Đó là ngày thứ tư. Sau tiết học thứ ba buổi chiều, trận đấu bóng rổ nam khối 10 được diễn ra đúng lịch. Hôm đó là trận chung kết phân nhất nhì giữa lớp 10A2 và 10A3.
Cả Nghiêm Cẩn lẫn Tôn Gia Ngộ đều là thành viên chủ chốt của đội bóng rổ trường nên lớp 10A3 vẫn được xem là có khả năng giành được chức quán quân nhất. Song đội bóng lớp 10A2 cũng không phải tay mơ, mặc dù không có thành viên nổi tiếng như Nghiêm Cẩn và Tôn Gia Ngộ nhưng thực lực toàn đội cũng không kém, phong cách thi đấu mạnh mẽ, là một đối thủ không dễ hạ gục. Trận đấu này thực sự rất khó khăn, hiệp 1 kết thúc khi điểm số của hai đội gần như ngang bằng, 46 và 44, lớp 10A3 tạm dẫn đầu với cách biệt một bàn mong manh.
Các cầu thủ vừa rời sân đấu đã bị nữ sinh lớp mình vây quanh, người đưa nước, người đưa khăn, người cảm ơn cảm huệ, không gian ồn ào náo nhiệt. Ngoài ra bên sân bóng cũng có không ít nữ sinh lớp khác, khối khác, đa số họ đến xem Tôn Gia Ngộ thi đấu, số lượng nữ sinh trong trường thích cậu gần như đủ xếp thành một đại đội. Lúc cậu cầm chai uống nước, tiếng hô hào “Tôn Gia Ngộ cố lên” vang lên ráo riết bên tai khiến cậu không thể không quay sang, cướp lấy chiếc mũ lưỡi trai trên đầu cậu bạn bên cạnh, hơi khom lưng xuống, lướt chiếc mũ trên quỹ đạo một đường cong đẹp mắt trước ngực, trưng ra kiểu chào kỵ sĩ cung đình chuẩn mực thay lời cảm ơn sự cổ vũ của đám con gái. Ngay lập tức tiếng vỗ tay hòa với tiếng huýt sáo vang lên rợp trời.
Cảnh tượng đó khiến Nghiêm Cẩn ghen tị đến nhăn nhó mặt mày. Tôn Gia Ngộ xưa nay vẫn luôn có duyên với phái nữ, là bạn thân, tuy cậu chưa bao giờ chịu thừa nhận nhưng trong lòng không tránh khỏi ghen tị. Cậu quay mặt sang bên kia, quyết định coi như không thấy. Chính vào giây phút cậu quay mặt đi, ánh mắt lại va phải Lưu Bội lớp 10A2 đứng cách đó không xa, cô đang cười nói với bạn cùng lớp. Tâm trạng Nghiêm Cẩn liền phấn khởi hẳn, vừa đập bóng vừa chạy tới phía đó, chào hỏi bằng giọng điệu như quen thân nhiều năm: “Hello, cậu tới xem bóng rổ à?”
Lưu Bội nổi tiếng phóng khoáng ở trường, cô hoàn toàn không hề tỏ ra ngại ngùng với những cậu trai muốn tiếp cận mình, còn giơ tay chào Nghiêm Cẩn: “Ừ, cậu chơi hay lắm, không hổ là đội trưởng đội bóng của trường. Bình thường không có cơ hội đi theo cổ vũ các cậu thi đấu nơi khác, hôm nay mới được mở rộng tầm mắt.”
Những lời đó của Lưu Bội khiến Nghiêm Cẩn phổng mũi, lòng vui như mở cờ, cậu ôm quả bóng, hào sảng vung tay với cô: “Cậu cứ tập trung mà xem đi, hôm nay sẽ khiến cậu mở rộng tầm mắt!”
Thế là hai mươi phút đầu hiệp hai trở thành màn độc diễn của một mình Nghiêm Cẩn lớp 10A3. Một mình cậu tổng cộng ghi được 11 điểm, ném 5 lần trúng rổ cả 5, thêm ba điểm phát bóng, thế là đội cổ vũ lớp 10A3 lập tức đồng loạt đổi khẩu hiệu từ A3 cố lên thành Nghiêm Cẩn cố lên.
Lại thêm một quả ném bóng trúng rổ, Nghiêm Cẩn vui vẻ chạy một vòng quanh sân trong tiếng hò reo. Cậu liếc mắt tìm bóng dáng Lưu Bội thì vô tình lại trông thấy Trình Duệ Mẫn cầm hai chai sữa chua, ra sức chen vào đám đông đến đứng bên cạnh Lưu Bội. Cậu dùng khuỷu tay chạm nhẹ vào cánh tay cô rồi đưa cô chai sữa chua trên tay mình. Lưu Bội mỉm cười với Trình Duệ Mẫn, không biết Trình Duệ Mẫn nói gì khiến cô ngước lên, cười tươi như đóa hoa nở dưới ánh nắng.
Nghiêm Cẩn như chết đứng trong giây phút ấy, trái tim cậu như hũ giấm vỡ tung tóe, bọt khí ùng ục bốc lên. Chính trong lúc Nghiêm Cẩn còn đang bàng hoàng, Tôn Gia Ngộ đã chạy tới, đấm mạnh lên vai cậu một cái: “Mày đứng đó làm gì? Mau về vị trí đi!”
Nghiêm Cẩn lắc đầu thật mạnh như muốn xua đi cảnh tượng khi nãy ra khỏi trí óc nhưng vô dụng, cảnh hai người đó cười cười nói nói như một thước phim, hiện rõ mồn một trước mắt cậu.
Đồng đội chuyền bóng cho cậu, cậu đỡ được rồi nhất thời lại không biết tiếp theo nên làm gì. Hình ảnh đó tái hiện trước mặt cậu, độc chiếm phần lớn tầm nhìn của cậu, vừa liếc thấy cái rổ, trong lúc hoang mang cậu thực hiện hành động đã được tập đi tập lại trăm nghìn lần: bước chân trái rồi bước chân phải, nhảy lấy đà, nâng tay đập bóng vào rổ. Bóng đã vào rồi nhưng thay vì tiếng hoan hô và reo hò rợp trời, không gian xung quanh bỗng lặng đi khác thường. Sự im lặng đó duy trì ít nhất hơn nửa phút rồi như một giọt nước sôi bắn vào chảo nóng, không gian lập tức nổ tung, ngoài ra còn cả tiếng oán thán và chê bai.
Bởi vì cú đánh ba điểm của Nghiêm Cẩn lại ghi vào rổ của đội mình!
Giây phút biết mình đánh bóng nhầm rổ, Nghiêm Cẩn thực sự bẽ bàng đến mức chỉ muốn chui ngay vào lỗ, cậu hận sao thời gian không thể quay trở lại để cậu có cơ hội sửa chữa sai lầm của mình. Tuy nhiên các đồng đội khác của đội bóng lớp 10A3 sau giây phút bàng hoàng lại không ai mở miệng trách móc cậu câu nào, trái lại còn tới an ủi. Nhưng những lời an ủi đó hoàn toàn vô dụng với Nghiêm Cẩn, cậu tức tối tự đập vào đầu mình. Chỉ có Tôn Gia Ngộ đứng bên cậu chẳng nói chẳng rằng, hất mạnh tay Nghiêm Cẩn ra, nhét bóng vào tay cậu rồi siết chặt vai cậu một cái, xong mới chạy đi.
Cái ôm không lời của bạn thân khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Trận đấu tiếp tục được diễn ra sau tiếng còi của trọng tài. Nhưng sự may mắn của lớp 10A3 cũng như trạng thái hưng phấn của Nghiêm Cẩn dường như đã hoàn toàn biến mất từ sau cú đánh phản lưới nhà kia. Nửa sau hiệp hai, lớp 10A3 như dính phải lời nguyền, bóng nhiều lần tìm đến miệng rổ nhưng lại chẳng mấy khi lọt vào rổ. Lớp 10A3 thất thủ, lớp 10A2 lật ngược thế cờ san bằng tỷ số ngay khi chỉ còn hai phút nữa là kết thúc trận đấu.
Tôn Gia Ngộ đứng trước vòng cấm cuối cùng thành công cướp được một trái bóng bật bảng, khoảnh khắc giành được trái bóng, cậu hoàn toàn hiểu rằng đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của trận đấu, thắng bại nằm ngay trước mắt. Linh hoạt thoát khỏi hai pha tranh cướp của cầu thủ đội bạn, Tôn Gia Ngộ nhanh nhẹn nhảy lên lấy đà.
Sự cố xảy ra chính vào giây phút ấy. Không chỉ cầu thủ trên sân, đến cả cổ động viên đứng rất xa cũng nghe thấy một tiếng “rầm” rất lớn, sau đó là tiếng vật nặng ngã xuống nền đất. Tôn Gia Ngộ bị hậu vệ to con của đối phương ác ý va chạm, cậu không kịp đề phòng nên ngã từ trên cao xuống sàn đấu xi măng.
Cậu dường như mất hoàn toàn cảm giác trong khoảng vài phút, cứ thế nằm bất động trên sân. Cầu thủ xung quanh ai nấy đều bàng hoàng, đến cả thành viên lão luyện của đội bóng trường làm trọng tài hôm nay cũng kinh hãi đến quên cả thổi còi kết thúc. Mọi người ùa vào sân khiến mọi thứ trở nên rối loạn, cầu thủ hai bên trách móc lẫn nhau, ngôn từ quyết liệt, cảm xúc dâng cao quá mức đến nỗi tuy đã được bạn cùng lớp can ngăn, họ vẫn khua khoắng tay chân chửi bậy ầm ĩ.
Cuối cùng Tôn Gia Ngộ cũng tỉnh, mặt mũi nhăn nhó vì đau. Nghiêm Cẩn định dìu cậu ngồi dậy thì bị một tiếng hét to chặn lại: “Đừng động vào cậu ấy! Không được di chuyển cậu ấy!” Thế rồi một người chen vào đám đông, đẩy mạnh Nghiêm Cẩn ra, người đó chính là Trình Duệ Mẫn chưa bao giờ lớn tiếng với ai.
Nghiêm Cẩn vừa thấy cậu liền nổi trận lôi đình, sau khi đẩy Trình Duệ Mẫn một cái thật mạnh, Nghiêm Cẩn lớn giọng nói: “Mày là cái thá gì? Định làm gì hả?”
“Im đi!” Trình Duệ Mẫn trợn mắt, “Nếu cậu muốn cậu ấy bị thương nặng hơn thì cứ động vào đi!”
Giọng không lớn nhưng mang uy lực không nhỏ, chẳng ngờ Trình Duệ Mẫn lại trấn áp được Nghiêm Cẩn, khiến cậu không dám nói gì nữa. Trình Duệ Mẫn cũng không màng tới Nghiêm Cẩn nữa, cậu ngồi xuống trước mặt Tôn Gia Ngộ, khẽ hỏi: “Cậu thấy đau ở đâu?”
Tôn Gia Ngộ đau đến không nói được gì, chỉ miễn cưỡng dùng tay chỉ vào cổ và bả vai, rồi cựa quậy muốn đổi tư thế, hy vọng có thể giảm bớt được đau đớn lúc này.
Trình Duệ Mẫn vội ấn lên lưng cậu, ý bảo Tôn Gia Ngộ đừng cử động. Sau đó cậu ngẩng lên, bình tĩnh nói với cậu bạn đứng bên cạnh: “Hứa Chí Quần, cậu tới phòng y tế gọi người đến đây. Lưu Bội, cậu tới văn phòng gọi điện thoại cho 120, bảo họ cho xe cứu thương đến. Nghiêm Cẩn, Hoàng Văn Sơn, hai cậu và tôi đỡ thắt lưng và chân Tôn Gia Ngộ, giữ cho thẳng để cậu ấy trở mình.”
Giọng điệu bình tĩnh và thuần thục khiến người khác không thể không tin tưởng. Mọi người tận mắt thấy cậu một tay nâng cổ Tôn Gia Ngộ, một tay đỡ dưới nách, hai người còn lại nâng thắt lưng và chân, ba người phối hợp, cẩn thận để Tôn Gia Ngộ trở mình nằm ngửa trên sàn.
Sau khi được nằm thẳng ra, Tôn Gia Ngộ thấy vai đỡ đau hơn rất nhiều, mặt mũi cậu cũng không còn nhăn nhó như cái bị nữa. Trình Duệ Mẫn không dám khinh suất, vẫn quỳ một chân đỡ lấy đầu cậu, cho đến khi nhân viên y tế của trường đến.
Hiện trường đâu ra đó khiến nhân viên y tế không khỏi ngạc nhiên. Chị nhìn Trình Duệ Mẫn và nói: “Em từng học sơ cứu à?”
“Không ạ, em đọc sách thôi.” Trình Duệ Mẫn đứng dậy, vừa phủi bụi trên đầu gối vừa cất giọng dửng dưng: “Chắc xương cổ và xương đòn của cậu ấy bị thương, còn lại nhờ cô ạ.”
Nói xong cậu liền đẩy người đứng chắn trước mặt, cắm đầu đi thẳng. Đối với Trình Duệ Mẫn, cậu khó lòng quên được tình cảnh đáng thương mà cuốn “Lược sử thời gian” của ông ngoại đang phải hứng chịu. Cậu sẵn lòng giúp Tôn Gia Ngộ không có nghĩa là cậu đã tha thứ cho họ.
Tôn Gia Ngộ được kiểm tra toàn diện ở bệnh viện, ngoài gãy xương đòn, xương cổ cậu cũng gặp vấn đề nhỏ. Nghe xong lời căn dặn của bác sĩ, mẹ Tôn Gia Ngộ vỗ lên gáy con trai, nói: “Coi như cũng còn gặp may, may mà cậu bạn đó của con thông minh, không để con cựa quậy, nếu không có lẽ đã ảnh hưởng đến thần kinh tủy sống và mạch máu rồi. Khi nào đi học lại phải cảm ơn người ta tử tế. Từ giờ trở đi chăm chỉ học hành, trước khi thi đại học không được chơi bóng rổ nữa, nghe chưa?!”
Tôn Gia Ngộ lè lưỡi, không coi lời mẹ nói là thật. Nhưng hai câu nói của mẹ về Trình Duệ Mẫn khiến cậu thất thần một lúc.
Về phía Nghiêm Cẩn, cậu nhận ra cô gái mình thích có quan hệ đặc biệt với Trình Duệ Mẫn, thù cũ chưa giải quyết xong đã xuất hiện thêm vấn đề khác, Nghiêm Cẩn thề nhất định phải cho Trình Duệ Mẫn biết mặt.
Tôn Gia Ngộ nghỉ ở nhà một tuần rồi đeo khung cố định cổ đến lớp. Đám bạn cậu nhao nhao đòi ký tên lên khung đeo cổ của cậu làm kỷ niệm, Tôn Gia Ngộ vừa đối phó với lũ bạn vừa dáo diếc liếc mắt tìm kiếm Trình Duệ Mẫn.
Nét mặt Trình Duệ Mẫn vẫn là kiểu lãnh đạm đáng ghét ấy, cậu như không nghe thấy tiếng cười nói của đám bạn bên này. Nhưng vừa hết giờ tự học, cậu liền cầm theo hai cuốn sách đi ra khỏi lớp.
Tôn Gia Ngộ liền đi theo cậu.
Trình Duệ Mẫn không đi xa, cậu ngồi trên bậc tam cấp ở sân thể dục, mở sách vở đặt trên đầu gối. Nhưng rõ ràng tâm trí cậu không đặt lên bài vở, Trình Duệ Mẫn chống cằm, mơ màng nhìn ra sân thể dục trước mặt. Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi giữa giờ ăn tối và tự học chính là thời điểm mọi người tận dụng để giải phóng năng lượng dư thừa trong ngày. Cậu nhìn chăm chú đến mức Tôn Gia Ngộ đi tới đứng ngay bên cạnh cũng không nhận ra. Đến tận khi Tôn Gia Ngộ ngồi xuống, nhìn theo tầm mắt cậu hồi lâu, Trình Duệ Mẫn mới phát hiện bên cạnh có thêm một người.
“Cần gì?” Cậu có vẻ mất kiên nhẫn vì bị quấy rầy khoảng yên lặng.
“Không có gì.” Thái độ lãnh đạm đó cũng là điều Tôn Gia Ngộ đã đoán trước nên cậu chỉ khẽ chau mày, “Tớ muốn cảm ơn cậu. Mẹ tớ bảo nếu không có cậu có lẽ tớ đã bại liệt rồi.”
Mắt Trình Duệ Mẫn vẫn nhìn thẳng phía trước: “Là ai rơi vào tình huống đó tôi cũng sẽ làm vậy. Đừng nói là người, cho dù chỉ là chó mèo tôi cũng không khoanh tay đứng nhìn, cậu khỏi cần cảm ơn.”
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng bị giễu cợt một cách trắng trợn như vậy vẫn khiến Tôn Gia Ngộ không khỏi xấu hổ. Cậu mỉm cười, cho tay vào túi áo khoác lục lọi một lát mới rút ra một cuốn sách, đặt lên đầu gối Trình Duệ Mẫn.
Đó là cuốn “Lược sử thời gian” bản Hongkong, còn mới tinh.
“Ngoài câu cảm ơn, tớ còn nợ cậu một lời xin lỗi.” Trước ánh mắt đầy ngạc nhiên của Trình Duệ Mẫn, cậu điềm nhiên đáp: “Tớ nói với mẹ, mẹ tớ nhờ người ta mang ở Hongkong về, tìm đúng bản cũ của cậu đấy.”
Ánh mắt Trình Duệ Mẫn dừng lại trên mặt Tôn Gia Ngộ khá lâu, khiến Tôn Gia Ngộ không khỏi giật mình. Một lát sau cậu cúi xuống, ngón tay mân mê trên bìa sách rồi trả lại cuốn sách đó cho Tôn Gia Ngộ: “Cậu cầm về đi, tôi không cần. Cô Trần đã giúp tôi sửa cuốn kia rồi.”
Tôn Gia Ngộ cầm sách, cậu ngước nhìn bầu trời, rồi cúi xuống nhìn mặt đất, cuối cùng buồn bã nhún vai.
“Cậu có thể không chấp nhận lời xin lỗi của tớ.” Tôn Gia Ngộ nói: “Tớ biết dù thế nào cũng không thay thế được cuốn sách cũ của cậu. Nhưng hãy coi đây như thành ý của tớ, Trình Duệ Mẫn, tớ thật lòng xin lỗi! Cậu hãy nhận lấy cuốn sách này, nó đắt lắm, hơn 100 đô-la Hongkong đó, tớ có cầm cũng vô dụng vì đọc chẳng hiểu gì cả.”
Cuối cùng Trình Duệ Mẫn quay sang nhìn cậu, “Đây là phiên bản phổ cập nhất về kiến thức vũ trụ rồi, sao lại không hiểu?”
Cuối cùng đã tìm được chủ đề khiến Trình Duệ Mẫn nói chuyện, Tôn Gia Ngộ nghiêng đầu, nhìn cậu bằng ánh mắt hóm hỉnh: “Thế nên cậu mới là học sinh giỏi đó. Haiz, tớ hỏi thật nhé, rốt cuộc nghịch lý hố đen là gì vậy? Tớ đọc phần giải thích đến hơn chục lần rồi. Đoạn này nè, đọc từng chữ thì hiểu nhưng ghép lại với nhau tớ lại chẳng hiểu gì.”
Trên má Trình Duệ Mẫn có hai lúm đồng tiền mờ, bình thường rất khó phát hiện, “Cậu có chắc là nếu tôi giải thích cậu sẽ hiểu không?”
“Đau lòng quá đi!” Tôn Gia Ngộ giang tay khoác lên vai Trình Duệ Mẫn một cách rất tự nhiên, cười nói: “Mặc dù tớ không phải học sinh ngoan nhưng cũng có lòng tự trọng mà.”
Cơ thể Trình Duệ Mẫn rõ ràng hơi cử động nhẹ, dường như cậu rất không quen với sự đụng chạm của người khác. Sau một chút phân vân, cậu quyết định nhích mông sang bên cạnh, kín đáo tránh khỏi cánh tay của Tôn Gia Ngộ.
“Thật ra có lẽ đến thầy Vật lý của chúng ta cũng không hiểu được hết.” Cậu nói: “Muốn hiểu phải nắm chắc kiến thức lượng tử.”
Tôn Gia Ngộ liền tỏ vẻ bái phục, “Cậu hiểu được hết cơ à? Thảo nào điểm Vật lý của cậu cao chót vót như vậy!”
Trình Duệ Mẫn cười thật tươi, nụ cười như vậy thực sự rất hiếm khi nở rộ trên môi cậu, giây phút đó giống như tia nắng xuất hiện giữa mây đen, “Tôi mà hiểu được hết thì đã tới Viện Khoa học Trung Quốc chứ chẳng còn ở đây nữa rồi. Nhưng kể cả không hiểu hết 100%, cậu cứ đọc đi, cũng rất thú vị đó.”
Hai người hôm đó trò chuyện rất lâu, Tôn Gia Ngộ ngạc nhiên vì không ngờ một người vốn trầm tính ít nói như Trình Duệ Mẫn cũng có thể nói nhiều như vậy, vừa nói đến thuyết tương đối, lỗ sâu và du hành thời gian thì như mở ra một thế giới mới, Trình Duệ Mẫn cứ thao thao bất tuyệt đến mức Tôn Gia Ngộ không chen được vào câu nào, nói liến thoắng đến đáng kinh ngạc.
Hai người hăng say đến quên cả thời gian. Mãi đến khi trời đã chập tối, người trên sân thể dục ngày một thưa thớt, hai cậu thiếu niên mới sực nhớ đã tới giờ tự học mà chưa ai kịp đi ăn tối.