Ngoài cửa sổ trời đã sáng, gió cũng đã thổi. Bắc Kinh đã vào xuân nhưng gió vẫn rất mạnh, gió mùa từ phía Bắc không chỉ cuốn tung đất cát, còn làm cánh cửa rung lên bần bật.
“Hiểu Âu,” Ông Quý Triệu Lâm gõ cửa phòng con gái: “Sữa và quẩy trong bếp nhé, con dậy thì hâm nóng rồi hãy ăn, đừng có bỏ bữa sáng.”
Quý Hiểu Âu lí nhí đáp lại, quyết định cho bản thân buông thả một buổi sáng, cô trở mình rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu. Đến khi cô mở mắt, bố mẹ đều đã đi làm, căn nhà trở nên im ắng lạ thường. Cô nằm ườn trên giường hồi lâu, tới lúc nhớ ra buổi trưa còn hai vị khách đã lên lịch, Quý Hiểu Âu mới miễn cưỡng đứng dậy rửa mặt.
Spa của Quý Hiểu Âu nằm bên cạnh một tiểu khu đông đúc gần khu Tứ Huệ. Mặt tiền cửa hàng không quá lớn, vốn là một căn nhà ba phòng kiểu cũ sát mặt đường, diện tích vào khoảng hơn 80 m2. Khi còn sống, bà nội Quý Hiểu Âu một thân một mình sống ở đây.
Trước khi ra đi, bà nội Quý Hiểu Âu đã viết di chúc để lại căn nhà cho cháu gái Quý Hiểu Âu toàn quyền sử dụng. Chuyện này khiến thím hai Quý Hiểu Âu vô cùng bất mãn, tài sản không để lại cho cháu trai mà lại để cho cháu gái, thím cô cho rằng khi viết di chúc bà nội Quý Hiểu Âu đã không còn tỉnh táo. Cũng vì thế, gia đình hai anh em ruột bất hòa đến nỗi trở mặt, gần một năm chẳng hề qua lại với nhau, suýt còn ầm ĩ đến mức đưa nhau ra tòa. Về phía Quý Hiểu Âu, tự dưng cô lại có một khối tài sản giá trị lên tới cả trăm ngàn, cộng thêm những lời móc mỉa của thím hai, nỗi buồn cũng vơi đi vài phần. Sau nhiều lần bàn bạc với bố mẹ và được chấp thuận, Quý Hiểu Âu quyết định bỏ công việc vốn đã lay lắt sống dở chết dở kia, bắt tay cải tạo lại căn nhà, biến nó thành một cửa hàng mặt đường rộng rãi, hoàn thành giấc mộng xưa nay là được tự tay mở một spa của riêng mình.
Đã ba năm từ ngày khai trương, trong khi các spa tương tự xung quanh nhiều lần đổi chủ thì “Tự thủy lưu niên” của cô vẫn có thể vượt qua những ngày ế ẩm để đi tới hôm nay, không chỉ nhờ dụng tâm của Quý Hiểu Âu, mà một nguyên nhân vô cùng quan trọng là do cô không phải chịu áp lực trả tiền thuê nhà, nên phần chi phí chủ yếu chỉ để mua thêm những dụng cụ, máy móc làm đẹp cần thiết, tiền điện, tiền nước và trả lương cho ba chuyên viên thẩm mỹ mà thôi. Nhưng thậm chí là vậy, Quý Hiểu Âu cũng vô cùng thấu hiểu sự khó khăn trong việc cân đối thu chi, từ khi mở cửa hàng tới nay, chẳng cần kể lể về những đắng cay cô trải qua, nếu không có tình yêu sâu sắc dành cho cửa hàng nhỏ này, cùng niềm yêu thích chân thành đối với ngành làm đẹp, cô thực sự đã từ bỏ lâu rồi.
Tiễn chân vị khách cuối cùng của buổi sáng, xoa bóp cổ tay mỏi nhừ, Quý Hiểu Âu chợt nhớ ra lời hứa hẹn với Trạm Vũ tối qua. Sắp xếp công việc ở cửa hàng xong xuôi, cô vào siêu thị mua trái cây và bột củ sen rồi tới bệnh viện.
Nhưng ngay trước mắt cô lúc này lại là giường bệnh trống không.
Cậu em cùng trường với vẻ ngoài dịu dàng đáng yêu đã biến mất.
Buổi tối hôm trước Quý Hiểu Âu mới ứng trước tất cả tiền viện phí, thuốc thang cho cậu thì ngay sáng hôm sau, cậu đã làm thủ tục xuất viện, lặng lẽ rời khỏi đây. Biến mất cùng cậu còn cả khoản tiền đặt cọc thừa của cô. Vườn không nhà trống, chẳng lưu lại cho Quý Hiểu Âu bất cứ lời nhắn nhủ nào.
Đứng trước cửa phòng bệnh, Quý Hiểu Âu khép chặt áo khoác, cảm giác bất lực vô cùng, khiến cô còn cảm thấy những cơn gió hôm nay hết sức lạnh lẽo. Nếu để mẹ biết chuyện, chắc chắn bà sẽ mắng cô đã bị cuốn “Thánh Kinh” kia tẩy não nên mới năm lần bảy lượt đóng vai người tốt, rồi bị chính người ta dùng sắc đẹp và những thủ đoạn tầm thường nhất lừa cho quay mòng mòng.
Y tá nhìn cô bằng ánh mắt đầy cảm thông, “Cậu bé đó có đôi mắt tinh ranh lắm, thoạt nhìn đã biết không phải người tầm thường. Thôi cứ coi như của đi thay người vậy!”
Nhưng thật lòng Quý Hiểu Âu không muốn tin, không muốn tin rằng cậu bé sở hữu cặp mắt sáng ngời kia lại ham hố khoản đặt cọc chỉ vài nghìn đồng của cô.
Liên tục vài ngày sau đó, Quý Hiểu Âu vẫn buồn lòng vì chuyện này. Mãi đến một buổi sáng, có người giấu tên mang tới cửa hàng hai lẵng hoa rất đẹp mới chuyển dời được sự chú ý của cô.
Từ cách lẵng hoa được trang trí tuyệt đẹp là có thể nhận ra tâm ý của người gửi. Cả trăm bông hồng được cắm đan xen nhau một cách đẹp mắt, bông hoa nào cũng nở căng, tỏa hương thơm ngát khắp cửa hàng. Khách nào bước vào cũng khen lấy khen để, có người còn ngạc nhiên nói đây chính là hoa hồng Bulgari nhập khẩu chứ không phải loại hoa hồng bạch vàng thau lẫn lộn ngoài phố. Tính ra hai lẵng hoa này cũng phải hơn một ngàn đồng.
Khách quen bèn nói đùa với Quý Hiểu Âu: “Mùa xuân của bà chủ Quý đến rồi nhỉ!”
Quý Hiểu Âu bèn đáp: “Ý chị có người tên là Xuân phải không?”
Cô đã giữ lại cậu nhóc chuyển phát nhanh tra hỏi rất lâu nhưng chẳng gặt hái được chút thông tin nào. Cô nghĩ nát óc cũng chẳng đoán được trong số con trai mình quen có ai sẵn sàng vung tiền qua cửa sổ như vậy.
Hôm sau lại có hai lẵng hoa nữa được mang tới, còn lớn hơn một phần ba so với lẵng hoa hôm qua, loại hoa cũng chuyển sang hoa hồng màu cam hơi đậm, bông nào cũng nở căng, kiêu sa tươi tắn như thiếu nữ 28 trên cành đậu khấu.
Nhưng người tặng hoa vẫn không xuất hiện.
Quý Hiểu Âu ngơ ngác đứng giữa cửa hàng, hương thơm ngào ngạt trong trẻo nồng đượm trong phòng khiến cô nhức đầu, thực tình không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Hay là kẻ giàu có chê tiền nào đó viết nhầm địa chỉ tặng hoa nhỉ?
Liên tục trong bảy ngày tiếp theo, cứ đúng 10h sáng mỗi ngày đều có hai lẵng hoa đều đặn được đưa đến cửa hàng. Màu hoa ngày càng đậm hơn, từ màu trắng ban đầu đến màu cam nhạt, màu xanh nhạt, màu vàng, màu hồng nhạt… cho đến ngày thứ chín là màu cam đậm.
Đến ngày thứ mười, mười giờ sáng, cửa hàng vừa mở đã có hai lẵng hoa to đùng được chuyển vào bên trong. Dĩ nhiên vẫn là hoa hồng, nhưng là hoa hồng nhung trang trọng nhất, gần một nghìn bông, những cánh hoa đỏ thẫm đẫy đà tươi đẹp, màu đậm tựa như màu của loại rượu vang được ủ lâu năm nhất, sáng bóng thấy rõ từng đường gân.
Lần này có thêm một thứ khác thường nữa, đó là tấm danh thiếp được cắm giữa lẵng hoa. Loại giấy mạ vàng không phản quang, chất giấy cứng cáp, cảm giác chạm vào rất dễ chịu. Cách trình bày danh thiếp cũng lạ lùng, ngoài tên và số di động thì cả mặt trên lẫn mặt dưới đều trống trơn, không còn bất cứ thông tin nào khác.
Quý Hiểu Âu lật lên lật xuống ngắm nghía hồi lâu, cô lẩm nhẩm đọc cái tên được in trên đó: “Nghiêm Cẩn.”
Nghiêm Cẩn? Cô ngẩng mặt nghĩ đi nghĩ lại muốn nát óc nhưng trong đầu vẫn không có bất cứ ấn tượng nào với cái tên này.
Mấy cô chuyên viên đều tủm tỉm cười rồi nhìn Quý Hiểu Âu, chụm đầu đoán mò thân phận thật sự của người tặng hoa bí ẩn.
Thế nhưng hành động tiếp đó của Quý Hiểu Âu lại nằm ngoài dự đoán của mọi người. Cô giơ cao tay, tấm danh thiếp liền vẽ vào không gian một quỹ đạo parabol, rồi hạ cánh ở thùng rác ngay ngoài cửa.
“Trời ơi, sao chị vứt đi?” Đám con gái tiếc rẻ.
Quý Hiểu Âu đành đanh mặt, làm bộ hung ác như bà dì ghẻ, dữ dằn nói: “Mau đi làm việc!”
Năm nay Quý Hiểu Âu hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, đang ở độ tuổi thịnh nhất, ngoại hình ưa nhìn, dáng người hấp dẫn, lại mở cửa hàng kinh doanh được mấy năm nay, ngày nào cũng chường mặt tiếp xúc với khách hàng nên cô chẳng thiếu người theo đuổi cũng chẳng lạ gì loại đàn ông nhàm chán hay cách tiếp cận của họ. Đối với kiểu đàn ông dễ dàng động dục, quăng lưới khắp nơi này, từ trong tiềm thức cô đã chẳng ưa gì, chỉ muốn tránh họ thật xa. Ý đồ của đàn ông khi tặng hoa chẳng gì ngoài một câu: xin em hãy để “hoa” của mình nở rộ trước anh như cơ quan sinh sản của loài thực vật này.
Quý Hiểu Âu khinh bỉ hừ một tiếng trong lòng. Cũng như tấm danh thiếp bị ném vào sọt rác, cái tên “Nghiêm Cẩn” cũng bị cô nhanh chóng gạt ra khỏi đầu.
Về phần những lẵng hoa rực rỡ kia, chúng bị đưa đến phòng rửa chân bên cạnh, biến thành những cánh hoa hồng lơ lửng trong chậu nước rửa chân cho khách. Thợ massage ở phòng rửa chân trang trọng giới thiệu với khách hàng: “Thưa ngài, đây là hoa hồng Bulgari chính hiệu, rất đắt tiền đấy ạ!”