Ngồi trên chuyến tàu từ Bắc Kinh đến Thiên Tân, Quý Hiểu Âu chậm rãi đọc từng trang đến hết cuốn sổ tìm thấy trong két sắt. Lần trước từ Thiên Tân trở về, cô đến tiệm cắt tóc ngắn như con trai, nhuộm tóc mái và hai bên tóc mai sang màu tím quả nho, tôn thêm vẻ xinh đẹp yêu kiều. Người ngồi bên cạnh nhiều lần nhìn trộm, cũng có người muốn tiếp cận nhưng cô chỉ coi như không thấy, chỉ chăm chú dán mắt lên cuốn sổ.
Đọc thì thấy có vẻ như mỗi lần tâm trạng không tốt, Nghiêm Cẩn lại thuận tay cầm một tờ giấy tùy tiện giãi bày vài câu, chỉ có tờ cuối cùng là di thư được anh viết tử tế, giấy A4 trắng tinh, chữ viết nắn nót, câu cú rõ ràng.
Ngày 20 tháng 7 năm 1999, trời trong chuyển nhiều mây, gió Đông Nam cấp 4-5.
Lại đến lúc viết thứ này.
Trước đợt tập huấn phải viết, trước khi làm nhiệm vụ cũng phải viết, tính ra mấy năm nay đã viết hơn chục lần rồi nhỉ?
Ba mẹ,
Tuy lãnh đạo không cho chúng con viết hai chữ “di thư” nhưng nếu như tờ giấy này đến tay ba mẹ thì nó chính là di thư. Hãy cứ nhớ tới những lúc con làm ba mẹ giận thì sẽ không còn quá đau lòng nữa. Thôi thì cứ xem như kiếp này con ra đi trước, chết sớm đầu thai sớm, kiếp sau ba mẹ là con của con, con sẽ làm phụ huynh hai người, để con trả lại những gì đã nợ hai người kiếp này.
Nghiêm Thận,
Thú nhận với em một chuyện, thực ra tiền mừng tuổi em giấu dưới nệm giường năm lớp hai không phải bị chuột tha mất, mà chính anh đã lấy trộm, cầm đi mời bạn ăn kem. Sau này không còn anh trai bảo kê, cái tính đầu gấu của em phải tém tém lại nhé, nếu không sẽ chẳng còn ai ra mặt đánh nhau cho em nữa.
Cậu hai, cậu út,
Người ta thường nói anh em chỉ có kiếp này, không có kiếp sau, kiếp này tôi gặp được anh em tốt như hai cậu cũng thỏa lòng rồi. Không cần nói nhiều, tôi tin hai cậu cũng hiểu. Hiến tặng hay hy sinh cũng vậy mà thôi, chẳng qua chỉ là tín ngưỡng, một tấm gương, một lời thề.
Trân trọng!
Nghiêm Cẩn.
Quý Hiểu Âu chưa từng thấy di thư nào như vậy, ban đầu cô còn suýt bật cười nhưng khi đọc xong câu cuối cùng lại rưng rưng chực khóc.
Cô ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, vội vàng quệt đi giọt lệ đọng trên hàng mi. Cô biết ơn Nghiêm Cẩn khi đã giao cho cô những kỷ niệm thuộc về quá khứ của anh, để cô có cơ hội quay lại những ngày tháng tuổi trẻ không có cô của anh – những ngày tháng tuổi trẻ tràn đầy nhiệt huyết và cảm xúc mãnh liệt bằng một cách đặc biệt thế này.
Phong cảnh bên ngoài lướt qua vùn vụt trước mắt, những nhánh cây bên vỉa hè đã đơm hoa đo đỏ, cành lá cũng bắt đầu đâm chồi nảy lộc xanh mướt. Mùa đông dài của Bắc Kinh cuối cùng đã có dấu hiệu kết thúc, bước chân mùa xuân ngày một tới gần hơn.
Giữa trưa tới ga tàu Thiên Tân, Quý Hiểu Âu chuyển sang đi taxi tới Đường Cô. Hôm nay là lần thứ hai trong tháng cô tới Một phần ba. Tuần vừa qua cô ở Bắc Kinh giải quyết một số việc riêng. Đầu tiên là bán Tự thủy lưu niên của mình cho một người quen, bởi cô biết rõ bản thân không phải siêu nhân lại hoàn toàn mù mờ về việc kinh doanh nhà hàng nên muốn quản lý tốt Một phần ba thì phải tập trung toàn lực vào nó, cô chắc chắn không còn hơi sức đâu mà cùng lúc quản lý cả spa nữa. Không thể không bán đứt sự nghiệp vất vả ba năm mới xây dựng được cho người khác, tuy lòng đau như dao cắt, cô cũng chỉ có thể tạm từ bỏ niềm yêu thích của bản thân.
Sau đó là chuyện nhà cửa. Mặc dù ông Quý Triệu Lâm đã vất vả trở về từ nước ngoài, cố gắng hòa giải vẫn không thể cứu vãn quan hệ mẹ con cô. Quý Hiểu Âu quyết tâm đứng ra quản lý nhà hàng cho Nghiêm Cẩn, bà Triệu Á Mẫn thì quyết tâm cho con gái một bài học, nhất định không mở miệng thu hồi mệnh lệnh đã ban. Ông Quý Triệu Lâm đành lén lút dúi tiền cho con, bảo cô tạm thuê khách sạn ở vài ngày, khi nào bà Triệu Á Mẫn nguôi giận thì về. Quý Hiểu Âu không từ chối, vì trước khi nhận được tiền chuyển nhượng spa, quả thực chuyện tiền nong cô có hơi kẹt, song cô không ở khách sạn mà đi thẳng tới chỗ môi giới nhà đất. Không ai hiểu mẹ bằng con, biết lần này Triệu Á Mẫn sẽ không dễ nguôi giận, cô phải tính đến trường hợp sẽ lang thang trường kỳ ngoài đường. Nhưng thật không đúng lúc, giờ đã qua thời điểm thừa nhà thiếu người thuê nên rất ít còn nhà trống, cô đi theo bên môi giới hai ngày vẫn không tìm được căn nào phù hợp, nếu không phải môi trường không tốt thì là giá thuê quá cao. Rơi vào đường cùng, cô chỉ đành nhanh chóng tìm khách sạn ở tạm, tiền phòng mỗi ngày hơn một một trăm đồng khiến cô tiếc đứt ruột. Đang lúc khốn khó, Phương Ny Á nghe thấy cô đang chạy vạy thuê nhà, liền vỗ ngực nhận việc. Phương Ny Á nói nhà chị có một căn nhà cũ hai phòng ngủ, giao thông thuận lợi, đầy đủ tiện nghi, hơn nữa cũng sắp mãn hạn cho thuê, chị sẽ ra mặt nói chuyện với người thuê nhà, kể cả phải bồi thường một tháng tiền nhà cũng được, miễn là họ sẽ lập tức dọn đi. Về phần tiền thuê, hai chị em cứ thoải mái thương lượng, Quý Hiểu Âu trả bao nhiêu cũng được.
Chuyện nhà cửa coi như đã xong, Quý Hiểu Âu lại phải nghĩ cách giải quyết vấn đề đi lại. Một phần ba không nằm ở nội thành Thiên Tân mà lại tọa lạc ở Đường Cô – cách trung tâm thành phố Thiên Tân khoảng 50km. Phải thường xuyên qua lại giữa hai nơi, nếu chỉ trông cậy vào chuyến tàu Bắc Kinh – Thiên Tân cũng không phải cách hay. Song đương lúc Quý Hiểu Âu định tìm mua một chiếc ô tô con giá rẻ thì sực nhớ ra từ năm ngoái Bắc Kinh đã bắt đầu áp dụng việc đăng ký trước biển số, trong khi mấy tháng trở lại đây cô vẫn luôn ở trong trạng thái hỗn loạn, đến cả đăng ký trên mạng cũng quên, đừng nói tới đăng ký ngắn hạn. Thêm một vấn đề khó nhằn chắn ngang trước mắt, lại chẳng có cách nào để giải quyết, trừ khi cô có thể chi ra bảy, tám mươi ngàn mua biển số từ bên môi giới. Quý Hiểu Âu tính đi tính lại, bỏ ra một khoản lớn để mua một biển số xe vẫn làm cô xót đứt ruột, đang định nghe theo lời ngon tiếng ngọt của cửa hàng 4S mạo hiểm thuê biển số của công ty dịch vụ dùng tạm thì có người gọi điện tới. Người đó chính là cậu bạn thân nối khố của Nghiêm Cẩn – Trình Duệ Mẫn.
Trình Duệ Mẫn nói: “Anh vừa nghe Nghiêm Thận nói tới chuyện của em, nói em đang giúp Nghiêm Cẩn quản lý Một phần ba. Em lưu số điện thoại của anh đi, có gì cần giúp đỡ cứ nói, đừng ngại ngần gì cả. Với lại vợ anh đang có bầu, không tiện lái xe, cô ấy có một chiếc Volswagen anh đang mang tới cửa hàng 4S bảo hành đại tu. Nếu em không chê xe cũ thì cứ lấy mà dùng.”
Quý Hiểu Âu rất lấy làm bất ngờ, tuy số lần gặp gỡ Trình Duệ Mẫn không nhiều nhưng cô rất ấn tượng bởi cách nói năng lịch sự nhã nhặn của anh. Quả thực cô có rất nhiều vấn đề về quản lý nhà hàng muốn thỉnh giáo, nhưng lại sợ mạo muội chủ động liên hệ anh không ổn, nào ngờ Trình Duệ Mẫn lại gọi tới trước, còn giúp cô giải quyết khó khăn lớn trước mắt. Quý Hiểu Âu cảm kích đón nhận sự giúp đỡ trong lúc khốn khó này, trước khi kết thúc cô ngập ngừng hỏi: “Anh Duệ Mẫn, em hỏi anh việc này được không?”
“Đừng khách sáo, em hỏi đi.”
“Nếu… nếu anh nhận quyền quản lý Một phần ba, anh sẽ làm những gì trước tiên?”
Trình Duệ Mẫn im lặng một lát mới đáp: “Thứ nhất phải xem thu chi vài năm gần đây để nắm được tình hình kinh doanh. Thứ hai, bắt đầu từ vấn đề lớn nhất, tìm ra cách giải quyết hợp lý thì nhanh chóng bắt tay thực hiện. Thứ ba, rà soát đội ngũ nhân viên, thấy ai không trung thành thì lập tức tìm cách kiếm người thay thế. Nhưng Hiểu Âu này, có câu này anh phải dặn em, em thân con gái nhất định phải cẩn trọng, kinh doanh nhà hàng rất phức tạp, gặp phải chuyện bản thân không giải quyết được tuyệt đối không thể gắng gượng, hãy tìm tới người có khả năng xử lý. Anh, Nghiêm Thận, và cả anh Chí Quần, tụi anh luôn sẵn lòng.”
Quý Hiểu Âu hết sức cảm động. Cô vốn không hy vọng anh sẽ nghiêm túc trả lời câu hỏi đó của mình, nào ngờ anh lại đưa ra câu trả lời chân thành như thế. Cầm điện thoại trên tay, cô nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng: “Cảm ơn anh Duệ Mẫn.”
Thời gian vài ngày còn lại, Quý Hiểu Âu làm tổ trong phòng khách sạn cẩn thận nghiên cứu một lượt các sổ sách trong két sắt, cuối cùng cũng hiểu rõ doanh thu vài năm trở lại đây, việc kinh doanh hàng ngày cũng như lợi nhuận của Một phần ba. Từ những cuốn sổ đó, cô còn đọc được trang cuối cùng ghi lại danh sách những người phải chia lợi nhuận hàng năm, có họ tên, ngày góp vốn, người và thông tin liên lạc. Những người này thuộc nhiều thành phần khác nhau, có công an, lãnh đạo thành phố, vệ sinh dịch tễ, đều là những đơn vị có liên quan mật thiết đến việc kinh doanh nhà hàng. Danh sách vài năm đều y nguyên như vậy, nhưng bắt đầu từ năm ngoái lại có thêm một cái tên, tuy nhiên đằng sau cái tên này không có đơn vị công tác, mà còn là một người cô biết, chính là gã Tiểu Mỹ Nhân đã bắt cô tự tay cắt phăng mái tóc dài của mình. Chỉ có điều trong danh sách ghi tên thật của gã – Lý Quốc Cường, nắm 10% cổ phần, đằng sau ghi rõ ngày bắt đầu góp vốn là tháng 6 năm ngoái.
Quý Hiểu Âu chăm chú nhìn cái tên của Tiểu Mỹ Nhân và suy nghĩ thật lâu. Cô nhớ lại hình như tháng sáu năm ngoái đã xảy ra một việc lớn. Đó là thời gian Trạm Vũ mất tích dài ngày, còn phải tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ vì bị thương trên mặt. Cuộc đối thoại khó hiểu của Trạm Vũ và Nghiêm Cẩn trong phòng bệnh bỗng dưng tái hiện khiến cô không thể không chắp nối giữa hai chuyện chẳng hề liên quan là Tiểu Mỹ Nhân đầu tư và Trạm Vũ bị thương lại với nhau. Bằng trực giác, cô cảm thấy chuyện Tiểu Mỹ Nhân đặt chân vào Một phần ba chắc hẳn có liên quan đến Trạm Vũ. Nhưng đáng tiếc cả hai đương sự là Nghiêm Cẩn và Trạm Vũ đều không thể giúp cô giải đáp nghi ngờ này.