Thời gian này Nghiêm Cẩn rất vui, anh vui đến mức gần như quên bẵng cả Quý Hiểu Âu. Lý do là vì người bạn thân nối khố xa cách cả năm trời - Trình Duệ Mẫn – đã về Bắc Kinh, vợ sắp cưới của anh là Đàm Bân cũng cùng trở về.
Việc đầu tiên sau khi cặp đôi Trình, Đàm về nước chính là đến Ủy ban đăng ký kết hôn, hai người xử lý xong xuôi chuyện lớn cả đời mà không cần bất cứ nghi thức nào. Tiếp theo, Trình Duệ Mẫn chuẩn bị thủ tục đăng ký cho công ty mới, trong khi đó Đàm Bân đã xin được việc ở một công ty trong nước, vội vàng đến nhậm chức ngay trong thời gian nghỉ sau kết hôn nên thường chỉ có một mình Trình Duệ Mẫn ở nhà. Kể từ đó, vấn đề ăn uống của Nghiêm Cẩn đã có chỗ giải quyết. Những năm trước đây, cuộc sống về đêm của Nghiêm Cẩn vô cùng phong phú, đã được thưởng thức đủ thứ sơn hào hải vị, ăn đến phát ngán nên dần anh chẳng còn hứng thú với đồ ăn bên ngoài nữa, trái lại bắt đầu yêu thích những món ăn rau dưa gia đình nhiều hơn. Mẹ Nghiêm Cẩn dĩ nhiên rất muốn con trai năng về nhà ăn cơm nhưng lần nào về Nghiêm Cẩn cũng bị bắt phải đi xem mắt hàng chục đối tượng, vì thế, anh thà đến ăn chực nhà bạn bè còn hơn.
Trình Duệ Mẫn có hơn một năm sống ở nước ngoài, khí chất tinh anh không dính chút khói lửa nhân gian trước đây gần như đã hoàn toàn biến mất, còn học được kỹ năng bếp núc không xoàng xĩnh chút nào, mấy món gia đình như thịt bò xào khoai tây, cua rang với hành và gừng… anh nấu, đến một người kén chọn hết mức như Nghiêm Cẩn, còn nức nở khen ngon. Anh thường nói rằng, mấy năm trước Trình Duệ Mẫn toàn sống trên mây, bây giờ, sau một thời gian trải nghiệm khí hậu ở nhiều khu vực khác nhau, cuối cùng anh cũng có hơi thở của người sống rồi.
Sau khi đã no nê, anh bắt đầu tỏ ra lo lắng cho tương lai của người anh em thân thiết: “Này Út, cậu chấp nhận làm người đàn ông của gia đình như vậy hả? Đàm Bân nhà cậu không phải cây đèn cạn dầu, cậu không sợ cô ấy đá đít hay sao?”
“Đúng là có chuyện đấy, cũng như trời phải mưa, gái lớn cũng phải lấy chồng thôi, tùy cô ấy vậy.” Trình Duệ Mẫn thản nhiên nói.
Nghiêm Cẩn không khỏi hoài nghi: “Giữa hai người có vấn đề gì à?”
“Không.”
Nghiêm Cẩn không tin, “Chúng ta quen nhau hai mươi năm rồi, chỉ cần cậu nói vài từ là tôi biết cậu định nói gì ngay. Nếu hai vợ chồng cậu không có vấn đề gì, tôi đi bằng đầu cho cậu xem!”
Trình Duệ Mẫn bị ép đến cùng đường, đành tiết lộ chút ít: “Đàm Bân bảo tôi đòi hỏi quá nhiều trong chuyện tình cảm, khiến cô ấy cảm thấy nặng nề. Tôi lại thấy rằng cô ấy vì bản thân quá nhiều, không biết nghĩ cho người khác. Cả hai chúng tôi đều có vấn đề, đang tự điều chỉnh bản thân.”
“Sao cơ? Gì chứ?” Nghiêm Cẩn cả kinh, nhanh chóng nắm bắt được vấn đề cốt lõi: “Đàm Bân nói thế là có ý gì? Chê cậu trói buộc cô ấy quá ư?”
Trình Duệ Mẫn cười nói: “Chuyện vợ chồng chúng tôi, người độc thân như cậu đừng xen vào làm gì, cậu không hiểu được đâu.”
“Ặc…”
“Thật mà, cậu giải quyết việc của bản thân trước rồi hãy lo chuyện bao đồng của người khác! Đừng để mẹ cậu phiền lòng mãi như vậy!”
Câu chuyện này luôn là nút thắt trong lòng Nghiêm Cẩn, hễ nhắc đến là anh thổn thức không thôi: “Tôi cũng muốn lắm, người anh em à. Chỉ hận không thể đưa một cô vợ với thằng con mập mạp về nhà cho mẹ tôi ngay ngày mai thôi. Nhưng chuyện này không thể trách mình tôi được. Chủ yếu là con gái bây giờ thực dụng quá! Đám đó có ai là không tinh quái, bày đủ trò khiến người ta hãi hùng!”
“Vẫn còn nhiều cô gái tốt mà.”
“Nhưng tôi không gặp được.”
“Chính cậu không muốn gặp người ta thôi.”
Nghiêm Cẩn chau mày, rồi gật đầu với vẻ thấu hiểu: “Cậu nói cũng đúng nhưng cứ mỗi lần muốn tiến sâu hơn trong một mối quan hệ, tôi lại nghĩ tới thằng Hai. Tôi không biết nếu một ngày tôi cũng rơi vào bước đường đó, liệu có ai nguyện theo tôi chẳng rời hay không?”
Trình Duệ Mẫn im lặng, sau đó anh khẽ thở dài: “Cậu đòi hỏi cao quá. Nghiêm Cẩn, cậu yêu cầu như vậy chính là thử thách giới hạn của tình người rồi.”
“Tình người hay gì đó tôi không biết, tôi chỉ biết một điều, người có thể làm vợ tôi phải là người luôn một lòng theo tôi cho dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa. Nếu không làm được như vậy thì miễn bàn. Cần tiền tôi có thể chu cấp, miễn làm tôi vui. Cần nhiều hơn thì xin lỗi, tôi không có!”
Trình Duệ Mẫn lắc đầu: “Bao năm qua cậu vẫn vậy, gặp được cô gái mình thích lại chỉ biết dùng tiền. Sao cậu không thử nghĩ tại sao cậu bỏ ra bao nhiêu tiền vẫn không giữ được người ta?”
Nghiêm Cẩn ngáp dài: “Dùng tiền còn chẳng giữ được thì dùng cái gì mới giữ được? Lẽ nào phải dùng cái thứ mà đám người học rộng hiểu nhiều như các cậu gọi là tình yêu? Nực cười!”
“Con người cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà…”
Câu nói này không lọt tai Nghiêm Cẩn chút nào, anh cười khẩy, bảo: “Út Trình, sao tôi cứ cảm thấy cậu ngày càng giống vợ cậu thế nhỉ? Đàm Bân dạy dỗ cậu tốt đấy!”
Một người điềm đạm như Trình Duệ Mẫn đến giờ cũng phải nổi cáu, liền bỏ mặc anh, tự đi vào phòng làm việc.
Nghiêm Cẩn cười cợt đuổi theo tận đến cửa phòng, “Không hút thuốc, không uống rượu, nếu không cả sắc dục, cậu bảo cuộc đời cậu còn gì thú vị nữa?”
Trình Duệ Mẫn đóng cửa đánh rầm một tiếng.
Nghiêm Cẩn liên tục xoay nắm đấm cửa: “Trình Duệ Mẫn, tôi nhắc cho cậu nhớ, bằng lái xe của cậu vẫn đang trong quá trình kiểm định thường niên, thế nào cũng có lúc phải đi nhờ xe tôi.”
Ở trong phòng, Trình Duệ Mẫn dửng dưng đáp lại anh: “Tôi cũng nhắc cho cậu biết, trên đời này cũng có thứ gọi là taxi nhé.”
Lúc Quý Hiểu Âu gọi tới, Nghiêm Cẩn đang lái xe chở Trình Duệ Mẫn trên con đường vành đai bốn ùn tắc. Nghe điện thoại xong, anh bèn nói với Trình Duệ Mẫn: “Người anh em, xin lỗi cậu, đã đến lúc tôi phải trọng sắc khinh bạn rồi, tôi sẽ đưa cậu về sau khi làm xong việc người đẹp nhờ vả. Dù sao vợ cậu ngày nào cũng phải tăng ca, sẽ không ăn cơm ở nhà.”
Trình Duệ Mẫn đáp lời: “Cậu trọng sắc khinh bạn không phải mới lần một lần hai, phiền cậu đừng lấy Đàm Bân làm cái cớ!”
Mặc dù đã quen đường đến nhà Quý Hiểu Âu nhưng vì kẹt xe, anh cũng mất tới gần một tiếng mới đến nơi.
Vừa vào khu dân cư, anh đã trông thấy Quý Hiểu Âu đứng ở vị trí dễ thấy nhất trên vỉa hè. Mặc dù nắng cuối mùa xuân chưa gay gắt nhưng đứng cả tiếng ngoài trời cũng dễ bị hoa mắt. Khuôn mặt trắng trẻo của cô lúc này lấm tấm mồ hôi, đỏ bừng như tôm luộc, khiến nhan sắc giảm điểm không ít.
Nghiêm Cẩn phanh xe, lẩm bẩm nói: “Ngốc quá, sao không biết đường tìm chỗ mát mà ngồi đợi.” Anh thoáng thất vọng, vốn dĩ muốn khoe khoang với cậu bạn thân chí cốt, nhưng rõ ràng mục đích lần này không đạt được.
Trình Duệ Mẫn mỉm cười liếc nhìn anh, không lên tiếng.
Nghiêm Cẩn vội vàng bước xuống, xin lỗi liến thoắng: “Đường kẹt xe quá, anh xin lỗi, xin lỗi em. Đồ đạc đâu?”
Quý Hiểu Âu chỉ nhìn anh, cô chẳng còn sức đâu mà chuyện trò nữa, giơ chân đá nhẹ vào thùng các tông to lù lù bên cạnh.
Thực ra vừa phải chịu nắng, lại kẹt xe suốt quãng đường nên tình trạng Nghiêm Cẩn lúc này cũng chẳng khá hơn Quý Hiểu Âu là bao. Phần gáy và sống mũi anh lấm tấm mồ hôi, áo sơ mi trắng hiệu Versace xắn đến khuỷu tay, gấu áo nửa bên trong nửa bên ngoài quần, thân trước thân sau nhăn nhúm, chiếc áo hàng hiệu trị giá hơn 2000 đồng bị anh giày vò chẳng khác nào mảnh khăn cũ rích. Nếu là người khác, chắc chắn sẽ không thoát khỏi mấy chữ “lôi thôi luộm thuộm” nhưng Nghiêm Cẩn là người luôn tự hào về bản thân, dù vẻ ngoài có sa sút tới đâu cũng không ảnh hưởng đến phong thái hào sảng “anh hùng cứu mỹ nhân” của anh.
“Để đó cho anh, em lên xe trước đi.” Anh tự tin ra lệnh.
Quý Hiểu Âu không động đậy, nét mặt thoáng vẻ ngại ngần: “Xin lỗi, tôi muốn nhờ anh một việc được không?”
Giọng cô lúc này dịu dàng hơn mọi khi biết bao nhiêu, Nghiêm Cẩn thích lắm, liền hiên ngang vung tay: “Em cứ nói đi.”
“Chỗ lần trước anh đưa tôi đến, khu tập thể ở khu vực Bách Tử Loan, còn nhớ không?”
“Là cái nơi sắp phá bỏ, bẩn thỉu như bãi rác ấy à?”
“Phải.”
Nghiêm Cẩn ngẫm nghĩ một lúc: “Vẫn nhớ, chắc là tới được.”
“Ở cửa hàng có việc gấp cần xử lý, tôi phải qua đó ngay nên không thể đi cùng anh được. Phiền anh giúp tôi chở tivi này đến đó được không? Em tôi sẽ ra nhận.”
Lúc này Nghiêm Cẩn mới biết trong thùng các tông cạnh chân Quý Hiểu Âu là một chiếc tivi. Thử áng chừng kích cỡ và khối lượng, anh xốc thùng đồ nhẹ như lông hồng, dễ dàng nhét vào cốp xe đằng sau.
Sau đó anh mở cửa đi lên xe: “Em lên đây, anh chở em đến cửa hàng trước.”
Quý Hiểu Âu tinh mắt trông thấy có người ngồi sẵn trên hàng ghế trước nhưng lại bị tấm chống nắng ngăn cách nên cô không thấy được khuôn mặt người đó đành lùi lại: “Thôi, anh đi cùng bạn mà, không phiền anh nữa.”
“Cũng thuận đường thôi, có gì mà phiền với không phiền?” Nghiêm Cẩn muốn khoác vai Quý Hiểu Âu nhưng cô lại né tránh.
“Không cần đâu, cảm ơn anh!” Quý Hiểu Âu vẫn một mực.
Nghiêm Cẩn hết cách: “Không nể mặt anh thật sao?”
“Xin lỗi, tôi sẽ cảm ơn anh sau vậy.”
“Thôi được.” Nghiêm Cẩn thấy cô niềm nở như vậy cũng không nài nỉ thêm, song vẫn không tránh khỏi cảm giác nuối tiếc đôi chút: “Ai sẽ ra nhận đồ?”
“Em tôi.”
“Tên gì vậy?”
“Trạm Vũ. Trạm trong Trạm Giang, Vũ trong lông vũ.”
Nghiêm Cẩn gật đầu: “Có gì nhận biết không?”
“Tôi đã báo nó loại xe và biển số xe của anh rồi, nó sẽ đợi anh ngoài đường cái.”
Nghiêm Cẩn làm động tác OK, đóng cốp sau lại chuẩn bị lên xe. Chính giây phút anh bước lên xe thì kính cửa xe ở gần nơi Quý Hiểu Âu đang đứng thong thả hạ xuống.
Là một người đàn ông nhỏ con, đeo kính đen, mặc áo sơ mi cổ tàu trắng phau thời thượng, có lẽ trẻ hơn Nghiêm Cẩn vài tuổi nhưng trông lại đứng đắn, chững chạc hơn anh nhiều. Anh cũng đang đánh giá Quý Hiểu Âu với ánh mắt kín đáo và lịch thiệp, không khiến đối phương cảm thấy khó chịu. Trong số những người quen của Quý Hiểu Âu, hiếm ai có được khí chất thanh cao nhã nhặn như anh, bởi vậy, cô không khỏi nhìn anh thêm vài lần. Thấy Quý Hiểu Âu nhìn mình, người đàn ông đó cũng dịu dàng cười với cô, anh sở hữu khuôn mặt hài hòa khiến nụ cười đó êm ả và trầm lặng như làn gió đầu hạ, hoàn toàn đánh gục Quý Hiểu Âu.
Xe đã đi xa, Quý Hiểu Âu vẫn ngơ ngác đứng đó. Vừa rồi nhìn qua lớp kính phía sau, cô đã thấy rõ hành động của hai người trên xe. Nghiêm Cẩn vỗ vai người đó, xoa đầu người đó, thậm chí nâng cằm người đó mà nói chuyện. Quan hệ của họ có vẻ không chỉ là thân thiết bình thường.
Cảnh tượng này khiến Quý Hiểu Âu hết sức phẫn nộ: Thường nói hiện nay những người đàn ông có điều kiện tốt một chút, nếu không phải đã sớm có bạn gái thì cũng đã có bạn trai, sự thật chứng minh điều này hoàn toàn đúng. Ví dụ như người đàn ông khi nãy, cặp kính trên mặt chẳng hề ảnh hưởng đến hình tượng của anh, từ diện mạo đến khí chất đều không phải dạng vừa. Cũng không thể không nhắc tới Nghiêm Cẩn, tuy có vẻ hơi lưu manh một chút nhưng nếu chỉ xét đến bề ngoài thì cũng được xem như một người đàn ông mạnh mẽ ưa nhìn. Hai người đàn ông xuất sắc lại yêu nhau, đúng là lãng phí tài nguyên của hơn 500.000 gái ế chốn kinh thành này.