Trong khi Quý Hiểu Âu quan sát Trình Duệ Mẫn thì anh cũng không quên đánh giá cô qua gương chiếu hậu. Mãi đến khi bóng dáng Quý Hiểu Âu biến mất khỏi tầm nhìn, Trình Duệ Mẫn mới thu lại tầm mắt.
Anh hỏi Nghiêm Cẩn: “Bạn gái mới của cậu à?”
“Vẫn chưa phải.”
“Là sao?”
“Chưa tán được.” Nghiêm Cẩn thật thà khai báo.
Trình Duệ Mẫn ra vẻ ngạc nhiên: “Thảo nào cậu chịu khó thế.”
“Phải đấy.” Nghiêm Cẩn không thấy xấu hổ chút nào, còn vênh mặt tự đắc: “Đến mẹ đẻ, tôi còn chưa hiếu thảo như thế bao giờ.”
Trình Duệ Mẫn vội quay đi, anh thực lòng không nỡ cười vào mặt Nghiêm Cẩn.
Đừng thấy Nghiêm Cẩn bình thường vô ý vô tứ như chẳng quan tâm bất cứ điều gì, những ai hiểu anh đều biết đó chỉ là giả vờ mà thôi. Thực tế khả năng quan sát của anh không thua gì camera, trí nhớ có thể sánh ngang máy photocopy, khả năng phân biệt phương hướng đỉnh như GPS. Anh chạy xe băng băng trên con đường lần trước tới cùng Quý Hiểu Âu, dừng xe chính xác ngay dưới khu tập thể cũ kỹ đó.
Một người chạy từ vỉa hè tới, khẽ gõ vào cửa xe anh.
Nghiêm Cẩn mỉm cười mở cửa, đối diện với người đó. Khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn lập tức chiếu thẳng vào mắt khiến Nghiêm Cẩn chết đứng như Từ Hải, nụ cười cứng đờ trên môi.
Rõ ràng đối phương cũng hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý với cảnh tượng trước mắt, cậu đứng như trời trồng ở đó. Sau một hồi nín thở, cậu ngập ngừng lên tiếng: “Anh Cẩn, sao lại là anh?”
“Thế sao lại là cậu? Cậu là Trạm Vũ? Chẳng phải cậu là KK sao?” Nghiêm Cẩn nhìn cậu chằm chằm, trong vẻ ngạc nhiên còn xen lẫn đôi chút khinh bỉ: “Sao đi đâu tôi cũng gặp cậu? Sao cậu cứ như hồn ma không được siêu thoát thế?”
Trạm Vũ không dám nhìn anh, vội cụp mi mắt xuống, cặp lông mi run rẩy, dáng vẻ vô cùng bất an.
“Quý Hiểu Âu là chị cậu à?”
“Vâng.”
“Chị ruột?”
“Không ạ.”
“Chị họ?”
Trạm Vũ thoáng phân vân rồi lắc đầu: “Cũng không phải.”
Nghiêm Cẩn bỗng dưng sa sầm mặt cứ như ai đó nợ anh cả tỷ bạc vậy. Chẳng nói chẳng rằng, anh đi xuống cốp sau xe, bê thùng đồ trong đó ra rồi để mạnh xuống gần Trạm Vũ đánh rầm một tiếng.
Trạm Vũ bị giật mình bèn bước lùi theo bản năng, sau đó cậu ngước mắt nhìn lên, vẻ sợ sệt đã tan biến ngay tức khắc, cậu lại trở về là KK – người bạo miệng chửi “Tiên sư bố nhà anh” ở “Một phần ba” hôm trước. Nhưng cậu không chửi bới loạn xị như hôm đó mà to gan dùng cặp mắt đen láy gườm gườm Nghiêm Cẩn.
Nghiêm Cẩn tức tối: “Lườm cái gì, muốn tôi thụi cho vài đấm không?”
Trạm Vũ mạnh bạo liếc anh một cái, bê thùng giấy định đi vào trong. Thùng đồ quá nặng và cồng kềnh khiến bóng dáng cậu thêm phần nhỏ bé, đi được vài bước liêu xiêu đành đặt mạnh xuống đất, đổi tư thế bê lên lần nữa nhưng cũng chỉ đi được vài bước lại ném xuống.
Nghiêm Cẩn vênh mặt, lạnh lùng dõi theo, đến khi thực sự thấy chướng mắt quá anh đành quay lại nói với Trình Duệ Mẫn: “Cậu tìm chỗ dừng xe đi, đợi tôi một lúc.”
Anh bước tới, thẳng tay gạt Trạm Vũ ra rồi xốc thùng giấy lên vai, cáu kỉnh nói: “Trai bao thì làm được gì chứ, đi trước dẫn đường mau!”
Cũng giống lần đầu Quý Hiểu Âu tới đây, Nghiêm Cẩn không khỏi giật mình kinh ngạc trước tình cảnh khốn đốn của gia đình này. Anh bê thùng đồ đứng giữa không gian chật chội, cảm nhận rất rõ sự tồn tại đường đột của bản thân. Đồ dùng và những món đồ điện cũ rích khiến anh như trôi về thập niên 80. Nhưng kể cả là 30 năm trước, dù chủ trương duy trì tinh thần cần kiệm của cách mạng trong lòng ba mẹ có mạnh mẽ tới đâu, nhà anh cũng luôn gọn gàng, sạch sẽ vô cùng. Mọi thứ trước mắt đều nằm ngoài những gì Nghiêm Cẩn từng trải qua, anh quay lại nhìn Trạm Vũ. Trạm Vũ đứng ngoài cửa, mắt cậu đang nhìn về một hướng nào đó, nét mặt mơ hồ. Lý Mĩ Cầm nghe thấy tiếng động liền chống nạng đi từ phòng ngủ ra, cặp mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào kẻ lạ tự tiện xuất hiện ở đây, nét mặt đề phòng cao độ… Quần áo của Nghiêm Cẩn, khí chất và dáng vẻ của anh – dáng vẻ của người nhà giàu cứ tỏa ra một cách tự nhiên như thế, anh như người đến từ thế giới khác, không hòa hợp với khung cảnh xung quanh chút nào.
Nghiêm Cẩn đặt thùng đồ xuống, đi lại vài bước trong phòng khách. Mặc dù anh không cố tình khoe khoang ngôn ngữ cơ thể nhưng trong mắt Trạm Vũ, anh vẫn có vẻ cao cao tại thượng như thế.
Trạm Vũ liếc xéo anh, cất giọng đầy khiêu khích: “Anh xem xong chưa? Mời anh đi ngay cho. Nhà tôi chật, không đủ chỗ cho người có tiền như anh.”
Chẳng để bụng lời nói xấc xược của cậu, Nghiêm Cẩn đứng ở cửa nhà bếp phóng tầm mắt nhìn xung quanh, sau đó hất hàm với Trạm Vũ đứng ở cửa chính rồi chủ động bước ra khỏi nhà bằng những bước chân vô cùng mạnh mẽ.
Sau một chút phân vân, Trạm Vũ cũng biết điều đi theo anh. Hai người lần lượt đi xuống, cứ thế đi tới bãi đất trống trước khu nhà mới dừng bước.
Nghiêm Cẩn muốn nói gì đó lại cảm thấy những câu chữ cứ lởn vởn trong đầu khi đến cổ họng bỗng trở nên tối nghĩa vô cùng. Anh rút thuốc lá trong túi quần rồi lấy cả bật lửa. Có lẽ bật lửa của anh không còn gas nên Nghiêm Cẩn quẹt lên quẹt xuống mấy lần vẫn không ra lửa.
Trạm Vũ nhìn chằm chằm chiếc bật lửa dùng một lần rẻ tiền đó, muốn lên tiếng nhưng nghĩ ngợi rồi tiếp tục giữ im lặng.
Nghiêm Cẩn thử một lúc lâu vẫn không châm được điếu thuốc, bèn vo viên nó trong bàn tay. Anh không định lên tiếng, Trạm Vũ cũng chẳng mở miệng, hai người cứ đối mặt bằng ánh mắt gườm gườm nhau như vậy. Xung quanh thỉnh thoảng có hàng xóm ra vào, ai cũng nhìn họ bằng ánh mắt đầy tò mò và hoài nghi. Nghiêm Cẩn coi như không thấy.
Im lặng thật lâu, cuối cùng anh cũng lên tiếng: “Lần trước ở Một phần ba, cậu muốn xin tôi làm gì?”
Khóe môi Trạm Vũ khẽ nhếch lên, rõ ràng cậu đang cười khẩy nhưng ánh mắt lại lạnh như băng đá, cậu nói: “Tôi từng xin anh à? Tôi xin anh bao giờ? Anh có đang nằm mơ không?”
Nghiêm Cẩn chau mày, dáng vẻ của Trạm Vũ khiến anh hoang mang. Bên cạnh đó, sự xấu hổ sau khi bị từ chối cũng khiến anh hơi giận.
Với sự nhạy cảm của mình, lần trước Trạm Vũ vừa mở lời anh đã đoán được có lẽ cậu đang rơi vào tình cảnh khó khăn nào đó. Ở một số hộp đêm và quán bar quy mô lớn, ngành kinh doanh sắc dục có quy định rất nghiêm khắc, bất kể nam hay nữ muốn qua đêm với khách đều phải trải qua sự dắt mối của người trung gian, gần như không được phép tự chọn khách. Nếu ai phản kháng, đám môi giới sẽ có cách khiến họ phải phục tùng, trừ khi là “mặt hàng đầu bảng” hoặc là người không để ý tới giá cả mới được tự do ở mức độ nào đó. Đám người Lưu Vĩ dưới trướng Phùng Vệ Tinh sinh sống bằng công việc này.
Bình thường cách làm việc dù có bừa bãi và lộn xộn tới đâu, Nghiêm Cẩn vẫn giữ vững giới hạn cố định của bản thân: không dây vào mại dâm, không chạm vào ma túy! Cái trước tổn hại đến phụ nữ, cái sau hại cả đời người. Dù lợi nhuận có hấp dẫn tới đâu anh cũng sẽ không dính dáng đến việc kinh doanh mại dâm và ma túy, càng không muốn vì một người dưng nước lã mà bị cuốn vào. Mỗi ngành đều có cách tồn tại của riêng nó, cũng có quy tắc riêng, phá vỡ quy tắc vì bất cứ ai bản thân anh đều sẽ phải trả giá đắt. Đây chính là nguyên nhân tại sao lần trước Nghiêm Cẩn lại nỡ nhẫn tâm từ chối khi Trạm Vũ quỳ xuống cầu xin anh ở Một phần ba. Nhưng vừa nãy khi tận mắt chứng kiến hoàn cảnh gia đình Trạm Vũ, anh đã mềm lòng. Nghĩ đến lợi ích và thiệt hại, Nghiêm Cẩn hạ quyết tâm định giúp Trạm Vũ một lần, song thái độ của Trạm Vũ lúc này có vẻ không muốn nhận lòng tốt đó của anh.
Dường như KK đã thay đổi, có vài thứ ở cậu rõ ràng không còn như trước. Gương mặt nhỏ nhắn ngây thơ tưởng như có thể bị xé toang bất cứ lúc nào, giờ đây tỏ rõ vẻ cố chấp và lạnh lùng. Cảm giác này quen quá, dường như Nghiêm Cẩn đã từng gặp ở đâu đó, nhưng trong một chốc một lát lại không thể nhớ ra. Và, lòng trắc ẩn vừa rục rịch trỗi dậy trong lòng anh lại từ từ bị đóng băng.
Nghiêm Cẩn duỗi tay nhắm vào chiếc thùng rác bẩn đến không nhìn ra màu sắc nguyên bản bên vệ đường, điếu thuốc lá bị anh vo viên chà đạp chán chê chuẩn xác hạ cánh bên trong. Anh gật đầu, lạnh nhạt nói: “Thôi được. Vậy cậu nói với chị cậu một tiếng, bảo tôi đã đưa đồ tới nơi, hoàn thành nhiệm vụ.”
Chẳng đợi Trạm Vũ đáp lời, anh đã quay người đi thẳng.
Sau khi biết Trạm Vũ chính là KK, Trình Duệ Mẫn không khỏi ngạc nhiên: “Là cậu thanh niên vừa nãy á? Trông chỉ là sinh viên thôi mà, sao vậy được chứ?”
Nghiêm Cẩn hừ một tiếng: “Cậu thì biết được bao nhiêu gái bao, trai bao chuyên nghiệp chứ?”
“Nhưng cậu thanh niên đó thực sự không giống mà. Ở cậu ấy không hề có vẻ cam chịu kiểu như cá chết lưới rách, nếu vì hoàn cảnh gia đình mà dấn thân vào con đường này thì cũng đáng thương thật!”
“Thôi đi!” Giọng Nghiêm Cẩn càng thêm khinh bỉ: “Thiếu gì con nhà nghèo trên đời này, nhưng đâu phải ai cũng đến mức bán thân mới sống được. Hồi học đại học, cậu không muốn dùng tiền của ông già nên liều mạng làm thêm đến kiệt sức còn gì. Sao cậu không đi bán thân?”
Trình Duệ Mẫn cười lắc đầu, chủ động rút lui, anh không muốn cãi nhau với bạn chỉ vì một người xa lạ.
Bữa tối tự nhiên Nghiêm Cẩn ăn rất ít vì mải suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện. Bỗng chốc anh nghĩ đến một khả năng, mà còn là khả năng khiến anh nuốt không trôi.
Ăn xong, anh rời khỏi nhà họ Trình về nhà mình, vừa lái xe vừa không ngừng suy nghĩ đến khả năng đó.
Nghiêm Cẩn nhớ lần đầu gặp Quý Hiểu Âu là ở khách sạn, còn là lúc sáng sớm, hôm đó cả Quý Hiểu Âu lẫn người bạn đi cùng cô đều ăn mặc rất gợi cảm. Anh nghĩ tới cả câu nói của Trạm Vũ, cậu bảo cậu với Quý Hiểu Âu hoàn toàn không có quan hệ huyết thống. Nhưng họ lại gọi nhau là chị em, liệu có phải chỉ là chị em đơn thuần không?
Nghĩ đến đây, Nghiêm Cẩn có cảm giác mớ tóc mọc sau gáy mình bỗng dựng ngược cả lên. Đúng là anh thích Quý Hiểu Âu, nhưng thích chỉ đơn giản là thích, không hơn. Xưa nay anh theo đuổi con gái không có hình mẫu cụ thể, không cần biết đối phương là ai, chỉ cần khiến anh thấy thoải mái là được. Theo tiêu chuẩn này, Quý Hiểu Âu hiện giờ chẳng hề phù hợp chút nào.
Một cô gái lại tự mở được spa, thông thường đây là công việc mà các thể loại vợ bé, bồ nhí rất hay lựa chọn. Hơn nữa, cô còn có một người em trai làm “công việc đặc biệt”… Nghĩ tới Quý Hiểu Âu, Nghiêm Cẩn không nỡ dùng từ “trai bao” để gọi Trạm Vũ, dù sao cậu ấy cũng là em trai cô, đành phải tìm cách nói lịch sự hơn một chút. Nhưng phải thừa nhận rằng bối cảnh của cô ấy không rõ ràng, không rõ ràng đến mức không hợp làm bạn gái.
Song, nếu cứ bỏ ngang thế này thì những cố gắng trước đây của anh chẳng phải đã hoài công vô ích, còn chẳng thu hồi được chút vốn liếng nào, bởi thậm chí anh còn chưa được nắm tay Quý Hiểu Âu kia mà. Anh không cam tâm!
Nghiêm Cẩn dừng xe bên đường, gọi điện đến số máy cố định ở spa của Quý Hiểu Âu – số điện thoại này đáng tin hơn số cầm tay của cô nhiều. Khi bận rộn cô thường không để ý đến điện thoại di động, nhưng số cố định thế nào cũng sẽ có người nghe. Vậy mà lần này, tiếng tút tút cứ vang mãi lại chẳng ai nhấc máy.
Chính vào lúc Nghiêm Cẩn định bỏ cuộc thì giọng nói của Quý Hiểu Âu lại bất ngờ vọng ra từ điện thoại di động của anh, có vẻ rất bực bội: “Gọi hết lần này tới lần khác, đồ phiền phức, có bị thần kinh không hả? Alo!”
Nghiêm Cẩn ho một tiếng, “Anh đây! Tối nay đóng cửa xong bọn mình gặp nhau nhé.”
“Đã bảo anh bao nhiêu lần rồi, tôi không rảnh!” Giọng Quý Hiểu Âu lạnh như băng đá: “Anh có biết thế nào là nhạt nhẽo không?”
Cạch, điện thoại bị gác máy giữa chừng.
Nghiêm Cẩn ngơ ngác cầm điện thoại, hồi lâu sau mới định thần lại, tức tối ném điện thoại vào một góc: “Qua cầu rút ván, mới lợi dụng mình xong liền trở mặt, nghĩ mình là ai chứ!”
Trong cuốn “tán gái truyền kỳ” của mình, Nghiêm Cẩn chưa bao giờ thấy ai lợi dụng người khác một cách trơ trẽn như thế. Nếu là bình thường, Nghiêm Cẩn sẽ chẳng hơi đâu tính toán với phụ nữ. Tính anh cũng giống Vi Tiểu Bảo, đánh không lại thì bỏ chạy, chạy không kịp thì rút lui. Anh không phải người mặt dày đeo bám, cũng sẽ không sống chết chỉ theo một người, nhưng lúc này anh bị chọc tức đến không biết nên khóc hay cười, anh muốn dạy dỗ Quý Hiểu Âu một phen.
Song có lẽ Nghiêm Cẩn quên mất rằng, đây đã là lần thứ hai anh thề sẽ dạy dỗ Quý Hiểu Âu.