một câu cảm ơn. Ba tôi còn bảo mọi chuyện cứ mặc cho số phận sắp đặt, gieo nhân nào sẽ gặp quả đó, ai cũng sẽ phải trả giá cho việc làm sai lầm của mình. Ba tôi nói Nghiêm Cẩn tự tạo nghiệp, bảo cô hãy… buông bỏ anh ấy đi.”
Quý Hiểu Âu không đáp, bởi căn bản cô chẳng biết đáp lại thế nào, trái tim như bị tảng đá ngàn cân cột lấy rồi rơi xuống hố sâu không đáy. Cô nhếch môi, muốn cười nhưng mắt lại ướt lệ. Bản thân cô đã bị hòa tan trong thứ tình cảm như máu thịt, dùng dao cũng chẳng thể khoét ra được, nếu có thể buông bỏ đã buông bỏ từ lâu, hà tất phải đợi tới hôm nay?
“Hiểu Âu?”
“Sao ạ?”
“Cầm lấy.” Nghiêm Thận lấy một tập hồ sơ trong túi ra.
Quý Hiểu Âu mở ra, bên trong là một tờ giấy ủy thác đã ký, ủy thác cho cô toàn quyền quyết định việc kinh doanh của “Một phần ba”. Chữ ký dưới cùng là một con chữ rồng bay phượng múa, rất khó đọc nhưng ít nhất cô cũng nhận ra có một chữ “Nghiêm” thì biết đây chắc chắn là nét bút của ba Nghiêm Cẩn.
“Giao cho cô.” Nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, nét mặt buồn rầu của Nghiêm Thận lớp phấn dày đến mấy cũng chẳng thể nào che khuất. “Đừng làm anh ấy thất vọng. Anh ấy là tính mạng của mẹ tôi, còn nhà hàng này lại là tính mạng của anh ấy.”
Quý Hiểu Âu cất kỹ tờ giấy đi, “Bây giờ anh ấy vẫn khỏe chứ?”
Nghiêm Thận cười khẩy, “Chẳng ai biết. Thậm chí anh ấy bị giam ở đâu cũng là bí mật cấp cao, không ai được biết.”