Gặp Nhau Phút Đầu, Cuối Cùng Lìa Xa

Chương 7: Anh thật lòng với em




Mặc dù sự việc bị Nghiêm Cẩn cưỡng hôn khiến Quý Hiểu Âu rất khó chịu nhưng từ đó anh không còn làm phiền cô nữa, dù thỉnh thoảng gọi một cuộc điện thoại cũng nói năng rất nghiêm túc. Vì thế Quý Hiểu Âu đành cố thuyết phục bản thân tha lỗi cho anh, tin rằng anh chỉ vì xúc động nhất thời mới hành xử hồ đồ như vậy. Lâu dần chuyện tối hôm ấy cũng bắt đầu phai mờ trong suy nghĩ của cô. Sự cạnh tranh với spa Tuyết Phù đã chiếm phần lớn thời gian, chưa kể cô còn phải giành một phần sức đối phó với bà mẹ Triệu Á Mẫn của mình.
Khi còn tám tháng nữa là đến thời điểm được về hưu, bà Triệu Á Mẫn vốn rất ít xuống bếp tự nhiên bắt đầu đam mê nấu canh, nghe nói sau khi nghỉ hưu, bà muốn chăm sóc thật tốt ba con Quý Hiểu Âu, bù đắp phần nào vì đã quá bận rộn mấy năm vừa qua.
Quý Hiểu Âu có cảm giác những tháng ngày rất yên ổn trước đây bỗng trở nên u ám.
Chiều nào trước khi tan ca, bà Triệu Á Mẫn cũng gọi điện cho cô, một mực truy hỏi hành tung của con gái, còn dặn cô tối về nhà ăn canh.
Canh của người miền Bắc dường như luôn thiếu đi một chút khéo léo và linh khí đặc trưng của người miền Nam, hơn nữa, bà Triệu Á Mẫn lại là một bác sĩ Đông y nên tối nào trong bếp nhà Quý Hiểu Âu cũng nồng nặc những mùi vị kỳ quái của nhiều loại thảo dược.
Ông Quý Triệu Lâm có thể bình thản uống hết một bát nước đầy ắp mà từ màu sắc đến mùi vị đều rất đáng ngờ nhưng Quý Hiểu Âu lại không biết kiềm chế như ba mình, lần nào cô cũng nhăn nhó mặt mày.
Vài ngày sau bà Triệu Á Mẫn bắt đầu không yên tâm, liền gợi ý cho Quý Hiểu Âu: “Hay con mang chỗ canh còn thừa đến cửa hàng?”
Câu này khiến Quý Hiểu Âu sợ hãi không thôi, cô trợn tròn mắt: “Cho khách hàng uống hả mẹ? Thôi, mẹ đừng làm hỏng việc làm ăn của con, con đi đến ngày hôm nay không dễ dàng gì.”
Bà Triệu Á Mẫn ái ngại nói: “Toàn đồ bổ, bỏ đi thì tiếc.”
Điều này Quý Hiểu Âu hoàn toàn đồng ý. Trong nồi toàn là câu kỷ tử Ninh Hạ, đảng sâm, hoàng kỳ… hảo hạng, đều là những thảo dược xanh không thuốc trừ sâu, không lưu huỳnh, không hun sấy, không phải loại mua được ở hiệu thuốc hay siêu thị bình thường.
Cô nghĩ ngợi một hồi mới nhớ đến một người, bèn dè dặt nói với mẹ: “Bạn con có một đứa em đang học đại học ở Bắc Kinh, người ta nhờ con chăm sóc nó, hay là con bảo nó nếu không phải đi học thì đến nhà mình ăn canh nhé?”
Cô đề nghị như vậy vì tin tưởng đến 80% rằng mẹ cô sẽ đón nhận Trạm Vũ. Từ lâu cô đã nhận ra ngoại hình thanh tú nhẹ nhàng của Trạm Vũ dường như đặc biệt chiếm được sự yêu quý của tầng lớp phụ nữ trung niên.
Nhưng cách bà Triệu Á Mẫn phản ứng lại đề nghị của cô lại là: “Bạn của con à? Trai hay gái? Bao nhiêu tuổi? Đã có gia đình chưa?”
Quý Hiểu Âu vội bỏ trốn, nhân thể cắt đứt ý đồ của mẹ mình: “Bạn gái mẹ à, người ta là con gái, con gái, con gái!”
Bà Triệu Á Mẫn đuổi theo cô mà nói: “Con gái thì để tâm làm gì? Lần trước bác con giới thiệu cho cái cậu làm luật sư, con thấy sao? Gặp hay không, con trả lời người ta dứt khoát đi.”
Quý Hiểu Âu hùng hồn nói: “Con không có thời gian!”
Quý Hiểu Âu nói không có thời gian vì cô thực sự không rảnh chứ chẳng phải chỉ là kiếm cớ. Từ ngày khai trương Tự thủy lưu niên, đã ba năm cô không biết tới mùi vị của cuối tuần và lễ tết. Còn chuyện gọi Trạm Vũ đến nhà ăn cơm, nếu bà Triệu Á Mẫn không phản đối rõ ràng thì bình thường đều là đã ngầm đồng ý. Bà Triệu Á Mẫn ở nhà khá ghê gớm nhưng với người ngoài, bà luôn tỏ ra là một người phụ nữ có học thức và biết lễ nghĩa.
Quý Hiểu Âu phấn khởi gọi điện tới ký túc xá của Trạm Vũ, nhưng người nghe điện thoại lại bảo cô: “Trạm Vũ bảo mẹ cậu ấy ốm nặng phải vào viện, hôm trước đã xin nghỉ một tuần rồi.”
Quý Hiểu Âu lo lắng không thôi, thảo nào dạo này không thấy Trạm Vũ liên lạc, hai tuần trở lại đây vì quá bận nên cô cũng không có thời gian đến nhà Trạm Vũ, hay là bà Lý Mĩ Cầm có chuyện? Nhưng vì Trạm Vũ không có điện thoại di động nên cô không thể liên lạc được với cậu. Suy nghĩ hồi lâu, cô đành ôm tâm trạng cầu may, thử gọi điện đến nhà Trạm Vũ.
Không ngờ điện thoại lại được kết nối, người nghe chính là bà Lý Mĩ Cầm.
Giọng bà vẫn yếu đuối và mang theo tiếng thở gấp, nhưng cũng không có quá nhiều khác biệt so với bình thường.
Bà nhận ra giọng của Quý Hiểu Âu: “Tiểu Quý, cô nói chuyện với Tiểu Vũ, nhà cí dưa muối chua cháu thích ăn rồi đó, sao mãi không thấy cháu đến lấy?”
Quý Hiểu Âu nhanh chóng nhận ra có gì đó không bình thường, cô dè chừng, tiếp lời bà Lý Mĩ Cầm: “Dạo này cháu bận, khi nào rảnh sẽ đến lấy ạ. Cô ơi, Tiểu Vũ có nhà không?”
“Không. Chẳng phải nó đang ở trường sao?”
“Vậy hai ngày nay cậu ấy có về nhà không ạ?”
“Không. Nó bảo cô vừa đi làm vừa đi học nên bận lắm. Tính ra cô không gặp nó đã hai tuần rồi.”
Trái tim Quý Hiểu Âu đập mạnh một nhịp, nói đôi ba câu vu vơ với bà Lý Mĩ Cầm rồi nhanh chóng kết thúc cuộc đối thoại. Cô sợ bà hỏi thêm hai câu mình sẽ vô tình tiết lộ hết. Với tình trạng sức khỏe của bà, cô thấy vẫn đừng nên kích động bà bằng những chuyện không đâu này thì hơn.
Nhưng Trạm Vũ lại như bị mất tích vậy. Hai ngày liền Quý Hiểu Âu tự nhận là chị họ, gọi đến phòng ký túc xá vẫn không tìm được cậu. Bạn cậu bảo cậu vẫn đang nghỉ, chưa trở về trường.
Quý Hiểu Âu bèn hỏi mấy ngày nay Trạm Vũ có liên lạc với nhà trường không, cậu bạn kia bảo không, còn nói chị là chị họ của Trạm Vũ kia mà, chẳng phải đến bệnh viện là tìm được cậu ấy hay sao. Sợ đối phương sinh nghi, Quý Hiểu Âu không dám gọi tới nữa. Thấp thỏm đợi thêm vài ngày, tính ra đã gần một tuần rồi, Trạm Vũ vẫn bặt vô âm tín.
Quý Hiểu Âu không đợi được nữa, tranh thủ một buổi chiều không bận lắm, cô trở về trường cũ một chuyến.
So với năm năm trước khi Quý Hiểu Âu vẫn còn đi học, trường đại học L không có quá nhiều thay đổi.
Đang là giờ ăn tối, sân trường tấp nập sinh viên qua lại, đa số đều đeo balo, tay phải cầm cặp lồng cơm, tay trái xách siêu nước, nét mặt ủ ê, đi lại vội vàng, đều thẳng tiến đến canteen.
Hôm nay Quý Hiểu Âu mặc áo sơ mi trắng và quần jean, tóc buộc đuôi ngựa, gương mặt tự nhiên không chút son phấn. Đứng giữa các nữ sinh đại học trẻ trung, ngoài chiều cao hơi nổi bật thì thoạt nhìn cô không khác họ là mấy. Vì thế cô thuận lợi trà trộn vào ký túc xá nam của khoa Công nghệ thông tin, vị quản lý ký túc dường như không chút nghi ngờ thân phận của cô.
Cửa phòng ký túc của Trạm Vũ mở toang, trong phòng chỉ có một nam sinh ngồi khoanh chân trên giường, nghiến ngấu chiếc laptop trong lòng, tiếng bấm chuột tanh tách không ngừng nghỉ, nhìn là biết đang chơi game.
Quý Hiểu Âu gõ cửa đi vào, gọi “bạn ơi” mấy lần, cậu bạn kia mới ngẩng mặt khỏi màn hình laptop, ngước đôi mắt đằng sau cặp kính nhìn Quý Hiểu Âu đứng đằng sau, nét mặt mơ màng như hồn đã lìa khỏi xác.
Quý Hiểu Âu vội giới thiệu bản thân là chị họ của Trạm Vũ, mới từ nơi khác đến, không liên hệ được với gia đình em họ, đành phải tìm đến trường học.
Nét mặt cậu bạn kia sinh động hơn hẳn, cậu chàng đã hiểu sự tình, liền nói: “Chị là người mấy hôm trước gọi đến tìm Trạm Vũ đúng không?” Cậu nhảy xuống khỏi giường, niềm nở mời Quý Hiểu Âu vào phòng ngồi.
Quý Hiểu Âu liếc nhìn chiếc giường đằng sau, đi tới gần mép giường, ga trải giường phủ một lớp bụi mỏng, không biết đã bao lâu không được giặt giũ. Sau một thoáng phân vân, cô đành ngồi xuống.
Phòng ký túc nam này cũng như bao phòng ký túc nam khác, đồ đạc bừa bộn, sau cửa đầy rác, mùi mì ăn liền, mùi tất bẩn… hòa trộn thành một thứ mùi kỳ lạ khó gọi tên. Giữa phòng dựng một thanh kim loại làm giá treo quần áo, một đôi tất vừa giặt đang chậm chạp nhỏ nước ngay trước mặt Quý Hiểu Âu.
Quý Hiểu Âu thu chân lại, theo bản năng giấu đôi chân đi giày thể thao của mình xuống gầm giường.
Cậu trai tiến tới kéo đôi tất xuống, thuận tay nhét luôn vào túi quần rồi mỉm cười với Quý Hiểu Âu: “Ngại quá.”
Quý Hiểu Âu cũng đáp lại bằng nụ cười: “Không sao, tôi hiểu mà.”
Cậu trai liền chỉ vào chiếc giường Quý Hiểu Âu đang ngồi lên: “Đây là giường của Trạm Vũ, cậu ấy không về phòng nên giường này được trưng dụng như phòng khách sạn. Mấy hôm nay bạn bè ai tới cũng đưa tới đây ngủ. Bẩn thế này Trạm Vũ về thảo nào cũng nổi giận cho xem.”
Quý Hiểu Âu thoáng chau mày, quay lại đánh giá giường ngủ của Trạm Vũ.
Chiếc giường này không như ba chiếc còn lại trong phòng, trên tường chỉ dán thời khóa biểu và ảnh của vị CEO Steve Jobs của Apple được cắt ra từ tạp chí. Ngoài hai thứ đó, bức tường trống không, không có những bức ảnh của các nữ diễn viên, nữ người mẫu như ba chiếc giường còn lại. Ga trải giường đã cũ, chính giữa còn xơ xác đến mức nhìn thấy cả sợi vải, gần như trở nên trong suốt, gối cũng cũ, hai tấm chăn một cũ một mới. Tấm chăn mới chính là cái lúc trước Quý Hiểu Âu mua cho Lý Mĩ Cầm. Cuối giường có một tấm ván gỗ, trên đó xếp ngay ngắn hơn chục cuốn sách, đều là sách về chuyên ngành Công nghệ thông tin. Tóm lại, chiếc giường này tỏa ra một hơi thở mãnh liệt, chứng minh chủ nhân của nó tuy chỉ là một cậu nhóc nghèo khó nhưng rất có lòng tự trọng, biết tự quản lý bản thân, biết cố gắng, Quý Hiểu Âu thấy mà xót xa.
Để không khí không ảm đạm quá mức, cô cố tiếp tục câu chuyện: “Trạm Vũ ở đây có nhiều bạn bè không?”
Cậu con trai bối rối gãi đầu: “Nói sao nhỉ? Trạm Vũ là người duy nhất đoạt học bổng ba năm liền ở phòng bọn em, mỗi lần đến đợt thi cuối kỳ là thời điểm cậu ấy có nhiều bạn nhất.”
Quý Hiểu Âu không khỏi bật cười: “Cảm ơn cậu, thật thà ghê.”
Hỏi đến chuyện của Trạm Vũ, những gì cậu nam sinh biết cũng chẳng nhiều hơn cô bao nhiêu, nhưng trước một chị gái xinh đẹp, cậu chàng rất nhiệt tình: “Hay là em đi cùng chị đến gặp giáo viên chủ nhiệm? Biết đâu thầy ấy có tin tức của Trạm Vũ.”
“Thôi khỏi.” Quý Hiểu Âu thất vọng đứng dậy, cô biết không còn hỏi được gì nữa liền nói: “Nếu nó về, phiền cậu bảo nó gọi điện thoại cho chị nhé.”
Rời khỏi phòng ký túc, Quý Hiểu Âu men theo bóng cây bên đường, thong thả đi tới cổng trường. Chuyến đi không có kết quả này khiến cô càng thêm thấp thỏm, dự cảm không tốt đang kìm nén lại dâng trào trong lòng.
Trạm Vũ, cậu ở đâu? Rốt cuộc cậu đang làm gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.